Chương 1

Giữa hè, thành phố An nóng đến phát bực. Dù mặt trời đã lặn, bầu trời đã tối đi một nửa, nhưng cái oi nóng ngày hè vẫn không hề giảm bớt.

Lúc Hạ Hứa chạy đến khách sạn Nhạn Lạc ở phía đông thành phố thì chiếc áo phông anh thay ở cảnh cục nửa giờ trước đã dấp dính mồ hôi. Thấy anh tới, quản lý ở sảnh chính liền mỉm cười bước lên, đưa anh một tấm thẻ mở phòng: “Chào buổi tối, anh Hạ. Anh muốn tự đi hay tôi đi cùng?”

Nhận lấy tấm thẻ, Hạ Hứa khách sáo nói: “Cảm ơn, tôi biết đường rồi.”

Rồi định xoay người rời đi, nhưng dường như nhớ ra gì đó, anh lại cười cười, hơi hơi xấu hổ: “Anh Trần này… Tôi rửa mặt chút ở WC tầng 1 được không? Anh xem, người tôi đầy mồ hôi thế này…”

Quản lý cười đáp: “Anh có thể vào phòng tắm rửa cũng được. Ngài Dụ vẫn chưa đến đâu.”

Nghe thấy cái tên đó, đuôi mày anh khẽ nhướn lên, một tia sáng lóe qua đáy mắt: “Anh ấy bảo tôi tám giờ đến đây.”

“Thật xin lỗi, tối nay chuyến bay của ngài Dụ bị hoãn, phiền anh chờ thêm một tiếng nữa.”

Hạ Hứa thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn quản lý rồi bước nhanh vào thang máy. Tấm gương trong đó phản chiếu ra… một bóng người rắn rỏi cao ngất.

Nửa năm trước, khi Dụ Thần dẫn anh đến đây lần đầu, anh hầu như không thể nén nổi niềm hưng phấn. Cửa thang máy vừa đóng lại là anh đã ôm nghiến lấy cổ hắn mà hôn, cọ sát lung tung trên người hắn. Thế nhưng hắn chỉ lạnh nhạt thờ ơ, khi cửa sắp mở thì cũng đẩy anh ra, không nhẹ không nặng, lạnh lùng nói: “Cậu chảy mồ hôi.”

Từ đó về sau, trước mỗi lần gặp Dụ Thần, Hạ Hứa đều dành rất nhiều thời gian để tẩy rửa bản thân sạch sẽ, thậm chí còn mua hẳn đồ ngăn mùi và mồ hôi dành cho nam, để cả ở cảnh cục và ở nhà, thỉnh thoảng lại lấy ra xịt lên cổ một cái. Mấy lần thấy thế, nữ đồng nghiệp ở cảnh cục đùa: “Anh đẹp trai của cục chúng ta định đổi phong cách thành tiểu bạch kiểm đấy à?”

Anh chỉ cười nói: “Anh đây có thể bán nghệ thì cũng có thể bán thân! Sao, hâm mộ lắm hả?”

Đám đồng nghiệp lập tức vây quanh anh, máu bà tám nổi lên: “Thành thật khai báo mau! Hẹn hò với ai rồi đúng không? Có ảnh không cho anh em xem với!”

Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cảnh cục vốn nhiều việc bận rộn, lại thêm mãi mà “một nửa” của anh không xuất hiện, nên chuyện này cũng dần dần trôi vào quên lãng.

Thang máy yên lặng di chuyển lên trên, dừng lại ở tầng cao nhất. Hạ Hứa bước lên tấm thảm thật dày, quen thuộc đi về hướng phòng của Dụ Thần. Nhân viên nam ngoài cửa khom lưng chào anh, nhưng anh không quen được đối xử như vậy, nên cũng khom lưng chào lại.

Trong phòng đã đốt sẵn hương thơm. Hạ Hứa nhìn đồng hồ, mau chóng cởi đồ ra, xếp gọn lên bàn rồi lấy một cái túi du lịch nhỏ trong cặp mình mang đến ra, xông vào phòng tắm. Anh tắm dưới vòi sen gần mười phút, lại nghỉ ngơi trong bồn tắm một chốc, chờ cảm giác mệt mỏi sau khi làm việc liên tục mấy ngày qua trôi đi rồi lập tức đứng dậy. Lấy một hộp tròn lớn từ trong túi, mở nó ra rồi quỳ xuống đất, bắt đầu tự mở rộng cho mình.

Dụ Thần sẽ không làm chuyện này cho anh, trước khi tiến vào cũng không làm tiền hí, trong quá trình lại chẳng dịu dàng chút nào, chỉ quan tâm đến khoái cảm của mình, chưa hề để ý đến cảm nhận của anh.

Năm nay Hạ Hứa 28 tuổi, từng có bạn giường cố định, nhưng luôn làm người ở trên. Lần đầu làm tình với Dụ Thần, anh đau đến mức suýt nữa thì ngất xỉu; nơi riêng tư bị thương tổn nặng nề, hỗn hợp máu và tinh dịch chảy ra nhớp nháp giữa hai chân, nom vừa dâm mỹ vừa chật vật. Dụ Thần không muốn đụng vào anh, liền bảo phục vụ đến giúp anh bôi thuốc. Anh không muốn vậy, lảo đảo chống người lết đến phòng tắm. Mỗi bước đi là một lần đụng đến vết thương, đau đến độ anh loạng choạng ngã xuống đất.

Dụ Thần nhìn thấy hết, nhưng chỉ lạnh lùng xoay người đi.

Sau khi vết thương lành lại, Hạ Hứa bắt đầu học cách tự mở rộng cho mình. Lúc đầu động tác của anh còn trúc trắc, sau này làm quen thì đã khá hơn. Chỉ cần Dụ Thần gọi điện cho anh vào lúc anh rảnh rỗi, thì anh sẽ mau chóng chuẩn bị cho mình với tốc độ nhanh nhất có thể.

Ngón tay đã bị nước nóng ngâm đến nhăn nheo đang ra vào trong huyệt thịt mềm mại. Hạ Hứa khẽ rên lên, đầu gối quỳ lâu trên sàn phòng tắm lạnh lẽo nay khẽ run rẩy, dường như hơi khó chịu. Anh chống bồn tắm đứng lên, cầm dầu bôi trơn ra ngoài.

Trong phòng, rèm bên cửa sổ sát đất vẫn chưa buông xuống. Ngoài kia trời đã hoàn toàn đen kịt, đèn đường lấp lánh trong đêm nom như những ánh sao. Anh đến bên giường, nằm xuống tấm đệm mềm mại, tiếp tục mở rộng mặt sau.

Ở phòng khách bên ngoài cũng trải thảm, nên Hạ Hứa không nghe thấy tiếng bước chân. Mãi đến khi vang lên tiếng đóng cửa, anh mới biết — Dụ Thần đến rồi.

Lúc cửa phòng ngủ bị mở ra, Hạ Hứa vừa mới kịp khoác áo choàng tắm vào. Dụ Thần đang mặc một bộ tây trang rất chuẩn mực, đứng ngoài cửa nhìn anh, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có cảm giác “lâu rồi ta không gặp nhau”.

Chân anh thoáng run rẩy. Lúc đứng dậy, đầu gối anh chợt nhũn ra, làm đai lưng rớt xuống — chiếc áo choàng vốn chẳng chắc chắn gì nay cũng tuột ra, để lộ một mảng ngực đỏ hồng vì ngâm nước nóng.

Anh vội túm nó lại, cười cười với Dụ Thần. Hắn chỉ nhướn mày lên, không nhìn ra là vui hay buồn, cởi giày rồi bước thẳng hướng phòng tắm.

Chẳng mấy chốc sau, trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước chảy. Trước giờ hắn luôn tốc chiến tốc thắng – hình như với hắn, lên giường chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý, để làm cho có lệ thôi… Nghĩ vậy, khóe môi Hạ Hứa hơi nhếch lên, cởi áo choàng ra rồi để mình trần như nhộng mà nằm trên giường, tiếp tục công cuộc mở rộng.

Trước đó Dụ Thần đi công tác nước ngoài, phải hai mấy ngày rồi chưa tìm đến anh. Chắc hắn cũng lâu lắm rồi không “giải quyết”, nên hôm nay hẳn sẽ thê thảm đây… Anh đã biết trên giường hắn thô bạo cỡ nào rồi — người này không hề dịu dàng hay kiên nhẫn với anh, nếu bây giờ anh không cố mở rộng thì chút nữa chỉ khổ chính bản thân mình.

Nghĩ đến đó, một nỗi cay đắng rất nhỏ chợt thoáng qua lòng anh. Hạ Hứa thở dài, nhếch mông lên cao hơn nữa.

Lúc Dụ Thần bước ra, hắn chỉ buộc một cái khăn tắm ngang eo, còn lại toàn thân trên để trần. Hắn vai rộng eo hẹp, trên phần cơ bụng hoàn hảo như điêu như khắc vẫn còn vương mấy hạt nước, chảy dọc theo nhân ngư tuyến hắt xéo xuống dưới tấm khăn, rồi biến mất ở nơi làm người ta mơ màng. Đường nét trên gương mắt hắn rất góc cạnh, chỉ trừ đôi mắt là ẩn chứa vẻ mềm mại dịu dàng — nhưng ở tuyệt đại đa số thời điểm, đôi mắt này luôn luôn lạnh như băng.

Hạ Hứa đương trần truồng nằm trên giường, hai chân vẫn mở rộng. Thấy đối phương đi về phía mình, anh cố nén nhịp tim đang điên cuồng gia tốc, đứng lên hỏi: “Bắt đầu thế nào đây?”

Hắn ngồi xuống giường, một tay chống mép giường, tay còn lại thì vịn gáy anh xuống. Chiếc khăn rơi xuống đất, anh bị kéo quỳ xuống giữa hai chăn hắn, chôn mặt vào nơi riêng tư, liếm láp thứ đang bắt đầu cương lên kia.

Trước đó, Hạ Hứa chưa từng làm chuyện này cho ai bao giờ. Anh luôn rất dịu dàng săn sóc những bạn tình trước đây của mình, rất ít khi ép họ phải phục vụ mình bằng tư thái thấp kém kia. Đồng thời, anh cũng không thích lấy lòng họ bằng cách đó — thể lực anh rất tốt, kỹ xảo cũng không tệ, cơ bản là chẳng cần chiêu trò gì cũng đủ để hoàn toàn thỏa mãn bạn tình rồi.

Nhưng từ khi nảy sinh quan hệ với Dụ Thần đến giờ, anh lại bắt đầu học cách blowjob. Lúc mới làm, anh cực kỳ trúc trắc, có mấy lần còn lỡ cạ răng vào thứ đó của đối phương. Rồi Dụ Thần sẽ đẩy anh ra, nom cực kỳ khó chịu… Sau này làm quen thì đỡ hơn nhiều, có mấy lần còn ngậm được đủ sâu, làm hắn bắn đầy vào miệng anh nữa.

Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên trên đầu Hạ Hứa. Một tay anh bóp hai hòn bi, một tay vuốt lên xuống phần thân ấm áp của thứ đó, miệng phồng lên ra sức liếm láp, mút mát cực kỳ nhiệt tình. Dường như Dụ Thần rất hưởng thụ sự phục vụ của anh, bàn tay đang giữ ót anh khẽ ấn vào, ngón tay đan vào mái tóc anh…

Chợt hắn ấn hẳn đầu anh xuống, thoáng dướn eo lên, đâm thứ nọ vào cổ họng anh sâu hơn nữa. Theo bản năng anh hơi giãy ra, song lại nén ý muốn nôn mửa xuống, thuận thế nuốt thứ đó sâu hơn vào họng, liên tục nuốt vào để tạo khoái cảm cho đối phương.

Dụ Thần vuốt mái tóc anh, không biết là tỏ ý cổ vũ hay là thế nào. Anh hé mắt nhìn lên trên — vẫn không thể nhìn ra được chút đê mê nào trong mắt hắn.

Đến lúc gần bắn ra rồi, hắn mới rút ra khỏi miệng anh. Khóe môi anh dính đầy nước nhờn mằn mặn của hắn, anh còn cố ý liếm liếm. Hẳn chỉ liếc nhìn anh rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Lên giường.”

Hạ Hứa bò lên giường, giạng chân ngồi lên bụng hắn, từ từ ngồi lên thứ đã hoàn toàn cứng ngắc kia.

Dù hai người đã làm bao nhiêu lần, thì cảm giác khi bị tiến vào thật sâu vẫn cực kỳ rõ nét, khó chịu như bị một lưỡi dao sắc bén đâm ngược từ dưới lên vậy. Hạ Hứa mím chặt môi, đôi mày cau chặt lại, vẻ mặt có phần hung tợn. Trên mặt anh vương một vệt nước — lúc nãy khi Dụ Thần đứng lên không cẩn thận quẹt thứ đó qua mặt anh, vẽ ra một đường dâm dịch lên đó, trông hơi khôi hài.

Nhưng lúc này, anh đã không quan tâm xem trông mình có buồn cười hay không nữa. Chịu đựng cơn đau khi bị xuyên xỏ, anh cố gắng thả lỏng hết sức, từng chút từng chút một ngậm thứ to lớn đó vào thân thể mình.

Cuối cùng cũng nuốt được hết, anh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu từ từ di chuyển lên xuống. Nhưng thứ kia của Dụ Thần quá lớn, dù anh có khỏe hay nhẫn nhịn đến mức nào thì cũng không thể di chuyển nhanh được.

Dụ Thần nửa nằm trên giường, tay cầm điếu thuốc, hé mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Đợi cơn đau đớn lui bớt đi rồi, Hạ Hứa mới bắt đầu vuốt ve thứ kia của mình, đồng thời xoa nắn đầu nhũ của bản thân – anh muốn thu hút sự chú ý của hắn, muốn hắn nhìn vào anh.

Lúc hắn quay sang, anh cố ý rên rỉ một tiếng, di chuyển eo nhanh hơn. Khuôn mặt anh đã nhuốm màu tình dục, đầu v* bị chà chát đến đỏ ửng cũng nhếch lên thật cao.

Thực ra, Hạ Hứa không am hiểu chuyện “quyến rũ người khác” này lắm — bản thân anh cũng không phải kiểu GAY ẻo lả. Anh chính là kiểu “thằng nhóc sáng sủa đẹp trai” trong mắt người lớn, ba năm cấp ba đều mang danh hotboy, mấy năm trước còn nhập ngũ làm bộ đội. Sau đó thì chuyển về làm cho đội đặc công của Cục Cảnh sát Thành phố, suốt ngày đánh thật đấm thật, rèn luyện ra cơ bụng và cơ bắp toàn thân cực chuẩn.

Vậy nên… hình ảnh anh ngồi trên bụng một người đàn ông, phía dưới cắm dương v*t của người đó, tay còn chà sát đầu nhũ của chính mình…. trông khá là kỳ cục.

Dụ Thần nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, ngồi dậy phả khói vào mặt Hạ Hứa. Anh hơi thất thần, chợt thấy trời đất đảo lộn — lưng anh lún xuống đệm giường mềm mại, hắn đè lên người anh, thứ cứng rắn của hắn xẹt qua nơi mẫn cảm nhất trong anh. Anh không nhịn được gầm lên một tiếng, hổn hển thừa nhận từng đợt xỏ xuyên thô bạo của đối phương.

Không đợi Dụ Thần nói, Hạ Hứa đã tự động tách chân ra rộng nhất có thể, hai tay ép hai chân đến trước ngực mình, cố định chúng ở đó.

Tư thế này cực kỳ khuất nhục — dù anh là người chủ động làm, nhưng vẫn xấu hổ đến đỏ bừng mặt lên. Anh rũ mắt xuống, đôi mi run rẩy, ánh mắt lướt xuống lồng ngực của đối phương, xuống nơi đang kịch liệt giao hợp của hai người.

Nơi đó liên tục phát ra tiếng nước dấp dính dâm mỹ. Dụ Thần đè hông anh xuống, đâm chọt mạnh bạo trong cơ thể anh mà chẳng quan tâm xem anh thế nào. Theo động tác dồn dập của hắn, thứ đã cương lên một nửa của anh cũng lên xuống lay động.

Cổ họng anh ran rát, muốn kêu ra nhưng lại cảm thấy làm thế thì quá nhu nhược, đành nhắm chặt mắt lại, cắn chặt đôi môi, im lặng cảm nhận nỗi đau đớn và sự vui thích mà người đàn ông này ban tặng.

Đột nhiên, một cơn sung sướng đến phát điên vọt lên từ bên dưới anh. Hạ Hứa bị lật ngược lại, thứ cứng ngắc vẫn chôn trong tiểu huyệt nhớp nháp ướt sũng kia xoay tròn 180 độ. Anh siết chặt tay, cắn lấy gối đầu mới ngăn được bản thân không phát ra tiếng.

Dụ Thần không nói gì, rút ra một nửa, tay cổ định mông anh rồi lại đâm mạnh vào, hoàn toàn coi anh như một món đồ chơi để tiết dục.

Toàn thân Hạ Hứa bị sắp xếp đến run lên, đau đớn từ phía sau lan ra khắp toàn thân, ngay cả ngón chân ngón tay cũng co quặp lại.

Đúng là Dụ Thần đã nhịn lâu lắm rồi, nay vừa trở lại là làm cực kỳ hung bạo. Thuốc bôi trơn đã bị ép ra ngoài, biến thành bọt trắng ngoài miệng huyệt và giữa hai chân. Nếp uốn nơi vách ruột bị dương v*t nong rộng ra, rồi co thít lại khi nó rút đi, rồi lại tiếp tục bị mở rộng.

Trời sinh Hạ Hứa không phải là 0, nên hoàn toàn không có khoái cảm sinh lý khi làm tình với Dụ Thần. Lúc này, vì đau đớn nên thứ đó của anh cũng rũ xuống, lắc lư giữa hai chân theo nhịp nắc của đối phương. Anh không còn hơi sức đâu để chăm sóc nó nữa, chỉ chôn mặt vào giữa hai tay, mặc cho hắn cần gì cứ lấy.

Thể lực của Dụ Thần luôn rất rất tốt, nhiều lần cắm vào cả cây, làm anh có cảm tưởng như sắp bị xuyên thủng vậy. Càng về sau, người anh càng áp sát xuống giường, nơi cao nhất toàn thân là chính đôi mông bị hắn nắm chặt.

Với một người đàn ông thì… tư thế này quá mức nhục nhã.

Hạ Hứa cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa, mà thực tế thì — anh cũng không còn sức mà nghĩ. Đau đớn đã chiếm cứ toàn bộ giác quan của anh, phảng phất bên tai anh như có người đang cười nói: “Dụ Thần đang làm tình với mày đấy, mày đã thỏa mãn chưa? Sướng chưa?”

Khi Dụ Thần đút vào vài trăm cái, Hạ Hứa cảm thấy bàn tay đang nắm eo mình hơi siết lại, liền biết hắn sắp bắn rồi. Quả nhiên – sau vài cú húc mạnh cuối cùng, một dung dịch nóng hổi phun thẳng vào tràng ruột anh. Anh thở dốc, người ướt đẫm mồ hôi, nằm phịch trên giường không nhúc nhích.

Hắn ở trong người anh thêm một chốc; lúc rút ra kéo theo rất nhiều tinh dịch.

Hạ Hứa cảm thấy rất rõ ràng – chắc chắn nơi đó của anh đã sưng lên, vừa đau vừa rát. Nhưng một khi Dụ Thần đã tìm đến anh… thì chưa bao giờ chỉ làm một lần cả.

Chẳng bao lâu sau, Dụ Thần lại áp lên lần nữa; không hề do dự mà đâm vào cửa huyệt đã sưng đỏ, làm còn thô bạo hơn cả vừa nãy.

Đêm càng lúc càng khuya, cho đến khi… một tiếng chuông điện thoại phá vỡ đợt tình ái không hề có chút dịu dàng nào này.

Lúc đó, Hạ Hứa đã bị chịch đến gần như mất ý thức. Khi thứ cứng ngắc trong người anh đột nhiên dừng lại rồi rút ra, cảm giác bị nong rộng vẫn chưa biến mất, mà sự trống rỗng đã ào ạt kéo tới.

Nhìn đối phương cầm điện thoại đến trước cửa sổ, anh biết — là người nọ gọi đến.

Lúc làm việc, Dụ Thần không thích bị quấy rối, hoặc là không nghe luôn, hoặc là vừa làm vừa nghe; chứ chưa bao giờ rút hẳn ra rồi rời đi cả, thậm chí còn đi xa thế này.

Giọng hắn rất nhỏ, anh không nghe rõ. Mấy phút sau, hắn cúp điện thoại, trên mặt là một biểu cảm mà anh không thể nhìn thấu.

Âm u? Dịu dàng? Tức giận? Bất đắc dĩ?

Hạ Hứa chỉ cảm thấy… hắn đang không thoải mái gì.

Nhưng sao lại thế được? Bên kia điện thoại là người mà hắn yêu thương nhất, là người hắn để vào đầu ngọn tim mà cưng chiều; sao hắn lại không vui khi nhận cuộc gọi của người đó được?

Dụ Thần không cho anh cơ hội nghĩ nhiều hơn nữa. Hắn dùng tay sóc lại đồ chơi của mình rồi lại đút vào anh, chuyển động nhanh như vũ bão, họng còn nảy ra mấy tiếng gầm gừ.

Hạ Hứa ôm gối, cảm giác linh hồn mình sắp chọc cho ra khỏi cơ thể. May là hình như Dụ Thần nhớ người trong nhà rồi, nên không bao lâu sau thì bắn.

Xong việc xong, hắn vọt vào phòng tắm. Cho đến khi mặc lại đồ vào,  hắn vẫn không hề quan tâm hỏi han anh lấy một câu.

Hạ Hứa ngồi dậy, tỏ vẻ như mình hoàn toàn ổn – rõ ràng anh là người bị làm đến suýt hấp hối, nhưng giọng điệu lại như khách làng chơi vừa đi mua vui vậy.

“Thường Niệm gọi anh về?” Anh châm một điếu thuốc, nhìn hắn hỏi.

Hắn cau mày: “Không liên quan đến cậu.”

“Hỏi chút thôi mà.” Anh cười cười: “Lần sau là bao giờ?”

Tay phải hắn đã chạm vào chốt cửa, lạnh nhạt đáp: “Nói sau đi.”

Anh phả ra một luồng khói trắng, mắt khép hờ: “Vậy nhớ hẹn trước. Dạo này cảnh cục bận lắm.”

Dụ Thần hơi mất kiên nhẫn, khóe môi động động, đẩy cửa ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Hạ Hứa thất thần một lúc, mãi đến khi tinh dịch chảy ra khỏi miệng huyệt kéo theo cảm giác tê tê ngưa ngứa thì anh mới hồi hồn lại.

Nơi đó sưng đỏ đau nhức, lúc bị lấp đầy còn ổn, nay khi vật kia đã rời khỏi thì cảm giác trống rỗng càng rõ ràng hơn. Hạ Hứa rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn người anh em mềm oặt của mình, thở dài một hơi. Anh cố gắng lăn ra mép giường, cúi người nhặt chiếc khăn tắm rơi trên đất, vùi đầu vào đó hít sâu.

Đây là chiếc khăn mà Dụ Thần buộc quanh eo lúc nãy, nhưng dù anh có hít mạnh thế nào, thì vẫn không ngửi thấy mùi hương nào trên đó hết.

Hạ Hứa ngồi trên giường, một tay cầm khăn tắm, một tay vuốt ve lên xuống thứ đó của mình. Dụ Thần đã bắn hai lần trong anh, nhưng anh vẫn chưa cứng lên nổi một lần. Đã làm với nhau nửa năm rồi nhưng anh vẫn chưa quen làm 0, Dụ Thần cũng chưa bao giờ dùng tay an ủi anh trong lúc làm việc. Anh cũng lười tự an ủi — dù sao phía sau đã đau không chịu nổi, thì phía trước cũng đâu thể cứng rắn được.

Phần lớn thời gian, anh đều tự giải quyết sau khi Dụ Thần rời khỏi — như bây giờ này.

Anh cầm khăn tắm của hắn, rên nhẹ rồi bắn ra. Nhìn bàn tay đầy tinh dịch của mình, khóe miệng anh khẽ cong lên, nở ra một nụ cười tự giễu.
Sev: Bts chương đầu đã chịch phập xoạc, huhuu….