Chương 1

Tiêu Dĩ Thư vốn là một nhân viên trí thức nhỏ của một công ty nhỏ, gần đây mới chuyển sang làm việc ở tổng công ty của tập đoàn Lê Thị, vẫn làm nhân viên trí thức nhỏ. Có điều cùng là nhân viên trí thức, tiền lương ở hai công ty lại chênh lệch rất lớn, tiền lương ở Lê Thị của cậu phải gấp ba lần ở chỗ cũ.

Tập đoàn Lê Thị chủ yếu làm về dịch vụ chăm sóc trẻ em và người già tại nhà, thêm cả các loại mặt hàng dệt may, thẩm mỹ viện, mặt khác còn có các sản phẩm về đồ ăn thức uống tăng cường sức khỏe.

Tập đoàn Lê Thị đã thành lập được hơn ba mươi năm, có điều trước khi Lê Cẩn là người đảm nhiệm các quyết sách, Lê Thị chỉ là một công ty nhỏ. Lê Cẩn tiếp nhận công ty vào năm 19 tuổi, sau đó công ty dần lớn mạnh, hơn nữa còn thu mua rất nhiều những xí nghiệp có cùng loại hình. Năm nay anh 28 tuổi, tập đoàn Lê Thị đã nằm trong danh sách năm trăm xí nghiệp siêu lớn hàng đầu thế giới. Tổng công ty Lê Thị được xây dựng ở thành phố A, hơn mười công ty chi nhánh ở cả trong và ngoài nước, cũng có cả chín trung tâm nghiên cứu phát triển, hai cái trong số đó là ở trong nước, còn lại đều ở nước ngoài.

Tuy rằng Lê Cẩn là đổng sự trưởng của tập đoàn Lê thị, nhưng đồng thời anh cũng là tổng tài, là CEO của công ty. Có điều ở trong nước cách xưng hô này rất hiếm, về cơ bản các nhân viên trong công ty đều quen gọi anh là Lê tổng.

Lê Cẩn thuộc kiểu vạn người mê, anh đã được bình chọn trong danh sách 50 người đẹp nhất thế giới suốt ba năm liền, danh hiệu này vốn được dành cho các minh tinh trong giới giải trí, thi thoảng cũng sẽ có vận động viên hay thành viên hoàng thất, thế nhưng người trong giới kinh doanh thuần túy thì cực kỳ ít. Do đó có thể thấy Lê Cẩn thu hút người khác thế nào.

Đẹp trai, độc thân, tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài, hơn nữa năm nay mới 28 tuổi mà anh đã có xu hướng trở thành người giàu có nhất trong nước, dù có là trong phạm vi toàn cầu, tài sản cá nhân của anh cũng đứng đầu trong danh sách.

Đẹp trai, nhiều tiền còn trẻ tuổi, là bạch mã hoàng tử lý tưởng nhất của các cô gái chưa kết hôn!

____ Lúc Tiêu Dĩ Thư làm việc ở công ty trước thì không có khái niệm gì về những lời này, nhưng từ sau khi đi làm ở tổng công ty Lê Thị, rốt cuộc cậu cũng hiểu được một cách sâu sắc cái gì là “vạn người mê”!



“Tuần trước Lê tổng đến công ty bên Mỹ thị sát, nghe nói là dẫn Từ Ti Ti đi cùng đấy!”

“Chậc, Từ Ti Ti có đẹp gì đâu, phần lớn con gái trong phòng làm việc của chúng ta đều đẹp hơn cô ta!”

“Vậy thì có cách nào, ai bảo người ta là thư ký cao cấp, năng lực làm việc rất mạnh.”

“Hứ, còn đầy người có năng lực hơn cô ta, cũng không biết cô ta giở thủ đoạn gì để trèo cao nữa.”

“Ngày nào cô ta cũng dính chặt vào Lê tổng, còn mơ mộng hão huyền được bay lên làm phượng hoàng cơ đấy, cũng không xem lại đức hạnh của mình xem. Năm ngoái cô ta còn có mấy chuyện ái muội với phó phòng của phòng nhân sự đó, mọi người trong công ty ai chẳng biết, Lê tổng có thể xem trọng loại đàn bà hư hỏng như cô ta sao? Huống hồ cô ta còn lớn hơn Lê tổng một tuổi cơ, thật đúng là hoang tưởng!”

“Ha ha ha ha ha…”



“Phải rồi, các cô nghe nói gì chưa, công ty chúng ta sắp mời người đại diện để mở rộng sản phẩm mới, các cô đoán xem là ai? Tôi có tin tức nội bộ đó ~ ”

“Sản phẩm nào? Năm nay công ty muốn mở rộng ba sản phẩm mới cơ.”

“Là cái sản phẩm trang điểm đó, Miss Shell.”

“À, là nó hả, mời ai vậy?”

“Bạch Hủy, nghe nói đã ký hợp đồng rồi, mấy ngày nữa sẽ công bố.”

“Thật hay giả đấy?”

“Đương nhiên là thật rồi, không phải lần trước có ký giả chụp được cảnh Lê tổng của chúng ta đi ăn cùng Bạch Hủy sao. Khi đó tất cả mọi người đều nói giữa hai người có ái muội, tôi còn không tin, giờ thì… Chậc chậc chậc…”

“Bạch Hủy dựa vào đâu chứ, không phải chỉ đóng được mấy bộ phim thành công thôi sao, trông bề ngoài có vẻ thanh thuần, nhưng bên trong thì không biết dơ bẩn như thế nào, trong cái giới giải trí đó có được mấy ai sạch sẽ chứ.”



Những nội dung tương tư như trên, hầu như ngày nào Tiêu Dĩ Thư cũng có thể nghe đủ, Lê Cẩn là nhân vật mà ngày nào các nhân viên nữ cũng nhất định phải thảo luận với nhau, bất kể là chưa kết hôn hay đã kết hôn rồi, ít tuổi hay nhiều tuổi, gần như đều phải nói mấy câu bát quái về Lê Cẩn. Tiêu Dĩ Thư đoán có lẽ những phòng ban khác chắc cũng vậy.

“Tiêu Dĩ Thư, cậu thích kiểu người như Bạch Hủy không?” Các cô gái trong phòng làm việc cứ phê bình về người đại diện cho sản phẩm mới mãi, thảo luận đến cuối cùng, các cô bắt đầu tìm kiếm nhận thức chung từ đồng nghiệp nam trong phòng. Mà trong phòng làm việc này chỉ có một mình Tiêu Dĩ Thư là nam giới độc thân, cho nên các đồng nghiệp nữ đều cảm thấy hỏi cậu là khá thích hợp, thường xuyên hỏi cậu những chuyện vô cùng bát quái, những đồng nghiệp nam khác đã kết hôn đều rất thông cảm cho cậu.

“À…” Tiêu Dĩ Thư ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười nói. “Tôi cũng nghe nói qua về minh tinh này, nhưng không biết cụ thể trông thế nào, nếu có thể được công ty mời làm người đại diện, chắc tại cô ấy nổi tiếng.” Thật ra cậu biết Bạch Hủy, cậu cũng có xem phim, thấy đúng là Bạch Hủy rất đẹp, thế nhưng không thể nói như vậy ở đây được.

Nhận xét như vậy làm cho mấy cô gái kia rất hài lòng.

“Phải đó, có lẽ vì cô ta nổi tiếng thôi. Làm người đại diện cho sản phẩm của công ty chúng ta, có ai mà không phải minh tinh nổi tiếng, không có gì phải ngạc nhiên hết. Nếu nữ minh tinh nào làm đại diện cho các sản phẩm cũng có chuyện ái muội với Lê tổng của chúng ta, chắc Lê tổng của chúng ta bận chết mất!”

Người đang nói là cô gái xinh đẹp nhất trong phòng làm việc, tên là Hà Nhã. Trước đây lúc Tiêu Dĩ Thư mới vào công ty, Hà Nhã từng đặt cảm tình vào Tiêu Dĩ Thư, bởi vì cô nghe nói Tiêu Dĩ Thư đã nhảy dù vào đây, vả lại còn không cần thông qua phòng nhân sự, cô đoán có lẽ Tiêu Dĩ Thư có hậu đài, sau này không biết chừng còn có thể thăng chức, hơn nữa ngoại hình của Tiêu Dĩ Thư cũng không tồi, vừa thanh tú vừa sạch sẽ, tạo ấn tượng rất tốt với người ta ngay từ lần gặp đầu tiên.

Thế nhưng sau khi Hà Nhã hỏi gia thế của Tiêu Dĩ Thư thật rõ ràng xong, thái độ thay đổi ngay lập tức. Tiêu Dĩ Thư chỉ là con của một gia đình làm công ăn lương, ngay cả xe riêng cũng không có, có chỗ nào để cô phải xem trọng, cho nên bèn tiếp tục với giấc mộng bay lên làm phượng hoàng. Mục tiêu cuối cùng của cô chính là Lê Cẩn, có điều dù phải lùi một bước, thì cũng không thể kém quá được.

“Còn không phải sao.” Tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Dĩ Thư và Hà Nhã nói rất có lý. “Có lẽ chỉ là điều kiện để mở rộng sản phẩm mới thôi.”

Không khí trong phòng làm việc thoải mái hẳn lên, Tiêu Dĩ Thư thở phào một hơi. Lê Cẩn thật sự rất là nghiệp chướng mà, không có việc gì thì điều kiện hoàn hảo như thế để làm gì, thường xuyên tạo khói lửa khắp nơi trong công ty, không cẩn thận một cái là người vô tội như cậu sẽ gặp tai họa ngay!

Đến giờ nghỉ trưa, Tiêu Dĩ Thư nhận được một cuộc điện thoại, là ba cậu, Tiêu Hải gọi tới.

“Ba.” Kỳ thực Tiêu Dĩ Thư không thích ba mình gọi điện đến một chút nào. Mặc dù người ở đầu điện thoại bên kia là ba ruột của cậu thật đấy, thế nhưng có lẽ còn không tốt hơn cả ba dượng, mỗi lần tìm cậu đều không phải chuyện tốt gì, đa phần đều có liên quan đến tiền.

Mẹ của Tiêu Dĩ Thư đã qua đời lúc cậu bốn tuổi, sau đó ba cậu tái hôn, một năm sau thì mẹ kế của Tiêu Dĩ Thư sinh một đôi long phượng thai, rồi những ngày tháng khổ cực của Tiêu Dĩ Thư cũng bắt đầu tới, thực sự không có chút địa vị nào trong nhà. Vì trong nhà có ba đứa trẻ đều phải đi học, đối với tiền lương của một gia đình bình thường mà nói, thật sự gánh nặng rất lớn, sau khi Tiêu Dĩ Thư tốt nghiệp cấp ba xong, Tiêu Hải không muốn trả học phí cho cậu nữa. Lúc đó Tiêu Dĩ Thư thi đỗ đại học nhưng không thể đi học, cậu phải tìm việc làm ở bên ngoài để kiếm tiền suốt một năm cho đủ học phí của hai năm rồi mới thi lại, lên được đại học cũng phải thường xuyên làm thêm, nếu không sẽ không có học phí cho hai năm cuối, còn cả những phí sinh hoạt khác nữa.

Em trai em gái của cậu thì ngược lại, sống rất thoải mái dễ chịu. Em trai Tiêu Trí Huy thi đỗ vào trường hạng ba, học phí một năm là một vạn ba, Tiêu Hải không than vãn lấy một câu, còn vui vẻ mời bạn bè thân thích đến ăn cơm; em gái Tiêu Mật Kỳ thi đỗ vào trường hạng nhì, Tiêu Hải càng sung sướng hơn, mua cho cô vô số quà cáp, sau đó vui tươi hớn hở đưa cả hai đến trường đại học, năm nay đã học năm thứ ba.

Trước đây Tiêu Dĩ Thư thi đỗ vào trường trọng điểm hạng nhất, năm sau thi lại mà thành tích vẫn xuất sắc như vậy, nhưng kết quả thì sao…

Tục ngữ có câu “Có dì ghẻ còn có cha dượng”, có lẽ chính là tình cảnh như Tiêu Dĩ Thư vậy.

“Tiểu Thư, tối nay mày về nhà một chuyến, ba có chuyện muốn nói với mày.” Ngữ khí của Tiêu Hải có chút ra lệnh. Mấy năm nay Tiêu Dĩ Thư phải nghe câu này không biết bao nhiêu lần, cậu cực kỳ chán ghét, nhưng lại không thể không nghe, dù sao đối phương cũng là ba cậu, ba không tốt với con, mọi người còn có thể tán dóc với nhau, nhưng con mà không tốt với ba, mọi người sẽ không chỉ tán dóc đơn giản như vậy, sau này cậu cũng chẳng cần làm người nữa.

“Chuyện gì vậy?”

“Bảo mày về thì mày về, nói nhiều thế làm gì? Phải rồi, hôm nay còn có khách đến nhà chơi, mày ăn mặc tử tế vào, mua chút thuốc lá hay rượu chè về. Còn nữa, sắp đến sinh nhật Mật Kỳ, mày đừng quên mua quà cho nó, cũng đừng mang mấy thứ đồ rẻ tiền về, con gái phải ăn mặc trang điểm đẹp một chút.” Tiêu Hải dặn dò.

“À.”

“Đừng có à không, nhớ kỹ chưa đấy?”

“Nhớ rồi, ba yên tâm đi.”

“Đừng muộn quá, miễn cho mọi người phải chờ mày, nếu được thì xin nghỉ một buổi, cũng có thể rảnh rỗi đi mua đồ.”

“Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, Tiêu Dĩ Thư thở dài, tiền lương mà mấy hôm trước vừa nhận xong chắc phải dùng hết rồi.

Cũng không phải cậu không có tiền, Lê Cẩn chỉ hận không thể dâng hết tài sản của anh đến trước mặt cậu để biểu đạt chân tình! Nhưng Tiêu Dĩ Thư cảm thấy, Tiêu Hải là ba cậu, cậu phải hiếu kính, nhưng Tiêu Hải không có ơn sinh thành đối với Lê Cẩn, chung quy cậu cũng không tiện dùng tiền của Lê Cẩn để trợ cấp cho nhà mình. Lê Cẩn không ngại, nhưng mà cậu để ý, trong lòng cậu vẫn rất bài xích cái gia đình mà cậu lớn lên kia, ở đó căn bản không có chỗ cho cậu.

Không sai, Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn là một đôi, hơn nữa từ đầu năm nay hai người đã sang Mỹ đăng ký kết hôn. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, chuyện này vẫn chưa được công bố ra ngoài, hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều tưởng Lê Cẩn vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim ~

Tới giờ làm buổi chiều, Tiêu Dĩ Thư nhận được tin nhắn: Tiểu Thư, tối nay muốn ăn gì? Hôm nay anh có thời gian rảnh, em muốn ăn gì anh cũng làm cho em ~

Là Lê Cẩn gửi tới.

Tiêu Dĩ Thư trả lời: Không được rồi, hôm nay em phải đến nhà ba em, nói là có khách đến chơi, ăn tối xong mới về được.

Lê Cẩn: Trời ơi, lại không ăn tối cùng anh à ~

Tiêu Dĩ Thư: Ngoan nào ~ Em ăn xong sẽ cố gắng về sớm.

Lê Cẩn: Vậy anh bảo chú Trương đưa em đi nhá, rồi chú ấy lại đưa em về.

Tiêu Dĩ Thư: Được.

Lê Cẩn: Không hôn anh một cái à?

Tiêu Dĩ Thư: Cút!

Lê Cẩn: QAQ, anh không thể sống nổi nữa, cuộc đời thật vô vọng…

Tiêu Dĩ Thư: …

Mọi người Tiêu gia đều tưởng Tiêu Dĩ Thư phải thuê nhà ở ngoài, nghe nói điều kiện cũng không tốt, hơn nữa còn là thuê cùng người khác. Năm ngoái thì đúng là như vậy, có điều sau khi kết hôn với Lê Cẩn, Tiêu Dĩ Thư đã về ở cùng Lê Cẩn trong biệt thự rồi.

Đương nhiên, đây là một bí mật, Tiêu Dĩ Thư hoàn toàn không muốn nói với người nhà mình, vạn nhất bọn họ biết được chân tướng, dựa theo mức độ hiểu biết bọn họ của cậu, thật sự có thể tưởng tượng được cậu và Lê Cẩn sẽ gặp phải những phiền toái như thế nào…

__Hết__

Share this: