Chương 1: Trận chiến đầu tiên
Buổi ra mắt sách mới của công ty
Vincent, Mạc Ninh xuất hiện trong một chiếc váy đỏ dài thắt eo khá đơn
giản, nhưng cũng đủ khiến các phóng viên có mặt ở đó nhất thời đều đóng
băng. Cô không đứng dậy thì thôi, nhưng một khi đã đứng lên thì không
nghi ngờ gì nữa, cô lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cô cũng không muốn mình lại trở thành tiêu điểm nhanh đến thế.
Chẳng qua là, cô không thể chịu nổi mùi
nước hoa gay mũi của nữ đồng nghiệp kia. Cho nên, ngay khi nữ phóng viên kia đặt câu hỏi xong, cô liền thong dong đứng dậy, khuôn mặt đầy tự tin nói: “Tôi là Mạc Ninh, phóng viên tạp chí Nhà quan sát kinh tế, có một vấn đề muốn hỏi giám đốc Cố. Quý công ty từ trước đến nay chỉ
chuyên xuất bản loại sách chuyên về thể loại thói quen tiêu dùng hàng
ngày, lần này lại tấn công sang thị trường sách nấu ăn xin hỏi có nguyên nhân đặc biệt nào không? Theo tôi được biết, tại thị trường Trung Quốc, những năm gần đây lượng tiêu thụ sách thói quen tiêu dùng đang giảm
mạnh, đặc biệt dưới áp lực của lũng loạn độc quyền, sách do quý công ty
xuất bản vẫn chưa thực sự hấp dẫn người tiêu thụ, không biết lần triển
khai kế hoạch in ấn sách mới này, ngài Cố nắm chắc được mấy phần?”
Mạc Ninh có thể nhận thấy những ánh mắt kinh sợ, đánh giá, hoài nghi, kinh ngạc và tò mò.
Sau khi câu hỏi này được nêu ra, không
chỉ giới truyền thông mà đại diện phía tiêu thụ cũng dồn chú ý vào cô.
Mạc Ninh nhìn thấy vẻ bất mãn ẩn giấu trong những đôi mắt kia, khóe
miệng liền mỉm cười.
Trên cao có người đứng lên, nhìn qua một lượt, tim Mạc Ninh không thể không đập nhanh mấy nhịp. Có một loại
người, cho dù tầm nhìn của bạn cao đến đâu, trừ khi cố ý coi thường, nếu không chắc chắn sẽ không thể lơ là được.
Đại diện của công ty Vincent ở Trung Quốc, Cố Chuẩn.
“Cám ơn cô đã hỏi.” Người nọ hướng Mạc Ninh lễ độ gật đầu, ánh mắt lại nhìn xuống giới truyền thông: “Thật không dám dấu, tôi là giám đốc tiêu thụ của Vincent, nhưng lượng tiêu
thụ sách thói quen tiêu dùng của công ty có giảm sút những năm gần đây,
tôi cũng không biết.” Cố ý nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt lóe lên
một tia kiên định làm người khác phải tin tưởng. Tạm dừng giây lát,
giọng anh kéo dài ra: “Trong số kỷ niệm 8 và 9 tuổi của tạp chí, công ty cũng đã nói đến, tôi nghĩ bạn bè và giới truyền thông cũng biết đến độ chân thật của tạp chí này. Nhưng nữ phóng viên kia lại vừa nói
‘Theo tôi biết’, tôi lấy danh nghĩa của Vincent đảm bảo, cái ‘Theo tôi
biết’ của cô là không đáng tin cậy. Ngoài ra, về sách sắp phát hành, tôi không cần do dự có thể nói cho tất cả mọi người cùng biết, tất cả thành viên của Vincent đã và đang tham gia dự án này tin tưởng mười phần vào
khả năng thành công của nó.”
Tất cả ánh mắt đồng tình đều đổ dồn lên Mạc Ninh, phảng phất xung quanh cô không biết có bao nhiêu sự chê cười.
Nhưng điều làm người ta mở rộng tầm mắt chính là, trong không khí xấu hổ này, Mạc Ninh lại đứng lên hỏi lần thứ hai: “Nếu sự thật đúng như giám đốc Cố nói, tôi xin nhận lỗi. Chỉ trách sao
quý công ty quá nổi tiếng, giám đốc Cố lại luôn bận rộn, muốn tìm người
nắm rõ ngọn nguồn cũng khó, chúng tôi cũng hết cách đành phải dùng đến
biện pháp này. Nếu Cố tổng chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi, có lẽ hôm
nay tôi đã không mạo phạm đến vậy rồi.”
Không khí xung quanh lại xuất hiện tiếng thán phục, các loại thanh âm đan xen vào nhau.
Buổi họp báo ngày hôm nay do công ty
kinh tế hàng đầu trong nước tổ chức, những phóng viên có mặt ở đây đều
là những người đầy năng lực. Ai cũng đều biết, Cố Chuẩn từ trước đến nay đều là tiêu điểm của báo chí, nhưng anh chưa từng chấp nhận bất kỳ một
cuộc phỏng vấn nào.
Hàng trăm ánh mắt đồng tình hướng đến
Mạc Ninh, tiếng thì thầm bàn tán lan rộng, họ hiểu mục đích chính khi cô đặt câu hỏi nhưng lại không đoán ra được lai lịch của cô.
Thừa dịp mọi người đang đồng tình với
mình, Mạc Ninh dũng cảm đón nhận ánh mắt khiêu khích của Cố Chuẩn. Dĩ
nhiên cái ánh mắt khiêu khích này là do Mạc Ninh tự định nghĩa, trên
thực tế, Cố Chuẩn chỉ nhàn nhạt quét qua cô một cái. Chẳng qua, sau cái
nhìn, anh trả lời rất dứt khoát: “Nếu là tình huống cần thiết, tôi sẽ chấp nhận phỏng vấn.”
Mạc Ninh tức thì tiếp nhận: “Tôi đợi tin tốt lành.”
******
Khi kết thúc buổi họp báo đã hơn mười
một rưỡi, người đại diện đã đứng ra tổ chức một bữa tiệc đứng có thể gọi là cực kỳ xa hoa cho những người tham gia buổi họp báo ngày hôm nay.
Họp báo vừa tuyên bố kết thúc, Hứa Thư Hoài đúng giờ liền gọi điện đến.
“Vincent thu xếp bữa trưa à?”
Mạc Ninh ôm bụng đứng dậy đáp: “Ừ.” Khi đi ngang qua đám người gần đó, cô cố ý nhìn lướt qua Cố Chuẩn đứng cách đó không xa, anh đang trò chuyện với một nhóm người, thái độ vừa lịch
sự vừa khiêm tốn, cũng thật có phong độ, khác hẳn bộ dạng lạnh lùng từ
chối cô ngày trước.
“Sao rồi?” Hứa Thư Hoài tử tế hỏi.
“Cái gì sao rồi?”
“Họp báo ấy.”
Đầu Mạc Ninh vẫn còn đang nghĩ đến tên Cố Chuẩn đáng chết kia, chỉ đáp lại có lệ: “À.”
“Không phải em hận công ty này thấu xương à?” Hứa Thư Hoài hình như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bồi thêm một câu: “Bọn họ từ chối lời mời phỏng vấn của tòa soạn em đến mấy lần?”
“Ba lần.” Mạc Ninh trả
lời, cô phụ trách mấy chuyên đề, thực ra cũng không cần phải đặc biệt
phỏng vấn người nào, nhưng cô là người đầy nhiệt huyết, không tin truyền thuyết Vincent không chấp nhận phỏng vấn riêng không bị phá vỡ, cho nên to gan lớn mật hẹn phỏng vấn đến hai lần, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Lần cuối cùng, cũng là ba tháng trước, cô phải làm một bản tin đặc biệt, Mạc Ninh tốn bao công sức mới có thể ngụy trang thành đối tác làm ăn
của Vincent, nhưng khi bước vào phòng làm việc của anh, Cố Chuẩn ngay cả nhìn cũng không buồn làm, lập tức để thư ký của anh mời cô ra ngoài.
Nói là mời, nhưng thực chất là đuổi thẳng cổ. Cho nên, Mạc Ninh biết
nguyên nhân anh ta không đồng ý phỏng vấn không phải là ngẫu nhiên,
chính là vì anh ta chẳng nể mặt ai cả.
Cô không phải người thù vặt, nhưng cô
thích đền ơn những người từng làm hại cô. Chẳng hạn như người được xã
hội cho là vô cùng tốt Cố giám đốc Cố Chuẩn này.
“Không động đến nỗi đau của em nữa, khó khăn lắm mới được đến đây, anh còn đang định mời em đi ăn cơm.” Hứa Thư Hoài nửa đùa nửa thật nói.
Nghĩ đến việc thất bại lần trước, khẩu khí của Mạc Ninh không tốt: “Thừa tiền à.”
“Không hẳn, gần đây mới phát tiền thưởng, quả thật nhiều đến tiêu không hết.”
“Tình cảm tốt thật, tự dưng lại mời cơm, em đến ngân hàng trực tiếp rút tiền từ tài khoản của anh là được rồi.” Vừa nói, Mạc Ninh đã đi ra đến cửa, ngoắc ngoắc xe taxi, cúi người chui vào.
Ở đầu dây bên kia, Hứa Thư Hoài nghe thấy Mạc Ninh nói chuyện với tài xế, lập tức trầm giọng nói: “Em như vậy là không muốn gặp anh?”
“Chờ anh bỏ bạn gái bây giờ rồi hãy đến tìm em nhé, em luôn chào đón.”
“Giờ anh không có bạn gái.” Hứa Thư Hoài nhanh miệng nói.
Mạc Ninh không muốn đôi co qua điện thoại, viện cớ nào đó rồi tắt máy.
******
Buổi trưa ở tòa soạn báo chỉ có một mình Phó Tịch Nhan, Mạc Ninh từ xa đã huýt sáo với cô: “Người đẹp Phó hôm nay không có hẹn à?”
Phó Tịch Nhan đang xem “Không phận sự chớ quấy rầy”, nhìn cảnh trước mắt mà cười ngả cười nghiêng, nghe thấy tiếng Mạc Ninh đùa giỡn cô, tùy ý đáp một câu: “Người đẹp đây không có hẹn.”
“Vậy xin mời di giá đến chỗ em bình luận về Cố Chuẩn một chút!” Mạc Ninh kéo ghế rồi ngồi xuống, bật máy vi tính lên, cầm báo ngày hôm nay đặt lên bàn, cúi đầu nhìn lại cho rõ.
Nghe đến đây. Phó Tịch Nhan rất hưng phấn, “Ba” một tiếng đập xuống bàn phím, hình ảnh tạm dừng, xoay ghế trượt đến trước mặt Mạc Ninh: “Em vừa nói ai?”
Nhìn thấy tin tức kinh hãi này trên báo chí, Mạc Ninh chỉ cau mày đáp: “Cố Chuẩn a.”
“Cố Chuẩn?!!” Tiếng nói chói tai của Phó Tịch Nhan vang vọng khắp gian phòng, những tờ báo trên bàn cũng vì tiếng thét của cô mà run rẩy thật đáng thương.
Mạc Ninh không màng mưa gió gào thét, vẫn bất động như cũ đọc tin tức: “Vincent là đối tượng của em chị biết không?”
Phó Tịch Nhan nức nở nói: “Ai quan tâm cái này, chị hỏi em, em biết gì về anh ta? Rốt cục anh ta có chấp nhận phỏng vấn không?”
“Cái này không phải em hỏi chị sao?” Cuối cùng Mạc Ninh cũng ngẩng đầu, “Không phải chị biết nhiều về anh ta à?”
Phó Tịch Nhan kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Đó chỉ là chị làm bản nghiên cứu cả nhân về anh ấy.”
Mạc Ninh cúi đầu lần nữa, cẩn thận nhìn những chữ then chốt trên mẩu tin “Cha dượng”, “Phán quyết”, “Chưa đạt được”, thản nhiên nói: “Đừng ngại, kể một chút đi.”
“Cố Chuẩn là người rất thần bí,
trước khi làm giám đốc tiêu thụ của Vincent, anh ta là giám đốc tiêu thụ của Hoa Long, nhưng lại được Vincent mời làm việc, đúng là vòng luẩn
quẩn. Lẽ ra ông chủ của Hoa Long đối với anh ta rất tốt, từ khi học đại
học đã cho anh ta đảm nhiệm vị trí trợ lý của học viện Hoa Long, bồi
dưỡng anh ta như bồi dưỡng đứa con vậy, đến khi Cố Chuẩn nhận được bằng
tốt nghiệp, Hoa Long đã ký hợp đồng, cho anh ta đãi ngộ thật tốt, thù
lao cũng khá, nhưng mà,… kết quả, anh ta lại là con dơi của Vincent, khi anh ta vào làm trong Vincent bị bao nhiêu người trách móc, nhưng anh ta cũng là người đầu tiên đưa Vincent đến Trung Quốc.” Phó Tịch
Nhan Chính tốt nghiệp đại học phát thanh viên, tài ăn nói không cần phải nhắc, nói một lèo ba bốn phút tuyệt không thở dốc. Mạc Ninh vốn bị hấp
dẫn bởi bản tin này, nay lại bị lôi kéo vào màn thuyết trình của cô.
Cuối cùng, Mạc Ninh mới mở miệng: “Điểm này có gì mà kỳ lạ?”
Phó Tịch Nhan: “Không kỳ lạ?”
Mạc Ninh trừng mắt nhìn cô: “Chuyện của chị nhảm quá.” Nói xong, cô gập tờ tin tức xã hội lại, thả lên trên bàn, trở lại khung cảnh làm việc chăm chỉ
Phó Tịch Nhan oán trách lầm bầm một câu: “Không phải em kêu chị tới sao?”
Khi đại diện Vincent gọi điện đến, Mạc
Ninh đang cắn bút chỉnh sửa bản thảo, tuy cô thích dùng vi tính viết bản thảo, nhưng khi sửa lại thích dùng bút. Chạng vạng sáu giờ là thời gian bận rộn nhất, cầm điện thoại lên, Mạc Ninh vốn định đợi đầu dây bên kia mở miệng là giả tiếng máy ngoài vùng phủ sóng, nhưng người bên kia lại
nói: “Cô Mạc đúng không? Tôi là thư ký của giám đốc Cố công ty Vincent, Phạm Mông.”
Mạc Ninh rất nhanh đã bỏ chiếc bút đang ngậm trong miệng xuống, lập tức đi vào trạng thái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu: “Dạ. có việc gì không?”
“Chào cô.”
“Xin chào.”
“Sáng Thứ bảy cô có rảnh không?” Dừng một chút, đầu kia nói tiếng, “Cố tổng muốn hẹn cô phỏng vấn.”
Trong lòng Mạc Ninh vui mừng nhưng giọng nói vẫn đều đều: “Được, mấy giờ?”
“Cô thấy mười giờ được không?”
“Không thành vấn đề.” Cúp điện thoại, Mạc Ninh thả người trên chiếc ghế dài, ngả lưng xuống, không thể kiềm chế tiếng cười vang.