Chương 1: Một đêm trong thang máy
1.
Chuyện bắt đầu khi tôi vừa tốt nghiệp đại học.
Lúc đó tôi vẫn còn làm ở Phòng Phát triển mới thành lập của công ty.
Nhìn bề ngoài thì phòng này có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực ra công việc toàn
là mấy thứ chán ngắt chẳng ai thèm làm. Vì là phòng ban mới thành lập
nên những việc lặt vặt nhiều vô kể, ngày nào cũng phải làm thêm giờ. Lại thêm tôi là nhân viên mới, thành thử mỗi lần tăng ca, tôi hầu như luôn
là người về muộn nhất.
Quãng thời gian đó vô cùng buồn chánm thậm chí còn mệt mỏi hơn cả hồi thi đại học. Tôi thường không ngăn nổi suy
nghĩ: Lẽ nào cả đời mình sẽ thế này, ngày ngày chỉ biết hùng hục làm
việc, cứ thế cho đến già rồi chết đi.
Còn nhớ hôm đó là thứ Tư,
một ngày quá đỗi bình thường. Tôi vẫn là kẻ yếu thế ra về cuối cùng. Làm xong mọi việc đã hơn mười giờ, bên ngoài trời đã tối om từ lâu. Tôi đi
thang máy từ Phòng Phát triển trên tầng 8 xuống sảnh. Thang máy xuống
đến tầng 5 thì dừng lại, cửa mở ra, có người bước vào.
Choáng!
Hóa ra trong công ty này vẫn còn có người tan làm muộn như tôi, kỳ lạ
quá đi mất. Lòng tôi hơi lấy lại được cảm giác cân bằng, nhưng ngay lập
tức, cảm giác này biến mất tiêu, thay vào đó là trạng thái kinh ngạc,
ngây ngất!
Người vừa bước vào là một phụ nữ, tuổi xấp xỉ 30,
không cao không thấp, không béo không gầy, mắt to miệng nhỏ, eo thon
chân thẳng, tóc dài vấn cao, trang điểm theo kiểu thiếu phụ.
Vừa vào thang máy, thấy tôi nàng cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ một cái nhìn thôi, mà tôi có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu! Thực ra ánh mắt nàng khá dịu dàng. Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt dịu dàng đó lại như một lưỡi kiếm sắc ngọt, thoắt cái đâm xuyên trái tim tôi.
Tôi vừa có chút vui sướng, lại thấy hơi mơ màng, nhưng nhiều hơn cả vẫn
là cảm giác bất lực không thể chống đỡ…
Nàng nhìn tôi một cái rồi chẳng buồn chú ý đến tôi nữa.
Ngay khi bước vào, nàng liền đứng sang một bên, cách tôi rõ xa. Thế rồi, cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép vào, tôi
bất chợt cảm thấy vô cùng hưng phấn. Điều này khiến tôi cực kỳ bất an.
Thực ra nàng chẳng phải muôn phần xinh đẹp, nhưng nhìn lại rất gợi cảm. Kiểu gợi cảm của một phụ nữ trưởng thành, kiểu gợi cảm của một người đàn bà
dịu dàng, kiểu gợi cảm thanh thoát tựa hoa lan.
Trong thang máy
hoàn toàn tĩnh lặng. Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào con số sáng đỏ trên
bảng hiển thị, những mong nó có thể nhảy chậm lại một chút. Đương nhiên, ánh mắt cũng thi thoảng vô tình trôi dạt sang phía nàng. Chỗ tôi đứng
chếch ngay sau nàng (tầm một góc 45 độ), vì vậy từ đây tôi có thể quan
sát kỹ lưỡng dáng người nàng. Vòng eo nhỏ đến không hình dung nổi, nhưng thân hình lại khá đầy đặn, cảm giác như xúi giục người ta phạm tội.
Tuy tôi cũng có xem phim “xiếc” Nhật, nhưng còn cách một khoảng nhất định
mới đến ngưỡng kẻ háo sắc. Không hiểu vì sao, hôm nay gặp nàng, lòng tôi lại có cảm giác vô cùng xao động. Có lẽ thời gian này tăng ca nhiều
quá, công việc đâm ra nhàm chán, nội tâm cằn cỗi của tôi đang khát khao
một sự kích thích… Tóm lại, thật muốn kéo nàng vào lòng mà hôn cho thỏa
thuê!
Trong thang máy rất tối, dưới ánh đèn mờ ảo, toàn thân nàng như được bao phủ bởi một sự mê hoặc mông lung, cùng lúc đó, hương nước
hoa thoang thoảng không ngừng len lỏi qua mũi, xộc thẳng đến trung ương
thần kinh tôi. Một mùi hương khiến người ta chỉ cần ngửi thôi đã cảm
thấy toàn thân dễ chịu. Tôi gào thét trong lòng: Thang máy ơi thang máy, mày xuống chậm một chút có được không, tốt nhất là dừng luôn lại cho
tao, coi như tao xin mày đấy! Để tao được bên nàng thêm chút nữa đi mà!
Tôi biết mình rất ngớ ngẩn, hò hét âm thầm thế này cực kỳ ấu trĩ, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, cái thang máy này cũng biết nể mặt tôi, qua tầng 2 là xuống sảnh rồi, vậy mà bỗng nhiên nó kêu “rầm” một tiếng, rồi khựng
luôn lại. Thang máy trở nên tối mù. Tiếp đến, là tiếng nàng hét lên thất thanh…
Ban đầu tôi cũng giật thót, nhưng ngay lập tức, tôi chỉ muốn phá lên cười. Thang máy, tao yêu mày quá đi thôi!
Tiếng hét thất thanh của nàng vẫn vang lên bên tai, cho đến khi tôi rút di
động ra, chiếu ánh sáng le lói cho thang máy. Điện thoại tôi vừa bật
sáng, nàng lập tức ngừng hét, nhanh chóng xích lại bên tôi. Vào thời
khắc ấy tôi cuối cùng cũng vỡ ra một đạo lý: hóa ra thứ phụ nữ sợ nhất
không phải là kẻ háo sắc hay yêu râu xanh, mà là bóng tối, chuột và
gián. Như tình hình lúc này, tôi với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng nàng
vẫn chẳng hề do dự kề sát lại bên tôi, rõ ràng là dâng dê vào miệng cọp
mà!
Tuy vậy tôi đương nhiên là sẽ không hạ lưu như thế! Có nói gì thì chúng tôi cũng là đồng nghiệp cùng công ty! Nàng vào thang máy từ
tầng 5, như vậy chắc là người của Phòng Thu mua hoặc Tài vụ. Phòng Tài
vụ tôi đã qua hai lần, hình như chưa thấy có bà chị nào bắt mắt như
nàng, vậy chắc hẳn nàng thuộc phòng Thu mua rồi.
Tôi còn đang bận âm thầm suy đoán thân phận nàng thì nàng đã mở lời trước: “Mau ấn
chuông đi!” Nàng nói, giọng nói du dương động lòng người, chỉ có điều
hoàn toàn hoảng loạn. Giọng nàng líu ríu khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Lúc này điện thoại của tôi phụt tắt, khoang thang máy lại trở nên tối đen
như mực. Trong bóng tối, tôi dường như cảm thấy nàng khẽ run rẩy, rồi
nàng túm lấy cánh tay tôi, bàn tay không ngừng lẩy bẩy, hẳn phải sợ hãi
lắm rồi.
Đừng sợ! Tôi nói vậy rồi nhấn nút điện thoại, màn hình
lại sáng lên. Luồng ánh sáng yếu ớt trong khoảng không tối đen trở nên
sáng rõ lạ kỳ. Có lẽ vì quá sợ và căng thẳng, dù đã có ánh sáng, nàng
vẫn bám chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi sung sướng mở cờ trong bụng, không ngăn nổi cảm giác đê mê. Nàng khẽ nhắc: “Mau ấn chuông đi!”
Tôi “ừm” một tiếng nhưng vẫn không động đậy. Nàng lớn tiếng: “Sao anh vẫn không ấn đi!” Giọng nói đã mang chút giận dỗi.
Chậc! Tôi rủa thầm trong bụng: Cô không biết đường tự đi mà ấn à? Có phải cô
không làm nổi đâu! Xem ra phụ nữ đều thế cả, bất kể chuyện lớn nhỏ gì,
đều muốn ỷ lại vào đàn ông.
“Chị túm lấy tay tôi thế này, tôi ấn
làm sao được?” tôi làu bàu. Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang bám
lấy tôi, bèn kêu “á” lên một tiếng thất thanh, rồi nhanh như cắt rụt tay lại. Chúng tôi đứng rất gần nhau, ánh sáng điện thoại vừa vặn soi tỏ
khuôn mặt nàng. Vì vậy tuy rất tối, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra mặt
nàng đang ửng đỏ, hệt như một trái táo Fuji, dưới ánh sáng yếu ớt trông
càng đẹp đến lạ thường, khiến người ta chỉ muốn cắn một tiếng.
Cánh tay không bị níu giữ, tôi liền tiến lại phía cửa để ấn chuông. Nghĩ
cũng thật buồn cười, rõ ràng là nàng đứng cạnh cửa, tôi đứng bên trong.
Không ngờ thang máy vừa “treo” một cái, nàng chẳng những không ấn chuông mà còn chạy lại về phía sau. Thế nhưng nhớ lại bộ dạng lúng túng của
nàng ban nãy, vẫn thật rất dễ thương. Sự dễ thương của một người phụ nữ
trưởng thành, còn đáng yêu hơn cả sự dễ thương của mấy cô nhóc tuổi
teen!
2.
Bình thường đi thang máy, chưa từng nghĩ mình có
thể sẽ bị kẹt trong này. Không ngờ đến hôm nay lại bị hù cho một vố. Thế nhưng lúc này tôi rất sẵn lòng bị kẹt lại đây. Tốt nhất là đừng có ai
trực phòng bảo vệ, tốt nhất là thợ sửa thang máy tối nay đừng có đến.
Tôi vừa thầm nghĩ bậy bạ trong đầu, vừa đưa tay bấm chuông báo. Đoạn tôi rụt tay về. Thật mong cái chuông báo này cũng hỏng luôn đi.
Tôi
có một cái tật, đấy là bất kể làm việc gì, cũng dùng lực rất mạnh. Động
tác rút tay sau khi bấm chuông của tôi cũng vậy, khuỷu tay rụt về lại
hơi hướng ra phía sau. Chính trong khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm
thấy khuỷu tay mình đã chạm phải vật gì đó. Mềm mềm, cảm giác rất có
tính đàn hồi. Một luồng kích thích chạy dọc người tôi. Tôi lập tức nghĩ
ngay đó hoàn toàn có thể là ngực của người phụ nữ kia! Tôi vội vàng thu
khuỷu tay về phía trước. Thực ra tôi rất muốn dừng khuỷu tay ở chỗ đó
lâu thêm chút nữa, nhưng tôi là người có đạo đức! Thu tay về rồi tôi
cũng thấy hơi hối hận. Quay đầu lại, quả nhiên không biết từ bao giờ
nàng đã đứng ngay sau tôi. Chắc hẳn nàng sợ đứng một mình trong bóng tối đây. Thế nên tôi tới đâu, nàng liền theo tới đó.
Tôi ngắm kỹ khuôn mặt nàng, muốn xem phản ứng của nàng sau sự cố chạm ngực vừa rồi.
Không ngờ nàng vẫn thản nhiên như không, thái độ như chẳng hề có chuyện gì
xảy ra. Lòng tôi chùng xuống thất vọng: lẽ nào chỗ tôi vừa đụng không
phải ngực của nàng? Nhưng có vẻ như đúng là chỗ đó! Đàn hồi như thế, mềm mại như thế, không thể sai được!
Vậy, sao vẻ mặt của nàng bình
thản thế kia? Hẳn là cố ý vờ như không biết gì đây. Hoặc nàng nghĩ đó
chỉ là hành động vô ý nên không muốn phản ứng gay gắt làm gì. Hoặc giả
lúc này nàng hoàn toàn u mê vì sợ, chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Tôi băn khoăn phân tích tình huống lúc nãy, còn nàng lại chẳng hay biết gì, thấy tôi quay đầu lại, liền hỏi: “Bấm chưa? Có ai đến không?”
“Bấm rồi,” tôi nói. “Đợi một chút, chắc người ta đến ngay thôi.”
Mồm thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi chỉ mong hôm nay đám bảo vệ rồng rắn kéo nhau ra ngoài hết đi.
Nàng “ờ” một tiếng, rồi im lặng. Khoảng ba bốn phút sau, không thấy ai đến,
nàng không bình tĩnh nổi, lại nói: “Sao vẫn chưa có người đến? Hay là,
gọi 110 thử xem!”
“Ừm, được thôi,” tôi nói.
Người đẹp đã
có lời đương nhiên tôi phải thực thi ngay, lập tức gọi tới 110. Mới gọi
không lâu, đã nghe thấy bên ngoài có người đập cửa thang máy ầm ầm. Tiếp đó dường như còn nghe thấy tiếng kéo cửa thang máy ngay bên dưới vọng
lên. Chắc có người ở tầng một mở cửa thang máy. Ngay sau đó, có tiếng
người gào to: Trong thang máy có ai không?
Sặc! Trong này không
có ai thì ma nào bấm chuông? Tôi rủa thầm trong bụng. Chắc chắn đám bảo
vệ hoặc tổ sữa chữa tới phá chuyện tốt của tôi đây.
Nàng nghe
thấy tiếng hỏi mà như gặp được cứu tinh, hét lớn: “Có người, có người!”
Nàng hét như thể muốn xé toạc cổ họng, chỉ sợ người bên ngoài không nghe thấy. Trong không gian tĩnh lặng, giọng nàng càng trở nên lanh lảnh.
Thấy nàng kích động như vậy, tôi bất chợt nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi. Đám
người này xuất hiện, coi như tôi mất cơ hội trổ uy phong rồi! Lòng buồn
rười rượi, bên tai tiếng nàng vẫn lảnh lót: “Có chuyện gì thế? Có phải
thang máy hỏng rồi không?”
Bên dưới vọng lên tiếng trả lời: “Không phải! Giờ đang mất điện!”
Mất điện? Tôi mở cờ trong bụng, hỏi: “Lúc nào mới có điện?”
Lại là giọng nói ấy: “Trong đó còn có một người nữa à? Tất cả là bao nhiêu người?”
“Hai người,” tôi đáp.
“Thế thì tốt rồi. Chúng tôi vừa gọi cho bộ phận sữa chữa, họ nói hình như ở
chỗ nào đó xảy ra sự cố, nên mới cắt điện, họ đang sửa rồi, chắc lát nữa là có điện thôi. Hai người ở trên đó không nên hoang mang, cùng đợi một chút là ổn.”
Ha ha! Tôi thầm hỉ hả, cảm giác như đất trời nổ
pháp tưng bừng. Còn về mấy ngài ở bộ phận sữa chữa, trước nay tôi đều
rất có lòng tin ở tốc độ làm việc của họ! Ha ha! Thế này thì tốt rồi,
giờ nên nghĩ xem thời gian tiếp đây nên trải qua thế nào thôi.
“Hả?” Chỉ một tiếng “hả” của nàng đã chất chứa cả thất vọng, ưu tư, lo lắng lẫn bàng hoàng.
Người bên ngoài nói thêm mấy câu an ủi, rồi cũng bỏ đi. Một tiếng “rầm” từ
bên dưới vọng lên, xem ra cửa thang máy lại đóng vào rồi! Thường thì tôi rất chướng mắt với thái độ làm việc của đám bảo vệ này, nhưng nhìn ở
một khía cạnh khác, thái độ vô trách nhiệm của bọn họ đúng là cũng có
mặt tích cực!
Nàng lúc này đã hơi cuống, luôn miệng nói: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”
Tôi cười thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn bảo: “Chị đừng cuống, sẽ có điện ngay thôi.” Ngừng một lúc, tôi nói tiếp: “Trên này có viết đây,
gặp phải tình huống khẩn cấp cần phải bình tĩnh.”
Nàng quay sang nhìn tôi, bất lực gật đầu.
Tiếp đó là một khoảng im lặng khá dài. Tôi cất điện thoại đi. Thang máy trở
nên tối thui, tĩnh lặng. Nàng tỏ ra sợ hãi, nhịp thở gấp hẳn lên. Thế là tôi lại lôi điện thoại ra, chuyển sang chế độ đèn pin, đoạn nói: “Sao
thế? Chị sợ à?”
Nàng gật gật đầu, rồi lại bất giác nhích lại gần
tôi. Lòng tôi thầm hỉ hả. Thực ra vừa nãy tắt điện thoại chỉ là màn kịch của tôi thôi, mục đích chính là để nàng kề gần tôi thêm chút nữa. Quả
nhiên, nàng chẳng nghĩ ngợi gì đã bị mắc lừa.
Lại im lặng, tôi mở lời trước: “Chị gọi điện về nhà đi! Không chừng không thể có điện ngay được đâu.”
Ban đầu nàng không trả lời, lúc sau mới nói: “Chồng tôi đi công tác, ở nhà không có ai.”
“Ồ.” Nghe vậy trong lòng tôi dấy lên một cảm giác là lạ. Không rõ vì sao,
tôi có thiện cảm không thể diễn tả bằng lời đối với người phụ nữ trước
mặt. Giờ đây biết nàng là hoa có chủ, trong lòng ít nhiều cũng có chút
thất vọng.
“Anh… Anh cũng gọi điện về nhà đi.” Có vẻ nàng vốn không định lên tiếng gì, do dự hồi lâu mới nói với tôi.
Tôi cười cười: “Tôi ở một mình.” Lúc sau, nàng hỏi: “Sao 110 vẫn chưa đến nhỉ?”
Trời! Hóa ra nàng vẫn hy vọng vào đám người đó!
“À,” tôi nói, “chắc là tới rồi, qua phòng bảo vệ nắm được tình hình, biết sắp có điện nên lại đi rồi.”
“Sắp có điện à?” nàng lại hỏi.
Trời, tôi làm sao biết được. Tôi vừa nhủ thầm trong bụng, vừa thấy người phụ nữ này thật ngốc nghếch một cách đáng yêu.
“Có lẽ vậy,” tôi nói, rồi lại vội hỏi: “Sao? Chị sợ à?”
“Hơi hơi,” nàng nói. “ Tôi sợ tối!”
“Ha ha! Chẳng phải vẫn có ánh sáng đây sao? Điện thoại của tôi sẽ sáng mãi
mãi (vì chị).” Tôi đã định nói ra hai từ “vì chị” ấy, nhưng lời đến
miệng rồi lại thôi. Nói vậy thì sến quá, ngay đến tôi cũng không chịu
nổi.
Không ngờ nàng đáp lời: “Thật không?” Làm tôi suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Thời gian chậm chạp trôi qua, nàng lại hỏi: “Anh cũng làm ở công ty này à?”
“Đúng thế,” tôi nói, lòng rung rinh, bèn rút một tấm danh thiếp trong túi ra
đưa qua bên nàng: “Tôi ở Phòng Phát triển, là nhân viên mới, sau này
mong chị chiếu cố.”
Nàng thấy tôi đưa danh thiếp, dường như mỉm
cười, đưa tay ra như vừa muốn nhận, lại như không muốn nhận. Tôi vội dúi tấm danh thiếp vào tay nàng. Nàng đón lấy, soi dưới ánh đên điện thoại
hồi lâu mới đọc được tên tôi, đoạn nhoẻn miệng cười.
Điều này đã
sớm nằm trong dự liệu của tôi. Trên đời này hầu như trước nay chưa từng
có ai thấy tên tôi mà không cười, đặc biệt là phái nữ. Tuy thường ngày
tôi rất ghét người ta cười giễu tên tôi, nhưng hôm nay thì khác. Đây
cũng là một cách để thu ngắn khoảng cách giữa tôi và nàng. Nếu anh có
thể khiến một phụ nữ cười liên tiếp ba lần, sự phòng vệ của nàng đối với anh sẽ giảm đi rất nhiều.
“Haiz!” Tôi cố ý thở dài. “Tên của tôi nghe ngốc lắm phải không? Thực ra nhà tôi ở nông thôn, bố mẹ đều ít
học, nên mới đặt ra cái tên ấy!”
“Ở nông thôn thì làm sao?” nàng
nói. “Tôi cũng từ nông thôn mà ra đây! Ai mà chẳng phải là người, sao
phải phân biệt người thành phố với người nhà quê?”
Nghe nàng nói
vậy, lòng tôi lại mở cờ. Tôi vốn định diễn vở bi kịch, ai ngờ nàng cũng
xuất thân từ nông thôn. Thật không ngờ! Ngời ngời khí chất thiếu phụ
duyên dáng như nàng, lại cũng là dân quê giống tôi. Thế này thì khoảng
cách lại được thu hẹp đáng kể đây.
“Đúng thế, đúng thế!” tôi nói. “Nhưng vẫn có mấy người thành thị vô vị, coi người khác là đồ nhà quê.
Thực ra mọi người đều như nhau, tổ tiên cụ kỵ đều ở nông thôn cả thôi.”
Có lẽ trước khi mới lên thành phố nàng cũng đã từng chịu đựng không ít uất ức vì chuyện này, nên chủ đề “nông thôn” ngay lập tức được hưởng ứng.
Hơn nữa có nghiên cứu đã chứng minh, con người ở trong hoàn cảnh sợ hãi
không nơi bấu víu thường nói rất nhiều, có lẽ vì muốn dùng lời nói giải
tỏa áp lực.
Thế là, câu chuyện giữa chúng tôi càng lúc càng cởi
mở, khoảng cách nhờ vậy càng xích gần hơn. Tôi chọn mấy chuyện buồn cười trong công ty đem kể. Một là bởi đều là chuyện xảy ra ngay trong công
ty, nàng nghe sẽ thấy khá gần gũi; hai là, phụ nữ mà, chuyên thích nói
chuyện thị phi; ba là cũng để chọc cho nàng vui.
Quả nhiên, nàng
và tôi nói chuyện mỗi lúc một vui. Khi nói đến chuyện xấu của người nào
nàng biết, nàng còn phá lên cười thích thú. Thời gian chậm rãi trôi qua, nàng cũng không hỏi bao giờ có điện nữa. Đến khi tôi bâng quơ hỏi một
câu: “Sao vẫn chưa thấy có điện nhỉ?” nàng mới nhớ ra chúng tôi đang bị
kẹt trong thang máy, bèn nói theo: “Đúng rồi! Sao vẫn chưa có điện?”
Tôi sướng phát điên trong lòng, xem ra món nước dùng này đã dần sôi rồi đây, đến lúc nhúng thịt dê rồi…
3.
Từ lúc mất điện tới giờ đã hơn bốn mươi phút. Tôi còn chưa ăn tối, ông bác ruột cứ réo ùng ục. Tôi hỏi nàng: “Chị ăn cơm chưa? Khốn thật, vẫn chưa có điện! Tôi còn chưa ăn tối nữa.”
“Lúc tối tôi ăn ít bánh quy rồi.” nàng nói.
“Chị còn bánh quy không?” Tôi đã đói đến muốn xỉu, nghe thấy hai từ bánh quy hai mắt bất giác sáng lên.
“Hết rồi,” nàng nói, giọng hơi ái ngại. Lát sau, nàng bất ngờ reo lên: “Đúng rồi! Trong túi tôi còn mấy viên kẹo cao su, anh có ăn không?”
Lần này thì tôi muốn ngất thật rồi! Ở đâu ra chuyện coi kẹo cao su như
lương khô thế này? Thế nhưng tôi vẫn gật đầu: “Có!” Trong miệng có cái
gì đấy chắc sẽ dễ chịu hơn một chút. Nàng lục túi tìm kẹo cao su cho
tôi. Lúc nhận viên kẹo, ngón út tôi vô tình chạm vào tay nàng. Ha ha, vụ hời này không thể không nhận được.
Không ăn kẹo cao su còn đỡ,
ăn vào rồi lại càng thấy đói. Thành ra tình thế đảo ngược, lại là tôi
bắt đầu mong ngóng có điện. Nhưng điện đóm khốn khiếp vẫn không thấy
đâu. Đám người bên phòng bảo vệ cũng chẳng buồn qua hỏi han. Hẳn bọn họ
nghĩ sẽ có điện nhanh thôi. Xem ra bọn họ bị bộ phận sữa chữa che mắt
rồi, 110 có khi cũng bị bọn họ che mắt rồi. Chậc, vậy tôi thì che mắt ai đây?
Đang mãi nghĩ, tôi chợt nghe nàng cất tiếng: “Trước đây
thang máy của công ty cũng gặp sự cố mấy lần, nhưng lần nào số người bị
kẹt cũng được cứu ra ngay! Hơn nữa, tệ lắm thì 110 sẽ tới tiếp quản
thôi!”
Nghe nàng thủ thỉ bên tai, lòng tôi lại thổn thức, thầm nghĩ: Giờ thì tôi chỉ có thể che mắt chị thôi.
Nghĩ vậy, tôi bèn nói: “Chị nói cũng đúng! Nhưng… chúng ta sẽ không gặp phải chuyện gì không hay chứ?”
“Chuyện gì không hay?” nàng hỏi, không hề hay biết đã sập vào bẫy của tôi.
“Trước đây tôi có đọc trên mạng, nghe nói rằng trong tháng máy thường xảy ra những chuyện kỳ dị.” Tôi tiếp tục sắp bẫy.
“Chuyện kỳ dị?” nàng vẫn hỏi lại, dường như không hiểu điều tôi đang ám chỉ.
“Chính là ma ấy!” Tôi thấy nàng nghe mãi không thông, bèn nói thẳng luôn. Vừa
dứt lời, nàng đã hoảng sợ hét lên thất thanh, âm vực vượt xa dự liệu của tôi, đạt thẳng đến cấp số khủng bố. Nghe nàng hét mà tôi run lẩy bẩy.
Vốn định dọa nàng tí chút, không ngờ lại bị tiếng hét của nàng dọa cho giật nẩy mình!
Nàng hét mãi hồi lâu mới chịu ngừng, tôi bực bội nói: “Trời! Chị kêu la gì thế? Tôi có phải ma đâu!”
Thật không ngờ, nàng nghe xong câu đó còn hỏi lại: “Thật không?”
Hóa ra trên đời này vẫn có người ngây thơ như vậy, mà còn là một thiếu phụ
nữa! Tôi cười trong bụng, đồng thời cũng có cảm giác mừng thầm: với trí
thông minh của nàng, chẳng phải quá dễ cho tôi che mắt dắt lên giường
sao?
Đang mơ mộng hão huyền, điện thoại kêu lên bíp bíp mấy tiếng, chẳng bao lâu sau thì tắt ngấm.
Ánh đèn vừa tắt, nàng lại lập tức xích vào gần tôi. Chắc vẫn rất sợ hãi.
Chúng tối vốn đang ngồi rất gần nhau, giờ nàng lại xích thêm chút nữa, cánh
tay đã kề sát bên tay tôi. Đang là mùa hè, thời tiết khá nóng, chúng tôi đều mặc áo cộc tay. Sự tiếp xúc này có thể nói là tiếp xúc da thịt được rồi. Cảm giác thật mịn màng! Không ngờ da trên cánh tay nàng lại mềm
mượt thế này, vậy thì, da ở những phần quan trọng trên cơ thể nàng hẳn
phải rất mỏng manh mềm mại lắm!
Tôi thấy tim đập binh binh trong
lồng ngực, chỉ chực vọt thẳng lên họng. Trong bóng tối tuyệt đối này,
hương nước hoa trên người nàng dịu dàng bao bọc lấy tôi. Cảm giác đó
khiến toàn thân tôi ấm rực, đây mới gọi là tan chảy.
Đúng lúc tôi đang thần hồn điên đảo, thì đột nhiên, không biết từ đâu truyền tới một âm thanh trầm đục. Ngay sau đó, chỉ chừng vài giây, lại một âm thanh
trầm đục khác. Rồi, vài giây sau nữa, vẫn là âm thanh đó. Như thể có thứ gì đó đang di chuyển.
“Ma!” Nàng cũng nghe thấy tiếng động ấy, miệng run run nói: “Là ma…”
Nói thực, giờ tôi cũng thấy hơi rờn rợn. Chỉ trách cái miệng quạ của tôi,
vừa rồi nói gì không nói lại đi nhắc chuyện ma. Lẽ nào là ma nghe thấy
tôi nhắc đến nó, nên mới mò qua đây?
Không nghĩ thì thôi, càng
nghĩ lại càng thấy sợ. Hãi nhất là âm thanh trầm đục nó vang lên đều đặn rất có tiết tấu, mỗi lần vang lên đều như giáng một đòn xuống tim tôi.
Nàng sợ đến mụ mị, hai tay bấu chặt lấy cánh tay tôi. Sự bất an của nàng, qua đôi bàn tay truyền mãnh liệt sang phía tôi.
Còn không mau lôi điện thoại ra. Tôi nói: “Lấy điện thoại ra đi, ma sợ ánh
sáng.” Nói thực tôi cũng không biết có phải ma sợ ánh sáng hay không,
nhưng lúc này chỉ có thể nghĩ vậy thôi. Nào ngờ nàng đáp: “Điện thoại
tôi hết pin từ chiều rồi.”
“Vậy cũng không phải cuống!” Tôi động
viên nàng, thực ra cũng là tự nhủ với mình: “Chắc là thứ gì đó phát ra
tiếng thôi, trên đời này vốn không có ma mà. Với cả, ma cũng không biết
đi thang máy đâu!”
Thời gian trôi qua trong sợ hãi cực độ, một
giây, một phút, năm phút, mười phút. Âm thanh ấy vẫn lặp đi lặp lại,
nhưng chẳng thấy có con ma nào xồ ra.
Chúng tôi dần bình tĩnh
lại, nhưng, nàng vẫn bám lấy cánh tay tôi. Bình thường, khi căng thẳng
người ta thường vô sức dùng sức rất mạnh. Nàng cũng vậy, túm chặt lấy
tôi, như sợ tôi sẽ bỏ mặc nàng ở đây mà chạy mất (Mẹ kiếp, giờ lên chẳng được xuống không xong thế này, tôi còn chạy đi đâu được cơ chứ?).
Mọi người có thể hình dung thế này, hai tay nàng đang bám chặt lấy cánh tay tôi (đây là điều kiện một), hai là chúng tôi đang dựa sát vào nhau (đây là điều kiện hai), chỗ đó của nàng nhô lên rất cao (đây là điều kiện
ba), vì ba điều kiện trên cùng xảy ra một lúc, nên chúng ta có thể đưa
ra kết luận, đó là: cánh tay tôi đang ép mạnh xuống ngực nàng.
Cứ thế này thì tôi chẳng còn sợ gì nữa! Có cho mười tám con ma ra đây, tôi cũng tin mình sẽ dẹp bay hết.
Nàng hoàn toàn không biết lúc này tôi đang tận hưởng một khoái cảm chưa từng có. Hẳn nàng vẫn đang rất sợ hãi, nhịp thở khá dồn dập.
Lúc này tôi đã sớm vứt chuyện ma quỷ sang một bên, tự tin muôn phần.
Hai chúng tôi giữ nguyên tư thế đó khoảng năm sáu phút, tôi những muốn cử
động cánh tay, ép mạnh một chút, hòng đạt tới khoái cảm cao nhất, nhưng
rốt cuộc vẫn không dám manh động. Cánh tay cứ giữ nguyên tư thế trong
thời gian dài, có hơi tê dần.
Một hồi sau nàng mới dần nới lỏng,
cuối cùng nàng dứt khoát buông hẳn tay ra. Tôi thấy khoái cảm của mình
như bị tước đoạt dần từng chút từng chút một, song đành chịu vậy. Sau
vài phút nàng đột nhiên “này” một tiếng, như đang gọi tôi. Giọng nói
mang chút xấu hổ.
Lòng tôi xao động, nhủ thầm: Lẽ nào… lẽ nào nàng muốn…
Đang nghĩ vậy thì thấy nàng ngập ngừng: “Tôi… tôi…”
Không phải đúng như tôi nghĩ chứ? Chị mau nói đi, mau nói đi, nói muốn cùng tôi làm chuyện đó…
“Chuyện đó…” Quả nhiên nàng đã nói ra từ “chuyện đó”, tim tôi đập loạn xạ,
trong đầu hiện ra cảnh phim cấm, nào ngờ nàng ậm ừ một hồi, cuối cùng
lại buông một câu, giọng ngượng ngịu: “Tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”
4.
Có thế nào
tôi cũng không ngờ nàng lại thốt ra câu đó. Tuy nhiên, nghe nàng nói
vậy, tôi cũng thấy hơi có nhu cầu… Haiz! Đáng tiếc là trong thang máy
làm gì có mấy thiết bị vệ sinh.
Nhịn đi một lúc! Tôi lạnh nhạt nói: “Sắp có điện rồi.”
Nàng “ừm” một tiếng rồi im lặng. Nhưng chỉ được vài phút, nàng đã lại: “Tôi không nhịn được nữa…”
Mẹ kiếp, giờ tôi thật có chút hoài nghi không biết có phải chị gái này
đang dụ dỗ mình không nữa! Tôi nên nói gì đây? Tùy chị đấy, rồi sau đó,
he he, sau đó là thời khắc quan trọng… he he…
Ngẫm nghĩ lại thấy không ổn, tôi đâu phải hạng hạ lưu ấy.
Vậy phải làm thế nào? Tôi bực bội nói: “Chẳng lẽ chị định đi ở đây chắc?”
Im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nói: “Nhưng… nhưng thật sự tôi nhịn khổ sở lắm rồi…”
Xem ra đây thuần là vấn đề sinh lý, tôi cũng không nỡ nặng lời với nàng!
Hừm hừm, giờ hai ta cô nam quả nữ ở đây, chị cứ nhắc đến chuyện này là có ý gì? Hơn nữa chỗ này rõ ràng là không có thiết bị vệ sinh. Thôi bỏ đi,
không nghĩ mấy chuyện vô dụng này nữa. Cứ cho là nàng có làm vậy ngay
bên cạnh tôi, tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng, trong thang máy
kín mít thế này, nếu nàng thực sự làm thế, hẳn sẽ rất ô nhiễm. Nếu vậy,
hình tượng hoàn mỹ của nàng ở trong lòng tôi chẳng phải tan tành hay
sao? Không được!
Tôi phải ngăn nàng lại!
Đột nhiên trong
đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại chuyện lúc còn bé. Hồi nhỏ mỗi khi
mắc tè, nếu như đột nhiện bị dọa cho giật mình, thường tôi sẽ quên khuấy mất chuyện kia. Ngay lập tức, tôi đột ngột trầm giọng cười khàn mấy
tiếng, rồi nói: “Mùi vị kẻ hôm qua thực không tồi!”
“Gì cơ?” Dường như nàng nghe không rõ, còn hỏi lại một câu.
Tôi nhắc lại, giọng nói ngay đến mình còn nghe thấy phát hoảng: “Hôm qua
tao ăn thịt một người… mùi vị của hắn thực sự khá ngon…”
Dù đã
chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng đã nghĩ tới phản ứng mạnh nhất của nàng sau
khi nghe hết lời tôi dọa, nhưng khi nghe tiếng hét chói lói còn cao hơn
cả giọng Pavarotti[1] mấy quãng tám của nàng dai dẳng mãnh liệt tra tấn
hai tai, tôi không khỏi hoảng hết cả hồn ít nhiều. Suýt chút nữa đã bị
nàng dọa ngất đi rồi.
[1] Ca sĩ Opera giọng nam cao người Italia nổi tiếng thế giới.
Khoảng chừng ba bốn phút sau, tiếng hét thất thanh của nàng mới dừng lại. Tôi
hết sức nể phục hai lá phổi của nàng, lòng thầm nghĩ: Với tiếng thét
khủng bố này, giá như có ma thật thì cũng bị dọa chạy tan tác cả rồi…
“Giờ chị còn muốn đi vệ sinh nữa không?” tôi thì thào hỏi.
“Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây,” nàng run rẩy nói.
“Thực ra… thực ra tôi không phải là ma…”
“Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây,” nàng vẫn hoảng sợ.
Sặc! Không phải nàng bị tôi dọa đến ngớ ngẩn rồi chứ. Nghĩ đến đây, tôi giơ
tay ra, túm lấy tay nàng. Nàng cảm thấy bị tôi túm tay, ra sức nép lại
phía sau.
Tội vội vàng giải thích: “Tôi không phải là ma! Tay tôi vẫn đang ấm đây này, chị có cảm thấy không?” Nói đến câu này, tôi đột
nhiên giật thót: hình như tay nàng lạnh băng…
Giữa lúc tôi còn đang loạn óc nghi ngờ thì nàng đã kịp lấy lại bình tĩnh. “Anh thực sự không phải là ma chứ?” nàng hỏi.
Không hiểu vì sao, nghe tiếng nàng, tôi lại rùng mình, người lạnh toát. Mẹ
kiếp, tay nàng lạnh ngắt thế kia! Lẽ nào… nàng là ma? Không đúng! Nếu
như là ma, vừa rồi nàng không thể kinh hoàng thế được. Bình thường trong phim, ma là loài lạnh lùng bình tĩnh nhất mà. Nghĩ đến đây, tôi cũng có chút bất an.
Nàng nhắc lại câu hỏi: “Rốt cuộc anh có phải là ma không?”
Trời ạ! Xem ra câu “ngực to não nhỏ” quả thật không sai chút nào!
“Không phải mà!” tôi đáp. “Vừa rồi tôi chỉ dọa chị thôi. Vì nghe nói khi kinh
hãi, bàng quang của người sẽ to ra. Giờ có phải chị đã đỡ nhiều rồi
không?”
“Đỡ hơn trước nhiều rồi,” nàng nói, giọng nói xen lẫn ý cười.
“Vậy thì đợi thêm chút nữa! Chắc sẽ có điện ngay thôi.” Nói xong tôi mới
nhận ra, tay tôi vẫn đang nắm lấy tay nàng. He he, nàng không phát hiện
ra ư? Hay là vờ như không biết? Ha! Đã vậy thì tôi đây cũng coi như
không biết gì hết.
Chúng tôi cứ vậy, tay nắm tay đứng đó. Tình
hình này kéo dài được khoảng năm phút, sau đó nàng từ từ rút tay về. Xem ra đến giờ nàng mới sực nhận ra đây. Da mặt tôi tuy có dày, nhưng cũng
không thể cố sống cố chết nắm mãi tay nàng không buông. Đành để nàng rút tay về vậy.
Khi tay nàng chầm chầm rút khỏi tay tôi, tôi mới
nhận ra mặt mình đang nóng bừng, tim bắt đầu đập thình thịch loạn xạ.
Trong bóng tối, hương thơm trên người nàng như không ngừng mời gọi: “Lại đây nào… lại đây nào…”
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong không
gian tĩnh mịch, âm thanh trầm đục ban nãy, tiếng thở của nàng cùng tiếng nhai kẹo cao su của tôi khi vang lên đều nghe rất kỳ quái.
Từ
lúc chúng tôi mắc kẹt ở đây đến giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng có
lẽ còn lâu nữa mới tới lúc được giải cứu. Cả thế giới như thể đã chết
hết, chỉ còn lại hai chúng tôi. Trải qua mấy bận thử thách ban nãy, cơn
đói của tôi, nỗi buồn… tiểu của nàng, đều đã tan biến. Thay vào đó là
cảm giác lo lắng vô vọng.
Quả nhiên khi ở trong tình trạng lo
lắng, con người ta đặc biệt dễ mệt mỏi. Bị nhốt trong thang máy hai
tiếng đồng hồ, tôi sớm đã kiệt sức, đành chậm chạp lết bước tới dựa sát
vách, đoạn ngồi phịch xuống sàn.
Nàng cũng theo sát tôi, dịch lại sát vách, mới đầu còn đứng, nhưng chẳng được bao lâu, có lẽ vì mệt quá, nàng cũng ngồi xuống theo tôi.
Chúng tôi ban đầu còn nói chuyện, tôi triển khai mưu kế, moi được tên nàng. Nàng nói nàng tên Quách Á.
Sau đó, cảm giác mệt mỏi ngày càng xâm chiếm, cơn buồn ngủ cũng kéo đến mỗi lúc một gần hơn. Hẳn lúc này đã rất muộn. Chúng tôi đã quen với âm
thành trầm đục cứ vài giây lại vang lên. Nó chẳng khiến chúng tôi sợ hãi nữa, ngược lại, còn như một bài hát ru.
Lúc tôi sắp bị thần ngủ
hạ gục, nàng có vẻ đã thiêm thiếp. Trong bóng tối đen đặc, tôi cảm nhận
được người nàng đang ngả dần vào người mình, đầu nàng đang từ từ gối lên vai tôi.
Đúng vào khoảnh khắc đầu nàng kề hẳn vào vai, tôi như
bị điện giật, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. Lúc này đây tuy không thấy
gì, nhưng mọi giác quan của tôi vẫn rất nhạy cảm. Tóc nàng khẽ cọ vào má tôi, hờ hững vừa thực vừa mộng, một cảm giác: nhồn nhột! Vai nàng dựa
vào cánh tay tôi, da thịt cọ xát, một cảm giác: mượt mà! Ngón tay nàng
đặt dưới sàn dường như hơi chạm vào… mông tôi, một cảm giác: tan chảy!
Hương nước hoa của nàng bao trọn lấy tôi, chỉ ngửi thôi đã thấy vô cùng
thoải mái, cảm giác thật kích thích!
Nhưng tôi lại chẳng dám làm gì nàng!
(Sặc! Đúng là háo sắc mà gan nhỏ!)
Haiz! Thôi bỏ đi, đời người mâu thuẫn như vậy đấy!
5.
Thời gian chậm chạp trôi đi, đêm càng về khuya. Tôi kề sát bên người đẹp,
trong đầu đã sớm thất lễ với nàng vô số lần. Cuối cùng khi chân tay tôi
tê cứng, người mỏi rã rời, mơ mơ màng màng muốn thiếp đi; đột nhiên,
bừng một cái, có điện rồi.
Thang máy bắt đầu kêu lên kin kít,
khiến tôi ngạc nhiên đến đờ người. Hai mắt chói lóa vì ánh đèn, mãi một
lúc sau mới quen được với ánh sáng. Cúi xuống nhìn người đẹp bên cạnh,
trời, giờ mà vẫn còn ngủ. Hẳn là lúc này nàng chẳng còn biết gì nữa.
Thang máy khởi động một lúc, bắt đầu tự động đi xuống, rất nhanh đã xuống đến tầng 1. Sau đó, cửa thang máy chậm chạp mở ra.
Bên ngoài như một thế giới chết chóc, ánh đèn vẫn sáng, nhưng vắng tanh
không một bóng người. Xem ra quả đúng lúc nãy bị cắt điện, nếu không
bình thường vào giờ này đèn đóm đã tắt hết từ lâu. Chính vì mất điện nên chẳng ai buồn kéo cầu dao.
Tôi định đứng lên, nhưng người đẹp
bên cạnh vẫn đang ngủ. Thành ra tôi cũng không dám động đậy gì. Một lúc
sau, cửa thang máy chậm chạp đóng vào.
Chúng tôi lại cách biệt
với thế giới bên ngoài. Nàng vẫn chưa bị đánh thức, tiếng thở vẫn nhẹ
nhàng vang lên êm ái. Tôi cúi xuống nhìn… ngực nàng, đôi gò bồng đảo
vươn lên kiêu ngạo. Tôi không kìm nổi ý nghĩ, chỗ đó liệu có êm ái như
hơi thở của nàng không nhỉ?
Do phải đợi trong bóng tối quá lâu,
ánh đèn trong thang máy lúc này tuy không quá sáng nhưng đối với tôi
cũng tương đương ánh mặt trời. Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, cảm xúc quả
là khác biệt.
Hàng lông mi dài, bờ môi hơi cong, làn da trắng hồng, thần thái an nhiên như đứa trẻ đang say giấc nồng.
Lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ: Người phụ nữ này quả khiến người ta có
chút mơ hồ. Sao nàng có thể an tâm say giấc bên một người lạ thế này?
Lẽ nào… lẽ nào… điều này chứng tỏ nàng khá yên tâm về tôi? Nghĩ kỹ lại,
quả đúng là có khả năng này. Bởi từ lúc chúng tôi bị kẹt cho tới giờ,
biểu hiện của tôi cũng tương đối đứng đắn (dù trong tâm tưởng, tôi đã
làm bậy hàng trăm lần rồi), hơn nữa lúc nàng… mắc tè cũng là tôi nhanh
trí tỏ ra chính nghĩa ngăn nàng lại. Vì vậy, nhiều khả năng nàng nghĩ
rằng con người tôi tương đối đáng tin cậy…
Lòng nghĩ vẩn vơ, mắt
tôi vẫn nhìn chăm chăm vào ngực nàng. Xem ra đòn tấn công vào thị giác
vẫn cứ là mạnh nhất. Vì đang ngồi, nên chỗ đó của nàng trông càng lớn…
lúc này nàng đang say ngủ, ngay đến tiếng thang máy vận hành khi có điện cũng không đánh thức được nàng, tôi nghĩ nhân cơ hội này sờ chỗ đó một
chút, chắc nàng cũng không biết đâu…
Tôi đấu tranh nội tâm kịch liệt. Tôi biết làm thế là không đúng! Tôi tự rủa mình.
Nhưng, đôi gò bồng đảo ấy cứ vươn lên trước mặt tôi như vậy, quả thực… Thế là, tôi dè dặt đưa tay ra…
Ba mươi centimet, hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet, một
centimet, một milimet, một micromet… khoảng cách càng rút ngắn, tim tôi
càng muốn vọt lên họng. Tôi hưng phấn, căng thẳng, sợ hãi, và cả nhục
nhã. Tôi nghĩ: lúc này đây, dưới ánh đèn trong thang máy, hình ảnh tôi
chắc chắn hệt như loài cầm thú.
Khi tay chạm đến đích, như thể có một dòng diện tức thì chạy dọc toàn thân! Xúc giác ở tay là thứ không
bộ phận nào trên cơ thể có thể so sánh được. Cảm giác đàn hồi, mềm mại
ấy của nàng, tôi, tôi như muốn nghẹt thở! Tôi thậm chí còn nghĩ rằng dù
có chết ngay lúc này, cũng chẳng nuối tiếc gì nữa. Tôi như bay lượn trên không trung, phấp phới bồng bềnh, không sao diễn tả nổi.
Nhưng chỉ mấy giây sau, tay tôi đã rụt ngay về.
Một là tôi sợ nàng tỉnh giấc, hai là, cảm giác ấy khiến tôi nghẹt thở.
Nhưng bàn tay vừa rời ngực nàng, tôi liền cảm thấy thẫn thờ lạ thường.
Trong lòng bắt đầu rộn rạo ý nghĩ tiến thêm bước nữa…
Nàng vẫn ngủ say, dường như chẳng hề biết gì.
Dưới ánh đèn, có cảm giác mặt nàng ít nhiều ửng đỏ, càng thêm mê hoặc lòng người.
Thấy nàng không phản ứng, tự nhiên gan tôi cũng lớn hơn vài phần, không khỏi thầm nghĩ: Nếu như mình cởi áo sơ mi của nàng…
Con người tôi thật kỳ lạ, hành động lần này của tôi còn vô liêm sỉ hơn lần
trước, nhưng tôi lại không quá do dự. Có lẽ chính bước đầu tiên mới là
khó vượt qua nhất. Cởi chiếc cúc đầu tiên, tay tôi run rẩy. Cởi chiếc
cúc thứ hai, tim tôi đập thình thình. Cởi chiếc cúc thứ ba, mắt tôi bắt
đầu nháy liên tục. Cảnh tượng hương sấc mơn mởn trước mắt đủ để con
ngươi tôi vọt ra khỏi tròng.
Trắng nõn lạ thường, đầy đặn lạ
thường, chỉ che kín có một nửa, và phần lộ ra đã đủ khiến người ta khô
khốc miệng lưỡi. Tôi thấy như mình đang được nhìn thấy lớp tuyết trắng
ngần trên đỉnh núi Everest. Thời gian như ngưng đọng, vạn vật trên thế
gian dường như đã dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ có bàn tay tôi vẫn
đang vượt gian nan vươn tới ngực nàng…
Đúng vào khoảnh khắc đầu
ngón tay chạm tới lớp da thịt trên bờ ngực ấy, gương mặt thanh thản say
giấc của nàng đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nhìn lên,
khuôn mặt ấy vẫn an nhiên, bình thản như vậy. Tôi chợt nghĩ: nàng hẳn
rất tin tưởng mình!
Nghĩ vậy, tay tôi khựng lại. Rồi chậm chạp
rụt về. Tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi nhủ thầm trong lòng. Nếu cứ đà này, tôi sẽ tiến dần từng bước, cho đến khi ăn tươi nuốt sống nàng
mất thôi. Tới lúc đó, rất có thể cả hai chúng tôi đều sẽ bị hủy hoại.
Đúng thế, tôi rất muốn cùng nàng nảy sinh chút gì đó, nhưng tuyệt đối
không phải theo cách này!
Rụt tay lại rồi, tôi thở hắt ra một
hơi, cố dẹp yên tạp niệm trong lòng. Tôi nhẹ nhàng cài lại cúc áo cho
nàng, nhưng đầu óc vẫn không ngừng nảy sinh những ý tưởng đen tối. Mớ ý
nghĩ bậy bạ đó thật biết hại người! Vừa rồi suýt chút nữa hủy hoại một
thanh niên ưu tú!
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành lay vai nàng, gọi nhỏ: “Này! Này! Có điện rồi!”
Lúc này nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Nàng mở bừng mắt, rồi lập tức nắm chặt
lại vì không quen ánh sáng, một lúc sau, mới lại mở mắt ra. Nhìn quanh
bốn phía, thoạt tiên nàng thốt lên vui vẻ: “Có điện rồi!” Ngay sau đó là một tiếng kêu thất thanh, nàng hoảng loạn đứng bật dậy. Tôi cũng đứng
lên theo.
Nàng thấy tôi đứng dậy liền lùi lại sau mấy bước, nhìn
tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, như thể đang hỏi: Vừa rồi anh không làm gì
tôi đấy chứ?
Tôi thầm trả lời: Xin lỗi, khi nãy suýt chút nữa chị đã bị tôi lột sạch rồi…
6.
Chúng tôi nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Bầu không khí dường như chợt trở nên ám muội.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Có điện rồi.”
Tôi đáp “Ừ.”
“Vừa mới có phải không?” nàng hỏi.
Tôi lại đáp “Ừ.”
Tiếp đó lại là một khoảng im lặng. Ánh nhìn của nàng khiến tôi chột dạ: Lẽ
nào nàng đã phát giác ra chuyện vừa nãy tôi làm? Nghĩ đến đây, tim tôi
đập thình thịch, mặt có nóng bừng lên, nào còn dám nhìn thẳng vào nàng
nữa. Tôi đành nhìn qua chỗ khác, cụ thể là trần thang máy.
Không
nhìn đã tốt, vừa nhìn tôi đã hồn xiêu phách lạc. Chỗ đó! Chỗ đó! Sặc,
chỗ đó! Mẹ kiếp, chỗ đó có máy quay! Trời ơi! Mọi chuyện vừa nãy tôi
làm, không phải đều đã bị ghi lại rồi đấy chứ?
Xong rồi, xong
rồi. Tôi thầm gào lên: Lần này chết chắc rồi! Đầu óc nhất thời trống
rỗng, trong lúc tôi đang ngơ ngẩn, nàng hình như có nói gì đấy, sau đó
mở cửa thang máy, bước ra ngoài.
Tôi cũng đờ đẫn ra theo. Bên
ngoài không một bóng người, tiếng gót giày nện xuống nền đất, vang lên
nghe trống rỗng. Tôi nên làm thế nào? Tôi nên làm sao đây? Tôi không
ngừng suy diễn trong đầu: Chuyện này liệu có bị vạch trần không? Những
hành động thú tính của tôi khi đó rốt cuộc có bị ghi lại không?
Chuyện này sẽ có kết cục thế nào đây?
Phân tích sơ lược trong tâm trạng hỗn loạn, có thể sẽ có ba khả năng xảy ra:
Khả năng thứ nhất, đoạn phim đó tuy đã bị ghi lại nhưng không ai chú ý.
Cuối cùng chẳng ai biết đấy là đâu, cuộn băng cũng bị xóa đi dùng lại.
Đây là kết cục tốt đẹp nhất.
Khả năng thứ hai, đoạn phim đó bị
ghi lại, đồng thời bị người trong phòng giám sát phát hiện. Nhận ra
người trong đoạn băng có hành động biến thái, bèn đem tải lên mạng, rồi
phát tán rộng rãi. Tới lúc đó, rất có khả năng là tôi và nàng sẽ cùng
trở thành tiêu điểm mới trong cộng đồng mạng, đến lúc đó có lẽ còn vượt
mặt đàn chị Phù Dung, Vương Đình Đình, trở thành nhân vật được ái mộ
nhất trên mạng năm 2006… Đây là kết cục biến thái nhất.
Khả năng
thứ ba, đoạn phim đó bị ghi lại, đồng thời cũng bị người trong phòng
giám sát phát hiện, và bị vạch trần. Hình ảnh của nàng sẽ bị tổn hại
nghiêm trọng, tôi lại càng thảm hơn. Bị sa thải là chắc chắn rồi, rất có khả năng còn bị giao nộp cho công an xử lý về tội quấy rối tình dục
nữa. Đây là kết cục thê thảm nhất. Cứ nghĩ đến kết cục này tôi lại run
lẩy bẩy, tới đồn công an rồi thể nào cũng bị đánh tơi bời. Tôi, tôi chỉ
sờ nàng một chút mà thôi! Hơn nữa còn cách một tấm áo nữa!! Tôi không
ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức này…
Trong lòng vô cùng bất
an, tôi bước theo nàng ra đến cửa lớn, tới đây mới phát hiện ra cửa đã
bị khóa. Đành phải vòng lại, đi tìm bảo vệ mở cửa.Từ khi ra khỏi thang
máy, tôi thấy nàng có vẻ gì đó lạnh nhạt, là lạ, như thể người vừa hoảng loạn trong thang máy và nàng là hai người khác nhau.
Tới phòng
trực ban, gõ cửa mỏi tay mới thấy một nhân viên bảo vệ mắt nhắm mắt mở
ra mở cửa. Thấy hai chúng tôi, anh ta trợn tròn mắt như trông thấy ma.
Mãi lâu sau mới thốt lên câu: “Sao hai người vẫn còn ở công ty thế này?”
Sặc! Tôi rủa thầm trong bụng rồi nói: “Ban nãy chúng tôi bị kẹt trong thang máy.”
“Trong thang máy có người à?” tay bảo vệ kinh ngạc hỏi. Sặc! Tôi thiếu điều
muốn đạp cho hắn ta một phát. Tay bảo vệ thấy sắc mặt tôi sa sầm, vội
vàng nói: “Tôi vừa mới nhận ca, lúc giao ban, không ai nói với tôi là
trong thang máy có người.”
“Nói mấy điều vô dụng này làm gì, mau
đi mở cửa đi!” tôi vừa nói vừa tiện thể đảo mắt qua cái đồng hồ trong
phòng trực ban, đã hai giờ sáng rồi.
Ra khỏi công ty, nàng đi
trước, tôi bước theo sau. Gió đêm lùa qua tóc nàng, áo nàng, một cảm
giác rất dễ chịu. Nàng vẫn không buồn ngoái đầu lại, như thể không biết
tôi đang đi theo sau. Xem ra hình như nàng đang lờ tôi đi, lẽ nào nàng
đã đoán ra hành vi xấu xa của tôi trong thang máy, nên mới tảng lờ như
thế? Nghĩ đến đây, hình ảnh cái máy quay chiết tiệt lại hiện ra trong
đầu tôi, bước chân tôi vì thế cũng trở nên nặng trĩu, như thể bị cảnh
sát đóng cùm.
Tôi đúng là thằng ngốc số một! Muốn làm bậy thì
cũng nên nhân lúc mất điện mà làm chứ, đây có điện rồi tôi mới có hứng
cơ, giờ thì hay rồi, đã có bằng chứng, tới lúc đó chỉ cần có người tố
giác, là tôi sẽ được đổi tên thành Phạm Cưỡng Dâm. Mẹ kiếp, thật là
không đáng! Tôi còn chưa làm được gì, nếu như đã làm gì cô ta thật thì
kể cũng đáng!
Nghĩ Đông nghĩ Tây mãi, tôi cứ ngẩn người ra. Đến
khi nàng lên xe taxi đi rồi tôi mới sực tỉnh. Sặc! Không nói một lời đã
đi rồi! Sớm biết thế này lẽ ra ban nãy ở trong tháng máy nên kể thêm với nàng chuyện quỷ háo sắc trên taxi, dọa cho nàng phải nhờ tôi đưa về nhà mới thôi.
Nhưng giờ mọi chuyện đều đã muộn rồi!
Nàng lên
xe đi rồi, lòng tôi đột nhiên trống rỗng. Ham muốn xác thịt, cảm giác sợ sệt, nhục nhã phút chốc đều biến đi đâu hết, chỉ còn lại một khoảng mờ
mịt. Rất lâu sau, tôi vẫn không buồn động đậy, chỉ ngẩn ngơ nhìn về
hướng chiếc taxi đã đi xa: Nàng cứ vậy mà đi, chẳng để lại lời nào hay
sao? Mọi chuyện đều như làn khói tan nhòa trước mắt, giờ còn lại mình
tôi chết lặng nơi đây. Chuyện xảy ra trong thang máy dường như chỉ là
một giấc mơ.
Không, đây không phải mơ! Tôi còn hỏi tên nàng cơ
mà, nàng nói tên nàng là Quách Á. Nếu là mơ, tôi tuyệt không thể nghĩ ra một cái tên hiếm gặp như vậy. Còn nữa, viên kẹo cao su nàng cho vẫn còn trong miệng tôi đây! Nhai vài cái, vẫn còn vị ngọt thoang thoảng.
Sau khi về nhà, tôi không ăn gì, mà cũng chẳng ăn nổi gì. Nằm trên giường
trằn trọc mãi chỉ nghĩ đến chuyện thang máy. Một mặt tôi mong những gì
xảy ra là thật, mặt khác lại mong đó chỉ là mơ.
Mong nó là thật,
bởi tôi nhận ra mình đã có chút tương tư người phụ nữ tên Quách Á ấy.
Nếu chuyện này là mơ, vậy từ nay về sau tôi không còn được gặp lại nàng
ư?
Mong nó là giả, vì sợ hành vi thú tính của mình bị ghi lại. Tới lúc ngộ nhỡ bị tống giam, thì đời này coi như xong rồi.
Khó khăn lắm mới qua được một đêm, tôi thức dậy đi làm. Tới công ty, tôi
lập tức làm hai việc. Đầu tiên là tới phòng giám sát nghe ngóng tình
hình. Vờ như mình làm rơi đồ trong thang máy, muốn mượn băng ghi hình
ngày hôm qua xem ai nhặt được. Vốn định mượn băng xong tiêu hủy ngay
chứng cớ, nào ngờ cậu chàng ở phòng giám sát nói máy quay trong thang
máy đã hỏng từ mấy ngày nay nên không có băng ghi hình ngày hôm qua. Tôi nghe xong không khỏi mừng ra mặt. Hẳn tên ngốc nhìn thấy bộ dạng tôi
như vậy sẽ cười tôi ngớ ngẩn, mất đồ mà còn vui mừng như vậy?
Việc thứ hai, chính là hỏi han khắp phòng, xem bên phòng Thu mua có chị gái
kiều diễm nào tên Quách Á hay không. Kết quả hỏi khắp lượt rồi, câu trả
lời đều là không. Tôi không bỏ cuộc, lại hỏi phòng Tài vụ liệu có ai tên Quách Á, kết quả vẫn cứ là không. Cuối cùng tôi tìm một chị đã có thâm
niên mười mấy năm trong công ty hỏi: Công ty mình có chị nào tên Quách Á hay không? Câu trả lời của chị ta vẫn là NO.
Sặc! Lẽ nào tôi
thực sự nằm mơ? Hay là tôi đã gặp ma? Nghĩ đến đây tôi bất giác rùng
mình. Trời hơn ba mươi độ mà tôi thấy toàn thân lạnh toát.