Chương 1
Theo cổng Nam Định là sẽ vào thẳng hoàng cung, cung Thiên Phố nối
liền với cánh cổng đến Định Thiên cung , trong cung tráng lệ, nguy nga
và có chút bí hiểm. Phía Bắc cung được ngăn cách bởi hậu cung được phân
chia một cách trật tự, ở phía đông cung Định Thiên là Văn Đức điện, phía Tây chính là Vũ Tu Điện.
Một giọng nói buồn bực, trầm thấp của nam tử vang lên từ phía sau
cánh cửa theo hướng Kính sự phòng truyền đến, trên người nam tử là chất
liệu may mặc tốt nhất đang lo lắng chạy tới.
“ Hậu cung cũng giống với cung Thiên Phố rất dễ ra vào cung điện của
các tần phi, hoàng đế không ưa thích tửu sắc nên ở đây rất ít phi tần cư ngụ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ngươi…”
Nhìn qua cánh cửa sổ ở Kính sự phòng, có thể dễ dàng trông thấy một thân ảnh nhỏ bé, tiêm nhược hình như đang mặc vào áo khoác.
“Chiêu Hỉ, ngươi còn bình tĩnh ngồi ở trong phòng làm loạn cái gì?”
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi to của tên thái giám muốn bảo
Chiêu Hỉ nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề vào, thuận tay đem thắt lưng
buộc chặt trên eo nhỏ của mình, sau đó chỉnh lại vạt áo màu đen cho tươm tất, ở bên ngoài thái giám với đường thêu màu xanh thẳm trên cánh tay
tố giác thân phận của hắn, bộ dáng hốt hoảng chờ đợi.
“Mau đến đây, không phải ngươi vội vã muốn đến đây.” Nguyễn Chiêu Hỉ
cố ý đè thấp tiếng nói, cửa vừa mở ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú trẻ
con, tóc đen được bới gọn gàng, phía trên đầu đội chiếc mũ nhỏ màu đen
dành cho thái giám tập sự.
“Mau …đi mau, đã qua hai canh giờ, ngươi cũng đã lấy của ta hết năm
văn tiền, đáp ứng chuyện của ta nhất định là làm được.” Vạn Tài gấp đến
độ mau bốc hỏa, nắm tay hắn một phen lôi ra bên ngoài cửa, đem lồng đen
đặt vào trên tay hắn.
“Thật là, xem ngươi sợ hãi a!” Nguyễn Chiêu Hỉ không khỏi thở
dài.“Bất quá chỉ là một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ có đáng giá đến nỗi dọa người thành ra như vậy?”
“Ngươi không hiểu, ngươi tiến cung chưa được bao lâu, làm sao biết sự tình trong cung có chuyện gì? Đi nhanh, đi.. đi!” Vạn Tài chạy nhanh
lôi kéo hắn rời đi khỏi phòng, đi dọc hành lang ra bên ngoài Kính Sự
phòng.
Nguyễn Chiêu Hỉ tức giận quay đầu mắng hắn một tiếng.
Hắn như thế nào lại không biết trong cung có chuyện gì?
Gần đây bởi vì tháng trước Lệ phi bị độc chết, thái tử rơi xuống mất
tích, hậu cung cơ hồ bị náo loạn. Binh lính tìm kiếm khắp ngõ ngách
trong cung vẫn không tìm thấy bóng dáng thái tử, hậu cung tràn ngập
không khí u ám bao trùm, cung nhân không ai là không đề cao cảnh giác.
Gần đây lại có người bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ nói điện Lê Bình có quỷ
làm nháo hoàng cung náo loạn hết cả lên, chỉ một cơn gió thoảng nhẹ
nhàng cũng khiến người khác run rấy, sợ hãi.
Mà Kính Sự phòng nằm đối diện hậu cung thông ra Thiên Phố, theo Thiên Phố đi về phía trước chính là điện Lê Bình, nói gần không gần, nói xa
cũng chẳng xa lắm, có thể trong vài bước là có thể đến nơi? Gấp gáp cái
gì!
Đón gió lạnh, Nguyễn Chiêu Hỉ phe phẩy đầu, cầm đèn lồng phía trước hướng Thiên Phố mà đi.
Cung Thiên Phố được lát bằng những phiến đá lớn, những cây cột trụ
được chạm trổ những đường nét hoa văn tinh tế, Nguyễn Chiêu Hỉ không
ngừng trầm trồ, ngắm nhìn nhưng sự thật là hắn đang để tâm tìm kiếm một
thứ gì đó.
Nhìn đi nhìn lại, dò xét, kiểm tra, chậm rãi ra khỏi cung Thiên Phố
đi tới trước, nhìn quanh tả hữu hai bên trái phải đi qua lần lượt các
điện, qua cả khu vực ngự uyển, mọi thứ có vẻ rất kì lạ, hình như thay
đổi hết thảy. Nguyễn Chiêu Hỉ bắt đầu khám phá từ phía đông là Hồng Mai
điện của hoàng hậu nương nương rồi đến điện phía Tây của Đức phi, đi
thêm xuống nữa là Ngọc Lan điện của Trang phi, bên cạnh là điện Phù Dung của Thục phi, điện nằm ở phía đông thứ ba là của Dung phi gọi là
ThùyAnh điện.
Phía tây tam điện….chính là nơi Lệ phi tự sát, hắn nhanh chân đi khỏi, không muốn gặp phải tình cảnh thê lương trước mắt.
Bỗng dưng, trước mắt xuất hiện một đôi giầy thêu với họa tiết con
công được thêu tinh xảo màu hồng cánh sen. Hắn lập tức cười tà mị, đôi
mắt khẽ cong lên như vạt trăng lưỡi liềm, nhanh nhanh cung nghênh thần
tài đến.
“Đây không phải giầy thêu của Như Hoa tỷ tỷ sao?” Hắn mở to mắt nhìn
về phía cung nữ Như Hoa của Phù Dung điện, ánh mắt tà mị cười cợt trêu
đùa.
“Tiểu Chiêu Hỉ ánh mắt ngươi thiệt là rất lợi hại.” Như Hoa diện mạo tú lệ, hướng hắn đi tới vẻ mặt tươi cười.
“Đương nhiên, giầy thêu tinh xảo như vậy ngoài của Như Hoa tỷ tỷ ra
thì còn có thể là của ai nha.” Hắn ha ha cười. Không phải hắn khoe
khoang, hắn thị lực rất tốt, trí nhớ siêu cường, ai cho hắn ngân lượng,
đương nhiên hắn là nhớ rất rõ hình dáng giọng nói của người đó.“Không
biết Như Hoa tỷ tỷ hôm nay lại đến đât là có cái gì phân phó?”
“Này, Thục phi nương nương cấp thưởng cho ngươi, sự tình sắp xếp ổn
thỏa rồi chứ.” Như Hoa lấy từ bên trong túi thêu ra một thỏi vàng nhét
vào trong tay Nguyễn Chiêu Hỉ, không quên nựng nịu non mịn hai má hắn
một phen.
“Yên tâm, Chiêu Hỉ hành sự lúc nào mà không làm thỏa đáng?” Hắn danh
tiếng nổi trội, trong hoàng cung có ai mà không biết tiếng, huống hồ
Thục phi nương nương hướng đến nhờ vả hắn là lẽ thường, theo năng lực
trong phạm vi hoạt động của hắn đương nhiên là có thể giúp tháo gỡ khó
khăn.
Kính Sự phòng là nơi phụ trách lựa chọn phi tử nào sẽ hầu hạ hoàng
đế, vì vậy ai cho hắn nhiều ngân lượng, hắn liền thay hoàng đế làm chủ
tác thành ý nguyện, làm cho bệ hạ sủng ái vị phi tần đó.
Gần đây Hoàng Thượng vì việc Thái tử biến mất đột ngột, không biết
sống chết ra sao, hậu cung phi tần ai cũng nôn nóng nghĩ cách làm cho bệ hạ sủng ái chính mình để có thể một bước dựa vào mẫu bằng tử quý mà
hưởng lợi, vì nguyên nhân này hắn mới ở Kính Sự phòng thập thò bố trí,
hắn tí tởn vui vẻ ra mặt.
Sau hắn liền giả bộ thở dài đưa tiễn thần tài về điện Phù Dung, sau
đó Nguyễn Chiêu Hỉ nhịn không được cầm lấy nho nhỏ thỏi vàng thân thiết
hôn vừa khẽ vỗ về.“Bảo bối, ta chân ái yêu thích ngươi nha!”
Đem thỏi vàng cẩn thận bỏ vào hà bao ở bên hông, hắn lại tiếp tục hướng phía trước tìm kiếm .
Không phải hắn trời sinh yêu tiền, mà là ông trời cho hắn bụng dạ
rộng rãi, phóng khoáng, vì vậy hắn yêu tiền thành thói quen, nghĩ ra
biết bao biện pháp để vào phủ Tể tướng làm việc, hơn nữa còn phụng mệnh
Tể tướng đi làm nhiệm vụ quan trọng, tất cả đều là vì hắn muốn đổi lấy
thù lao hậu đãi.
Nói đến việc thâm nhập vào cung giả thái giám làm nhiệm vụ, mọi người trong phủ Tể tướng có ai so với hắn giả trang thái giám được đâu? Hắn
da thịt mềm mại, mi thanh mục tú, lại thêm hắn cố sức chớp lấy cơ hội,
nên nhiệm vụ liền rơi vào trong tay hắn, mà vào cung sau đó lại có đương kim hoàng hậu, thiên kim tiểu thư của Tể tướng đương triều làm chỗ dựa
cho hắn, khiến cho hắn ở trong cung lại như cá gặp nước, hành động tùy
thích, không cần phải xem sắc mặt người.
Mà chủ tử hắn chính là Tể tướng, không chỉ là nguyên lão phụng sự qua hai đời vua, trước khi Hoàng Thượng đăng cơ vốn là thiếu phó của thái
tử, nay lại là nhạc phụ của Hoàng Thượng, này thân phận chính là dưới
một người trên vạn người. Có Tể tướng là chỗ dựa vững chắc, hắn có thể
hay không ở trong cung hoành hành ngang ngược?
Đợi cho hắn giúp chủ tử tìm được túi thơm sau đó nhận lãnh thưởng……
Ông trời, hắn chỉ là nghĩ đến liền cảm thấy khoái hoạt muốn bay lên
trời, làm gì có tâm lực mà sợ hãi chuyện điện Lê Bình có ma quái, đang
đồn thổi trong cung, thậm chí là tháng trước ở đó Lệ phi nương nương vừa mới bị độc chết đâu?
Muốn cướp nguyên bảo của Nguyễn Chiêu Hỉ hắn ư ? Chỉ sợ ngay cả quỷ thần đều phải tránh lui sang một bên cho hắn kiếm chác!
Đi qua điện vừa mới xảy ra án mạng, nghe nói có người bay qua bay lại trong không trung, mấy nô tì trong cung to nhỏ với hắn rằng ở phía sau
núi giả kia là ma quỷ ở điện Lê Bình.
Ban đêm tuần tra hậu cung cũng không thuộc loại chức trách của hắn nhưng vì tiền hắn căn bản không thể chối từ.
“Ai nha –”
Thỏi vàng mới vừa cho vào túi, hắn cười tươi vui vẻ, Nguyễn Chiêu Hỉ
không lưu ý dưới chân té ngã một cái oạch còn làm rớt luôn cái lồng đèn
xuống đất, hắn gượng đứng lên vội vàng lập tức kiểm tra thỏi vàng có còn trong túi hay không.
Tay không ngừng sờ soạng, thỏi vàng vẫn an ổn ở bên hông, hắn lúc này mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mới quay sang tìm kiếm thứ hung
khí hại hắn ngã chổng vó xuống đất.
Quay đầu, hắn nhíu mắt lại chăm chăm nhìn xuống nền thì thấy bên chân là một quả cầu nho nhỏ ánh vàng lấp lánh. Thấy vậy hắn liền vội vàng
nhặt lên xem xét cẩn thận, đầu tiên là thưởng thức đường nét hoa văn
được chạm trổ trên bề mặt, sau lại há mồm khẽ cắn, kiểm tra vật trên tay có phải là vàng thật hay không.
Vết cắn không lớn lại mập mờ, bất quá chạm trổ rất tinh xảo, tuy rằng không phải do vàng tạo ra, nhưng dù sao xuất phát từ trong cung, khẳng
định có không ít người sẽ thích. Hắn nhanh chóng đem tiểu cầu cất vào
bên dưới quần áo, chờ lần khác ra cung sẽ mang theo, lúc đó đem nó đến
hiệu cầm đồ bán, có thể sẽ kiếm được kha khá nguyên bảo.
Đứng dậy nhìn lồng đèn đã tắt lửa, hắn đứng lặng âm thầm tính toán,
sau lại quyết định trở về , bất chợt nghe thấy một vài tiếng vang nhỏ.
Không có đèn lồng thắp sáng, chỉ dựa vào ánh trăng le lói chiếu vào,
hắn mơ hồ nhìn thấy trong điện Lê Bình, ở lương đình tựa hồ có bóng dáng ai đó.
Quỷ ư?
Cố mở mắt to hết cỡ nhìn về phía có tiếng động, nhưng là hắn không có dừng bước hướng lương đình mà đi đến.
Hắn lá gan không nhỏ, nhưng cũng không phải thật sự không sợ trời
không sợ đất chính là hắn ngửi thấy mùi vị đồ ăn rất thơm…… Hắn cho đến
nay hương vị của thức ăn không bao giờ nhận sai, đây chính là mùi vị của món chân giò, càng ngửi bụng hắn không ngừng đánh trống kêu to, chính
là vì quá đói bụng nên ngay cả tôn nghiêm bản thân cũng bị hắn gạt hết
sang một bên.
“Ai?” Nguyễn Chiêu Hỉ đến gần vài bước, bên trong đình liền truyền đến trầm thấp tiếng vang.
“ … Ngươi là ai?” Hắn đè thấp tiếng nói hỏi, chậm rãi đi về phía
trước, thấy người nọ một thân cẩm bào màu đen, không có đáp lại hắn,
trên cánh tay cũng không có đường chỉ thiêu nào cả.
Bách Định vương triều hoàng cung có quy định, tất cả thái giám trong
cung ở trên cánh tay đều có thiêu thêm hoa văn riêng thể hiện chức vụ
trong cung, giống như thân phận của các thái giám phủ nội vụ là cao nhất trong cung, đứng đầu là đại tổng quản thì đường thêu trên bán cánh tay
là màu đỏ sẫm may mắn, mười hai giám bốn vụ tám cục các tổng quản sẽ có
đường thêu tím sẫm, theo xuống nữa các cấp độ của thái giám ở trên cánh
cánh tay sẽ là đường thêu màu xanh thẫm, mà vừa mới tiến cung, thì đương nhiên sẽ không có cấp bậc đường chỉ thiêu, chỉ có thể mặc cẩm bào màu
đen bình thường.
Hắn là vì Tể tướng có chủ ý riêng nên đưa hắn vào cung đặt ở vị trí
Kính Sự phòng, vì làm cho hắn có thể ở trong hậu cung dễ dàng đi lại,
cho nên hắn chức phẩm cũng vào bậc trung tầng thái giám. Đối với hắn sai vặt một vài tiểu thái giám cũng không khó khăn gì mấy.
Ngồi ở đình nội là một thân ảnh cao lớn, đôi mắt thâm thúy, sâu hút
phát ra tinh quang sáng ngời, nhìn chăm chú thật lâu hình như đang xem
xét biểu tình của hắn.
Không có ánh sáng của lồng đèn, chỉ có ánh trăng hắt vào, bên trong
vẫn là một mảng tối đen khiến người khác không thể nhìn thấy rõ. Sợ
người đối diện không thấy rõ đường hoa văn chỉ thêu trên cánh tay mình,
cho nên Nguyễn Chiêu Hỉ giơ lên vạt áo cánh tay ở đình ngoại động đậy
hai ba lượt rồi mới hạ tay xuống bước vào đình nội.
“Ngươi là tiểu thái giám mới tiến cung ?” Nguyễn Chiêu Hỉ thực tự
nhiên đặt mông ngồi ở vị trí đối diện đối phương.“Ngươi cấp trên chủ tử
là ai? Lúc này mà còn làm gì ở Lê Bình điện?”
Oa, ngươi rốt cuộc vì sao đến đây? Cư nhiên có thể một mình một người ở trong này bình thản uống rượu lại có rất nhiều món ngon bày ra trên
bàn, Nguyễn Chiêu Hỉ không thể tin nổi, không khỏi khống chế tầm mắt
chính mình liếc trộm.
Nam nhân không trả lời, chăm chú xem xét hắn, chỉ lẳng lặng nghe hắn
đối chính mình nói không ngừng. Mà ánh mắt hắn giờ chỉ tập trung hết vào các món mỹ thực trên bàn, nước miếng đều rất nhanh đã muốn chảy xuống.
Trừng mắt nhìn một bàn toàn là món ngon trước, Nguyễn Chiêu Hỉ nhịn
không được vụng trộm nuốt xuống từng ngụm nước miếng. Sau mới mở miệng
quát tháo,“Ngươi thật to gan, dám trốn ở chỗ này ăn vụng thức ăn mà ngự
thiện phòng chuẩn bị cho Hoàng Thượng.”
Nam nhân lặng im không nói, đem chiếc đũa còn sạch đưa cho hắn.
“…… Ngươi muốn hối lộ ta? Muốn đem ta biến thành đồng phạm?” Nguyễn
Chiêu Hỉ vẻ mặt bông đùa hí hửng, nhanh tay tiếp lấy đôi đũa, hướng tới
chiếc dĩa trước mắt tỏa ra hương thơm nghi ngút, gắp một miếng thịt đặt
vào trong miệng, vẻ mặt thỏa thê thưởng thức, hắn còn giả bộ cố gắng
nghiêm túc nói chuyện.“Không quan hệ, ngươi vừa mới tiến cung, không
hiểu hết quy củ, ta nghĩ Hoàng Thượng cũng sẽ không rất làm khó dễ
ngươi.”
“…… Ngươi xác định như vậy?” Nam nhân miễn cưỡng giương lên mày rậm,
đôi ngươi đen tối xuyên qua ánh trăng chăm chú nhìn ngắm thật kĩ ngũ
quan xuất sắc của hắn.
“Đương nhiên, Hoàng Thượng là huynh đệ bái kết của ta, có ta ở đây
chống đỡ trước mặt hoàng thượng, ngươi làm sao có thể xảy ra việc?” Hắn
vội vàng ăn, khóe miệng cũng động đậy liên tục, đồ ăn này thật là mỹ vị, tuyệt hảo, hắn thật muốn gói lại một phần mang về cho nương ăn.
“Ngươi với Hoàng Thượng có quan hệ thân thiết?”
“Oàm!” Ăn rất hùng hổ, miệng đầy thịt không kịp nuốt xuống, nghẹn ở
yết hầu, Nguyễn Chiêu Hỉ lấy tay vỗ nhẹ lên ngực, tầm mắt thoáng thấy
người đối diện đưa tới một ly trà, hắn không cần nghĩ ngợi gì tiếp nhận, một ngụm uống cạn……
“Oa, đây là rượu!”
Cứu mạng a!
Vì bị nghẹn, hắn nước mắt nước mũi nhanh chóng chảy thành hàng dài !
Hắn kéo tay áo vội lau nước mắt, thuận tiện vụng trộm lau nước mũi,
làm cho chính mình thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, uy nghiêm, ai biết hắn lau rất dùng sức, hai mắt, cái mũi đều trở nên hồng nhuận, ngược lại hành
động của hắn giống thỏ con yếu thế rất đáng yêu.
“…… Sao vậy ? Không được sao?” Giọng nói trầm bổng khẽ vang lên.
“Không sao, không quan trọng.” Ho khan vài tiếng, Nguyễn Chiêu Hỉ
phất phất tay, cảm thấy đầu có điểm choáng váng, mặt cũng dần nóng lên
nhưng vẫn không muốn buông tay đồ ăn ngon trước mắt.
Tuy nói ở trong cung ăn ngon mặc sướng, nhưng không có nghĩa là ăn
no, bởi vì hắn là đem rất nhiều thức ăn của mình bán cho những người ăn
chưa thấy no, còn chính mình tùy tiện lấy vài cái bánh bao bỏ bụng. Mà
mấy cái bánh bao ấy làm sao sánh bằng cơm ngon mỹ vị thức ăn, làm sao có thể giống trước mắt như vậy ăn được thức ăn nóng sốt, lại có nhiều món
ăn phong phú, cao cấp?
Nam nhân cũng là không ngăn cản hắn, chính là lẳng lặng nhìn hắn cả người xanh xao gầy yếu.
May mắn ăn được nhiều thức ăn ngon, Nguyễn Chiêu Hỉ cảm thấy mỹ mãn
vô cùng. Sau mới buông chiếc đũa xuống, dưới ánh trăng sáng không mặt
nhỏ nhắn hồng nhuận mãn nguyện tươi cười, vẻ mặt dịu dàng đầy cảm động,
khiến nam nhân kia không khỏi xúc động, càng thêm chú ý đến hắn vài
phần.
“Không phải sợ, trời có sập cũng còn có ta đỡ.” Ăn xong sau, Nguyễn
Chiêu Hỉ còn không có quên khi nãy thuận miệng bịa chuyện.“Chính là ta
mong chờ lần sau còn có dịp như vậy thưởng thức thức ăn ngon một bàn,
nhất định lần sau nếu có thì phải nhắn ta một tiếng, ta cùng ngươi
dùng.”
Nam nhân từ chối cho ý kiến nhướng mày.
“Đúng rồi, ngươi làm ở ngự thiện phòng sao?”
Nam nhân có vẻ miễn cưỡng khẽ gật đầu.
“Khó trách ngươi lấy được nhiều sơn trân hải vị.” Hắn bóp cổ tay,
nguyên bản nghĩ đến ở Kính Sự phòng là chức quan béo bở, không thể tưởng được ngự thiện phòng mới là chuyện tốt.“Không quan hệ, dù sao lấy một
chút thức ăn, Hoàng Thượng cũng sẽ không phát hiện huống hồ chúng ta vất vả như vậy Hoàng Thượng khao thưởng chúng ta cũng là đương nhiên thôi.”
“Phải không?” Đối phương tựa tiếu phi tiếu.
“Yên tâm, không cần sợ, đã nói, Hoàng Thượng với ta có kết bái, có
chuyện ta sẽ tìm hắn nói, khẳng định việc nhỏ hóa không.” Che miệng đánh cái ắt xì, Nguyễn Chiêu Hỉ cười hớn hở ngồi vào bên cạnh hắn, một phen
ôm lấy tay nam nhân lắc nhẹ.“Không có việc gì, có ta ở đây.”
Nam nhân trầm ngâm chăm chú xem xét hành động rất đỗi tự nhiên của
hắn. Như thể hai người gần gũi, thân thiết với nhau đã lâu, cũng đồng
thời hắn cảm giác được đối phương so với thái giám bình thường còn muốn gầy gò hơn, trên người tản mác đôi chút phong vị của một tiểu cô nương, Nghĩ đến đây hắn không khỏi khẽ nhếch mi, đánh giá khuôn mặt thanh tú,
môi xinh hồng nhuận, cùng cái cổ tuyết trắng mịn màng trước mắt.
“Uy, ngươi tên là gì?” Nguyễn Chiêu Hỉ đột hỏi.
“…… Cô.”
“Cô” Hắn mạnh mẽ liếc trừng.“Cha mẹ của ngươi bị làm sao vậy? Như thế nào cho ngươi một cái tên xui xẻo”
“Xui xẻo?”
“Còn không xui xẻo sao? Lẻ loi hiu quạnh, một người cô đơn, cô chính
là một thân một mình, cô chính là cô độc, trơ trọi ……” Hắn quang quác
niệm, một chuỗi ý tứ ai oán.“Tên này quá kém, theo ta thấy, ngươi nếu
vào cung, coi như là trọng sinh, sau này ta thấy ngươi, sẽ gọi ngươi là
Song đi!”
“Song?”
“Đúng rồi, Song Song đúng đúng, song túc song phi, song hỷ lâm môn,
song tinh báo tin vui…… Nghe tên Song liền một chút cũng không cô đơn.”
Nguyễn Chiêu Hỉ một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng hắn cười,“Quyết định như vậy, sau này ta gọi ngươi Tiểu Song Tử!”
“…… Tiểu Song Tử?” Nam nhân cúi người cười nhẹ.
“Nghe qua thật tốt, đúng không? Đã là người thì luôn luôn phải có bạn bè.” Nguyễn Chiêu Hỉ vô tâm thành thật nói.
“Ngươi thực hiểu biết.”
“Hoàn hảo, ta không đến trường nghe lão sư giảng bài, chính là đệ đệ
của ta có đi học, cho nên hắn đi đọc sách trở về sẽ dạy lại ta.” Cô gắng học, học như vậy cũng đủ dùng.
“Vì sao ngươi không đến trường học?”
Nguyễn Chiêu Hỉ có chút choáng váng đầu, hắn ngả dựa lên vai của đối
phương đáp lời“Bởi vì đệ đệ ta có vẻ thông minh, để cho hắn đi đọc sách
có vẻ tốt ra, còn về phần ta cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn một chút việc,
cũng là làm cho nương ta an tâm là đủ rồi.” Cho nên, hắn nhất định phải
nghĩ biện pháp kiếm rất nhiều tiền, làm cho Tòng Thiện sau này có thể
chuyên tâm đọc sách, mong hắn tương lai có thể đỗ đạt thành tài.
“Cho nên, ngươi như vậy mới tiến cung?”
“Đúng vậy.” Hắn cực khổ kiếm mỗi một văn tiền, đều là vì muốn ứng phó chi tiêu trong nhà.“Ai muốn cha ta chết sớm, trong nhà không có chỗ
dựa, ta còn phải nuôi người thân, chăm sóc cho nương và đệ đệ…… Nói đến
vấn đề này, ta muốn tiến cung là vì để kiếm tiền, ta như thế nào muốn
trở thành cô nhi đâu! Nghĩ đến lại thấy đau lòng a ……”
Nghĩ đến nương của hắn, hắn vừa mới nghĩ đã muốn khóc, mỗi lần đều là hắn liều mình kiếm tiền, còn nương hắn chính là liều mình tiêu tiền,
hắn tay phải nhận thù lao, nương tay trái sẽ đem tiền quăng đi……
“Phải không?” Nam nhân trầm ngâm, giống như không chút để ý nhìn về
phía xa xa có một thân ảnh đang đến gần, nhẹ nhàng làm ra bộ dáng xua
tay ý bảo đối phương dừng bước.
“Ngươi ở đâu? Nhà của ngươi cha mẹ còn ai không?”
“…… Cũng không còn ai cả.”
Nguyễn Chiêu Hỉ trừng mắt nhìn.“Huynh đệ tỷ muội đâu?”
“Đều không có.”
“A…… Thì ra là thế.” Hắn coi như là vô vướng bận, cho nên tiến cung
cũng là lựa chọn không sai, chính là — “…… A, ngươi nhớ nhà, đúng
không?” Hắn bất ngờ nói.
Nam nhân trầm ngâm một chút.“Vì sao ngươi hội nghĩ như vậy?”
“Bởi vì ngươi biểu tình thật trầm lắng, u buồn.” Nguyễn Chiêu Hỉ
thẳng thắn nói.“Ta không u sầu, nhưng là ta nghĩ ta rất nhớ nhà.”
Hắn chưa từng rời nhà lâu như vậy, tuy nói nhà hắn rất nhỏ, xập xệ
tại thành Bắc ngoài cung, bề ngoài có điểm cũ nát, nhưng bên trong đều
là hắn tối quý trọng người nhà.
Nam nhân rũ mắt xem xét hắn mi cong thanh tú, cái mũi nhỏ nhắn phía
dưới cánh mô đỏ tươi mềm mại, cả người toát lên dung nhan mỹ mạo của một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, trong người lại có khí phách dũng cảm của một vị nam tử hán.
“Hảo!” Nguyễn Chiêu Hỉ đột nhiên vỗ tay hoan nghênh, đưa mặt hướng về phía hắn cười.
Nam nhân còn đang bất ngờ nhìn nụ cười tươi như gió xuân kia, thì chỉ nghe hắn nói:“Quyết định xong! Nếu chúng ta hữu duyên gặp nhau ở Lê
Bình điện như vậy chúng ta thật sự có duyên phận, từ nay về sau, ở trong cung ta che chở cho ngươi.”
Nguyễn Chiêu Hỉ nói chuyện thật hào sảng, đối phương còn lại chính là không chuyển dời tầm mắt khỏi người hắn.
“Đâu có, ngày mai……” Như là nghĩ đến cái gì, Nguyễn Chiêu Hỉ vội vàng sửa miệng.“Ngày mai không được, ngày kia chúng ta vào thời gian này
ngay tại đây ngươi đến gặp ta, ta lập cái ước hẹn, chúng ta ký kết thỏa
đáng, sau này ở trong cung có việc, tìm ta là được rồi.”
Ở ngự thiện phòng ăn vụng không ngờ lại có thể kết bái huynh đệ, sau này hắn sẽ rất tốt đây, sẽ không sợ đói a!
Hắn đứng dậy, cước bộ lảo đảo, lập tức cười đến có chút ngây dại.“Ha
ha, hình như ta say rồi … Ta còn có công tác phải làm, nên đi trước, nhớ kỹ, ngày kia … ngày kia nhất định ngươi phải đến nơi này nha, không cần thiết phải đem thức ăn nhưng nếu có thì mang đến một chút cũng tốt,
nếu có liền thật rất tốt.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng từ rời đi.
Nhìn hắn cước bộ xiêu vẹo, nam nhân không khỏi lo lắng thấp giọng hỏi:“Ngươi tên là gì?”
Hắn quay đầu, cười ha ha đáp.“Chiêu Hỉ, ta gọi là Nguyễn Chiêu Hỉ,
nhớ kỹ, Tiểu Song Tử.” Dứt lời, dùng sức vẫy vẫy tay, lại tiếp tục oai
phong xoay hướng ngoài điện đi mất.