Chương 1: Bảo bối Lam Lam

"Tam sư huynh, tiễn đưa ngàn dặm cũng phải từ biệt, cho dù chúng ta xa nhau, nhưng mà, mỗi ngày huynh nhất định phải nhớ tới Lam Lam nha!" Tiểu sư muội Bảo Lam lưu luyến không rời nói với tam sư huynh Thạch Dương.

"Lam Lam, đi ra bên ngoài, trên đường đi nhất định phải chú ý nhiều chút, trời lạnh mặc thêm quần áo, uống nước nóng, thà rằng. . . . . ."

"Thà rằng mặc nhiều một chút cũng không thể để bị lạnh cóng, phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện; việc không liên quan đến mình thì rời khỏi, không cần gây chuyện rắc rối; không cho phép giở tính trẻ con, không cho phép ngã bệnh, không cho phép ăn cơm không đúng giờ, không cho phép bị khi dễ! Tam sư huynh, bắt đầu từ hôm qua huynh đã nói 800 lần rồi, muội đều có thể đọc làu làu rồi. Hơn nữa, muội cũng không phải lần đầu tiên xuống núi, không có việc gì, Bà Quản Gia!" Nói nhanh rồi làm một cái mặt quỷ với tam sư huynh Thạch Dương.

"Muội không có lương tâm, ta mới nói vài câu muội liền không kiên nhẫn sao? Ta đây là vì ai hả?" Thạch Dương nhịn không được vươn ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Bảo Lam.

"Được rồi, được rồi! Sư huynh đại nhân, người ta bảo đảm, nhất định mỗi ngày sẽ đọc 100 lần nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không phạm sai lầm, tuyệt đối không làm uổng công quan tâm lại dịu dàng của sư huynh đại nhân tuấn tú đẹp trai a !" Bảo Lam dùng giọng nói làm nũng khoa trương nói, còn làm bộ ra dáng thục nữ.

"Muội nha muội nha. . . . . ." Thạch Dương đáng thương trả lời người đang khoác lác, chậm rãi mà nói , đối với tiểu sư muội cưng chiều từ nhỏ đến lớn thật là hoàn toàn không có cách!

"Ha ha ha ha. . . . . ." Dù đã nhìn quen tình cảnh này, đệ nhất tiêu cục Băng Phách quốc—— những đệ tử liên quan đến tiêu cục Thiên Địa cũng không nhịn được cười ha ha.

"Thạch Dương, trời đất bao la nhưng sư phụ là lớn nhất, bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định phải nhớ rõ đúng cho sư phụ uống thuốc đúng giờ. Ta và đại sư huynh không có ở đây, toàn bộ trọng trách của tiêu cục Thiên Địa đều nhờ đệ, gặp chuyện phải vững vàng bình tĩnh, cùng các sư đệ bàn bạc, trong vòng một năm ta và Lam Lam nhất định sẽ tìm được Băng Tinh Lệ đem về cứu sư phụ!" Nói xong, nhị sư huynh Thạch Thiên vươn bàn tay rắn chắc có lực ra vỗ vỗ lên bả vai Thạch Dương, lại sâu sắc nhìn thoáng qua đại điện Thiên Địa, lúc này trên khuôn mặt lãnh khốc toàn bộ đều lộ ra lưu luyến!

"Nhị sư huynh, Lam Lam, hai người yên tâm tìm Băng Tinh Lệ, không cần lo cho sư phụ, ta nhất định không phụ kỳ vọng của hai người, sẽ chăm sóc sư phụ thật tốt, xử lý việc ở tiêu cục Thiên Địa thật tốt, ta ở đại điện Thiên Địa đợi tin tốt của hai người!" Thạch Dương hứa hẹn nói.

Trước điện Thiên Địa, tiểu sư muội Bảo Lam, nhị sư huynh Thạch Thiên từ biệt tam sư huynh Thạch Dương và các đệ tử liên quan.

Sau đó, hai con Hãn Huyết Bảo Mã xuất phát theo hướng mặt trời, từ đỉnh núi điện Thiên Địa xuất phát, dọc theo đường xuống núi, lộc cộc lộc cộc bước đi thực hiện nhiệm vụ.

Đây chỉ là bắt đầu!

Trải qua một ngày bôn ba trên ngựa, cuối cùng hai người Bảo Lam và Thạch Thiên đi tới một tòa thành trấn lớn, trấn Thanh Duyệt. Vì đang vội, Bảo Thạch ( Bảo Ngọc và Thạch Thiên ) hai người khát nước liền uống chút nước mang theo, đói bụng liền ăn lương khô trong bao quần áo, trừ bỏ sinh lý cần thiết, gần như cả ngày đều ở trên lưng ngựa. Tới gần chập tối, hai người rất mỏi mệt, quyết định ngủ trọ một đêm ở quán trọ lớn nhất trấn Thanh Duyệt là "quán trọ Thanh Duyệt", lấy lại thể lực, bổ sung lương khô, thuận tiện tìm hiểu tin tức gần đây trên đường.

Hai người cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã đi tới dừng trước cửa quán trọ Thanh Duyệt, tiểu nhị vẫn treo cái khăn một bên trên vai ở trong quán vừa thấy quần áo hai người đang cưỡi ngựa này, dung mạo bất phàm, lập tức cười tít mắt chạy ra, cúi đầu khom lưng nói: "Mời hai vị vào bên trong, không biết là nghỉ trọ hay là là ở trọ? Bổn quán có rượu và thức ăn tốt nhất, phòng khách thoải mái nhất, bảo đảm ngài đến lần đầu sẽ muốn đến lần thứ hai, đến đây lần thứ hai sẽ nghĩ lần. . . . . ."

"Được rồi, hai gian phòng tốt nhất, hai thùng nước ấm, cho ngựa ăn tốt!" Thạch Thiên nói xong ném một thỏi bạc cho tiểu nhị bên cạnh, hắn vẫn duy trì hình tượng ít nói lãnh khốc này.

"Được rồi, hai vị xem được không!"

Tiểu nhị nhận bạc, không quên dùng miệng ra sức cắn cắn, ừm răng, thật sự, sau đó mặt mày hớn hở buộc ngựa lại, hơi khom lưng đi dẫn đường phía trước.

Tiểu nhị là người có tài ăn nói vô cùng cao, vừa đi vừa giới thiệu bày trí của quán trọ. Lầu một quán trọ là nơi ăn, bây giờ sắp tối, không còn chỗ ngồi, tiếng người ồn ào, hai người Bảo Thạch nhìn nhau, ‘ Ở đây là nơi tìm hiểu tin tức tốt ’, hiểu ý nhau. Lầu hai quán trọ là phòng khách thông thường, tiểu nhị dẫn hai người Bảo Thạch tới lầu ba quán trọ, ở đây là phòng khách tốt nhất, chia làm phòng Thiên Tự số 1, phòng Thiên Tự số 2, phòng Thiên Tự số 3. . . . . . Tổng cộng 20 phòng.

Bảo Lam ở phòng Thiên Tự số 13, Thạch Thiên vì bảo vệ cho Bảo Lam, ở tại đối diện với nàng, phòng Thiên Tự số 14.

Đi tới cửa, tiểu nhị mở miệng nói: "Mời hai vị vào trong nghĩ ngơi, nước tắm lập tức đưa tới, xin hỏi có cần thêm thứ gì nửa hay không?"

"Thả cánh hoa nhài cho nàng, không có việc gì nửa." Tiếng nói lãnh khốc trầm thấp nhẹ nhàng, nhiệt độ không khí liền giảm xuống, tiểu nhị bị không khí mạnh mẽ này dọa sợ, nói một tiếng"Được" bàn chân liền như bôi dầu chạy nhanh như chớp.

“Nhị sư huynh. . . . . ."

"Không phải đã nói sao, bên ngoài chúng ta là huynh muội, Lam muội cần phải nhớ kỹ nha!" Khuôn mặt tuấn tú của Thạch Thiên liền hiện lên cười nhẹ, chỉ có ở trước mặt Bảo Lam, Thạch Thiên nổi tiếng luôn lãnh khốc trầm mặc cũng sẽ không tiếc rẻ khuôn mặt tươi cười của hắn. Nếu đổi là người khác, dù cho nhất phân một hào, khẳng định chỉ có bốn chữ—— không có cửa đâu!

"Dạ dạ dạ, nhị ca nói đúng lắm, muội muội tạm thời quên, " Bảo Lam không quên nghịch ngợm chớp chớp lông mi dài cuộng giống như lông chim, "Nhị ca, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, một lúc sau cùng ăn cơm được không?"

"Toàn bộ nghe theo lời muội."

Sau đó hai người trở về phòng của mình.

Cái "Toàn bộ" này của Thạch Thiên cũng thật chính là toàn bộ a...!

Lúc Bảo Lam năm tuổi, nhất định muốn dán hoa cắt giấy ăn tết, nhưng đám nam nhân bảy thước trong tiêu cục mua đao cầm gậy thì không có vấn đề gì, còn dán hoa cắt giấy thì có vấn đề nha! Nhưng mà, tiểu Bảo Lam mặc kệ, không phải dán giấy cắt hoa thì không cần, chỉ đáng thương cho Thạch Thiên mười hai tuổi cam tâm tình nguyện cầm kéo và giấy đỏ cắt giấy dán hoa,sau khi trải qua ba ngày cố gắng rốt cuộc đem mấy tấm giấy miễn cưỡng được gọi là giấy cắt hoa đưa cho tiểu Bảo Lam, tiểu Bảo Lam vừa thấy đã hưng phấn muốn dán, nhưng mà thân thể nhỏ bé không có sức, đầu mày nho nhỏ không khỏi nhăn lại, Thạch Thiên nhìn thấy lập tức ngồi xổm xuống làm thang cho tiểu Bảo Lam, tiểu Bảo Lam ngồi trên cổ Thạch Thiên, vẻ mặt sáng lạn dán giấy hoa kia, mắt Thạch Thiên dao động!

Vì thế, ngày mở đầu Thạch Thiên bị nô dịch cũng cảm thấy vui vẻ sâu sắc!

Nhớ rõ vào một đêm mưa to năm năm trước , Bảo Lam bị con sâu thèm ăn quấy rối, phải xuống chân núi ăn vịt nướng "Vịt hạng nhất", chúng đệ tử trong tiêu cục thay nhau ra trận hò hét tiểu sư muội bảo bối Lam Lam, sư huynh này bảo ngày mai hết mưa lập tức xuống núi mua, sư huynh kia nói bây giờ xuống bếp làm món gà hun khói sở trường đỡ thèm trước, người này đưa ngọc thạch tinh xảo, người kia đưa trò chơi nhỏ. . . . . Nhưng mà Lam Lam lại điêu ngoa nói, muốn ăn vịt nướng "Vịt hạng nhất", làm cho một đám nam nhân có ý chí và lòng hi sinh mày chau mặt ủ! Lúc đó Bảo Lam mới chỉ là một tiểu nha đầu 10 tuổi!

Sau khi nhị sư huynh Thạch Thiên nghe được, không nói hai lời, khoác áo che nón, mạo hiểm xuống núi giữa trời mưa to vịt nướng. Một lúc lâu sau trở về, toàn thân ướt đẫm, chỉ riêng vịt nướng đã dùng áo che lại là không dính một hạt mưa nào. Chỉ là tiểu Bảo Lam không có lương tâm nói "Vẫn là nhị sư huynh tốt nhất a" Liền yên tâm thoải mái ăn vịt nướng ưa thích! Nhưng mà, nhị sư huynh Thạch Thiên đang thương cũng bởi vì câu nói"Tốt nhất" kia liền nhẹ nhàng vung vung ống tay áo lên, không quan tâm đến toàn thân đều là nước mưa!

Những ví dụ "Sủng muội thành si" này nhiều đến không kể hết!

Ở trên lưng ngựa một ngày sau khi trở về phòng Bảo Lam lập tức trở lại bộ mặt thật, khóe miệng đỏ hồng vểnh lên, chổng chân lên trời, toàn thân lười nhát nằm trên giường mở ra một chữ "Đại" thật lớn.

"Thùng thùng thùng, tiểu thư, đưa nước tắm tới rồi!" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của tiểu nhị.

"Vào đi, cửa không khóa." Bảo Lam theo tiếng đáp.

Lập tức, hai tên tiểu nhị nâng một thùn nước ấm lớn đi vào cửa, vừa muốn lên tiếng hỏi có muốn thêm nước lạnh hay không, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng vươn thẳng, ngừng bước chận, thế giới lập tức yên tĩnh!

Chỉ thấy xông vào mí mắt chính là màn lụa hồng nhạt quấn lấy ở lan can giường lớn khắc hoa đang lay động theo chiều gió, hai bên đầu giường treo bông tua nhẹ nhàng đong đưa . Trên giường khảm nam ngọc thạch tinh xảo, một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt lười biếng nằm nghiêng ở mặt trên.

Chỉ thấy hai gò má của thiếu nữ trắng nõn mịn màng, giống như hoa đào nở rộ, trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhỏ là một đôi mắt to xinh đẹp linh hoạt như nước còn đẹp hơn ngôi sao ban đêm, lông mi dài cong cong giống như hai cánh quạt che phủ , nửa hở nửa khép, tăng thêm vài phần mị hoặc và thần bí. Chóp mũi xinh xắn hơi hơi vểnh lên, hai mảnh môi anh đào trơn bóng như nước, làm cho người ta rất muốn hung hăng mà cắn một ngụm, mới có thể giải trừ khát khô tự nhiên nảy sinh trong lòng. Một đầu tóc dài nồng đậm hơn mè đen, từ trên đầu chủ nhân rơi rụng trải dài lên trên gối đầu thêu uyên ương, có vài tơ lụa màu tím lợt của áo khoác nghịch ngợm khoát lên cái cổ bóng loáng . Bởi vì nằm, lớp tơ lụa áo khoác không đều đặn, xen vào nhau lộ ra phần lớn chiếc cổ. Đai lưng bên hông thêu một đóa hoa sen, vòng eo uyển chuyển giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẽ gãy. Vạt áo bao lấy quần lụa mỏng che giấu đôi chân thon dài xinh đẹp, một đôi giầy thêu tay để lên mép giường, vừa lắc lư vừa dao động.

Cô nương này chỉ có ở trên trời, trần gian chỉ thấy vài lần!

Dù là tự nhận đã thấy qua hơn ngàn mỹ nữ nhưng tiểu nhị cũng sợ ngây người, thùng thùng có thể nghe được tiếng tim đập nhanh!

"Các người sao vậy? Trên mặt ta có gì sao?" Không chút nào ý thức được sức quyến rũ của mình Lam Lam chớp chớp mắt nghi ngờ hỏi.

Hai tiểu nhị điên đảo tâm hồn rốt cục ý thức được trên vai mình vẫn đang nâng thùng nước, không biết là xấu hổ hay khẩn trương lên tiếng đáp: "Không có không có, chúng ta để nước ở đây, có việc người cứ nói!"

Sau đó vội vã đi ra cửa, giống như trong phòng có yêu tinh ăn thịt người.

Bảo Làm cọ cọ ở trên giường một lát, rốt cục lười biếng bước chân xuống giường đi tới thùng nước tắm.

Sau đó, dưới ánh sáng chiếu rọi, bình phong như một màn sân khấu, trên màn sân khấu xuất hiện bóng dáng hoàn mỹ của người thiếu nữ, từ từcởi bỏ đai lưng treo lên phía sau binh phong, sau đó là áo khoác, sau đó là quần áo trong, cởi bỏ từng lớp từng lớp vải mỏng, sau khi cởi ra yếm đỏ hồng thêu uyên ương khiến người ta muốn phạm tội ra, giữa ánh sáng lay động, dáng vẻ thiếu nữ thướt tha mềm mạichiếu rọi ở trên màn sân khấu! Quá trình này giống như một từng cánh từng cánh hoa nở rộ mê người, cho đến nhụy hoa say lòng người hiện ra ở trước mặt trời đất!

Tóc đẹp đen như mực trải thẳng ở thắt lưng bao lấy thân thể trơn bóng trong suốt xinh đẹp, từ từ bước vào trong nước có cánh hoa nhài, đen đen, trắng trắng, thơm thơm, sáng sáng, nháy mắt gom hết toàn bộ ánh sáng trong phòng, cuối cùng làm cho trong mắt người ta không có cách nào nhìn thấy cái khác!

Mà "người khởi xướng" tạo thành loại ảnh hưởng này lại thoải mái dựa vào thùng tắm, ánh mắt khép hờ, cánh tay mảnh khảnh trêu chọc cánh hoa nhài trong nước, miệng hừ hừ giai điệu êm tai không biết tên từ thời không xa xôi, chạy không suy nghĩ, không thể tưởng tượng được nhập đến đây, nghĩ việc trọng sinh mê muội đã qua.

Đã không đếm được bao nhiêu lần, tuy mỗi lần hao tốn vài triệu tế bào não, nhưng đến nay cũng không rõ bản thân đã xảy ra chuyện vì, vì sao lại như vậy?