Chương 1
Mở đầu
Chiếc nồi màu trắng đặt trên bếp đang sôi, cô bỏ măng tây vào nồi khiến chúng phát ra tiếng xì xì, hòa trộn với một tầng dầu mỏng, tạo ra ánh sáng màu xanh biếc, mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm người ta không nhịn được mà thèm.
Múc măng tây ra dĩa, cô vui vẻ ra khỏi phòng bếp. Ngẩm nghĩ, khó có cơ hội cô tự mình vào bếp nấu cơm, thế mà tên kia đến giờ vẫn chưa về.
Tháo tạp đề ra, cô bày biện thức ăn trên bàn. Lòng lại ngẫm nghĩ, cả một bàn này đều là những món anh thích ăn, trở về, anh nhất định sẽ rất vui.
Giang Phồn Ngọc tiêu sái đến phòng khách, nhìn đồng hồ trên tường. Cũng đã hơn bảy giờ rồi, anh có việc bận sao? Hôm nay là sinh nhật anh, nói là nhất định trở về ăn cơm, tốt nhất đừng bắt cô đợi.
Cong môi lên, cô nhàm chán đi qua đi lại bên ghế sa lon, mắt không khỏi nhìn những khung ảnh trên bàn, bên trên hiện ra khuôn mặt phấn khích của bọn họ khi mặc áo cưới.
Đúng vậy, cô là hoa đã có chủ, lại tự mình xuống bếp làm cơm đợi chồng về. Oa thật không nghĩ tới cô cũng sẽ có một ngày như thế. Giang Phồn Ngọc tiện tay lấy điều khiển từ xa, quyết định xem ti vi để giết thời gian. Anh tốt nhất không nên về nhà quá muộn, nếu đồ ăn nguội, cô sẽ tính sổ với anh! Màn hình TV phát ra tin tức mới, đang định đổi đài lại phát hiện bóng lưng kia có chút quen thuộc.
"Giới thương mại hôm nay vừa phát hiện ra một sự kiện, tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, Giang Tử Lâm vào khách sạn với một cô gái trẻ ra!" Hà Phồn Ngọc chuyển con ngươi nhìn tin tức mới, hai mắt trừng to.
Hình ảnh trên màn hình đập vào mắt, có thể thấy rõ đó là một khách sạn cao cấp. Trước cửa ra vào là một cặp đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông thân mật ôm vai người phụ nữ, còn bất chấp cả dư luận đang xôn xao bàn tán. Người phụ nữ với vóc dáng cao, nửa người trên dựa sát vào người đi phía sau. “Giang tiên sinh! Giang tiên sinh!” Kí giả đi nhanh về phía trước, ”Xin hỏi đây là bạn gái mới của anh sao?”
Ánh đèn từ máy ảnh phóng vào tầm mắt, người đàn ông lộ vẻ mặt co giật, cùng người con gái đang tỏ vẻ luống cuống trong ngực, bước nhanh ra ngoài, bỏ mặt sự truy đuổi của bọn kí giả.
"Giang tiên sinh, anh và Hà tiểu thư gặp vấn đề gì sao? Đây là bạn gái mới của anh?” “Tiểu thư, cô có biết anh ấy là đàn ông đã có vợ rồi không?”
Đúng vậy, con nhỏ đáng chết, cô có biết Giang Tử Lâm kết hôn rồi hay không?
Hà Phồn Ngọc cầm chặt cái điều kiển ti vi, lửa giận không ngừng tăng vọt. Người đàn ông trong tin tức khi đích thị chính là người chồng mà cô đang đợi.
Giang Tử Lâm dám qua mặt cô đi vụng trộm.
Cô tức giận đứng lên, dùng sức cởi tạp dề xuống. Toàn thế giới đều biết, muốn Hà đại tiểu thư cô đích thân xuống bếp là chuyện tưởng chừng không thể. Vậy mà hôm nay, cô lại vì anh nấu một bữa cơm, thế nhưng anh ở bên ngoài ngang nhiên ôm phụ nữ ra vào khách sạn.
Vứt tạp dề xuống nền, cô tức tốc chạy vào trong phòng, mở tủ thu dọn quần áo, rồi nhập mật mã vào tủ sắt. Bên trong ngoại trừ kim cương lẫn tiền, vàng, còn có một tờ giấy… thỏa thuận li hôn.
Cô lấy một va ly nhỏ ra, bỏ quần áo và một ít tiền vào, kéo khóa rồi xách đi! Ngang qua thư phòng, cô thuận tay lấy bút kí tên mình vào tờ giấy.
Cô đặt tờ thỏa thuận li hôn xuống bàn, lấy đĩa thức ăn đè lên. Cô không phải là người có khả năng cúi đầu nhẫn nhịn. Đường đường là đại tiểu thư của công ty thực phẩm. Chồng cô lại ở bên ngoài vụng trộm, danh dự của cô để ở đâu?
Nói không chừng hiện tại, ở dưới lầu nhà cô, đã bị kí giả bao quanh, có khi chỉ đến ngày mai là cả thế giới đều biết chuyện này.
Đối với cô, trong tình yêu cô không bao giờ chấp nhận bị phản bội, còn nếu muốn ăn vụng, không thành vấn đề, cô thành toàn cho bọn họ, anh và con nhỏ kia cứ bên nhau đi.
Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn một lúc lâu, cô cảm thấy thương tâm đến cực độ, một ngày nấu nướng vất vả của cô, kết cục lại như thế này.
“ Quá khoa trương! Cậu không cảm thấy chuyện này rất thái quá sao?” Người đàn ông ở trong căn phòng nhỏ gầm lên, “ Cô ấy cứ để lại giấy thỏa thuận li hôn, thì liền chạy?”
Người đàn ông ngồi tại chiếc bàn hình chữ nhật, nhìn qua lịch sự nho nhã, cộng thêm cái kính không gọng, càng làm tăng thêm khí chất của hắn. Mặc dù là luật sư chuyên giải quyết các vụ li hôn, vào lúc này, khi nhìn khách hàng ở trước mặt cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại lên tiếng mắng ầm ỉ, hắn không nhịn được cười.
“A Lượng, cậu cười cái gì? Nói một câu đi. Cái này chẳng lẽ không khoa trương sao?” Giang Tử Lâm không thể nhịn được nữa, đem thắc mắc hướng hắn hỏi.
“Anh hy vọng tôi nói cái gì?” Hai tay vòng lại, hắn từ trước đến giờ không nhúc tay vào chuyện nhà. Càng không nói đến, Giang Tử Lâm lại muốn hắn mắng chữi chị của mình.
“Nói tại sao cô ấy kia lại bỏ nhà đi” Giang Tử Lâm cực kì không vui, đi đên bên cửa sổ sát đất, từ lầu ba mươi nhìn xuống phía khán đài.
Nếu như nói Phồn Lượng là hình mẫu của người đàn ông lịch sự tao nhã, thì Giang Tử Lâm liền thuộc loại người nóng nảy, mái tóc ngắn giống như những chiếc gai dựng lên, khuôn mặt dài nhỏ, lông mày rậm cương nghị, đôi mắt sắc bén, tất cả những đặc điểm đặc sắc đó tổng hợp lại cho ra khuôn mặt phi thường cá tính.
Giang Tử Lâm thật sự đã phát hỏa mấy ngày rồi, thật vất vả mới đến ngày sinh nhật của anh, muốn xem Tiểu Ngọc sẽ chuẩn bị những gì để tổ chức sinh nhật cho mình, anh đã từ chối hết thảy tiệc chúc mừng của bạn tổ chức, đặc biệt chạy vòng quay Mãn Thiên Tinh mua cho cô một bó hoa.
Kết quả trên đường bị kẹt xe không nói, còn gặp phải đám kí giả, mở điện thoại gọi cho Tiểu Ngọc lại không có ai bắt máy, chật vật một lúc, anh mới thoát khỏi kí giả, trở về nhà đã ơn tám giờ tối.
Ngẫm ngĩ tìm lời xin lỗi, mở cửa ra, trong nhà lại không có một bóng người, tạp dề nằm dươi đất, TV chưa tắt, trên bàn đồ ăn đã nguội.
Còn có một tờ giấy thỏa thuận ly hôn để dưới đĩa măng tây xào.
“Cô ấy rốt cuộc vì chuyện gì mà quyết định ly hôn?” Giang Tử Lâm quay đầu, trừng mắt nhìn cậu em vợ.
“Có người vợ nào chấp nhận chuyện chồng mình vụng trộm ở bên ngoài, nếu có cũng nhất định không phải là chị của tôi.” hai người bọn họ- người tám lạng, kẻ nửa cân, tính cách đặc biệt giống nhau đều cứng rắn.
“Tôi nào có vụng trộm”Giang Tử Lâm tức giận, tay nắm chặt tờ báo quát: “Trên đây căn bản là viết linh tinh, mấy tên phóng viên chỉ chụp được một cảnh, cô ấy sao không đợi tôi về rồi hỏi cho ra lẽ?”
“ Một cảnh kia vừa vặn là lúc anh ôm bạn gái vào khách sạn!” Như thế còn có thể nói gì nữa, hắn cũng không biết đợi lát nữa phải nói như thế nào với bà chị đây.
“Bạn gái cái gì chứ? Đó là bạn của tôi, tới tìm tôi nói chuyện.”Giang Tử Lâm kéo ghế dựa ra ngồi xuống,” Trong người không thoải mái, tôi liền dẫn đến khách sạn để nghỉ ngơi...”
“Mỗi lần ăn vụng, đàn ông đều lấy cái lí do dở ẹt đó, anh có thể lấy lí do khác hay hơn một chút không” Hà Phồn Lượng rất khó chịu, nhắc nhở anh.
Giang Tử Lâm nhíu mày, nhìn về cửa sổ chậc chậc hai tiếng, trong chốc lát lại nâng cằm lên nhíu mày, hít sâu vài cái, tầm mắt rơi trên người Phồn Lượng.
“Anh nên đem mọi chuyện nói rõ cho tôi biết” Phồn Lượng giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Hơn 20 phút nữa chị tôi sẽ đến.”
Sự việc ngoại tình đã xuất hiện từ một tuần trước, đêm đó Hà Phồn Ngọc nhìn thấy tin tức liền ném giấy ly hôn, ủy thác tất cả mọi giấy tờ cho luật sư, cứ như thế liền biến mất.
Giang Tử Lâm vì thế mà nổi trận lôi đình, nói thẳng rằng vợ cố ý gây sự, hai người cũng đã nói chuyện điện thoại một lần, nhưng anh lại không giải thích, ngược lại còn cùng luật sư bắt đầu bàn về chuyện ly hôn.
Hai cái người này tính cách đều nóng nảy như nhau, lúc trước ở chung đã là kì tích, hiện tại muốn tách ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Giang Tử Lâm nhín mày, liếc nhìn cậu em vợ một cái, anh đã đáp ứng với tiểu Mẫn sẽ giữ bí mật, nhưng sự tình lại liên quan đến hôn nhân đại sự của anh.
“ Nữ nhân kia gọi là tiểu Mẫn, hắn…khụ!” Giang Tử Lâm lộ vẻ mặt khó khăn: “ Là một nam.”
Hà Phồn Lượng thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, khuôn mặt lúc này đã trắng bệch.
“Anh rễ, anh, anh muốn cùng nam nhân làm chuyện ngoài giá thú?” Thanh âm run run, hắn hỏi: “ Chẳng lẽ chị của tôi lại kém đến vậy sao?”
“Cậu đang nói hưu nói vượn cái quái gì vậy, cậu ấy là bạn của tôi, vừa mới phẫu thuật chuyển đổi giới tính.” (trong bản convert như này: đang hướng biến tính bước vào. Mình không hiểu lắm, nên edit đại khái như vậy, nếu nghĩa không đúng bản convert thì mình xl)
Giang Tử Lâm thật muốn đạp cho hắn một cước, suy nghĩ đi đâu thế không biết. “Bởi vì gặp một chút khó khăn trong chuyện tình cảm nên nhờ tôi tư vấn.
“Anh cùng hắn…Khụ, tiểu Mẫn không có quan hệ? Hà Phồn Lượng kéo cái ghế xê dịch về phía sau 30 cm, khuôn mặt cảnh giác pha lẫn chút sợ hãi nhìn anh.
“Cậu cút luôn đi! Đã nói là cậu ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi.” Giang Tử Lâm trừng mắt, hung ác nhìn hắn.
“Vậy tại sao không nói rõ cho chị tôi biết.” Chỉ là hiểu lầm, cớ gì phải ly hôn.
“Cậu đi hỏi chị cậu á, cô ấy căn bản không muốn nghe tôi giải thích.” Nhắc tới chuyện này, Giang Tử Lâm lại tức giận.
Lúc trước, anh gọi điện thoại tới Hà gia, vậy mà cô dám nói không rãnh, không tiếp chuyện với anh, sau lại gắng gượng nhận điện thoại, nhưng nói chuyện bằng giọng điệu lạnh lùng, nói với anh rằng nếu anh thích nữ nhân khác, cuộc hôn nhân này không cần diễn nữa.
Diễn? Người nào đang diễn cùng cô?
Anh thừa nhận lúc đầu lấy cô vì lợi ích của chuyện làm ăn. Hai người có bát tự(1) vốn không hợp, suốt ngày cãi nhau. Nhưng là…chuyện này thật sự đã lâu anh không còn muốn diễn nữa.
(1):tám chứ( giờ ngày tháng năm sinh theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mạch của người Trung Quốc.
Giang Tử Lâm đã bắt đầu hình thành thói quen, ở nhà có cô, quen cái cảm giác được cô gối đầu lên cánh tay anh, quen cả hương thơm lưu lại trên gối của cô.
“Hai ngươi các ngươi...” Hà Phồn Lượng bất đắt dĩ thở dài: “ Cái gì cũng không làm rõ, lại liền ly hôn, sẽ không hối tiếc sao?”
“Hối tiếc? Muốn biết thì đi hỏi chị cậu đấy.” Giang Tử Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Vậy cũng không cần thiết phải chọn hôm nay mà ly hôn chứ?” Giọng điệu than vãn, Hà Phồn Lượng thầm nghĩ, chẳng ai lại chọn ngày này mà ly hôn cả.
“Ly hôn cũng chọn ngày sao?” Đúng là chuyện nực cười!
“Hôm nay là đêm Thất tịch, còn gọi là Valentine. Truyền thuyết kể rằng, Ngưu Lang, Chức Nữ đáng thương một năm chỉ được gặp nhau có một lần vào hôm nay.” Hà Phồn Lượng mang theo tia kì vọng nhìn anh rễ: “Thất tịch lãng mạn như thế, anh tốt nhất nên giải thích với chị ấy đi, rồi hai người cùng đón đêm Valentine vui vẻ.”
“Sự việc đến nổi này là do chị cậu chọn” Nghe Phồn Lượng nói xong, anh lại càng nổi giận hơn.
Tiểu Ngọc chắc chắn là cố ý, biết rõ hôm nay là Thất tịch lại cố ý muốn ly hôn.
Hà Phồn Lượng giơ cờ đầu hàng. Coi như hắn lắm mồm, dù thế nào đi nữa hắn chỉ là luật sư, ngoan ngoãn nghe theo sự ủy thác của khách hàng là được.
Lúc này ngoài cửa, một bóng dáng hốt hoảng chạy đến, cô thư ký đẩy cửa ra, “Hà tiểu thư đến rồi!”
Đây là người có nhiệm vụ thông báo tin, chỉ cần vừa nhìn thấy bóng dáng của Hà Phồn Ngọc sẽ tới báo. Hai người đàn ông trong phòng nghe thấy lập tức ngồi vào chỗ của mình, chờ mong cô gái ấy đại giá quang lâm.
Hà Phồn Ngọc đi theo phía trước luật sư, chân mang dài cao gót bước vào phòng họp, uốn éo mở cửa, vừa vặn cùng Giang Tử Lâm bốn mắt nhìn nhau.
Cô mở to đôi mắt, hừ lạnh, tự mình đi đến chỗ đối diện với anh, ngồi xuống.
“Hi, chị.” Hà Phồn Lượng lên tiếng chào hỏi.
“Em như thế nào lại nhận lời làm luật sư cho người ngoài đối đầu với chị?” Nhếch mày, cô sao lại có người em trai như vậy chứ.
“Nào phải người ngoài, anh ấy là anh rễ mà!” Hà Phồn Lượng bày ra vẻ mặt vô tội.
“Rất nhanh sẽ không phải.” Cô liếc Giang Tử Lâm một cái, “Buổi chiều, tôi phải dự tiệc, làm phiền giải quyết nhanh một chút.”
Giang Tử Lâm nhìn cô gái ngồi trước mặt, cô hơi gầy đi, nhưng hình dáng vẫn tươi tắn như trước, khuôn mặt xinh đẹp, vẫn làm anh phải mê muội.
Ngồi bên cạnh cô là một phụ nữ nhàm chán, một luật sư có tiếng, còn là bạn thân của cô, Tô Dư Oánh.
“Thật ra chuyện này rất đơn giản, hai bên lúc trước đã có thoả thuận, chỉ đóng giả vợ chồng, cuộc sống của ai, người ấy tự lo, không xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác.” Tô Dư Oánh lúc này đã mở miệng, “ Trong hai người, ai cũng có thể có người yêu, nhưng tuyệt đối không để phóng viên bắt được.”
Mà Giang Tử Lâm lại bị chụp hình lúc đang ôm bạn gái, ảnh kia còn được đưa lên báo, rõ ràng không tuân theo nội dung thỏa thuận.
“Đó không phải là nữ nhân của tôi!” Gian Tử Lâm dùng giọng điệu thành khẩn nói ra chân tướng.
“ Hôm nào tôi cũng bị bắt gặp lúc đang ôm đàn ông, tôi cũng sẽ nói toàn bộ đều là hiểu lầm.” Nói như thế có quỷ mới tin!
“Em với ai ôm nhau?” Thanh âm tăng vọt, Giang Tử Lâm đột nhiên đứng lên.
“Anh quản tôi! Anh có thể cùng cô gái trẻ đẹp khác ra vào khách sạn, tại sao lại quản chuyện của tôi.” Hà Phồn Ngọc nhấc cằm, “ Muốn ăn vụng cũng không nên để bị chụp được, đây là điều duy nhất trong thỏa thuận.”
Bọn họ đích thật là vì chuyện kinh doanh nên mới kết hôn, cho nên hai người mới quyết định sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương.
Nhưng để giữ gìn danh dự của hai nhà, bọn họ phải đóng vai thành một cặp vợ chồng hạnh phúc, vì thế ở bên ngoài, bọn họ đều biểu hiện bộ dạng tình thâm.
Bởi vậy, trước khi cưới cả hai đã lập một tờ thoả thuận, dù sau khi kết hôn, hai người vẫn có được cuộc sống tự do, có thể có người yêu, chỉ cần không bị người khác chụp hình là tốt rồi.
Mặc dù cô căn bản không có bạn trai, bọn họ lại ở cùng một chỗ,…Mỗi ngày tỉnh lại, cô đều nằm trong vòng tay của anh…
“Anh không có ngoại tình! Người nọ thật sự chỉ là bạn.” Giang Tử Lâm cũng sốt ruột. Rốt cuộc muốn anh làm sao cô mới chịu nghe anh giải thích.
“Đúng là bạn của anh.” Hà Phồn Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh, “Cô không khỏe, nên anh mang cô ta đến khách sạn để nghỉ ngơi?”
Giang Tử Lâm ngẩn người, ngay cả Hà Phồn Lượn cũng sửng sốt. Không phải chưa có giải thích sao? Thế nào chị lại biết.
“Làm sao em biết?” Giang Tử Lâm mừng rỡ, biểu tình vui vẻ hỏi.
Cô làm sao biết? Hà Phồn Ngọc thật sự muốn mở miệng cười to. Chẳng lẽ Giang Tử Lâm thật sự nghĩ lí do này có thể lừa gạt được cô?
Vốn nghĩ còn một tia hy vọng, hy vọng anh đối với cô gái kia chỉ là nhất thời mê muội, hoặc chỉ là hiểu lầm, vả lại sẽ mang cô gái ấy đến nơi này để giải thích rõ.
Kết quả, anh lại lấy lí do kém chất lượng như thế, giải thích qua loa với cô!
“Chúc anh với bạn anh trăm năm hạnh phúc.” Cô lạnh lùng nói, sau đó chuyển hướng nhìn bạn tốt, bảo, “Dư Oánh, tiếp tục.”
“Ách…Bởi vì hai bên không có chung nhiều tài sản, cho nên chỉ cần xử lí một số đồ dùng trong nhà cùng trang sức.” Tô Dư Oánh lấy ra một tớ danh sách, đưa cho Hà Phồn Lượng, “ Mời hai người xem qua một chút, có bỏ sót hoặc thừa ra vật gì hay không?”
Hà Phồn Lượng còn chưa nhìn rõ, Giang Tử Lâm đã một phen đoạt lấy, phía trên nhóm hạng mục không nhiều lắm, địch thị là bọn họ rất ít khi mua đồ cùng.
“ Cái bình hoa là tôi mua.” Anh nhìn chằm chằm lên phía trên danh sách mới nhớ tới.
“Đúng vậy, anh lựa chọn, nhưng tiền là tôi trả.” Hà Phồn Ngọc cũng nâng cao âm điệu.
“Tấm Victoria đồ cổ cùng ghế dựa cũng là của tôi.” Anh tức giận đứng lên. Sao những vật có giá trị xa xỉ đều thuộc hạng mục mà cô lấy đi?
“Thật xin lỗi, thứ đó cũng do tôi trả tiền.” Cô cũng đứng lên, “ Hôm đó, chúng ta đi mua vật dụng trong nhà, anh đánh mất bóp, tất cả chi phí đều do tôi trả, cho nên đồ toàn là của tôi!”
“Em có cần phải làm rõ ràng như thế không?” Giang Tử Lâm trừng mắt nhìn cô. Cô gái này vừa vào cửa đã trưng ra bộ mặt kiêu căng, cô chán ghét anh đến vậy sao? Chẳng lẽ đã quên hết những ân ái lúc trước của bọn họ?
“Tôi cũng anh luôn luôn rõ ràng. Chúng ta cũng không phải là cặp vợ chồng ân ái thật sự.”
“Hà Phồn Ngọc, anh không có ý định nghe anh giải thích sao?”
“Tôi tự có mắt nhìn, không cần anh phải giải thích.” Đã ôm như vậy, còn có lời gì để nói? “Chúng ta nên sớm ly hôn, tránh phải liên lụy lẫn nhau.”
Khụ! Hà Phồn Lượng lặng lẽ giơ tay, hắn có thể vì anh rễ mà giải thích một chút.
“Ai liên lụy ai? Anh cũng không chê em liên lụy anh!” Cô tuyệt tình làm anh tức đến đỏ mặt, tranh luận cùng cô.
Cô gái đó cùng anh rễ không có ngoại tình, cô ấy thật ra là…
“Vậy tôi chê anh liên lụy đến tôi được không? Có thể giải quyết nhanh hơn một tí không, tôi còn rất nhiều việc, không có thời gian ở đây cùng anh nhiều lời.”
…Nam. Thật sự chỉ là bạn của anh rễ. Chị “già”, chị nên tỉnh táo lại, nghe anh rễ giải thích rõ ràng...
“Tốt! Em cho là chỉ có em là người bận rộn sao? Tôi cũng rất bận. Cũng đi dự tiệc.” Giang Tử Lâm quay đầu trừng mắt nhìn Hà Phồn Lượng, “A lượng, cứ theo tờ danh sách này mà làm đi, tôi không cần.”
Ách…Hà Phồn Lượng giật mình nhìn người ngồi bên cạnh, chị hắn cùng anh rễ mắng nhau cứ như kẻ thù. Hiện tại không muốn giải thích sao?
“Chờ một chút, hai người có thể bớt giận hay không?” Hắn vội vàng đứng lên nói chuyện cùng hai người, “Chuyện không cần thiết phải đến bước này!”
“Ai nói không cần thiết, chúng tôi ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Không khí trong miệng bị rút, yết hầu khó chịu, Hà Phồn Ngọc đưa tay vuốt vài cái, rồi ngồi xuống, nói tiếp, “ Dù sao cái kết cục này cũng để lấp miệng thiên hạ mà thôi.”
Phải không? Bọn họ kết hôn đã hơn một năm, trong lòng thực sự không có một chút tình cảm gì với đối phương! Ngay cả hắn cũng nhìn ra được sự thay đổi của chị, giữa bọn họ rõ ràng có cái gì đó.
Giang Tử Lâm không nói gì, tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng dè nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống. Tiểu Ngọc chính là người có tính cách này, một thiên kim tiểu thư được nuông chiều sinh ra nhiều thói xấu, còn có lòng tự trọng vô cùng cao.
Ngay từ lúc trước khi xem mắt, anh đã nghe nói, ngày đó bọn họ ở tại bãi đỗ xe tranh cãi ngất trời, đến khi ngồi vào chỗ của mình, mới giật mình không thôi. Nói đi nói lại thì cá tính của cô cũng thực đáng yêu, rất thẳng thắn, có cái gì nói cái đó, ở chung đã lâu, bây giờ anh lại mong cô đừng bày ra loại cá tính này.
“Hai người đều ngừng lại, đừng nói nữa, uống miếng nước đi.” Hà Phồn Lượng thúc giục Giang Tử Lâm, “ Anh rễ, anh nhanh nói với chị, rằng cô gái kia là ai đi.” Hắn liều mình nháy mắt, nháy mắt.
“Không cần thiết! A Lượng em không cần phá nữa” Hà Phồn Ngọc đem cái ly dùng sức đập xuống bàn, “ Chị không quản nổi hắn.”
Cô gái kia so với cô cao hơn một cái đầu, dáng vóc rất đẹp, ngực ra ngực, mông ra mông, mặc váy ngắn liền thân, tuy ảnh chụp không rõ lắm, nhưng thoạt nhìn chính là một cô gái tóc dài xinh đẹp. Vốn là dáng người của cô so với ván giặt đồ không khác nhau là mấy, thua con nhỏ kia rất nhiều.
“Người kia…không phải như chị nghĩ.”Hà Phồn Lượng vội vàng lôi kéo ông tay áo của anh rễ.
Nói đi! Còn không mau nói!
Bất luận nhìn ngang nhìn dọc, hắn đều cảm nhận được chị đang ghen! Chỉ cần anh rễ nói vài lời tốt đẹp thì nguy cơ có thể giải trừ rồi.
Anh cũng không muốn ly hôn cùng Phồn Ngọc, bọn họ ngay cả tuần trăng mật cũng chưa có đi, cô nói muốn đi Aegean Sea, hai người vốn đang chuẩn bị, hy vọng có thể hưởng được một tuần trăng mật lãng mạn.
“A Lượng, em đừng nhúng tay vào.” Hà Phồn Ngọc nổi giận đùng đùng, cô thật là đã nuông chiều đứa em này rồi, bây giờ nó lại giúp người ngoài khi dễ cô.
“Chị à, hôm nay là Valentine, hẳn là nên vui vẻ thôi.” Hà Phồn Lượng làm vẻ mặt Clefairy ( mình không biết là vẻ mặt gì, nên để nguyên luôn) , cười cười, “Đem sự tình giải quyết rõ ràng, cùng anh rễ vui vẻ trong đem Valentine đi.”
Valentine? Hà Phồn Ngọc ngẩn ra, hôm nay chẳng lẽ đúng là. . . . . Ngày mùng 7 tháng 7? Cô làm bộ ung dung cầm điện thoại di động lên đến xem. Đáng chết, quả nhiên là đêm thất tịch, ngày lễ tình nhân, khắp nơi đều vui vẻ, hạnh phúc, thế nhưng bây giờ cô lại ở nơi đây bàn chuyện ly hôn.
Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt, trước kia cô thực đã có tính toán đến lịch trình của đêm thất tịch, nhưng là Giang Tử Lâm lại đi ngoại tình, ai mà nhớ đến ngày thất tịch, người đó chính là ngu ngốc.
“Không có gì để giải thích, hai chúng ta cũng không phải là người tình, đón lễ tình nhân cái gì chứ.” Cô hất mặt, trong giọng nói vẫn không kèm được sự tức giận.
“Người kia không phải là nữ” Giang Tử Lâm rốt cuộc cũng nói, “Hắn là nam, không ngoài ý muốn, nửa năm sau có thể thuận lợi biến thành phụ nữ.”
Ah? Hà Phồn Ngọc ngẩn ra, cô gái trẻ tuổi đó là nam sao?
Cô không thể tưởng tượng nổi, cặp mắt trợn tròn, hồi tưởng lại dáng vẻ mỹ lệ, bộ ngực đẫy đà, cái mông tròn, còn có đôi chân thon dài rất cân xứng, Giang Tử Lâm lại dám nói đó là đàn ông.
Không, không thể nói như vậy, cô ta sắp trở thành phụ nữ, một mỹ nữ.
Hà Phồn Ngọc lảo đảo đứng lên, mắt hạnh trợn tròn, nhìn người ngồi trước mặt.
"Thật là quá đáng!" Giọng cô run rẩy, "Ý của anh là anh cùng một đàn ông ngoại tình?"
Hôm nay thật là một ngày thất tịch đen đủi, không chỉ cùng chồng làm thủ tục ly hôn, mà nay cô còn phát hiện ra một bí mật kinh người! Chồng của cô, người thân mật cùng cô lại đồng tính luyến ái?
Ah? Giang Tử Lâm thiếu chút nữa ngã xuống, quay đầu nhìn về phía Phồn Lượng, thật không hổ là chị em.
“Không phải vậy…chị…”Hà Phồn Lượng vội vàng mở miệng giải thích.
“Mày câm miệng, ít bênh vực hắn, chị dầu gì cũng là chị ruột của mày” Hà Phồn Ngọc giận tới rống lên, “ Giang Tử Lâm, người phụ nữ như thế mà anh gạt tôi nói là đàn ông?”
“Hắn vốn là đàn ông! Hắn tới tìm anh để nói chuyện!" Giang Tử Lâm cũng phát hỏa, tính nhẫn nại đã đạt điểm giới hạn. Anh đã nhẹ nhàng giải thích với cô, cô rốt cuộc muốn như thế nào?
“Sớm biết như vậy, tôi nên chấp nhận sự theo đuổi của con nhà Lý gia, còn có Petter, làm gì phải diễn vai người vợ tốt.” Cô sắp khóc, lòng tự ái chưa bao giờ bị nhục như vậy!
Anh lại nghĩ lừa cô!
“Con nhà Lý gia, em nói Lý Chính Thanh sao?” Vừa nhắc tới người này anh liền tức, từ trước đến sao khi kết hôn, hắn ta đều bám theo tiểu Ngọc không buông. "Hắn căn bản không thích hợp với em, em nên ít qua lại cùng hắn!" Trong giọng nói phảng phất mùi dấm chua.
"Anh trông nom quá nhiều! Chuyện của tôi không mượn anh xen vào, tôi cũng sẽ không can thiệp đến chuyện anh cùng phụ nữ hay đàn ông ở chung !" Cô đẩy tờ thỏa hiệp ly hôn đặt trên bàn qua, “ Kí nhanh một chút, mọi người sớm giải thoát, anh cũng được tự do!"
"Ký thì ký! Tôi làm sao có thể chịu được loại phụ nữ hay gây sự như cô!” Giang Tử Lâm bị chọc tức đến đầu óc hồ đồ, cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, rút cây bút từ túi áo ra.
Chờ một chút! Hà Phồn Lượng vội vã cuống cuồng muốn ngăn cản. Hai người này tại sao lúc nào cũng không kèm được tính khí đó?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hắn tự tay ngăn cản liền bị Hà Phồn Ngọc lấy ly đập vào mu bàn tay, hết kinh hoảng, Giang Tử Lâm đã ký xong giấy thỏa thuận ly hôn rồi.
“Như vậy liền có hiểu lực?” Cô hỏi, đem tờ giấy ném cho Tô Dư Oánh.
“Ừ,…Giang tiên sinh cũng đồng ý với danh sách quyền sở hữu đồ đạc rồi.” Cô phát hiện Giang Tử Lâm căn bản không có nhìn.
“Nhanh chút đi, mang đồ đạc của cô ra khỏi nhà tôi, tránh ảnh hưởng không gian.” Anh cầm áo khoác lên mặc vào.
“Yên tâm, buổi chiều tôi sẽ kêu người đi lấy, về tôi còn phải trừ độc.” Hà Phồn Ngọc vuốt nếp nhăn trên bộ đồ công sở, xoay người tính rời đi.
“A Lượng, còn lại giao cho em.”
“Dư Oánh, còn lại giao cho bạn.”
Đôi vợ chồng này,…là vợ chồng đã ly hôn, trăm miệng một lời phân phối, rất ăn ý.
Hai người, người trước người sau, định mở cửa đi ra ngoài, cuối cùng Giang Tử Lâm quyết định lấy thân nam nhi, tự mình mở cửa cho Hà Phồn Ngọc.
"Hẹn gặp lại." Cô cao ngạo ngẩn đầu lên, đi trước một bước.
“Hẹn gặp lại.” Khuôn mặt Giang Tử Lâm hóa cứng, anh căn bản không có ý định cùng cô đứng chung một thang máy.
Trong phòng họp, chỉ còn lại hai luật sư, tay sửa sang lại tập tài liệu.
Hà Phồn Lượng thở dài, hắn vốn định đến đây làm hòa cho hai người , như thế nào đến cuối cùng, hai người bọn họ lại không hòa thuận, vẫn ly hôn.
"Cô nha, dù sao cô cũng là bạn tốt của chị, tại sao không khuyên giúp một câu?" Hắn đi đến trách Tô Dư Oánh .
"Tôi ăn no không có việc gì làm sao? Một Hà Phồn Ngọc đã quá mức rồi, còn thêm tên Giang Tử Lâm?" Khóe miệng Tô Dư Oánh giật nhẹ, "Tôi mặc dù là luật sư, nhưng tôi nghĩ nên dùng tinh lực ở trên tòa án giải quyết mấy vụ quan trọng, không phải ở chỗ này cùng bọn họ tranh chấp."
Một khi khai chiến, Hà Phồn Ngọc một bên chống đỡ ba luật sư, Giang Tử Lâm chống đỡ lên đến mười người, hai người bọn cô chắc chắn sẽ thua.
"Ầm ĩ lâu như vậy, tại sao lần này lại nghiêm trọng đến thế?" Hà Phồn Lượng nhìn giấy thỏa thuận ly hôn, thật muốn thay chị xé rách nó.
"Cậu là luật sư giải quyết ly hôn quá lâu, nên chỉ thấy sự việc trước mắt, không có nhìn thấy cái khác sao?" Tô Dư Oánh ngược lại ung dung cười, đem tài liệu bỏ vào cặp.
"Có ý gì?" Nghe ra trong lời nói có điều bí ẩn, cặp mắt Hà Phồn Lượng nhất thời sáng lên.
"Bởi vì yêu! Bởi vì Phồn Ngọc để ý Giang Tử Lâm, cho nên mới phải chịu một thùng giấm chua."
Cùng Hà Phồn Ngọc làm bạn bè đã mười lăm năm, cô làm sao không biết chứ, "Tôi chưa từng thấy Phồn Ngọc đối xử với người đàn ông nào như vậy!"
Hà Phồn Lượng kì thực rất kinh ngạc, chị quả nhiên thích anh rễ!
"Này, vậy sao mọi việc lại thành ra như thế?"
"Hỏi Giang Tử Lâm á! Hắn là đàn ông, không thể nhường vợ mình một chút sao? Cũng không phải không biết tính của Phồn Ngọc, lại cố tình đối đầu cô!" Cô ưu nhã đứng dậy, "Ngay cả ký giấy thỏa thuận ly hôn cũng có thể giận dỗi, tôi coi như là mở rộng tầm mắt rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ! Chỉ cần bọn họ yêu nhau, nhất định sẽ hợp lại." Cô ngược lại nói lời thề son sắt."Chúng ta cũng có cơ hội một lần nữa lại làm phù rể, phù dâu!"
"Làm sao cô có lòng tin như vậy?" Hai tay hắn ôm ngực. Kế tiếp ứng phó với bà nội mới khổ cực, thật vất vả thúc đẩy bọn họ thành một đôi, thế nhưng bởi vì lý do này mà ly hôn.
"Chỉ cần hai người yêu nhau, cái gì cũng không thành vấn đề, Ngưu Lang cùng Chức Nữ bị chia cắt thảm như thế, nhưng một năm vẫn được gặp mặt một lần đó thôi." Tô Dư Oánh mở cửa ra, "Tôi đi trước!"
Hà Phồn Lượng chán nản ngồi xuống. Tô Dư Oánh nói cũng không sai, mặc dù hàng năm hai người họ chỉ có thể thấy mặt một lần thì phải tách ra, nhưng là sau khi tách ra vẫn có thể gặp lại sau một năm, bởi vì bọn họ thật lòng yêu nhau. . . . . .
Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc hôn nhân của chị tốt như vẻ bề ngoài, mặc dù vợ chồng bọn họ hay gây gổ cãi vả, nhưng khi ra ngoài thì vô cùng thân mật, có thể trốn chỉ là ánh mắt của mọi người.
Nếu như lão tỷ thật sự là bởi vì ghen mới có thể tức giận như vậy . . . . . . Như vậy tùy tiện ly hôn, chị sẽ không hối hận?
Sẽ không. Cô sẽ không hối hận!
Hà Phồn Ngọc ngồi vào trong xe, lồng ngực vì tức giận mà phập phòng. Cô chỉ cần nghĩ đến Giang Tử Lâm vì cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mà lấy lí do nát vụn để lừa gạt cô, cô liền giận không kềm được!
Tại sao. . . . . . Cô cắn chặt môi, nước mắt không nhịn được mãnh liệt rơi xuống.
Cô rất tức giận! Nhìn thấy anh dùng tay ôm phụ nữ khác thì thần kinh cơ hồ co rút, đó là cánh tay mà cô gối đầu hằng đêm, anh lại dùng để ôm người khác?
Màn ảnh không chụp rõ, nhưng người phụ nữ đó thoạt nhìn rất đẹp, so với cô trẻ hơn, xinh đẹp hơn, vóc người so với cô cũng chuẩn hơn, cho nên anh mới có thể thích cô ta . . . . .
Tên lường gạt! Nói cái gì mà gầy teo ôm rất mảnh mai, bộ ngực nhỏ nắm rất vừa vặn, còn nói cô rất nhẹ, anh mới có thể ôm cô đi khắp nơi, những thứ này đều là gạt người!
Cô tức giận đập loạn vào tay lái. Tại sao anh không xin lỗi? Anh không thể nhỏ giọng xin lỗi cô được sao?
Chỉ cần anh bảo đảm không cùng người phụ nữ đó qua lại nữa, không chừng cô sẽ tha thứ anh.
Anh vì sao lại tức giận với cô? Còn lấy lí do để gạt cô. Bạn bè? Bạn bè mà lại ôm thân mật đến như vậy. Rõ ràng là nói dối không chớp mắt.
Mắt không tự chủ liếc nhìn viên kim cương chiếu lấp lánh của nhẫn cưới trên ngón áp úp. Viên kim cương ba carat ở trong bóng tối sáng lóng lánh. Kết hôn hơn một năm, cuộc hôn nhân này cũng không giống như trong tưởng tượng: buồn chán, vô vị, mà ngược lại, có thể nói nó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô.
Cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn, hạ quyết tâm, cô dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, tiện tay ném một cái!
Hừ, bắt đầu từ hôm nay cô đã lag người tự do rồi, muốn chiếc nhẫn nát nát này làm gì?
10 Carat cô cũng mua được, mới không thiếu!
Tra chìa khóa vào, khởi động, cô thận trọng quay đầu xe, lái xe rời khỏi bãi.
Chỉ là vừa mới quay xe một nửa, cô lại đột nhiên đạp thắng xe, nước mắt từng giọt lăn xuống, cô không nhịn được khóc thành tiếng, sau đó hốt hoảng cởi dây an toàn ra, bò tới chỗ ngồi ở trên, tìm kiếm chiếc nhẫn vừa bị ném đi.
Phía dưới chỗ ngồi, trong bóng tối, tay hốt hoảng tìm kiếm, làm thế nào đều tìm không thấy.
Không được! Chiếc nhẫn kia có ý nghĩa trọng đại, đó là Tử Lâm tặng cho cô. Tìm được rồi! Hà Phồn Ngọc mừng rỡ túm lấy chiếc nhẫn, nhanh nhẹn đeo chiếc nhẫn vào tay.
Nụ cười xán lạn nhan chỉ trong mấy giây, liền bị bi thương che giấu.
Chọn đêm thất tịch ly hôn là mình, tại sao cảm giác lại cực kỳ đau xót?
Cô đang làm gì? Cũng đã ly hôn rồi, cô sao lại để ý chiếc nhẫn này? Là yêu chiếc nhẫn này, hay vẫn luyến tiếc người cũ?
Hà Phồn Ngọc đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Cô cật lực bò dậy, ngồi vào chỗ của mình, bỗng dưng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Kỳ quái, cô vội vàng vịn đằng trước. Thiếu máu sao? Làm sao có thể đột nhiên choáng váng? Khổ sở nhíu nhíu mày, còn có chút cảm giác buồn nôn.
Tình hình này gần đây xảy ra rất thường, nhưng nguyệt sự của cô đều đến đúng hạn, cho nên không phải là mang thai.
Tìm thời gian đi bệnh viện để kiểm tra, có lẽ là bị Giang tử Lâm làm tức đến ngã bệnh cũng không chừng.
Lần nữa khởi động động cơ, ánh mắt không cách nào tự chủ đặt ở trên mặt nhẫn. Chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại, tượng trưng cho lời hứa cả đời.
Cô hồi tưởng lại lúc cùng Giang Tử Lâm gặp nhau, cũng tại bãi đỗ xe trong tầng ngầm tối thui.