Chương 1
“Ừhm… tóc em thơm thật đấy.”
“À, ừh, cám ơn anh, Bob.” Lissianna Argeneau nhìn chung quanh bãi để xe tối tăm nơi họ đang đi qua. Cô thở phào khi không có ai quanh đó cả. Họ chỉ có một mình. “Nhưng anh có nghĩ là anh nên bỏ bàn tay chết tiệt của anh ra khỏi mông tôi không?”
“Dwayne chứ.”
“Hả?” Cô ngước mắt nhìn lên bản mặt đẹp trai của anh ta với chút bối rối.
“Tên anh là Dwayne.” Anh ta toét miệng cười giải thích.
“Ồ,” Cô thở dài. “Ừh thì DWAYNE, anh có thể bỏ tay anh ra khỏi mông tôi không?”
“Anh tưởng em thích anh mà?” Bàn tay anh ta vẫn để nguyên trên quả mông bên trái của cô, thậm chí còn bóp lại theo một cách hơi-bị-thân-thiện-một-cách-quá-đáng.
Cố gắng kìm cái ước muốn cháy bỏng được vác anh ta lên đầu và ném vào một bụi cây nào đó như gã người vượn mà anh ta được tiến hóa từ đó, cô rặn ra một nụ cười. “Tôi có thích anh, nhưng hãy chờ tới lúc chúng ta vào xe anh đã rồi…”
“À, ừh, xe anh.” Anh ta ngắt lời cô. “Về việc này…”
Lissianna dừng phắt lại nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, mắt cô nheo lại nghi ngờ khi thấy vẻ mặt đó mang một kiểu bối rối như ăn vụng bị bắt quả tang vậy. “Sao cơ?”
“Anh không có xe hơi.” Dwayne thú nhận.
Lissianna chớp mắt, não cô từ từ tiếp nhận thông tin trên. TẤT CẢ mọi người ở Canada trên hai mươi tuổi đều sở hữu một cái xe. Ừ thì hầu như tất cả mọi người. Cứ cho là cô nói quá lên đi, ý cô là hầu hết đám đàn ông ở tuổi hẹn hò và đang còn độc thân đều có xe hơi. Nó như là luật bất thành văn hay cái gì đó kiểu kiểu thế ấy chứ.
Trước khi cô nói gì đó, Dwayne thêm vào. “Anh tưởng EM có xe hơi.”
Nó gần như là một câu buộc tội, Lissianna để ý thấy điều đó và quắc mắt lên. Xét cho cùng, phương tiện đi lại của phụ nữ có bao giờ có ích gì đâu nào. Đã có thời kỳ mà anh ta, đại diện của phái mạnh, phải có một phương tiện đi lại, hay ít ra là lãnh trách nhiệm tìm cho họ một nơi nào đó riêng tư một cách chủ động. Giờ thì anh ta trông thật là thất vọng, cứ như là CÔ đã làm ANH thất vọng vì không có xe hơi ấy.
“Tôi có xe hơi.” Cô thấy mình đang tự bào chữa. “Nhưng tối nay tôi đi cùng anh chị em họ.”
“Con bé có mái tóc màu hồng ấy hả?”
“Không, cô ấy là bạn tôi, Mirabeau. Thomas mới là người lái xe.” Lissianna trả lời trong vô thức khi cô xem xét vấn đề. Anh ta không có xe, và Thomas thì đã khóa cửa chiếc Jeep khi họ tới đây. Cô nghĩ là mình có thể quay lại quán và hỏi mượn chìa khóa của Thomas nhưng thật tình, cô không thích việc phải dùng chiếc Jeep yêu quí của anh ta để…
“Ừhm, thôi vậy. Anh không phiền việc phải ở ngoài trời chút nào đâu.”
Lissianna thấy toàn bộ suy nghĩ của mình bay đâu mất khi anh ta choàng tay qua hông cô kéo cô sát vào người. Ngay lập tức cô ngả người ra sau một cách bản năng để giữ một khoảng cách giữa thân trên của họ, nhưng không thể nào ngăn được nửa thân dưới của họ đập vào nhau. Và thốt nhiên cái ý kiến đó trở nên hoàn toàn rõ ràng, rằng anh ta THẬT SỰ là không phiền việc ở ngoài trời chút nào. Cái vật cứng rắn đang ép vào người cô cho thấy thậm chí ý kiến đó còn kích thích anh ta ấy chứ. Rõ ràng anh ta là một gã rất dễ bị kích thích.
Lissianna quyết định nhanh chóng. Bản thân cô không hề hấp dẫn của việc ‘ở ngoài trời’ chút nào cả, ít ra là trong một buổi tối mùa đông ở cái đất nước Canada này.
“Đi nào…” Thả hông cô ra, Dwayne chụp lấy tay cô và kéo cô vào phía sau bãi để xe. Phải tới khi anh ta kéo cô vào đằng sau một cái thùng rác đen xì bằng kim loại lớn ở góc sau cùng bãi đỗ xe thì cô mới nhận ra ý định của anh ta.
Lissianna cố nuốt cái nhận xét chán nản về cái sự ‘lãng mạn’ của người đàn ông này, và quyết định mình cũng nên biết ơn rằng vẫn còn là đầu mùa đông. Dù đợt tuyết đầu tiên chưa rơi, nhưng trời cũng đã đủ lạnh để đám thức ăn bỏ đi trong thùng rác không bị bốc mùi kinh tởm.
“Thật là tốt làm sao !” Dwayne áp lưng cô vào một trong những cái thùng rác kim loại lạnh lẽo và nhanh chóng chồm người lên cô.
Lissianna thầm thở dài, ước gì mình đừng có bỏ lại cái áo khoác trong quán cà phê hồi nãy. Cô chịu lạnh tốt hơn người bình thường thật, nhưng không hoàn toàn tốt hơn. Cái lớp kim loại lạnh băng sau lưng đang hút đi hơi nóng của cô, khiến cơ thể cô phải làm việc nhiều hơn để giữ ấm. Cô đang mất nước và rất đói, nên điều cuối cùng cô muốn lúc này là khiến cơ thể phải làm việc nhiều hơn.
Cuộc tấn công ướt át bất ngờ của cái miệng anh ta bắt Lissianna phải tập trung vào công việc trước mắt và thuyết phục cô là đã tới lúc dành quyền chủ động rồi. Phớt lờ cái lưỡi anh ta đang ‘gõ cửa’ nhẹ nhàng trước đôi môi đóng kín của mình, cô bấu những ngón tay vào áo khoác anh ta và quay người, đập anh ta vào cái thùng rác hơi mạnh hơn là cô muốn, khi định đổi chỗ với anh ta.
“Wow,” anh ta khúc khích cười, mắt sáng rực lên. “Một người phụ nữ hoang dại đây.”
“Anh thích điều đó mà, phải không?” Lissianna hỏi khô khốc. “Vậy anh hẳn sẽ khoái điều này đấy.”
Cởi áo khoác anh ta ra, Lissianna luồn tay vào tóc anh ta rồi lật đầu anh ta qua một bên. Cô hạ môi xuống cái cổ đang lộ ra trước mắt.
Dwayne thì thầm những lời sung sướng khi cô lướt môi dọc theo đường tĩnh mạch ở cổ anh ta. Tới khi cô đã tìm thấy điểm cần thiết cho mục đích của mình, Lissianna hé miệng ra, hít một hơi thật sâu, và hai chiếc răng nanh của cô dài ra tới độ dài đúng của nó, sắc lẻm, và cắm phập chúng vào làn da trước mặt.
thở gấp một tiếng và cứng người lại, vòng tay quanh cô thít chặt, nhưng cũng chỉ trong vòng một lúc thôi. Anh ta nhanh chóng thả lỏng người và thư giãn tựa vào cái thùng rác lạnh căm khi Lissianna truyền vào đầu anh ta cảm giác mà chính cô đang cảm thấy: sự thỏa mãn khi máu ùa vào chạy dọc hàm răng và thẳng vào cơ thể cô, cảm giác rung lên choáng váng khi cơ thể cô dịch chuyển một cách ham hố để đón nhận sự trao tặng này.
Cách duy nhất cô có thể dùng để miêu tả cái phản ứng lúc ban đầu ấy, là khi một con thuyền mất trật tự và mọi người trên boong dồn hết về một bên tàu khiến nó chìm xuống nước. Cơ thể cô cũng đang trải qua một cảm giác tương tự như thế, khi dòng máu đang đói khát của cô vội vàng ùa tới để đón nhận dòng máu mới này, chạy từ tất cả cả bộ phận khác của cơ thể tới phần đầu của cô, nơi những chiếc răng năng đang hút vào thứ mà cơ thể cô đang cần một cách gấp gáp. Điều đó khiến đầu cô hơi choáng váng khó chịu một chút. Cô tưởng tượng như nó cũng giống cảm giác khi một người dùng chất gây nghiện vậy. Chỉ có điều đây không phải chất gây nghiện, mà là nguồn sống của Lissianna.
Cô nghe thấy Dwayne rên lên một tiếng thỏa mãn. Nó là tiếng vang của tiếng rên thầm trong lòng cô khi cơn đau đớn trong người cô từ từ được xoa dịu một cách chậm rãi.
QUÁ CHẬM RÃI, Lissianna bất ngờ nhận ra. Có cái gì đó không ổn lắm.
Vẫn giữ cho răng ngập sâu trong máu anh ta, cô bắt đầu lục tìm tâm trí anh ta. Chẳng mấy chốc mà cô tìm ra vấn đề. Dwayne không phải mẫu vật khỏe mạnh mà anh ta tỏ ra chút nào. Thật ra, có rất ít điều về anh ta đúng như những gì anh ta tỏ ra. Từ suy nghĩ của anh ta, cô có thể đọc được rằng cái sự cứng rắn đang áp vào bụng dưới của cô không gì khác hơn là một-quả-dưa-chuột anh ta đã nhét vào trong quần, đôi vai rộng của anh ta là do có hai miếng đệm nhồi trong áo, và cái nước da rám nắng quyến rũ thì nhờ vào một chai dầu thể thao nào đó. Tất cả là để che dấu cái vẻ trắng bệch yếu ớt của anh ta… do BỆNH THIẾU MÁU !
Lissianna rút vội răng ra khỏi người anh ta với một tiếng nguyền rủa khẽ. Hai chiếc răng nanh đã trở về kích thước cũ khi cô lăm lăm nhìn anh ta. Chỉ nhờ vào phản xạ mà cô luồn vào tâm trí anh ta để sắp xếp lại ký ức của anh ta cho tử tế. Cô thật giận điên người đàn ông này quá đi…
Và giận cả Mirabeau nữa, cô quyết định vậy. Xét cho cùng, là do sự nài nỉ của cô bạn gái để đưa cô ra ngoài làm một cú đớp nhanh. Cô biết thế nào mẹ cô cũng chuẩn bị sẵn cái gì đó cho cô, nên Lissianna đã muốn chờ tới bữa tiệc sinh nhật rồi mới ‘ăn’, nhưng Mirabeau – và cô em họ Jeanne – đã ngại rằng nước da trắng bệch của cô sẽ khiến Marguerite Argeneau bắt cô trải qua một đợt truyền máu tĩnh mạch khi cô về tới nhà.
Khi Dwayne bắt đầu tán tỉnh cô, Lissianna đã cho phép Mirabeau thuyết phục mình dẫn anh ta ra ngòai làm một cú đớp nhanh. Và giờ thì cô gặp vấn đề rồi đây. Phải một lúc cô mới nhận ra có chuyện gì đó không ổn, và phải vài phút sau cô mới tìm ra thông tin rằng anh ta bị thiếu máu. Cô chỉ còn biết hi vọng cô không lấy đi quá nhiều máu của anh ta thôi.
Xong việc với ký ức của anh ta, Lissianna nhìn Dwayne với cả sự giận dữ lẫn lo âu. Dù đã phủ một lớp kem rám nắng, trông anh ta vẫn rất nhợt nhạt, nhưng ít ra anh ta vẫn đứng được. Đặt ngón tay lên cổ tay anh ta, Lissianna kiểm tra mạch đập của người đàn ông này và thư giãn hơn được một chút. Mạch anh ta có hơi nhanh một chút nhưng vẫn khỏe. Chắc anh ta sẽ được tìm thấy vào sáng mai thôi. Dwayne sẽ không khỏe lắm trong một thời gian, nhưng nó cũng chỉ hơn điều anh ta đáng được hưởng một chút, khi lảng vảng chung quanh với những miếng đệm vai và quả dưa chuột để quyến rũ con gái. Đồ ngốc.
Sao người ta có thể ngốc nghếch thế được nhỉ? Cô nghĩ với một chút bứt rứt. Cũng như đám nít ranh ăn mặc trang điểm tỏ ra mình là người lớn, giờ tới đám thanh niên độn vai, độn ngực, bơm mông để trở nên hình ảnh không phải của họ, hay để trở nên cái mà họ nghĩ là hấp dẫn. Và càng ngày càng tệ hơn theo thời gian. Cô tự hỏi tại sao họ không hiểu rằng Bản thân họ là đủ tốt đẹp rồi, và nếu họ không đủ tốt đẹp, thì cái người cho rằng họ không đủ tốt đẹp, thật sự là không đủ tốt đẹp.
Lissianna cấy suy nghĩ vào đầu Dwayne rằng anh vừa ra ngoài cho có không khí vì anh đã cảm thấy không ổn. Cô nhắc mình ra lệnh cho anh ở đây cho tới khi anh ta cảm thấy tốt hơn, rồi hẵng gọi taxi về nhà, trước khi bắt anh ta nhắm mắt lại và xóa sạch các ký ức về cô trong đầu anh ta. Khi đã chắc chắn mình xong việc một cách hoàn hảo, Lissianna để anh ta lại đó và quay lại đi vòng quanh đống thùng rác về phía quán bar.
“Lissi?” Một bóng người băng qua bãi đỗ xe tối thui về phía cô.
“Cha Joseph?” Lissianna nhướng mày lên và đổi hướng đi về phía người đàn ông lớn tuổi. Vị cha xứ này là người phụ trách ở nhà tế bần nơi cô trực hàng đêm. Quán bar thường không phải chỗ ông hay lui tới. ”Cha làm gì ở đây thế?”
“Bill bảo ta rằng có một đứa trẻ mới trong đám lang thang. Ông ấy nghĩ thằng bé chắc chưa tới mười hai mười ba tuổi và chắn chắn là nó thường tìm thức ăn trong đám thùng rác này. Ta đã hi vọng ta có thể tìm thấy nó và thuyết phục nó đến nhà tế bần.”
“Ồ,” Lissianna nhìn quanh khu để xe. Bill là một trong những người quen thuộc với nhà tế bần. Ông ta thường chỉ cho họ tới với những người cần giúp đỡ. Nếu ông ta đã nói là có một đứa trẻ lang thang mới thì chắc chắn là thế. Bill có thể trông cậy được trong chuyện này. Còn Cha Joseph thì hoàn toàn có thể trông cậy được trong việc hi vọng cứu giúp những người đó trước khi họ làm điều gì đó ngu xuẩn hay tuyệt vọng, hay bị kéo vào vòng nghiện ngập hoặc đĩ điếm.
“Con giúp cha nhé !” Lissianna mở lời. “Cậu ta chắc ở quanh đâu đây thôi. Con…”
“Không không. Tối nay con được nghỉ trực mà.” Cha Joseph nói nhanh và rồi nhíu mày lại. “Mà con không mặc áo khoác sao? Con làm gì ngoài này mà không mặc áo khoác thế hả?”
“À,” Cái nhìn của Lissianna chuyển về hướng đống thùng rác khi một tiếng thịch vang lên ở đó. Chỉ một cái lướt nhẹ trong suy nghĩ của Dwayne là cô hiểu, anh ta vừa cục đầu vào thùng rác khi dựa vào đó nghỉ. Đồ ngốc. Cô quay lại và thấy Cha Joseph đang nhìn về phía đó. “Con để quên đồ ở trong xe anh con.”
Đấy là một lời nói dối trắng trợn, và Lissianna thật sự hi vọng người đàn ông trước mặt đã không thấy cô từ đâu bước tới, mà sẽ nghĩ là cô vừa ở trong chiếc Mazda đen nhỏ đậu cạnh thùng rác. Không muốn nói dối thêm chút nào nữa, cô khẽ xoa hai cánh tay và thêm vào. “Mà đúng là Cha có lý thật. Trời lạnh ghê ấy.”
“Ừh.” Ông ta nhìn cô quan tâm. “Con nên vào trong đi thì hơn.”
Khẽ gật đầu, Lissianna chúc ông ngủ ngon rồi chuồn lẹ. Cô đi nhanh qua khu để xe, vòng qua góc quán bar và chỉ chậm bước lại khi đã vào trong nhà với tiếng ồn ã quen thuộc.
Co không thấy Thomas đâu cả, nhưng – nhờ cái mái tóc xoăn nhuộm màu tím hồng – Lissianna hoàn toàn không khó khăn gì khi nhận ra Mirabeau đang ngồi ở quầy rượu với Jeanne.
“Ừhm, trông bồ…” Mirabeau hơi ngập ngừng khi Lissianna tiến lại và rồi kết thúc câu nhận xét. "… chả khác gì cả. Có chuyện gì à?”
“Bệnh thiếu máu.” Cô phun những từ đó ra một cách chán nản.
“Nhưng anh ta trông khỏe mạnh thế cơ mà.” Jeanne phản đối.
“Độn vai và bôi kem rám nắng.” Cô nói tiếp. “Và chưa hết…”
“Lại còn gì nữa đây?” Mira hỏi khô khốc.
Lissianna nhăn mặt. “Anh ta có một quả dưa chuột trong quần.”
Jeanne cười khúc khích vẻ không tin. Nhưng Mirabeau khẽ gầm gừ nói. “Thế thì hẳn nó phải là một quả dưa chuột không hạt của Anh cũng nên. Gã ta trông… to thế cơ mà.”
Lissianna há hốc miệng. “Bồ nhìn lén ư?”
“Chứ bồ không nhìn à?” Cô ta phản pháo lại.
Jeanne phá ra cười sặc sụa, nhưng Lissianna chỉ lắc đầu và nhìn quanh quán. “Thomas đâu rồi?”
“Đây.”
Lissianna quay phắt lại khi tay anh đặt lên vai cô.
“Anh có nghe nhầm không nhỉ? Chàng Romeo của em nhét một quả dưa chuột vào trong quần á?” Anh hỏi với vẻ thú vị lồ lộ, và bóp khẽ vai cô một cái thông cảm.
Lissianna gật đầu với vẻ ghê tởm. “Anh có tưởng tượng nổi không?”
Thomas cười phá lên. “Thật ra, anh nghĩ là anh tưởng tượng nổi. Đầu tiên là phụ nữ độn áo lót, giờ tới đàn ông độn quần lót.” Anh lắc đầu. “Thế giới gì thế này không biết !”
Lissianna cảm thấy một nụ cười đang có ý định ngự lên môi cô khi nhìn vẻ mặt anh, và rồi cô bỏ cuộc việc chống lại nó và cho phép sự tức giận của mình trôi đi. Thật ra cô không buồn chuyện Dwayne đã dùng quả dưa chuột để độn, thậm chí cô còn chả thèm quan tâm trong quần lót anh ta có gì nữa kìa. Trời ạ, thậm chí cô còn chẳng thật sự có ý muốn lôi anh ta ra ngoài làm một cú đớp nhanh nữa. Cô chỉ chán nản khi thấy mình thật phí hoài thời gian và nhất là việc mình thậm chí còn mất nhiều năng lượng cho việc giữ ấm cơ thể ngoài trời lạnh hơn là đống máu của anh chàng yếu ớt kia mang lại cho cô. Cô còn đói hơn là trước khi cô ra ngoài nữa. Cả đống thời gian ngoài kia chỉ làm được mỗi một việc đẩy cao cơn đói của cô lên thôi.
“Bao giờ thì chúng ta mới có thể về nhà Mẹ được?” Cô hỏi một cách hi vọng. Các anh chị em họ của cô và Mirabeau đã quyết định đưa cô ra ngoài khiêu vũ trước khi về nhà tham gia bữa tiệc sinh nhật Mẹ cô đang chuẩn bị cho cô. Lissianna đã thích cái ý tưởng đó lúc họ khởi hành, nhưng đó là khi cô chỉ đang đói thôi. Còn giờ thì cô cồn cào cả ruột gan, nên cô sẵn lòng về với buổi tiệc và với bất cứ cái gì Mẹ chuẩn bị cho cô ở nhà. Thậm chí có khi cô còn chấp nhận việc truyền tĩnh mạch nữa ấy chứ. Điều này có ý nghĩa lắm đấy, vì Lissianna rất ghét việc nuôi sống cơ thể bằng việc truyền tĩnh mạch này.
“Mới hơn chín giờ có một chút.” Mirabeau thông báo sau khi liếc qua cổ tay. “Marguerite bảo bọn này là không được đưa bồ về trước mười giờ tối.”
“Ừhm,” Miệng Lissianna trễ xuống thất vọng. “Có ai biết sao tiệc bắt đầu trễ thế không?”
“Dì Marguerite nói dì phải đi lấy cái gì đó cho em trong thành phố trước buổi tiệc, và không thể làm điều đó trước chín giờ tối.” Thomas giải thích. “Và rồi thì dì còn phải lái xe về nhà nữa… nên… tiệc không thể bắt đầu trước mười giờ được.”
“Chắc bác ấy đi lấy quà cho bồ á.” Mirabeau đoán đại.
“Anh không nghĩ thế.” Thomas nói tiếp. “Dì ấy có nhắc đến cái gì đó về Lissianna và việc ăn uống của cô ấy. Anh đoán là dì đi lấy món tráng miệng đặc biệt hay cái gì đó kiểu thế.”
“Món tráng miệng đặc biệt?” Jeanne hỏi với sự quan tâm rõ rệt. “Trong thành phố ư? Sau chín giờ tối á?” Ánh mắt cô chuyển sang Lissianna đầy háo hức khi cô đoán. “Một gã Sweet Tooth chăng?”
“Chắc là thế rồi.” Lissianna đồng tình, toét miệng cười khi nghĩ đến điều đó. Cô thừa hưởng từ mẹ mình tình yêu với kẹo ngọt, và không có gì so sánh được bằng một gã nghiện kẹo Sweet Tooth cả, và đó cùng là lý do vì sao họ thường tìm những bệnh nhân tiểu đường chưa được chẩn bệnh đang long nhong ngoài đường với tỷ lệ đường trong máu cao một cách nguy hiểm. Đó thường là một ‘bữa tiệc’ khá hiếm hoi, và còn hiếm hoi hơn khi sau đó họ thường sắp xếp lại trí nhớ của người đó và cấy vào đó suy nghĩ nên gọi điện cho bác sĩ của anh ta để sắp xếp hẹn thử máu, và vậy là lại bỏ một gã kẹo ngọt Sweet Tooth nữa ra khỏi thực đơn.
“Chắc hẳn là vậy.” Thomas nhận xét. “Nên dì Marguerite mới có thể sẵn lòng lái xe xuống khu trung tâm thành phố Toronto chứ. Dì ấy thường ghét lái xe trong thành phố và thường né tránh việc đó như bệnh dịch ấy mà.”
“Nếu bác ấy định lái xe,” Mirabeau góp lời. y có thể nhờ Bastien gửi đến một trong đám xe công ty để chở mình đi kia mà.”
Thomas lắc đầu khi nghe nhắc đến anh trai của Lissianna, đầu não của tập đoàn Argeneau. “Không, dì ấy tự lái xe đi đấy, và chả khoái việc đó chút nào cả.”
Lissianna đổi chân một cách nóng ruột và hỏi. “Thế còn bao lâu nữa mình có thể về?”
Thomas ngập ngừng. “Ừhm, hôm nay là tối thứ Sáu, và giao thông thường là không tốt lắm khi mọi người cố gắng rời thành phố vào cuối tuần.” Anh suy tư. “Anh đoán là chúng ta có thể ngồi nán thêm mười lăm phút để tránh việc về quá sớm.”
“Hay là chúng ta về bây giờ, và anh lái chậm thôi vậy?” Lissianna đề nghị
“Chán đến thế cơ à?” Anh hỏi một cách thú vị.
“Mấy người thì chắc không chán rồi. Cái chỗ này. Cứ như là chợ thịt ấy.” Cô day mũi.
“Thôi được rồi nhóc.” Thomas vò đầu cô âu yếm. Anh lớn hơn cô bốn tuổi và giống anh trai của cô hơn là chính các anh trai của cô. Nhưng xét cho cùng họ đã lớn lên cùng nhau kia mà. “Đi nào. Anh sẽ cố hết sức để lái chậm vậy.”
“Ừh, phải rồi.” Jeanne khịt mũi. “Anh nói cứ như thật ấy.”
Lissianna mỉm cười khi họ lấy áo khoác và bước ra cửa. Thomas hơi bị quá khích với tốc độ, và cô biết Jeanne-Louise nói đúng. Chắc chắn họ sẽ về sớm và khiến Mẹ cô khó chịu. Đấy cũng là một cơ hội mà cô muốn chụp lấy.
Lissianna đã quên phắt về Cha Joseph khi cô đề nghị đi về, nhưng khi họ bước tới chiếc xe Jeep của Thomas, cô không thấy ông ta đâu cả. Hoặc là ông ta đã bỏ cuộc hoặc đơn giản là đi tìm chỗ khác. Suy nghĩ tiếp theo của cô là về Dwayne, và Lissiana liếc về phía đống thùng rác nơi cô bỏ anh ta lại. Anh ta hẳn cũng bỏ đi rồi. Cô hơi ngạc nhiên là anh ta hồi phục lại nhanh thế, nhưng rồi nhún vai bỏ qua. Anh ta đâu có nằm bất tỉnh giữa bãi đậu xe đâu, nên hẳn là anh ta đã cố gọi được taxi về nhà rồi cũng nên.
Giao thông té ra cũng không tệ cho lắm. Đã khá muộn nên họ tránh được phần lớn các vụ tắc đường và về được tới nhà Mẹ của Lissianna ở vành đai ngoại ô Toronto trong khoảng thời gian không lâu lắm. Quá nhanh là khác.
“Chúng ta tới sớm tận nửa tiếng.” Jeanne Louise nhận xét từ băng ghế sau, khi Thomas đỗ chiếc xe Jeep phía sau chiếc xe thể thao màu đỏ của Marguerite.
“Ừh.” Anh liếc về phía căn nhà và nhún vai. “Dì ấy sẽ không giận dữ gì đâu.”
Jeanne Louise nạt. “Ý anh là dì ấy sẽ không giận dữ gì đâu, chừng nào anh còn chưng ra với dì ấy cái nụ cười quyến rũ của mình chứ gì. Anh lúc nào chẳng khiến dì Marguerite nguôi giận nhanh chóng cơ chứ.”
“Chứ em nghĩ vì sao chị lại khoái đi cùng với Thomas khi tụi chị còn bé hở?” Lissianna hỏi với một nụ cười thú vị trên môi.
“Ồ anh hiểu rồi !” Thomas cười phá lên khi họ ra khỏi xe. “Té ra sự thật là thế đấy hả. Em chỉ khoái anh vì anh có thể làm mẹ em nguôi giận nhanh à.”
“Ừhm, anh không thật sự cho là em khoái chơi với anh đấy chứ?” Lissianna trêu khi anh đi vòng sang bước cạnh cô.
“Nhóc con !” Anh xoa đầu cô rối tung lên.
“Phải xe của anh trai Bastien của bồ không vậy?” Mirabeau hỏi khi trèo ra từ ghế trước và đóng sầm cửa xe lại.
Lissianna liếc chiếc xe Mercedes sẫm màu và gật đầu. “Có vẻ là nó.”
“Em tự hỏi còn ai đã tới nữa.” Jeanne Louise thì thầm.
Lissianna nhún vai. “Chị không thấy thêm cái xe nào khác. Nhưng chị đoán là anh Bastien chắc hẳn đã sắp xếp cho vài cái xe công ty đi đón mọi người rồi.”
“Nếu vậy, tớ không nghĩ là đã có ai tới cả.” Mirabeau nói khi họ bắt đầu vào cửa chính. “Bồ biết là chẳng hợp thời chút nào khi có mặt đúng giờ mà. Chỉ có những đứa ngu ngốc cổ lỗ mới tới đúng giờ thôi.”
“Nếu thế tớ đoán chúng ta là những đứa ngu ngốc cổ lỗ đấy.” Lissianna bình luận.
“Không đâu, chúng ta là người lập nên xu hướng thời đại cơ.” Thomas nói và cả lũ phá lên cười.
Bastien mở cửa trước khi họ tiến lại gần. “Anh nghĩ anh đã nghe tiếng ô tô đến.”
“Bastien, ôi bồ tèo !” Thomas gần như gào lên chào, và ngay lập tức nhào đến ôm chầm lấy anh ta khiến người đàn ông lớn tuổi hơn cứng cả người lại ngạc nhiên. “Làm ăn sao rồi bồ tèo?”
Lissianna cắn môi nén tràng cười đang chực trào ra và liếc về phía Jeanne Louise và Mirabeau, và nhanh chóng liếc ra chỗ khác khi cô nhận ra hai người đó cũng đang gặp khó khăn trong việc điều khiển nét mặt trước thái độ thay đổi của Thomas. Anh vừa chuyển từ một người đàn ông chững chạc bình thường thành một gã ma cô hảo hạng chỉ trong một nhịp đập trái tim.
“À, ừ, ừhm… Thomas, chào cậu.” Bastien cố gắng không giằng người ra khỏi vòng tay của cậu em họ trẻ hơn này. Như thường lệ, anh trông rất là bối rối và chẳng biết làm sao để cư xử với chàng trai trẻ tuổi hơn này. Đó chính là lý do vì sao Thomas cư xử như thế, anh biết rằng cả hai ông anh trai của Lissianna – hơn bốn trăm và sáu trăm tuổi đầu – luôn muốn nhìn xuống anh như là một chú cún con dễ bảo vậy, và điều đó chưa bao giờ thôi làm anh bực mình. Việc bị cho là trẻ con nhắng nhít khi bạn đã hơn hai trăm tuổi rồi có thể trở nên khó chịu một cách kinh khủng khiếp, nên anh hành động như thể một thằng khùng quanh họ. Điều đó khiến họ không thoải mái và – Lissianna ngờ rằng – khiến Thomas có thêm lợi thế. Họ luôn đánh giá thấp Thomas do định kiến của mình.
Do bản thân cũng chịu những định kiến đó nên Lissianna có thể đồng cảm với Thomas. Cô chưa bao giờ thôi tận hưởng những lúc chứng kiến các ông anh của mình khó chịu không thoải mái cả.
“Thế tiệc ở đâu hở bồ tèo?” Thomas hỏi vui vẻ.
“Nó chưa bắt đầu.” Bastien nói. “Các cậu là những người đầu tiên tới.”
“Không đâu bồ tèo ạ. Anh mới là người đầu tiên tới.” Thomas sửa lại một cách hào hứng và rồi làm như tiết lộ bí mật. “Anh không hiểu việc đó làm em nhẹ người ra sao đâu. Vì nếu chúng em là người đầu tiên tới tiệc, Mirabeau đã nói chúng em sẽ thành những kẻ ngu xuẩn cổ lỗ sĩ. Nhưng chúng em đâu phải đâu. Mà là anh kìa !”
Lissianna khẽ ho để ngụy trang cho tràng cười vừa lọt ra khỏi cổ họng cô khi anh trai cô vừa nhận ra mình bị gọi là một gã ngu xuẩn cổ lỗ sĩ. Khi cô lấy lại được bình tĩnh thì là nhờ cô nhận ra Bastien vẫn đang đứng sững tại đó và trông như một gã ngố bị làm phiền vậy. Cô hơi thương hại anh ta và hỏi. “Vậy mẹ đâu anh? Và liệu bọn em được vào nhà chưa hay vẫn phải chờ ngoài này mười lăm phút nữa?”
“Ồ không, cứ vào đi.” Bastien nhanh chân bước qua một bên. “Anh cũng vừa tới thôi mà. Và Mẹ vừa lên lầu thay quần áo sau khi để anh vào. Khoảng vài phút nữa là mẹ xuống thôi. Có lẽ em nên chờ ở phòng chơi cho tới lúc đó. Bà ấy có thể sẽ không thích khi em thấy đống trang trí trước khi mọi người tới đâu.”
“Được thôi.” Lissianna nói trước khi vượt qua anh ta bước vào nhà.
“Chơi Bi-a không bồ tèo?” Thomas hào hứng hỏi khi anh theo Lissianna vào nhà.
“Ồ, à, ừhm, không. Cám ơn Thomas, anh phải đón từng vị khách một cho tới khi Mẹ xuống.” Bastien quay lưng đi vào sảnh chính. “Anh sẽ nói với bà ấy là các em đã tới.”
“Anh ấy thật là yêu quý anh đấy nhỉ.” Thomas nói với một vẻ thú vị, khi Bastien biến mất trong sảnh lớn. Anh dang tay lùa mọi người về phía cánh cửa đóng kín bên phải hành lang. “Đi nào, chơi bi-a với anh đi. Ai chơi cùng anh nào?”
“Em chơi.” Mirabeau nói và thêm vào. “Lissi, bồ có một vết xước trên tất chân kìa.”
“Hả?” Lissianna dừng lại và cúi xuống nhìn chân mình.
“Phía sau chân phải.” Mirabeau nói, và cô quay người lại nhìn.
“Chắc tớ dính vào cái gì đó ở gần thùng rác.” Lissianne lẩm bẩm vẻ kinh tởm khi cô nhìn thấy vết rạch dài, rộng ở phía sau bắp chân bên phải của cô.
“Thùng rác ư?” Thomas hỏi lại với vẻ quan tâm… hài hước.
“Đừng hỏi em.” Cô nói khô khốc, và phát ra một âm thanh cáu gắt và đứng thẳng lên. “Em phải đi thay tất trước khi bữa tiệc bắt đầu thôi. May là Mẹ cứ nhất quyết bắt em để một ít đồ dùng quần áo ở phòng cũ khi em chuyển ra ngoài. Chắc em có vài đôi tất ở đó. Mọi người cứ đi chơi trước đi.”
“Nhanh lên nhá.” Thomas gọi theo khi cô nhảy lên các bậc thang.
Lissianna vẫy nhanh tay qua vai khi cô tới tầng một và rảo bước qua hành lang để tới phòng mình. Nhưng cô nghĩ đấy cũng là một lời khuyên tốt. Marguerite Argeneau sẽ không thích khi họ tới sớm đâu, nhưng Thomas sẽ nhanh chóng xoa dịu được các cơn giận dữ mẹ cô thôi. Vì nguyên lý do đó thôi cô cũng nên ở cùng chỗ với Thomas cùng những người khác khi gặp mẹ mình rồi.
“Đồ hèn nhát.” Lissianna tự mắng bản thân. Cô đã hơn hai trăm tuổi đầu rồi và đã quá cái tuổi phải lo lắng xem có làm mẹ mình giận hay không lâu rồi
“Ừh, đúng ghê ấy.” Lissianna lẩm bẩm, thừa nhận rằng cô có khi vẫn còn lo lắng việc đó kể cả khi đã sáu trăm tuổi ấy chứ. Cô cứ nhìn các anh trai mình thì biết. Họ độc lập đấy, tự tin đấy, và… già khú nữa mà vẫn còn lo xem có làm phật lòng Marguerite Argeneau không đấy thôi.
“Chắc là do truyền thống gia đình rồi.” Cô quyết định khi mở cánh cửa phòng mà vẫn còn là phòng mình cho tới gần đây, và nơi cô vẫn ngủ lại thỉnh thoảng khi cô tới chơi quá muộn để về nhà trước bình minh. Lissianna bước vào phòng, và rồi sững lại, mắt trợn tròn ngạc nhiên khi thấy một gã đàn ông trên giường mình.
“Oops xin lỗi, tôi nhầm phòng rồi.” Cô lẩm bẩm và thụt người đóng sầm cửa lại.
Và rồi Lissianna chỉ đơn giản đứng trong hành lang nhìn chung quanh khi cô nhận ra là cô hoàn toàn không vào nhầm phòng. Đây đúng là phòng ngủ cũ của cô mà. Cô đã ngủ đây vài thập kỷ để nhớ chính xác nó khi cô nhìn thấy nó. Cô chỉ không hiểu tại sao gã đàn ông đó lại ở trong đó, hay đúng hơn, cô không hiểu tại sao gã đàn ông đó lại bị trói dang tay dang chân trên giường… của cô.
Lissianna suy xét mọi việc một lát. Mẹ cô hẳn không thể cho khách trọ mướn phòng được, và nếu có, bà hẳn sẽ không làm thế mà không báo với các con. Và lại càng không thể cho anh ta mướn phòng cũ của Lissianna khi bà biết rõ cô vẫn về đây ngủ. Hơn nữa, việc anh ta bị trói vào giường cho thấy anh ta hẳn không phải sẵn lòng làm khách nhà cô được.
Cũng như là đeo cái nơ bướm trên cổ anh ta ấy, Lissianna nhớ lại cái mẩu vải đỏ chói bị vùi dập chỗ cổ anh ta khi anh ta ngẩng đầu nhìn cô.
Và cái nơ bướm đó giúp cô thở dài thả lỏng người hơn, cô nhận ra hẳn anh ta phải là sự ngạc nhiên đặc biệt mẹ cô đã lái xe vào thành phố chuẩn bị sẵn. Gã kẹo Sweet Tooth mà Jeanne nhắc đến. Dù vậy, Lissianna nghĩ gã đàn ông đó có vẻ mạnh khỏe đấy chứ, nhưng rồi, bạn chỉ có thể nói xem anh ta có bị tiểu đường hay không khi bạn tới thật gần đủ để ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quyến rũ mà một gã bị bịnh tiểu đường chưa được chữa trị phát ra.
Vậy là, gã đàn ông này là cái bánh sinh nhật biết đi của cô (ack ack !). Và một cái bánh nhìn ngon mắt ghê là khác, cô nhớ lại vẻ ngòai rám nắng tuyệt hảo của anh ta. Đôi mắt dường như xuyên thấu người khác và rất thông minh, cái mũi cao, cằm rắn chắc… và cơ thể có vẻ hấp dẫn nữa. Anh ta trông cao ráo và rắn chắc và cơ bắp, nằm chình ình
Tất nhiên sau kinh nghiệm với gã Dwayne, Lissianna hiểu rằng có thể có vài miếng độn đâu đó dưới lớp áo choàng của anh ta. Cô chưa ngó xem có dưa chuột không, nhưng gã đàn ông này hẳn không rám nắng nhân tạo, bôi kem hay kiểu gì đi nữa, và cũng chưa kiểm tra chuyện thiếu máu lắm. Nhưng dù gì mẹ cô hẳn sẽ không mắc vào sai lầm của cô đâu. Marguerite hẳn sẽ phải kiểm tra để dám chắc mang về cho con gái món quà thật tử tế như nó có vẻ, và Lissianna đang nghĩ có khi Jeanne Louise nói đúng, anh ta là một gã bị tiểu đường chưa được chẩn trị cũng nên. Chả có cái gì khác đúng hơn được. Mẹ cô khó mà lái xe đưa một gã khỏe mạnh thông thường từ tận trong thành phố về trong khi bà có thể gọi pizza và đơn giản là cho cô ‘mượn’ người giao bánh một lúc như bà vẫn làm.
Vậy là anh ta là đồ ngọt cho cô ăn nhỉ, cô tự nhủ, và cảm thấy cơn đói cồn cào trong ruột. Lissianna sẽ không phiền làm một hớp nhỏ ngay bây giờ đâu. Chỉ là một hớp nhỏ để có sức chờ tới khi mẹ cô chính thức tặng quà cho cô thôi mà. Cô nhanh chóng bỏ ý nghĩ đó đi. Kể cả Thomas cũng khó mà xoa dịu mẹ cô lại một khi Lissianna làm một cú sau lưng bà thế này. Thế nên, việc vào đó và ‘nếm thử’ anh ta có thể bị gạt bỏ được rồi, nhưng cô vẫn cần phải thay tất sạch.
Trong khi Lissianne biết rõ là cô nên quay lưng đi xuống phòng chơi mà không cần tất sạch, cô lại nghĩ tiếp rằng – vì dù sao thì bí mật cũng bị bật mí rồi – sẽ thật ngu ngốc khi loanh quanh trong nhà với một đôi tất bẩn cả đêm. Cô đằng nào thì cũng ở đây rồi, và chỉ mất có vài phút để vào đó để lấy một đôi tất sạch mà rõ ràng là cô đã để lại phòng khi khẩn cấp kia mà.