Chương 1
“Hôn nhân giống như đứa con của mình, ốm thập tử nhất
sinh nhưng vẫn phải chữa chạy. Quan hệ của bọn họ là gì? Chỉ là con chó hoang
nhặt được ngoài đường, có vấn đề gì là vứt bỏ ngay. Cậu sợ cái gì, vui lên đi,
chịu đựng qua một thời gian, bọn cậu sẽ lại gần gũi bên nhau thôi”, tôi gắng hạ
thấp giọng, cố nắm chặt ống nghe, tiếp tục bài ca an ủi kéo dài hơn một giờ đồng
hồ. Giọng phía đầu dây bên kia vẫn đang nức nở nhưng so với vẻ đau đớn tột độ
lúc đầu, rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều. Minh tuệ là bạn thân đã gắn bó với tôi
hơn mười năm. Người đàn ông cô ấy lấy làm chồng và chung sống suốt năm năm qua
là kết quả của sự chọn lựa kĩ càng của cha mẹ cô.Nhưng giờ đây, vì niềm vui
mới, anh ta đòi ly hôn, nửa đêm cô khóc tâm sự, dĩ nhiên tôi không thể bỏ mặc
làm ngơ. Ly hôn, tôi cười khẩy một tiếng. Ly hôn dễ dàng như vậy ư? Tìm kiếm
niềm vui là lẽ thường tình của con người, ai cũng có thể hiểu được nhưng trong
lúc hạnh phúc, rất ít người thông minh dự đoán được niềm đau nỗi buồn trong
tương lai. Gã đàn ông ngu ngốc đó sẽ hối hận mà thôi.
“Lưu Bạch, chỉ có cậu khuyên tớ như vậy, người khác đều bảo tớ ly hôn ngay, để
hắn cút đi với hai bàn tay trắng. Chỉ có cậu mới khuyên tớ như vậy.”
“Bọn họ đâu có hiểu ly hôn là như thế nào? Bận tâm làm gì?”
Đầu giây bên kia ngần ngừ một lát, rồi khẽ nói: “Lưu Bạch, cậu có hận bọn tớ
năm xưa khuyên cậu ly hôn không?Có phải thời gian đó cậu đã sống rất khổ sở?”
Tôi trầm ngâm một lát, không biết trả lời thế nào rồi chợt nhớ Minh Tuệ vẫn còn
đợi ở đầu dây bên kia: “Không, hoàn cảnh của bọn mình không giống nhau. Hiện
tại, tớ dang sống khá ổn, cậu không phải lo lắng. Muộn quá rồi, tớ sang ngó Mạt
Lợi đã, cậu cũng ngủ sớm đi”.
Cúp máy xong, cũng không thể ngủ tiếp được nữa, tôi trở dậy bước sang phòng con
gái, ngồi xuống mép giừờng của nó. Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng thở đều
đặn, nhẹ nhàng của con, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết thò ra ngoài chăn, đây
là Mạt Lợi của tôi. Hồi đó, bất chấp sự khuyên can của mọi người, tôi đã giữ
Mạt Lợi lại bằng mọi cách. Tôi và Mặc Nhiên quên nhau từ thưở mười 13, lên đại
học chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, chúng tôi yêu nhau ba năm, lấy nhau được
bốn năm. Nhiều người ngưỡng mộ đôi thanh mai trúc mã như chúng tôi. Anh ta đã
từng là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi, đem cho tôi hạnh phúc vô bờ. Đột nhiên
đến một ngày kia, anh ta nói với tôi bằng vẻ mặt đau khổ: “Lưu Bạch, anh không
còn yêu em, anh không còn tình cảm gì với em nữa. Chúng ta chia tay nhé!”.
Những ngày tháng tươi đẹp trong quá khứ của tôi đã sụp đổ trong tích tắc. Không
phải tôi không khóc, không đau khổ, ngồi trước cửa sổ nhìn anh ta kiên quyết
lái xe bỏ đi, cả đêm tôi không sợp được mắt. Cho đến ngày nọ, Mạt Lợi chạy đến,
nắm chặt tay tôi nói: “Mẹ đừng nhìn nữa, bố không quay về đau”. Cuối cùng, như
chợt tỉnh giấc mộng, tôi quyết tâm bỏ hết những gì thuộc về quá khứ và làm lại
từ đầu. Vì thế, Mạt Lợi, con yêu quý, tôi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con bé
, chính con đã cứu mẹ.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh đậy đúng giờ và lái xe đi làm. Đêm qua ngủ không
ngon, tôi đứng trước gương nhìn đôi mắt sưnng húp của mình mà khẽ thở dài. Mới
chỉ hai mươi tám tuổi mà sao tôi cảm thấy lòng mình già cỗi đến thế. Đêm qua
nói chuyện với Minh Tuệ lâu như vậy nhưng chúng tôi không hè nhắc đến tình yêu.
Cuộc sống hôn nhân của con người thời hiện đại được gay dựng trên cơ sở của
tình yêu chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ có tôi hồi đó, điên cuồng lún
sâu vào ảo tưởng tình yêu, chỉ muốn sông trọn đời bên anh ta, không đắn đi suy
tính gì hết. Chiến tranh lạnh với bố hai năm, tôi bất chấp mọi người khuyên
nhủ, khăng khăng lấy anh chàng Mặc Nhiên nghèo khổ. Lúc lấy nhau, nhà chỉ có
bốn bức tường, cái gì cũng phải nhờ bàn tay như chim én tha đất của tôi mua về.
Thời gian đầu, Mạc Nhiên đối xử với tôi khá ân cần. Một năm sau lấy nhau, Mạt
Lợi chào đời, anh ta cố gắng làm việc, mua được căn nhà ấm cúng. Ước mơ của tôi
đã thành hiện thực.
Ước mơ của tôi, lúc đầu chỉ là hằng ngày được sống bên anh ta; sau đó biến
thành có căn nhà tràn ngập ánh nắng mặt trời của riêng mình; tiếp sau đó là có
thể rủ bõ công việc khô khan nhạt nhẽo, làm những công việc mình thích. Thấy
không, phụ nữ tham lam biết bao, có voi lại đòi tiên! Mong muốn của con người
không biết đâu là điểm dừng. Năm hai mươi sáu tuổi, mọi ước mơ của tôi đã trở
thành hiện thực: từ bỏ công việc, có một cửa hàng sách nhỏ ngập tràn ánh nắng
mặt trời. Từ nhỏ, tôi đã say mê đọc sách, tôi có thể loanh quanh từ sáng đến
tối trong bốn bức tường chất toàn sách. Về đến nhà là thấy người đàn ông và cô
con gái mà tôi yêu thương nhất. Nếu Mặc Nhiên không giỏi giang thì sao có nhiều
phụ nữ thèm khát được như tôi đến thế. Hồi đó, nick MSM của tôi là ước gì được
nấy. Đến giờ nghĩ lại, thật đúng là ngu xuẩn hết mức. Nếu thế gian này ước gì
được nấy thì sau khi đạt được rồi, chắc chắn muôn đời muôn kiếp sẽ không được
như thế nữa.
Hiện giờ, tôi đã quay lại với công việc dạy học. Sáng sớm rời nhà, mỗi tuần đi
tập thể dục thẩm mỹ hai lần, cuối tuần đi uống trà chiều và dạo phố với bạn bè.
Hằng ngày, bận rộn với các em nhỏ ở trường, về nhà nhìn thấy Mạt Lợi vui tươi
sà tới, lồng tôi cảm thấy vui vẻ khôn nguôi. Chỉ cần tôi không nghĩ đến nỗi cô
đơn lẻ loi vô bờ bất ngờ ập tới mỗi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm là được. “Không
sao lả, Lưu Bạch, mày đã sống khá ổn rồi”, sáng nào tôi cũng tự nói với mình
như vậy. Hồi mới ly hôn, tôi rất sợ sẽ không quay về được với cuộc sống mà mình
đã xa rời từ lâu, sợ mình không đủ khả năng gánh vác gia đình. Mặc Nhiên để lại
nhà và xe hơi nhưng anh ta không chịu cung cấp tiền nuôi con. Có lẽ là muốn
kiểm tra người phụ nữ từng được anh ra che chở, chiều chuộng này trổ tài nuôi
dưỡng một cô tiểu thư khác như thế nào. Chắc chắn chỉ chưa đầy ba tháng sau,
anh ta sẽ được chứng kiến cánh năn nỉ văn xin của tôi. “Anh nhầm rồi, Mặc Nhiên
ạ!), tôi khẽ mỉm cười trước gương, trong lòng thấy toát lên một chút gì rất đắc
ý. Đã một năm rồi, chúng tôi sống rất yên ổn.
Mở laptop, tôi liền nhìn thấy hình mặt cười của Kiều gửi đến. Là giáo viên nên
cũng nhàn rỗi, những lúc không có tiết, tôi thường ôm laptop cả ngày để đọc
sách. Rất nhiều người sẽ thay đổi sau khi gặp những biến cố trong đời, tôi cũng
trở nên trầm mặc ít nói hơn, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, không
bao giờ nhắc đến chuyện riêng của mình. Môi trường làm việc của mỗi người như
một xã hội thu nhỏ khép kín. Mình chỉ hơi lỡ lời cũng sẽ gay xôn xao dư luận.
Một trường quốc tế lớn với mười hai bậc học này cũng không ngoại lệ.
“Chị, sao chị không nói gì?” Câu hỏi của Kiều nhanh chóng hiện lên trên màn
hình.
“Chị đang đọc sách.” Tôi mỉm cười, mặc dù Kiều chỉ kém tôi hai tuổi nhưng con
gái thế hệ 8X sao khác tôi nhiều đến thế vậy. Tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã
cho cô ấy địa chỉ liên lạc trong buổi home party đó. Cô gái đó suốt ngày bám
riết lấy tôi nói chuyện, trong khi tôi lại là một người ít nói.
“Hôm nay, anh họ em từ Cannada về nước, dẫn theo một anh chàng đẹp trai tuyệt
vời. Em đã bảo anh ấy giới thiệu cho em.”
“Vậy hả? không phải em đã có bạn trai rồi đó sao? Cậu bạn Tây Mông của em thì
làm thế nào?”
“Chị ơi, thôi đi chị, bây giờ chẳng ai là khôgn tìm cho mình một con đường
phòng thân. Anh chàng này thực sự rất giỏi, điều kiện cũng cực kỳ ổn, là con
trai một doanh nhân. Tây Mônh chỉ mở một công ty nhỏ, làm sao so sánh được.”
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô ấy nói đúng, khồn tranh thủ lúc còn đang trẻ
trung xinh đẹp chuẩn bị tương lai cho mình, chẳng lẽ lại đợi đến khi tóc bạc da
mồi ư? Nghĩ lại hồi xưa, so với co bé này, tôi thật ngốc nghếch.
“Thế thì em cố lên nhé. Chị out đây.” Tôi không hề có ý kiến gì.
“Ấy, chị đừng out! Tối nay, bọn em đi bar, chị đến góp vui nhé.”
“Khồn được, buổi tối chị phải có mặt ở nhà với con gái.”
“Thôi đi chị ơi, sao suốt ngày cứ phải chôn chân ở nhà? Chị xinh đẹp như thế,
cứ ở nhà sẽ chẳng ai biết đến, chẳng ai cưa cẩm đâu.”
Tôi trợn tròn mắt. Hồi mới ly hôn, tôi vẫn chưa hiểu rõ ngọn nghành, tưởng mình
và mọi người không có gì khác nhau. Một năm đã trôi qua mà tôi vẫn không biết
mình và các cô gái chưa chồng có gì khác nhau thì không phải ngốc nữa, mà là
đại ngốc. Tôi thực sự không còn muốn gặp các anh chàng cố tình gần gũi với
mình. Sai khi biết họ muốn gì, tôi cố gắng tìm cách lánh xa. Những điều đó tôi
đã từng trải qua, không cần thử lại một lần nữa. Bài học mà Mặc Nhiên để lại
cho tôi là, tình yêu không bao giờ có thể trọn đời trọn kiếp bên nhau. Tôi cũng
không cần vì kế sinh nhai mà khiến mình phải thiệt thòi. Chính vì lẽ đó, chuyện
tình cảm với tôi thế là quá đủ rồi.
“Sau lần chị ăn cơm cùng bọn em, bạn bè của Tây Mông đền nhắc đến chị. Chị ơi,
một người phụ nữ đẹp đầy bí ẩn như ch rất được chú ý đáy.”
“Em có kể với bọn họ chuyện Mạt Lợi không?”
“Không, việc này có cần thiết không?”, phía bên kia, Kiều vẫn ngây thơ.
“Ha ha, để lần sau nhé.” Tôi kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó yên tâm đọc sách.
‘ Không sao cả, Lưu Bạch. Cuộc đời của mày đã rất tốt rồi’’, tôi lại tự nhắc
mình. Lại một lần nữa tôi cảm thấy lòng mìh yên ả bình lặng. Ánh nắng mặt trời
ngoài cửa sổ chan hòa biết bao, tôi chỉ muốn đi uống cốc trà chiều. Buổi chiều
không có tiết dạy, chuồn thôi.
Còn một tuần nữa là nghỉ hè. Tại sao tôi lại chọn làm giáo viên ư ? Đó là do
mỗi năm có hai kì nghỉ dài, tôi và Mạt Lợi có thể cùng nhau hưởng thụ, cùng
nhau ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên cao, sau đó cuộn tròn trên giường đọc
truyện tranh. Cha mẹ tôi cũng đến ở cùng. Già có trẻ có, nhà cửa rộn vang tiếng
nói cười. Nhà không rộng cũng có cái hay của nó. Chúng tôi rất hài lòng. Buổi
chiều lên mạng tra cứu chuyến du lịch tự do ở Thái Lan, tôi dự định đi một mình
sang đó chơi một tuần. Mọi người đều nói, đó là đất nước dễ khiến người ta cảm
thấy thỏa mãn nên tôi rất mong ngóng chuyến đi này.
« Muốn đi một mình thật à ? », mẹ tôi ghé mặt vào màn hình.
« Tìm người đi cùng phiền hà lắm, hơn nữa, giáo viên nước ngoài trường con nói
ở đó rất an toàn. Anh ấy ở đó một mình những hai tháng, đi chơi khắp nơi, gặp
gỡ rất nhiều bạn bè mới, chẳng có vẫn dề gì cả. »
« Người ta là đàn ồng. » Giọng bà có vẻ nặng nề hơn : « Mẹ biết con và Mặc
Nhiên chia tay nên trong lòng thấy buồn. Nhưng một năm trôi qua rồi, con đã
nghĩ gì đến chuyện của mình chưa ? »
« Lại bài ca muôn thuở », tôi thầm rên rỉ trong bụng. Đúng lúc đó, điện thoại
di động đổ chuồn, tôi liền nhe máy. Đầu bên kia điện thoại, giọng Kiều có vẻ
gấp gáp :
« Chị ơi, cứu em, cứu em với ! »
« Sao vậy ? », tôi cười giòn. Nghe tiếng Kiều trong điện thoại có vẻ như không
được vui lắm.
« Ông anh em sắp đặt cho em làm quen với bạn anh ấy. Bọn em đang đi dạo phố
nhưng Tây Mông liên tục gọi điện. Em nói dối là đang đi dạo với chị, anh ấy
không tin, giờ anh ấy muốn đến gặp em. Chị ơi, chị mau cứu em với. »
« Tôi cười một cách ngạc nhiên : « Em lấy chị ra làm bia đỡ đạn hả ? Bạn của
anh em là ai vậy ? »
« Chị quên rồi à ?Chính là anh chàng tuyệt vời con trai của doanh nhân mà em đã
nói với chị đó. »
Đúng là cần phải cứu nguy thật, con nhỏ này cuống lên như gà mắc tóc rồi. « Em
ở đâu vậy ? Chị đến ngay bây giờ », tôi hỏi.
« Bọn em đang ở Liên Khả Phật, mau lên chị nhé. Tây Mông nói họp xong sẽ đến,
chỉ còn một tiếng nữa thôi. »
Tôi gập máy lại, thấy mẹ đứng sau lưng liền nói : « mẹ ơi ! Con đi dạo phố với
bạn đây, mẹ đừng đợi con về ăn tối nhé ». Thấy bà mỉm cười với vẻ hài lòng, tôi
thật không biết phải làm sao.