Chương 1: Chạm mặt
Sân bay Tân Sơn Nhất – Sài Gòn
- 6 năm rồi mới về lại á nha, VN giờ đổi khác nhiều quá – Ngọc Hân
(Rika) reo lên một cách thích thú, đi kế bên là cô bạn thân như chị em
của mình (nó) Minh Châu (Kyo).
- Việt Nam nhìn cũng được đấy nhỉ, chỉ có điều là không lớn bằng Nhật thôi, mama cũng kì cục, tự nhiên kêu mình về đây làm gì không biết nữa. – Kyo nói một cách tức tối.
- Thôi đi, dù sao mình cũng là người VN mà, ở đây quậy cũng sướng chã thua gì Nhật đâu, từ từ tui dẫn bà đi – Rika nói với nó. (ac, chưa gì
đã quậy, 2 chị này em quì lạy)
- Mong sao là vậy, không tui kêu papa bên đó rước tui về bển à – nó
nói, cặp chân mày nhăn nhó vẫn chưa chịu giản ra. Thời tiết cũng không
đến nỗi nào nhưng vì người trong sân bay quá đông khiến nó thấy khó
chịu. (Nó rất ghét những chỗ đông người)
- Chắc chắn bà sẽ thích thôi – Rika nói rồi kéo tay nó đi băng băng,
đang mãi cười nói với nó mà Hân đã vô tình đâm chầm vào một người đi bên hướng đối diện với mình làm 2 đứa té nhào kéo luôn Kyo té theo.
- Đứa nào mà cả gang dám đâm vào bà thế hả?!?! – Rika nói như hét
(khỗ, tông người ta mà la như thế đấy ==!), nó đau điếng vì cú ngã ngữa
làm nó đập đầu xuống mặt đất.
- Hey cái con nhóc kia, đi đứng kiểu gì mà tông ầm vào người ta rồi
còn ở đó mà hét là sao! – đứa con trai bị tụi nó tông hét lại không kém
phần dữ tợn, mọi người đi ngang nhìn hai đứa nó mà ái ngại.
- Ta thích đấy mi làm gì được ta – Rika nói, chọc tức tên con trai đó.
- Thôi đi Rika, mới về nước đã kiếm chuyện rồi à, thôi bỏ qua đi, tài xế đang chờ ngoài kia kìa, mẹ cũng đang trông đó – Kyo nói rồi kéo tay
Rika đi, nó cũng tức muốn hộc máu nhưng vì mới về và nhớ mẹ cho nên nó
muốn về thôi, với lại nó là đứa không thích phiền phức.
- Đừng để tôi gặp lại cái bản mặt của các người nữa nếu không thì
đừng trách – Rika nói vào mặt mấy tên đó rồi đứng dậy kéo nó đi thẳng,
bỏ lại đằng sau 2 thằng con trai đang ngớ người ra và 2 thằng đang đứng
nhìn bó tay. 2 chàng trai ấychính là DarkPrinces của chúng ta chứ còn
ai.
- Mẹẹẹẹẹẹẹe!!! – Rika kêu một cách vui sướng, 6 năm trời ít khi mới
được gặp mẹ nó mà. (chị này nói wá, mẹ chị cứ đi đi về về thăm 2 chị đến nỗi 2 chị còn mong là mẹ đừng tới để dễ quậy mà h, méc mẹ h tin hem)
- Mamaaaaaaaaaaa!!! – Kyo cũng không kém.
- Hai đứa ngoan, lại đây mẹ mi cái nào, gần 4 tháng rồi mới gặp lại hai đứa, đi máy bay có mệt không?? – Mẹ tụi nó hỏi.
- Mệt xĩu luôn áh, vậy mà còn gặp thứ gì đâu nữa, chán thật – Rika
nhõng nhẽo với mẹ mình, nó thì không nói gì, chỉ nhìn xung quanh nhà một cách thích thú. Ngôi nhà khá là đồ sộ, kiến trúc rất đẹp đến mê hồn, nó mê nhìn xung quanh đến nỗi quên mất là có mặt mẹ nuôi của nó với Rika
đang ở đó. 9nói trc tg k tả đâu nhá, ngu kiến trúc lắm keke)
- Sao con gái, có thích căn nhà này không? – Mẹ nuôi nó hỏi.
- Nhà mình đẹp ghê mẹ ơi, con bắt đầu thích Việt Nam rồi đó – nó reo
lên một cách thích thú. Nó luôn là thế, luôn luôn là một đứa con gái dễ
thương, đáng yêu đối với người mẹ nuôi của mình.
- Uhm, chắc hai đứa cũng mệt rồi, thôi lên phòng nghỉ đi. Hân, con
dắt Minh Châu lên phòng đi, phòng đối diện phòng con đó – mẹ nói với hai tụi nó, bà luôn là một người mẹ đáng kính của hai đứa nó, chưa bao giờ
tụi nó dám cãi lại mẹ mặc dù mẹ rất hiền và ít khi nặng nhẹ với tụi nó.
(có hiền hem đây trời @@)
- Dạ thưa mẹ – hai đứa cùng đồng thanh rồi Rika kéo Kyo lên phòng của tụi nó, bỏ lại mẹ nó với một nụ cười hiền nhìn hai đứa.
- Đây là phòng bà, mẹ đặc biệt trang trí cho bà đó, xem có thích
không – Rika nói rồi chỉ nó căn phòng nằm ở cuối hành lang đối diện với 1 căn phòng khác mà có lẽ là phòng của Rika. Nó mở cửa phòng bước vào và
nó phãi nói là rất bất ngờ, căn phòng được trang trí y hệt căn phòng của nó ở Nhật, có phần to hơn và đồ sộ hơn. Căn phòng là sự kết hợp của 2
màu đen đỏ thêm chút trắng làm mọi thứ trông rất ư là bắt mắt.
- Sao, có thích không – Rika hỏi nó.
- Thích quá đi mất, đẹp quá – Kyo nói như reo, ôm chầm lấy Rika hôn cái chụt lên má con bé.
- Uhm, thích là tốt rồi, thôi lo mà tắm rửa nghỉ ngơi đi, chút nữa
tui dắt bà đi chơi – Rika nói rồi đẩy Kyo vào phòng, xong cô cũng đi về
phòng mình, cả 2 đã thấm mệt rồi.
*******
- Êh heo, dậy, dậy đi quậy nè, có đi không? – Rika lay người nó, đứa đang say giấc nồng.
- Cho ngủ thêm 5’ nữa thôi – Kyo nói rồi kéo chăn che kính đầu. (Hehehe, quên nói m.ng là chị này mê ngủ lắm lắm)
- Không đi là tui bỏ bà đi một mình đừng có trách á – Rika hù, và nó
đã có tác dụng vì ngay lúc đó Kyo bật người dậy chạy ngay vào wc chuẩn
bị, Rika nhìn theo nó mà chỉ biết cười lắc đầu chào thua, (Con gái gì
đâu mà nghe tới chữ quậy là nhanh lẹ lên ngó thấy vậy đó ಠ_ಠ).
Trong khi chờ Kyo thì Rika với tay lấy cái laptop apple màu đỏ trên
bàn của nó mà dạo mạng, khoảng 45’ sau thì Kyo đã chuẩn bị xong xui đâu
vào đấy.(đúng là con gái, lâu lắc)
Lại là đen toàn tập với cái quần short màu đen, áo 3 lỗ đen hình đầu lâu đính bằng những hạt bạc nhìn rất ư là phong cách, mắt vẫn là màu đỏ của máu bởi contact lense, đôi guốc cao 7 phân và cùng một mũ lưỡi trai màu đen quen thuộc.
- Xong rồi, đi thôi – Kyo nói một cách thích thú, nó đang rất rất muốn đi quậy cho biết ở bên này với bên Nhật có khác gì không.
- Có khi nào bà bỏ được cái mũ đó ra không? – Rika hỏi dù cô biết rất rõ câu trả lời.
- Nếu thích thì sẽ bỏ, nhưng không thích cho nên cứ mang, đi thôi –
Kyo nói một cách lạnh lùng, nó đang từ từ khoác lên người bộ mặt lạnh
lùng vốn vỉ của mình.
- Ok, đi thôi, cũng tới giờ rồi – Rika nói rồi tắt máy đi theo Kyo.
Nhìn Rika đúng phong cách một tiểu thư của tập đoàn JR chuyên về thời
trang này, mang trên người cái quần jean short màu đỏ sẫm, cái áo phông
màu trắng trông cực cute cùng với mái tóc đen huyền hôm nay được cô uốn
cong, thêm một số phụ kiện nữ trang trông rất ư tiểu thư nhưng lại toát
ra một vẻ lạnh lùng không hiểu được, mang đôi guốc đỏ 7 phân làm tôn
thêm lên cái dáng người mẫu của cô, bao nhiêu thằng con trai mà nhìn vào thì khỏi phãi nói, ngã rầm rầm luôn ý chứ. Hai đứa cùng nhau bước xuống lầu làm bao nhiêu người hầu không kể nam nữ đều nhìn và xì xầm bàn tán, trông hai đứa bây giờ ai nói mới 19 tuổi chứ, cứ như các chị 22-23 ý,
đẹp một cách lạnh lùng.
- Đi môtô nhé? – Rika quay sang hỏi nó không thèm để ý đến mấy người làm.
- Uhm, hay để tui chở bà đi hén – nó đề nghị.
- Okie, đi thôi – Rika nói rồi với tay lấy chìa khóa xe mà đi. – Bác
Tùng ơi, tụi cháu đi đây, nói với mẹ là có thể tối này tụi cháu không về đâu – Rika nói rồi kéo Kyo đi thẳng không chờ bác Tùng quản gia kịp nói gì. (Ackack, cái này có thể gọi là con gái ngoan không khi ra ngoài
chơi đêm không về mà thông báo???? (̃⊙.o)
*******
Ở trên đường lúc này người ta chỉ nhìn thấy một chiếc xe môtô phân
khối lớn màu đỏ chói, trên xe có hai cô gái một thì đen toàn tập, một
thì trắng đỏ đang lướt êm đềm trên đường với vận tốc hơi bị khíp, không
ai có thể nhìn thấy mặt hai cô gái. Chiếc xe chạy vù vù rồi thì cũng
dừng lại ngay quán Bar nổi tiếng nhất Sài Thành, JK Bars.
Thảy chiếc chìa khóa cho tên giữ xe, hai cô gái bước vào quán, đi tới đâu đều có tiếng sầm sì to nhỏ tới đó, bước vào trước là một cô bé với
mái tóc đen huyền đươc uốn cong, mặt thì nở một nụ cười thật tươi làm
biết bao anh chàng ngay ngất. Đi theo sau cô là một cô bé khác mang trên người một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, ở nơi cô phát ra một vẻ lạnh
lùng khiến người ta phải toát mộ hôi hột, cứ như là người bảo vệ cho
angel đi trước cô, không ai thấy rõ được mặt cô vì chiếc mụ lưỡi trai đã che gần hết khuôn mặt.
- Cho hai ly Vodka đi anh – Cô bé có mặt Angel nói với người pha rượu ngay quày. [Ngồi xuống đi, hưởng thụ thử xem có khác gì với Nhật không
nhé] Angel nói với Devil bằng tiếng Nhật.
[Uhm, để xem sao, ở đây cũng đẹp lắm chứ] Devil trả lời cũng bằng
tiếng Nhật, nhưng người ta có thể nghe được trong giọng nói của cô một
sự lạnh lùng đến đáng sợ.
- Hello người đẹp, lên nhảy một bản với anh được không? – có mấy tên
lưu manh đầu xanh xanh đỏ đỏ thấy gái đẹp thì bon chen lại gần 2 đứa nó. (kekeke, hình như mấy tên này múnk về thăm ông bà sớm rồi ᵔ.ᵔ)
- Xin lỗi nhưng ‘em’ không có hứng thú với mấy ‘bác’ đâu, tránh ra dùm ‘em’ nhé – Rika cười tươi nói,
nhấn mạnh chữ em với bác ý chọc tức mấy tên đó cùng cái tay phảy phảy như đuổi ruồi.
- Con này láo, ỷ mày xinh đẹp thì muốn nói gì nói àh, mày kêu ai là
bác hả??? – tên lúc nãy lại nói, lần này thì tỏ rõ vẻ hung hăn như hét,
những người ngồi xung quanh phãi e ngại dùm hai cô gái.
- Ôi Kyo ơi Rika sợ quá, mấy bác này bắt nạt Rika kìa – Rika quay
sang nó đang ngồi nhâm nhi ly rượu giả bộ sợ nhưng lai cười đểu làm mấy
thằng kia còn tức điên hơn nữa.
- Con ranh này, mày giám ăn nói với ông mày như thế đấy àh?? Đừng
tưởng là con gái thì ông mày không giám làm gì nhá, tụi bây đánh nó đi – tên đó nói rồi ra hiệu cho bọn đàn em xông lên.
- Kyo ơi Rika sợ quá àk – Rika lại quay sang Kyo cùng với một nụ cười thật tươi, chã thèm để ý gì đến mấy tên đó đang tiến lại gần, con bé
cầm ly rượu lên uống một cách ngon lành. Một tên vừa đưa tay ra định kéo tay con bé thì có một bàn chân khác đã cho một cú đạp mạnh vào ngay chỗ hiểm của hắn làm hắn chỉ còn biết ôm cục cưng mà kêu la đau đớn. (hơhơ
dùng từ hơi bị….thông củm nhớ =)) )
- Các ngươi không có quyền đụng đến princess – Nó lên tiếng một cách
lạnh lùng làm mấy tên đó hơi …run, nhưng vì thằng anh hai đã lên tiếng
thì phãi ráng mà chiến đấu tới cùng thôi. Lại thêm một tên nữa định nhào lên thì thằng anh hai lên tiếng.
- Tụi bây xông hết lên đi, một chọi một tụi bây chỉ có chết – hắn
hét, dường như được tiếng hét của thằng anh hai làm thức tỉnh, nguyên
đám tụi nó khoảng 10 tên xông lên một lược tấn công hai nàng nhà ta,
nhưng hình như mấy tên này có mắt không tròng, người ta chỉ nhìn thấy
một nụ cười nữa miệng của cô gái dưới chiếc nón lưỡi trai rồi thì không
cần đứng dậy, chỉ cần dùng chân cô đã đá bay hết 9 tên, có một tên chơi
lén sau lưng nhưng đã bị princess nhà ta ném cho chiến ly đã cạn vào
ngay đầu, chiếc ly vỡ vụn trên đầu hắn cứa đứt một đường hơi sâu, làm
máu của hắn tuôn ra như xuối (có nói wá k đây??? thôi kệ đi ) ). Còn lại tên cầm đầu vừa định chạy thì đã bị một bàn tay rắn chắc chặn lại, không phãi là của hai cô gái kia.
- Anh lại đến đây quậy phá nữa àh??? Có muốn sống không hay là muốn
xuống gặp ông bà sớm?? – Cái tên vừa chặn tên cầm đầu lại nói, có thể
nghe ra là tên này còn lạnh lùng hơn cả Kyo nữa.
- Anh…anh Ken bớt giận, em…em không cố ý, tại hai con nhỏ kia nó
chảnh ** quá em chỉ muốn dạy cho tụi nó một bài học thôi – tên cầm đầu
nói, giọng đang run lên vì sợ. (ack, ai đang dạy ai đây àk???? nói mà
không biết nhụt lunz ⊙.☉)
- Thế mày đã dạy được chưa?? Hay để tao đưa mày vào dạy lại con ranh kia nhé – tên Ken nói một cách mỉa mai.
- Anh Ken tha cho em, em lỡ dại – tên đó lại vang xin rối rít.
- Ở đây không cần mày phãi nhúng tay vào, chuyện của quán này không
cần những đứa rác rưởi như mày bôi bát thêm, còn bây giờ thì kéo cái đám vô dụng kia đi ra khỏi đây ngay cho tao, đừng để tao phãi ra tay – Tên
Ken nói với một giọng lạnh lùng khiến tên đó chỉ còn biết co giò chạy,
mấy tên đang nằm lăn lộn trên đất cố gắn đứng dậy chạy luôn một nước vì
tụi nó biết nếu như để Ken nhà ta mà ra tay thì tụi nó sẽ khổ.
- Quốc Anh đâu? – Ken lại hỏi một thằng nhóc chắc là đàn em của hắn.
- Dạ anh Quốc Anh mới ra ngoài rồi anh, xin lỗi mấy anh để em dọn lại chỗ này cho – thằng nhóc nói một cách dè dặt.
- Mà đứa nào dám tới đây mà quậy vậy?? – Jay nãy giờ đứng nhìn lên
tiếng, anh chàng thấy lạ vì cái tên vừa bị Nó và Rika đánh không phải là dân thường mà bị đánh đến như thế.
- Dạ em không rõ, hình như là 2 người con gái đang ngồi kia thì phãi ạ – thằng nhóc lại trả lời.
- Ừh thôi mày đi làm việc đi, để chuyện này tụi anh lo cho – Jay nói
rồi tiếng thẳng tới chỗ 2 cô gái mà đàn em của nó nói là mới vừa phá
xong. Nó thì ngồi quay lưng lại cho nên Jay chỉ thấy được mặt của Rika,
cô đang ngồi nói chuyện với nó một cách vui vẻ như những chuyện vừa xảy
ra chỉ là tưởng tượng của mọi người.