Chương 1

Mở đầu

"Chúng ta ly hôn thôi!" Rốt cuộc, cô cũng lấy hết dũng khí nói ra khỏi miệng.

Một sáng sớm trời mùa đông giá rét, Đỗ Dĩ Du nằm nghiêng trên giường, đôi mắt không che giấu được cô đơn cùng sầu bi, cô quyết định đem tất cả những đè nén trong lòng vì quá lâu mà trở nên chua xót, uất ức nói ra một lần.

"Dĩ Du, đừng đề cập đến chuyện ly hôn nữa được không?" Địch Tử Uy gương mặt lạnh lùng, thân thể cường tráng bỗng chốc như bị thương, rất nhanh kéo chăn khỏi người, đứng dậy.

Anh thật vất vả mới có thể sắp xếp xong công việc, dành ra mấy ngày từ Thượng Hải bay về Đài Loan. Vì cô vừa mới sẩy thai, anh muốn ở bên cạnh an ủi động viên cô. Nhưng suốt ba tháng chỉ nghe cô đề cập đến chuyện ly hôn, anh nhíu mày, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn.

"Tử Uy… thật xin lỗi, em đã suy nghĩ kĩ mới đưa ra quyết định này… em thật sự không hề tiếp tục cùng anh làm vợ chồng nữa." Ánh mắt của cô tuyệt vọng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Đỗ Dĩ Du từ trên giường đứng dậy, cảm thấy rất lạnh, đưa tay cầm áo len đặt bên cạnh gối khoác vào.

Cô đứng ở tầng hai mươi của tòa nhà - tòa cao ốc nằm ngay mặt tiền, cô đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời vẫn còn hơi mờ tối, hàng cây hai bên đường khoác lên mình chiếc áo màu xanh, chạc cây Hàn Phong bên dưới đường trông như một con chim bị trụi sạch lông vũ, một thân trụi lũi. Mà lòng của cô cũng giống như chạc cây ấy, khô héo mà thê lương, một chút sức sống cũng không có.

Hơn hai năm trước, cô một thân đầy sự tự tin, tích cực ở bên cạnh làm việc, lên kế hoạch giúp Tử Uy. Anh tỉnh táo nhưng cũng thâm trầm, đối với việc gầy dựng sự nghiệp luôn có mưu tính kĩ càng. Anh nói, nếu yêu nhau thì kết hôn, có vợ bên cạnh mới giúp anh an tâm lo sự nghiệp... và vì cô anh mới có động lực cao.

Đùng vậy, ban đầu chính cô vì động lực tích cực này của anh mà chấp nhận kết hôn. Cô ngây thơ cho rằng, tình yêu sẽ tiếp tụ sau hôn nhân, chỉ cần cả hai cùng nhau cố gắng vun đắp là có được hạnh phúc. Cho nên hẹn hò được nửa năm, bọn họ liền kết hôn.

Anh là kỳ tài kinh doanh, đầu óc đối với thị trường vô cùng nhạy bén, điểm này không ai có thể phủ nhận.

Anh và bạn bè cùng nhau hợp tác, thành lập công ty điện tử Âu Đạt, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là máy vi tính, thay thế hãng máy tính nổi tiếng của Âu Mĩ. Tại Thượng Hải thành lập nhà máy sản xuất, đồng thời bọn họ cũng tham gia sản xuất ngành điện thoại di động, từ nghiên cứu phát triển, thiết kế, viết phần mềm… không ngừng mở rộng thị trường và khẳng định thương hiệu.

Anh đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám Đốc, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do anh quản lý, từ sản phẩm đến tổ chức nhân sự, từ nghiên cứu sản xuất đến phát triển thương hiệu… phải làm việc liên tục hai nơi từ Thượng Hải đến Đài Loan, cực kỳ bận rộn. Hai năm sau cưới, thời gian chủ yếu của anh là ở Thượng Hải, suốt một khoảng thời gian dài ngập đầu trong công việc, những ngày ở lại Đài Loan chỉ đếm trên đầu ngón tay, thành ra cô thưởng xuyên ở một mình, phải chịu cảnh lẻ loi cô quạnh, chịu đủ cô đơn cùng khổ sở.

Cô biết, sự nghiệp đối với một người đàn ông là vô cùng quan trọng, chính vì vậy cô quyết định chuyển từ Đài Loan đến Thượng Hải để có thời gian chăm sóc anh, cố gắng trở thành người vợ tốt. Đáng tiếc, hạnh phúc không mỉm cười với cô.

Tử Uy hầu như là xem công ty là nhà, công ty có việc gấp giải quyết, hội họp… lúc về nhà cũng đã là 1-2 giờ đêm, chủ nhật cũng ít khi được ở nhà, nhận điện thoại từ công ty liền vội vã rời đi, mà cô phải rộng lượng thông cảm cho anh, phải bỏ qua thời gian ngọt ngào cùng hy vọng hạnh phúc, và cô hiểu được cô phải một mình ăn cơm, một mình đọc sách, một mình mua sắm, một mình trong ngôi nhà vắng lặng, nằm ngủ một mình, chờ đợi trong cô đơn, nhấm nháp nỗi thất vọng.

Cô thường hướng về phía không khí mà tự hỏi mình “Hạnh phúc rốt cuộc là gì?” Theo đuổi cuộc sống giàu sang chính là điều cô mong muốn hay sao?

"Dĩ Du, chúng ta còn trẻ, đứa bé không còn mình có thể có đứa bé khác, nhưng đừng nói ly hôn nữa được không?" Anh đi tới phía sau của cô, dùng đôi cánh tay tráng kiện ôm lấy eo nhỏ của cô, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào cổ cô nhẹ giọng an ủi.

Sự nghiệp của anh mới vừa bắt đầu, từng bước một thành lập công ty cùng tổ chức tốt, đang muốn vận sức chờ phát động, anh không muốn mất đi cô.

Vậy mà mỗi lần về nhà, nhìn thấy cô mặt ngày càng gầy gò, nội tâm của anh luôn là cảm giác áy náy sâu sắc. Đối với phía đối tác, anh luôn đạt 100% thành tích, thế nhưng đối với cô anh lại là một người chồng không tròn trách nhiệm.

Nhưng anh yêu cô, anh không hy vọng cô bỏ anh đi.

Cho nên, anh thay đổi kế hoạch, việc ở công ty dần dần ổn định liền khiến Dĩ Du mang thai.

Mang thai khiến cô tràn đầy vui sướng, mỗi ngày đều cười vui, trong bụng cảm nhận được sinh mạng bé bỏng, cho cô cảm giác một tia hạnh phúc giống như ánh sáng rạng đông.

Cô không nói ly hôn nữa, khoảng cách giữa bọn họ vì vậy mà được kéo gần lại. Nhưng cái hy vọng này không kéo dài, khi thai kỳ được hai tháng, cô vô ý trượt chân trong phòng tắm – tất cả đều tan vỡ.

Mất đi đứa bé, gương mặt tươi cười đáng yêu của cô cũng không còn, cô càng ngày càng trở nên trầm mặc.

"Anh còn không hiểu sao? Vấn đề giữa hôn nhân của chúng ta không phải vì mất đi đứa bé." Cô đè xuống nội tâm khổ sở, cố giữ vững bình tĩnh nói.

Anh làm việc giống như một cái máy, lúc cô cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh cô, dùng một bữa tối với cô chính là điều vô cùng xa xỉ.

Ngày cô vô ý trượt chân, cô không liên lạc được với Tử Uy.Thư ký của anh nói rằng anh đang có một hội nghị quan trọng không thể bỏ dỡ… Trái tim của cô đau hơn nỗi đau ở bụng…

Trải qua lần sẩy thai ngoài ý muốn này, cô đã nhận ra - Cô chỉ muốn gia đình hạnh phúc bình thường, nhưng thứ anh cần chính là sự nghiệp, thành tựu huy hoàng.

Mà cô sớm nên hiểu điều này, không nên ngây thơ cho rằng đứa bé sẽ là niềm hy vọng để duy trì cuộc hôn nhân này, hôn nhân của hai người sớm muộn gì cũng có ngày tan vỡ.

"Tôi kết hôn với anh… không có hạnh phúc, không có tương lai, cũng vì hôn nhân mà tôi bỏ qua giấc mộng của mình, tôi cảm thấy mình mất đi tự do…" Thanh âm của cô nghẹn ngào, mắt ngân ngấn nước, tâm tình uất ức không thôi.

Vừa nghe thấy cô nói “… không có hạnh phúc, không có tương lai…”, nỗi khổ sở này giống như thanh âm làm đau đớn trái tim của anh

"Anh làm như vậy cũng là vì lo cho tương lai của chúng ta, mấy năm tiếp theo, chờ công ty dần ổn định và thu về lợi nhuận, kinh tế không còn trở ngại, anh sẽ có thời gian…"

"Tử Uy, anh thật yêu tôi sao?" Đỗ Dĩ Du cũng không chịu nổi nữa, bởi vì cô yêu anh, mới có thể chịu được cô đơn, vì anh chịu đựng hai năm, nhưng sau khi mất đứa con lòng, cô vô cùng đau đớn, ám ảnh không thể nào xua đi được.

Nếu cứ tiếp tục ở lại Thượng Hải một mình, cảm giác vô dụng và tuyệt vọng này sẽ làm cô phát bệnh mất.

Cho nên một tháng trước, cô trở lại Đài Loan, điều dưỡng thân thể, cũng nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, sau khi suy nghĩ kỹ mới quyết định rời đi.

"Anh dĩ nhiên yêu em." Tròng mắt anh đen lại thể hiện chân tình sâu sắc.

Đôi mắt cô tràn đầy khổ sở cùng hoài nghi nhìn anh.

Cách anh yêu cô là khiến cô không ngừng nghỉ nếm trãi cô đơn sao? Nếu như anh thật lòng yêu cô, anh sẽ chỉ đem sự nghiệp đặt ở vị trí quan trọng nhất mà không đếm xỉa đến nỗi khổ sở của cô sao?

Hôn nhân, đối với cô mà nói đã không còn cơ hội, với cô vui vẻ đã không thấy, hạnh phúc cũng không biết ở nơi nào.

Sau hai năm kết hôn, ước mô của cô đối với loại tình yêu lãng mạn này đã không còn, hiện tại cô chỉ muốn tránh xa mọi thứ, tìm lại chính mình.

"Nếu như yêu tôi, hãy để tôi tự do đi, trong cuộc hôn nhân này, tôi không hạnh phúc… "

Địch Tử Uy lần nữa chấn động!

Anh yêu cô, nhưng cùng cô kết hôn lại khiến cô rơi nhiều nước mắt như thế, anh thấy mình thật ích kỷ và tàn nhẫn.

Không cho cô hạnh phúc, không thể cùng cô ăn cơm, nhưng anh vẫn lần nữa dùng chi phiếu, lấy hôn nhân gông xiềng buộc chặt cô.

Vì anh, cô bỏ qua mơ ước mở nhà hàng cùng anh đến Thượng Hải, cố gắng làm một người vợ tốt, lần lượt rộng lượng thông cảm anh.

Cô biết anh thế chấp tất cả tài sản, đem tiền bạc cùng toàn bộ tinh thần đầu tư trong công việc, cố gắng phát triển sự nghiệp, như vậy hạnh phúc của cô đâu?

Anh nắm giử cuộc đời của cô, tước đoạt quyền được hưởng thụ hạnh phúc của cô, hiện tại anh còn có thể lấy lý do gì để giữ cô ở bên người nữa?

Anh quyết tâm theo đuổi sự nghiệp của anh, mà cô cũng có thể theo đuổi quyền lợi hạnh phúc của cô, không được sao?

"Em thật… cảm thấy không tự do, không hạnh phúc… em thật sự muốn ly hôn?" Anh cố gắng đè nén cảm giác đau đớn mãnh liệt trong lòng, hỏi cô.

Mặc dù vòng tay của anh ấm áp an toàn, mùi hương của anh nhàn nhạt thuốc lá lẫn vào hơi thở - là hương vị cô thích nhất, nhưng cô không dám quyến luyến, cô phải tàn nhẫn rời đi, mạnh dạn vứt bỏ phần tình yêu này.

Tay cô hơi cong tránh né cái ôm nhiệt tình từ anh, kiên định nói.

"Hãy đồng ý yêu cầu của tôi. Nếu như không ly hôn, tôi sẽ bệnh mất."

Nghe vậy, tâm Địch Tử Uy trầm xuống.

Là anh để cho cô trở nên u buồn gầy gò, sắc mặt tái nhợt, giống như đóa hoa hồng khô héo, hạnh phúc cũng dần dần điêu tàn, nội tâm anh nồng nặc sự áy náy cùng cảm giác tội ác.

Anh thật đáng chết, bức cô đến thế này, cướp đi nụ cười cùng mơ ước của cô. Cô đau buồn sinh ra bệnh, coi như anh miễn cưỡng giữ cô ở bên người nhưng cô sống không sung sướng thì có nghĩa lý gì nữa, đó cũng không phải là mục đích họ yêu nhau.

Mặc dù trong lòng mãnh liệt không thôi, mỗi câu nói của cô cũng xé rách lòng của anh, nhưng anh không hy vọng cô uất ức không vui cả đời.

Nếu như yêu cô, anh nên để cô ra đi.

"Tốt, nếu như chia tay có thể làm cho em tìm được vui vẻ, chúng ta… ly hôn thôi." Cổ họng anh khô khốc, gian nan nói ra lời mà anh không muốn, nhất là câu nói kia.

Anh biết mình không cách nào ép buộc sự kiên quyết ra đi của cô, đè xuống cảm giác khổ sở, anh quyết định dứt bỏ hôn nhân, dứt bỏ đoạn ái tình này.

Anh phải để cô tự do, phải để cho cô tìm về vui vẻ, theo đuổi hạnh phúc, bởi vì với anh đời này cô là duy nhất.

Đây là quang cảnh bên ngoài hôn lễ của con trai một gia đình giàu có, cũng là sự phô trương của xã hội thượng lưu.

Khu biệt thự cấp cao nằm ở mặt tiến với nhiều bồn hoa cây cảnh, cỏ cây xanh mượt mà. Bên kia vườn hoa là lớp lớp nam thanh nữ tú, nước hoa ngào ngạt, phục trang đẹp đẽ… ai ai cũng như Khổng Tước, ngón tay giữa, cổ… đều mang trang sức lấp lánh, những trang sức khoe khoang bọn họ là con nhà có tiền cùng quyền thế.

Phủ lên bàn dài là mảnh khăn trải màu hồng, thịt bò thượng đẳng, hàu, tôm hùm, cá tầm đen… tất cả thức ăn đều được đựng trong đồ sứ tinh xảo đắt giá, rượu ngon món ngon cái gì cần có đều có, điểm tâm ngọt cũng có. Đỗ Dĩ Du tự mình làm bánh bích quy sô-cô-la cùng bánh bích quy hoa hồng cũng được các quan khách lấy dùng.

Đỗ Dĩ Du là người phụ trách nhà hàng "Ba Đóa Hoa", điểm tâm và bánh mì của cô rất được cô dâu cùng mẹ chồng yêu thích, hai người cũng chỉ muốn Đỗ Dĩ Du tự mình làm món điểm tâm ngọt ngon khoản đãi khách cho ngày đại hỉ.

Được mọi người trong xã hội thượng lưu khẳng định, Đỗ Dĩ Du cũng tự mình ra tay phục vụ.

Mặc dù cô không thích người có tiền, chồng trước đã từng bởi vì theo đuổi sư nghiệp khiến cô lâm vào khổ sở, nhưng điều đáng châm chọc là cô phải vì người có tiền phục vụ, cô cần tiền để duy trì cuộc sống.

Tóc cô hơi xoăn cột thành đuôi ngựa, một bộ quần áo màu trắng được vây lên một cái tạp dề màu xanh lá cây, nhìn ra vóc người của cô rất phù hợp, mặc dù không phải là khách bên trong vườn, cũng không mặc lễ phục, nhưng cách cô giơ tay nhấc chân không kiêu ngạo, không tự ti, không mất ưu nhã tự tin, toát lên vẻ đẹp tài trí và mềm mại của một người phụ nữ.

Tiệc mừng mới tiến hành được một nửa, món điểm tâm bánh bích quy cùng bánh ngọt đã không còn, mọi người đợi lệnh của cô và phụ tá, Nhâm Hi Vi không thể làm gì khác hơn là đem bánh bích quy cùng bánh ngọt mua từ bên ngoài được giữ trong tủ lạnh của chủ nhà lấy ra, trang trí và bày ra bàn cho khách dùng tạm.

Mặc dù thật vui mừng vì có người thích cô làm món điểm tâm ngọt, chỉ là giống như những đóa hoa tươi đẹp mắt, trên bàn trưng bày toàn thức ăn ngon đắt giá, còn có người người dùng ánh mắt nhìn nhau ngọt ngào, khắp nơi làm lòng cô đau nhói.

Khi cô nhìn thấy chú rễ và cô dâu được Mục Sư chứng kiến tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, hai người ngọt ngào đeo nhẫn cho nhau, một nổi đắng chát đột nhiên dâng lên đáy lòng, trong đầu của cô tự động nhớ lại hình ảnh những tháng ngày mà cô và chồng trước đã từng hạnh phúc đi vào lễ đường.

Anh mặc bộ lễ phục màu trắng toát lên vẻ ưu nhã cao quý mà vô cùng anh tuấn, cô mặc lụa trắng, gác lên cánh tay to lớn của anh đi tới nơi Mục Sư đứng trước mặt, trước những ánh mắt ngưỡng mộ của những người phụ nữ khác.

Đúng vậy, ba năm trước đây cô là người phụ nữa người người ca ngợi, đối với tình yêu tràn đầy lãng mạn mơ ước, ba năm sau cô ly hôn, trở thành một người phụ nữ đã qua một đời chồng.

Đi trên thảm đỏ tiến vào lễ đường, cô từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, nhưng không như mong muốn, hôn nhân của bọn họ chỉ có cô đơn giá lạnh, mà cảnh tượng sung sướng lãng mạn trước mắt, càng làm cô mất mác hiu quạnh.

"Dĩ Du, Dĩ Du…"

"Hửm?" Một giọng nữ làm Đỗ Dĩ Du thoát ra khỏi suy tưởng.

"Chủ nhà nói chúng ta có thể đi về, tiền cũng đã nhận đủ rồi." Nhâm Hi Vi với mái tóc ngắn, thân hình thon thả, ánh mắt thông minh sáng loáng, trên mặt mang nụ cười đi tới bên cạnh cô.

"Tốt, mình hiểu rồi." Đỗ Dĩ Du thu dọn sáu cái hộp lớn đựng thức ăn, bỏ vào túi vải có logo "Ba Đóa Hoa".

Họ cởi tạp dề, thu dọn mọi thứ cùng nhau đi tới cửa chính.

"Dĩ Du làm sao vậy? Nhớ tới ngày trước kết hôn hả?" Hi Vi là trợ lý của Đỗ Dĩ Du, cũng là bạn thân nhất của cô, hiểu rõ tại sao cô ly hôn, cô nhạy cảm nhận thấy được Dĩ Du không vui.

"Ừ. . . . . ." Trước mặt bạn tốt kiêm trợ lý của mình, cô không phủ nhận gật đầu.

"Đã nói trước với bạn rồi." Hi Vi chỉ sợ Dĩ Du thấy cảnh sinh tình, trước kia cũng đã nói cho cô biết đừng đến rồi, nhưng Dĩ Du vẫn kiên trì, không cách nào cản được.

"Chẳng lẽ đã một lần ly hôn thì không được dự hôn lễ của người khác à?" Đỗ Dĩ Du biết không thể tránh né những trường hợp kết hôn như thế này, chỉ là cô ly hôn đã ba năm, cô còn nhớ đến anh làm gì nữa?

Ly hôn được một năm, tinh thần cùng sức khỏe của cô dần dần phục hồi tốt, cũng trong một năm này cô học nấu ăn ở trường, đem kỹ năng cùng với tiền dành dụm đầu tư, thành lập nhà hàng “ Ba Đóa Hoa”.

Cô không có thời gian đắm chìm trong bi thương, chỉ có thể để cho mình càng thêm độc lập kiên cường, kinh doanh nhà hàng “Ba Đóa Hoa” được ba năm, bánh bích quy sô-cô-la cùng bánh phô mai hoa hồng do cô chế biến là món điểm tâm chủ yếu của nhà hàng, hai món điểm tâm này là món trước đây Tử Uy thích ăn nhất.

Bây giờ suy nghĩ lại, nhà hàng “Ba Đóa Hoa” có thể ăn nên làm ra, được nhiều người biết tới, niềm vui vẻ cùng vinh dự này cô phải cảm ơn Tử Uy mới đúng.

Haizzz, mới nói đừng nghĩ đến anh, tại sao lại nghĩ đến anh đến anh thế này…

"Dĩ Du, Vi nghe nói hợp đồng thuê nhà tháng sau hết hạn, chủ nhà nói muốn tăng tiền nhà, Du tính sao?" Nhâm Hi Vi nhỏ giọng hỏi cô.

"Ừ nhỉ. Ngày hôm qua bà chủ nhà tới tiệm nói muốn tăng tiền nhà thêm 5000 nguyên để thuê một tầng trệt và một tầng lầu, nếu không đồng ý, hợp đồng sẽ kết thúc và chúng ta phải dọn đi." Cô mướn lầu một làm cửa hàng, lầu hai để ở, là cùng một chủ nhà.

"Nhưng lần trước Tiểu Trần giao hàng tới nói bột mì sắp lên giá, việc buôn bán của chúng ta cũng không phải thật tốt, nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta đâu thể ăn không khí mà sống chứ?"

Nhâm Hi Vi bất đắc dĩ than thở, cô đều nghe được.

Gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, tuy nói “Ba Đóa Hoa” danh tiếng dần dần vang, nhưng chi phí thuê mặt bằng cũng cao, tiền lương, tiền vốn, cơ hồ là bằng nhau, miễn cưỡng cũng chống đỡ được. Gần đây chủ cho thuê nhà muốn tăng tiền thuê, giá bột mì cũng không ngừng tăng, nếu như không nghĩ cách làm tăng doanh thu, một khi lâm vào đường cùng, cô sẽ lỗ vốn, nghĩ tới đây trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng.

Tình yêu đã tan vỡ, nhưng sự nghiệp không thể hủy.

Trong thời gian ngắn, cô phải tìm được số lượng đơn đặt hàng lớn, làm tăng doanh thu, mới có thể bù vào chi phí hiện tại được.

Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi đi qua đám người đến dự tiệc cưới, bỗng nhiên cô cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc đập vào trong mũi, Đỗ Dĩ Du sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt xuất phát từ bóng dáng cao lớn xẹt qua mình.

Vừa quay đầu lại, lại không thấy bóng người mà cô vừa nghĩ đến.

Đủ rồi, cũng đã nhiều năm như vậy, cô còn đối với anh nhớ mãi không quên làm gì?

"Nguy rồi, còn có một cái hộp chúng ta bỏ quên bên trong." Nhâm Hi Vi từ trong túi xách mò được chìa khóa xe, đột nhiên phát hiện thiếu một cái hộp giữ thức ăn.

"Để chỗ nào?"

"Đặt ở khu trung tâm trên bàn dài, để Vi đi lấy."