Chương 1
Bên trong phòng ngủ của hoàng cung hoa mỹ cao quý, một vị nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai cành tay mảnh khảnh trắng noản nắm chặt khăn trải giường phía dưới, giống như đang cực kỳ thống khổ. Trên gương mặt tuyệt mĩ của nữ tử giờ phút này bị che kín bởi những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống gương mặt, đôi môi kiều diễm bị cắn chặt đến rách da, chảy ra vết máu mờ mờ. . . . . .
“A ——” đột nhiên, một tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng nữ tử phát ra, nàng nhả đôi môi bị thương, rốt cuộc không khống chế được đau đớn thất thanh kêu to lên, khăn trải giường dưới thân cũng bị hai cánh tay ra sức nắm chặt mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi.
“Nương nương, nương nương, người cần dùng lực một chút a.” Bên cạnh giường lớn đẹp đẽ, hai sản bà có kinh nghiệm hơn mười năm lớn tiếng kêu lên.
“Nương nương, người nhất định phải chịu đựng a.” Lúc này bên cạnh sản bà một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi lo lắng hô lên.
“A ——” lại tiếng thét chói tai liên tục phát ra từ phòng ngủ. . . . .
“Ra. . . . . . Ra rồi , đầu đi ra rồi, mau, lại dùng lực một chút, nương nương, lại dùng lực một chút. . . . . . Chuẩn bị nước ấm, nhanh đi chuẩn bị nước ấm.” Sản bà đột nhiên hoảng sợ lớn tiếng kêu.
Nữ tử trên giường mặt đã tái nhợt đến cực hạn, cắn răng một cái, nàng liều mạng một tia khí lực cuối cùng phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm: “A ——”
“Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu hoàng tử.”
Trẻ con mới sinh đều hồng hồng nhăn mặt, khóc oa oa nỉ non, nhưng tiểu hoàng tử này không khóc một tiếng từ từ mở hai mắt ra. Đó là một đôi mắt bảy màu ngọc lưu ly xinh đẹp đến cực điểm. Một đứa trẻ mới sinh như vậy, cứ như tinh linh rơi vào thế gian, xinh đẹp không giống bất cứ ai trên đời.
Song, mọi người còn chưa kịp vui sướng, ca ngợi, chỉ thấy hai tròng mắt thất thải ngọc lưu ly của tiểu hoàng tử giây lát tỏa ra hận ý dữ dội, trên gương mặt tràn ngập oán hận đối thế gian, làm cho người ta không tự chủ được mà rùng mình.
Lúc này, trong phòng ngủ im lặng đến đáng sợ. Hai sản bà giúp Lệ phi sinh cùng bọn thị nữ chăm sóc nàng sớm đã sợ tới mức ngây ra như phỗng. Mà ngay cả Lệ phi vừa mới sinh xong cũng không có vẻ hạnh phúc vừa được làm mẹ, trong mắt ngoài trừ hoảng sợ cũng chỉ là hoảng sợ.
“Nương. . . . . . Nương nương. . . . . . Này. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . .” Giờ phút này, chỉ có nha hoàn luôn luôn ở bên cạnh nàng còn có một tia lý trí, toàn thân không ngừng run run hỏi.
“Không. . . . . . Không. . . . . . Đây không phải là ta sinh. . . . . . Nó không phải hài tử của ta. . . . . .” Lệ Thục phi bừng tỉnh không nghe thấy thấp giọng nỉ non .
“Nương nương. . . . . . Người bình tĩnh một chút, bên ngoài. . . . .. Bên ngoài còn có rất nhiều người hầu chờ tin tức mà. . . . . .”
“Không. . . . . . Đây không phải là ta sinh. . . . . . Ta làm sao có thể sinh ra một quái vật. . . . . . Nó. . . . . Nó không phải hài tử của ta. . . . . . Không phải. . . . . .” Lệ thục phi sắc mặt sớm tái nhợt như tờ giấy, nàng hai tay ôm lấy đầu không ngừng run rẩy, đôi môi xanh tím vẫn không ngừng lặp lại mấy câu nói đó.
“Nương nương, người đừng như vậy, nếu để cho bệ hạ biết. . . . . .”
“Không. . . . . . Không thể để cho bệ hạ biết, nhất định không thể để cho bệ hạ biết.” Hai mắt thất thần vừa nghe thị nữ thân cận nói xong, khôi phục vẻ độc ác khôn khéo vốn có.
“Không thể để cho bệ hạ. . . . . . Không, không thể để bất cứ kẻ nào nhìn thấy đứa bé này, nếu không các ngươi cùng Bổn cung đều trốn không thoát vận mệnh bị xử tử. Các ngươi là người Bổn cung tín nhiệm nhất, nếu Bổn cung sống không được, các ngươi cũng đừng nghĩ chạy thoát.”
“Nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . . chúng nô tỳ không muốn chết a. . . . . . Ô ô. . . . . . Nương nương. . . . . . Người cứu chúng nô tỳ đi. . . . . . Ô ô. . . . . .” Sản bà hầu hạ Lệ thục phi sinh bà cùng bọn thị nữ quỳ xuống đất khóc lên.
“Bổn cung thật vất vả mới ngồi trên vị trí này, tuyệt không có thể làm cho người khác biết ta sinh yêu nghiệt, tuyệt đối không thể.” Lệ thục phi dung nhan tuyệt mỹ tiếng nói lại hung ác.
“Nương nương. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“Không muốn chết, toàn bộ câm miệng cho Bổn cung.”
“Nương nương, kế tiếp. . . . . . Nên làm cái gì bây giờ?”
“Nguyệt Nhi, ngươi thay Bổn cung giết chết yêu nghiệt này.”
“Cái. . . . . . Sao?” Mọi người nhất thời không biết làm sao đứng lên, ngơ ngác nhìn vị nữ tử trước mắt xinh đẹp như hoa nhưng tâm lại như rắn rết. Thị nữ thân cận bên người nàng mặt tái nhợt, không thể tin được nhìn chủ tử theo đã từ nhỏ kia, đó. . . . . . Chính là cốt nhục nàng đã mang thai mười tháng a.
“Nương nương. . . . . .”
“Như thế nào? Sợ? Ngươi từ nhỏ đã đi theo Bổn cung, Bổn cung từng bạc đãi ngươi sao?”
“Chưa từng, nương nương đối với Nguyệt Nhi tốt lắm.”
“Vậy bây giờ Bổn cung muốn ngươi giúp Bổn cung làm chút chuyện, ngươi đồng ý cam nguyện.”
“. . . . . . Nguyệt Nhi. . . . . . Cam tâm tình nguyện.”
“Hảo. Ngươi bây giờ liền thay Bổn cung giết hắn.” Lệ thục phi lặp lại nói. Nàng trong lòng sớm đã có tính toán, vì bảo vệ địa vị của mình, hy sinh thị nữ đối với mình trung thành và tận tâm để tính việc khác. Đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ bởi vì nàng đau khổ vì mất con mà càng yêu mến nàng hơn. Vừa nghĩ tới gương mặt anh tuấn như thiên thần của hoàng đế kia, nàng càng hạ quyết tâm.
“. . . . . . Dạ . . . . .” Nguyệt Nhi gương mặt tro tàn nhìn không ra một tia sáng, như là biểu tình sẽ không có một nhân tài nào sẽ xuất hiện*.
“Tiểu hoàng tử vừa ra sinh ra bị người khác hãm hại, đều nhớ kỹ cho Bổn cung.” Lệ thục phi giờ phút này trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ dữ tợn, nàng lớn tiếng tuyên lệnh.
“Dạ . . . . .”
“Nguyệt Nhi, ngươi còn thất thần làm gì? Hay là muốn Bổn cung tự mình động thủ. . . . . .”
“Oa. . . . . .” Đột nhiên, một tiếng khóc trẻ con vang lên. Thị nữ Nguyệt Nhi đang chuẩn bị tiến lên bị tiếng khóc bất thình lình dọa té xụi lơ trên mặt đất.
“Nương nương. . . . . . Tiểu hoàng tử hắn. . . . . . Hắn. . . . . .”
Tiếng khóc trẻ con không ngừng, cảnh vừa mới phát sinh như chưa hề có thật, lúc này tiểu hoàng tử còn chưa thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, y giống như tất cả các đứa trẻ mới sinh khác, yếu ớt, không chịu nổi một kích, chỉ cần thoáng dùng một chút lực sẽ vỡ ra, làm người khác thương yêu. . . . . .
“Nương nương. . . . . . Hiện tại. . . . . . Làm sao bây giờ?”
Sau một hồi trầm mặc, nữ tử rốt cục mở miệng.
“Tắm một chút, ôm ra ngoài cho bọn họ xem, rồi nói tiểu hoàng tử hiện tại thực suy yếu, sau đó lập tức mang về.” Nữ tử nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng: có đứa nhỏ so với không có còn tốt hơn.
“. . . . . . Dạ . . . . .”
Ngày thứ hai, Nam Hiên hoàng đế bệ hạ đặt tên cho tiểu hoàng tử là Hoa Nguyệt Ngân. Phong Lệ thục phi làm quý phi, cùng An quý phi quản Tây cung, ban thưởng vô số.