Chương 1
Tự chương
Giang Nam tháng ba mưa bụi mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Cảnh vật xanh tươi, ôn nhu vũ liêm, nhu hòa tĩnh lặng. Nhưng một nơi khí hậu ôn nhu như vậy lại xảy ra thảm án nghe rợn cả người.
Tống gia ở Giang Nam rất danh vọng. Người của Tống gia trên giang hồ được xưng tụng là hiệp khách, mấy năm trước thoái ẩn giang hồ, chuyển sang kinh doanh. Dù là các đạo nhân sĩ trên giang hồ, hay quan phủ, Tống gia đều có chút giao tình. Vì vậy Tống gia làm ăn ngày càng phát đạt. Cho dù không xưng giàu có nhất nước thì cũng là phú quý một phương.
Một gia tộc với đại gia nghiệp cùng thanh danh hiển hách trong một đêm lại chịu khổ diệt môn. Mùi máu tanh cùng tiếng vũ khí truyền ra cả ngoài gia trang, máu chảy nhuộm hồng cả tường cao. Vốn là một đại gia trang nay lại trở thành địa phủ. Hôm qua vẫn còn đông như trẩy hội, hôm nay dù chỉ đi ngang qua cánh cổng sắt uy nghiêm trước mặt cũng có thể cảm giác được từng đợt âm phong.
Giết chóc tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do ân oán giang hồ. Quan phủ cũng không muốn đắc tội với người giang hồ, chỉ xét xử qua loa án tử, liền định vì bản án không có nguyên cáo mà gác vào một đống hồ sơ đầy bụi.
Trên đường cái vắng vẻ vang chợt vang lên tiếng vó ngựa. Từ cuối đường xuất hiện một người thanh niên áo lam đang cưỡi ngựa phi như bay.Người thanh niên vào thành cũng không nghỉ tạm mà lập tức xuyên qua, hướng nhanh đến Lãng Nguyệt Sơn cách đó không xa.
Thanh Phong Kiếm Phái nổi danh trên chốn giang hồ ngụ ngay trên Lãng Nguyệt Sơn. Thanh Phong Kiếm Phái lập phái trên trăm năm do chưởng môn đời thứ nhất Thượng Vân Phi Dương lưu truyền với Thanh Phong kiếm thuật nổi danh thiên hạ. Trên dưới phái từ trước đến nay đều cần mẫn tu luyện, trượng nghĩa hành hiệp, lưu lại tiếng tốt trên giang hồ. Trăm năm dốc lòng gầy dựng, Thanh Phong kiếm phái trên giang hồ đã có địa vị rất cao, đức cao trọng vọng, khiến người khác phải kính ngưỡng.Chưởng môn nhân hiện thời là Tín Bạch, võ công cao cường, kết giao rộng, thêm vào đó lại là bạn tri kỷ của đương kim võ lâm minh chủ Viên Khang Thọ. Thế hệ đệ tử hiện tại của lão cũng không chịu thua kém.
Luận trong số các đồng đạo võ lâm đồng lứa, người lợi hại nhất chính là đại đệ tử Thanh Phong kiếm Sở Phi Dương. Năm hắn hai mươi tuổi, dù còn trẻ nhưng luận võ công đã lợi hại hơn cả sư phụ hắn là Tín Bạch. Sở Phi Dương trời sanh tính tình ôn hòa, tính cách trầm tĩnh. Tính trầm ổn cùng cơ trí đều hơn những người cùng trang lứa. Viên Khang Thọ đối với đệ tử của người bạn tri kỷ này có sự thiên vị thập phần rõ rệt.
Thanh niên áo xanh vừa tới trước sơn môn liền có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ra nghênh đón. Thiếu niên bị kích động chạy tới dẫn ngựa: “Đại sư huynh, huynh đã về rồi. Cha đệ cùng Viên minh chủ đợi huynh đã lâu. Viên minh chủ gấp như hầu tử (con khỉ XD) khẳng định là có chuyện gì xấu muốn tìm huynh đi làm rồi.”
Thanh niên áo xanh này chính là Sở Phi Dương. Vài ngày vội vàng lên đường khiến cho hắn phong trần mệt mỏi nhưng cũng không che mờ đôi mắt trong sáng. Hắn mỉm cười: ”Nói lung tung, cẩn thận sư phụ phạt đệ”
“Cha đệ cũng nói vậy mà” Thiếu niên nghịch ngợm thè lưỡi cùng Sở Phi Dương sóng bước hướng vào gia trang.
“Hảo hiền chất, ngươi đã về rồi, làm ta chờ mong mãi. Còn tưởng ngươi bị Mai gia trang tiểu thư kia mê hoặc không muốn trở về đây.” Viên Khang Thọ nhìn thấy Sở Phi Dương liền phấn khởi, cười to bắt đầu trêu chọc hắn. Tín Bạch ở bên cạnh đưa ánh mắt bất đắc dĩ hướng Sở Phi Dương: “Hắn cứ nói có việc muốn cùng ngươi gặp mặt đàm luận, người khác hỏi sao cũng nhất định không nói. Ngươi hỏi đi.”
Sở Phi Dương lơ đễnh trêu chọc, cười hỏi: “Không biết Viên minh chủ tìm vãn bối cấp bách như thế là có vệc gì cần phân phó?”
Gương mặt Viên Khang Thọ lộ vẻ bất mãn: “Ngươi, đứa nhỏ này luôn như thế. Chẳng lẽ không biết nói quá mức lẽ phép cũng là một cách gây bất hòa sao? Ở Mai gia trang kia cùng những kẻ dối trá qua lại lâu như vậy cũng không học được đểm nhu thuận, sau này sao thỏa niềm vui cho nữ tử?”
“Hì hì, Viên bá bá, việc này cũng không cần ngài phiền não lo lắng. Đại sư huynh ta mị lực lớn như vậy, đâu thiếu nữ nhân yêu thương nhớ nhung hắn. Huynh ấy không cần phải lấy lòng ai nha” Thiếu niên vào cùng Sở Phi Dương nói.
Tín Bạch trừng mắt về hướng hắn: “Vân Thâm, bắt ngươi luyện võ ngươi lại muốn đi nghênh đại sư huynh của ngươi, mất cả nửa ngày. Hiện tại sư huynh của ngươi cũng tới rồi, lập tức đi luyện công cho ta.”
“Vâng.” Thiếu niên rầu rĩ, lén lút hẹn Sở Phi Dương buổi tối đến ôn luyện cùng hắn rồi quay đầu ra ngoài.
“Tốt lắm. Ngươi không phải nói sự tình cấp bách sao?! Bớt sàm ngôn đi, mau nói chính sự.” Tín Bạch chuyển hướng nói với Viên Khang Thọ.
Viên Khang Thọ vuốt vuốt chòm râu bạc trắng: “Các ngươi đã nghe nói qua thảm án diệt môn của Tống gia ở Giang Nam cách đây không lâu rồi chứ?”Tín Bạch cùng Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nhau. Sở Phi Dương nói: “Khi đó vãn bối còn ở Mai gia, nghe cũng không rõ ràng. Nghe nói đã bị quan phủ bỏ qua vì không có nguyên cáo.”
“Không tồi. Đây hiển nhiên là do ân oán giang hồ. Quan phủ không muốn tham gia vào việc trong chốn giang hồ, tự nhiên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cho dù có điều tra thì người trong Tống gia đã sớm không dính vào chuyện giang hồ, từ trước cũng không có cừu gia thâm thù đại hận. Giang hồ to lớn, hung thủ kia cũng thật không thể nào tra ra. Nhưng mấy ngày trước ta lại có tin tức rằng Tống gia gần hai năm nay có qua lại với bọn tà môn ngoại đạo Thiên Nhất giáo.”
“Thiên Nhất giáo?!” Bọn họ không phải luôn hoạt động tại quan ngoại hay sao? Nghe nói môn giáo đều là người tàn nhẫn, Tống gia sao lại quan hệ cùng bọn họ?”
“Chỉ sợ tà giáo này có ý đồ xấu đối với võ lâm Trung Nguyên. Ta gọi ngươi về chính là để bàn luận về vấn đề này. Ta hy vọng ngươi điều ra rõ chuyện này. Mặc kệ bọn chúng có ý đồ gì cũng phải ngăn cản. Nếu có thể nhân cơ hội này diệt trừ tà giáo trừ họa cho võ lâm Trung Nguyên, ngươi sẽ lập được công lớn.”
Sở Phi Dương khẽ cười nói: “Đa tạ Viên minh chủ nâng đỡ. Đối với việc liên quan đến an nguy võ lâm, vãn bối tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.”
Viên Khang Thọ cười ha ha nói: “Được, hảo tiểu tử, ta sẽ chiếu cố ngươi. Đại hội võ lâm sang năm, chức vụ minh chủ đã có thể chờ ngươi tới tiếp nhận. Đừng làm ta thất vọng a.”
Tín Bạch vuốt râu cười đến không thể dừng, tên đại đệ tử này luôn khiến lão tự hào. Sở Phi Dương vẫn lãnh đạm cười cảm tạ Viên Khang Thọ.