Chương 1-1: Mở đầu: Không thể yêu (1)
Vết chân đi tới chân trời mênh mông, trên một con đường nhỏ, một chiếc xe ngựa đang cấp tốc chạy trốn.
Phía trước xe ngựa, cùng phía sau đều có hai người nam nhân mạnh khoẻ cưỡi ngựa lớn đi theo, bên thân có đeo đao kiếm.
Trên càng xe ngựa, là một người nam tử mặc y phục bằng vải thô, tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng ánh mắt tinh nhuệ, vừa thấy đã biết là gia đinh lão luyện.
Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là, trên xe ngựa còn có mấy người trên người dính những vết máu loang lổ.
Bọn họ đang lẩn trốn, trốn tránh những tay sát thủ, giống như đã gần thoát khỏi những người đuổi giết này rồi.
Trời dần dần tối sầm, mặt trời chiều tàn hồng, vì mặt đất và bầu trời mênh mông, cũng tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.
Người ta nói trời chiều vô cùng tốt, nhưng giờ phút này làm cho người ta có cảm giác dữ tợn, giống như là máu tươi nhiễm đỏ mặt đất phía chân trời.
Vào lúc đoàn người cấp tốc chạy trốn, thì ở giữa con đường trước mặt, lại có một đứa nhỏ mặc quần áo màu trắng đang đứng, nhìn qua, cũng chỉ có mười tuổi.
Trời chiều tàn hồng, giống như sắp nuốt chửng những con người trên mặt đất, lúc hai người ở phía trước nhìn đến đứa nhỏ đứng giữa đường, trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị.
Quần áo của đứa nhỏ kia, trắng toát không nhiễm chút bụi trần nào, một đứa trẻ nhỏ như vậy, đã có một mái tóc dài đến thắt lưng, đen như thác mực, mượt mà như gấm vóc, thẳng tắp buông xuống, nhưng cũng che mất gương mặt đứa nhỏ kia.
Có tuấn mã cùng xe ngựa đang đi đến, nhưng đứa nhỏ kia không hề có ý muốn nhường đường, chỉ còn vài bước, phỏng chừng sẽ bị chết ở dưới vó ngựa.
"Tiểu hài nhi kia, mau tránh ra!" Một nam nhân mặc hắc y trên mặt có chòm râu, lớn tiếng thét to lên.
Chính là đứa nhỏ kia vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích như trước, chỉ có mái tóc dài đen nhánh kia, chậm rãi đong đưa theo gió nhẹ, nhưng vẫn như trước không thấy rõ mặt nàng, khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị.
Con ngựa được ghìm cương lại, đứng cách đứa nhỏ kia không xa, dù là đang gấp nhưng cũng không thể cho ngựa băng qua đứa nhỏ được.
"Phát sinh chuyện gì?" Một đạo thanh âm hùng hậu của một nam nhân tuổi trung niên vang lên bên trong xe ngựa.
"Không có việc gì, chỉ có một đứa nhỏ chặn đường đi." Đúng vậy, chỉ là một cái đứa nhỏ, hơn nữa là một tiểu cô nương, bởi vì không có nam hài nào lại để tóc dài như vậy.
Nàng cúi đầu, ngón tay xanh nhạt, bắt đầu đùa bỡn mái tóc dài nghịch ngợm của nàng, quấn vào ngón tay rồi buông ra, rồi lại cuốn vào.
"Ai, tiểu hài nhi, không muốn chết thì mau tránh ra, không nên ngăn trở đường đi của chúng ta." Đại hán có chòm râu kia, không kiên nhẫn gầm lên một tiếng. Mà một nam nhân có gương mặt trắng nõn, mặc y phục màu xám bạc bên cạnh hắn, tay đã cầm chuôi kiếm, mắt gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia, chỉ cần có cái gì không đúng, hắn liền rút kiếm đâm tới.
"Ta lạc đường!" Đức nhỏ kia vẫn nghịch sợi tóc như trước, thanh âm kia, tựa như chim hoàng oanh, nhưng cũng mang theo vài phần trẻ con.
"Lạc đường? Mặc kệ ngươi là lạc đường hay là sai đường, tránh ra cho ta." Tất cả mọi người nhận thấy có điểm không thích hợp, một đứa nhỏ như vậy, sao lại xuất hiện ở nơi trước không có thôn trang, sau không có khách điếm này.
Đứa nhỏ kia, ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen bóng chống lại mặt của hai nam nhân. "Không cho!" Đứa nhỏ giống như đã nổi giận.
"Không cần tranh hơn thua với một đứa nhỏ, Trương Dược, để cho nàng lên xe, tối thiểu đưa nàng đến một địa phương có người, rồi tính toán tiếp." Thanh âm hùng hậu bên trong xe lại vang lên lần thứ hai.
"Không được!" Nam nhân mặc y phục màu xám bạc kia, sắc mặt lạnh lùng cương ngạnh, không đồng ý cách mà người bên trong xe nói, đứa nhỏ này lai lịch không rõ, chỉ cần có một chút nguy hại, không thể tuỳ tiện xem nhẹ.
"Ta đi đem nàng qua một bên!" Nhìn thấy đứa nhỏ kia vẫn giằng co đứng ở nơi đó, không chịu di chuyển, nam nhân có chòm râu lớn kia xuống ngựa, đi đến chổ đứa nhỏ, giờ phút này ánh trời chiều đã hết, sắc trời đen sẫm.
Đại hán kia mới vừa hùng hùng hổ hổ tiêu sái vài bước, thân thể cao lớn lại bùm một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
"Trương đại ca!" Nam nhân mặc y phục màu xám bạc, kinh hô một tiếng, rút kiếm ra, nhảy xuống ngựa.
Mà hai gã nam tử phía sau xe cũng phát giác có điều lạ, nhìn mọi nơi xung quanh, phòng thủ xe ngựa một cách nghiêm ngặt, có thể nhìn ra được, bọn họ rất coi trọng người bên trong xe ngựa.
Nam nhân mặc y phục màu xám bạc, vội vàng đi đến bên cạnh Trương Dược, xem xét hơi thở của Trương Dược, vừa đau vừa tức, Trương Dược đã chết.
Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà chết, hắn một chút đều không có nhận thấy được, là ám khí gì. "Chết tiệt, ta giết ngươi, nhất định là ngươi, tiểu quỷ này giở trò!"
Nam nhân mặc y phục màu xám bạc nắm kiếm trong tay, chém tới bóng dáng màu trắng khả nghi nhất trước mặt kia.
Hắn là người có võ công tốt nhất trong vài người này, một kiếm chém qua, đối thủ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, huống chi là một đứa nhỏ.
Nhưng bóng dáng vừa nhảy lên, đột nhiên lại ngã xuống mặt đất, kiếm cũng rơi xuống theo, phát ra tiếng va chạm.
"Không tốt!" Nam nhân lái xe hét lớn một tiếng, vội quay xe ngựa lại, muốn thoát đi, lại đột nhiên từ trên xe ngựa ngã quỵ trên mặt đất, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, sau đó là im lặng không còn tiếng động, xe ngựa thế nhưng còn chưa xoay kịp, chỉ mới tiến một bước.
Mà đứa nhỏ kia vẫn như trước đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong bóng đêm, có thể nhìn đến bóng dáng màu trắng của nàng, vẫn thản nhiên đùa nghịch tóc đen như trước.
Hai gã nam tử vẫn đang canh giữ ở phía sau vì sợ có người đánh lén, vội đi lên phía trước xe.
Nhìn ba người bạn đã chết phía trước, trong lòng vừa vội vừa sợ, hô: "Đại nhân đi mau." Nói xong bóng dáng hai người từ trên ngựa bay lên, muốn giết đứa nhỏ kia, ánh đao trong đêm tối vẫn như cũ phát ra luồng khí lạnh lẽo.
Đứa nhỏ kia không tránh, chỉ là bẻ gãy mấy cọng tóc, cánh tay nhỏ bé vung lên, hai người kia liền rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích.
"Cha, cha, ta sợ!" Bên trong xe một đạo thanh âm của đứa nhỏ mang theo vài phần khiếp sợ vang lên.
"Đừng sợ." Nam nhân an ủi đứa nhỏ, nhưng tâm cũng có chút lo sợ không yên, hắn chết cũng không sao, nhưng con hắn mới chín tuổi, hắn không thể để cho con của hắn chết theo hắn.
Nam nhân nhìn bóng dáng nho nhỏ trước mắt này, thật sự không thể tin được, một đứa nhỏ mới lớn như vậy đã giết chết ba hộ vệ của hắn. "Trời muốn diệt ta, ngươi đã muốn giết ta, mạng của ta ngươi cứ lấy, thả hài tử của ta, nó là vô tội."
Chu đại nhân vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm thấy được ngực một trận đau đớn, liền không còn tri giác, thân thể thẳng tắp té trên mặt đất, ánh mắt lại trợn to.
"Cha...... Cha!" Đứa nhỏ bên trong xe, khóc lên, thân thể nhỏ bé đi ra từ trong xe ngựa, nghiêng ngả lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, té xuống bên người Chu đại nhân đã chết, "Ngươi vì sao lại giết chết cha ta, cha ta là người tốt, vì cái gì muốn giết chết cha ta."
"Hắn là người xấu!" Ngự khí của nữ hài tử kia chắc chắn, nàng giết người xấu.
"Ngươi mới là người xấu, ngươi là đứa nhỏ hư hỏng, ngươi giết chết cha ta, ngươi mới là người xấu." Tiểu nam hài kia khóc hô, ánh mắt bi thống nhìn bóng dáng màu trắng trước mắt, muốn nhìn rõ ràng kẻ thù giết chết phụ thân, nhưng cái gì lại cũng không nhìn thấy.
"Ngươi đã luyến tiếc hắn như vậy, ngươi cũng nên đi theo đi." Trong mắt tiểu cô nương kia lộ ra một cỗ lạnh lẽo, vô tình, tay nhỏ bé vung lên, nam hài đang khóc kia liền không còn sự sống.
Đã chết, đều đã chết, thi thể của người lớn và đứa nhỏ đều nằm trong đêm tối yên tĩnh, mà bóng dáng màu trắng của cô gái kia cũng nhẹ nhàng rời đi.
Một hồi giết hại, cuộc quyết đấu này im hơi lặng tiếng chấm dứt, không có máu tươi không có đánh đấu.
Chỉ có thắng bại cùng với sinh tử!