Chương 1
Lâm Hàn một lần, lại thêm một lần lưỡng lự trước cửa, khiến tên bảo vệ vốn mang bộ mặt tươi cười cũng nhịn không nổi mà hỏi:
"Vị tiên sinh này, ngươi rốt cuộc có vào hay không? Phí vào cửa cũng chỉ XXX thôi, làm gì phải nghĩ đến 2 tiếng đồng hồ a?"
Lâm Hàn bị gọi đến có chút sợ hãi, hoang mang, rối loạn nhìn trái nhìn phải một chút, thấy xung quanh không có kẻ nào tò mò nhòm ngó, vội vươn một chân, bước vào Bar.
Bên trong cánh cửa quả nhiên là một thế giới hoàn toàn khác.
Trước đây Lâm Hàn rất nhiều lần hạ quyết tâm, cũng chưa một lần dám bước vào. Hôm nay rốt cục cũng đến chỗ này, gửi xong đồ dùng cá nhân, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhịn không được ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh: "Thật nhiều người. . . . . ."
Hơn nữa đều là nam nhân.
Hắn cho tới bây giờ vẫn là chưa từng thấy qua chỗ nào tập trung nhiều Gay như vậy, thực sự là đông nghìn nghịt. Trong thành phố nguyên lai lại có nhiều *đồng loại* như vậy, hắn bình thường không nhận ra điều này.
Lâm Hàn tùy tiện gọi rượu, đứng ngồi không yên, vừa uống, vừa nghĩ xem phải mở miệng thế nào.
Hắn tới nơi này, đương nhiên không phải để uống loại rượu mà bên ngoài chỉ cần dùng một phần mười so với cái giá này là có thể mua được. Narcissism là một Gay bar nổi tiếng, ngoài những loại rượu hiếm có khó mua ở ngoài, trọng yếu hơn, là bởi vì nó cung cấp dịch vụ tình dục chất lượng phi thường xuất chúng.
MB, Moneyboy, nói cách khác, nam kĩ. . . . . .
Lâm Hàn trong lòng mặc niệm, rốt cục lấy đủ dũng khí ngăn một tên phục vụ lại.
"Tiên sinh còn cần gì không?"
"Ta. . . . . ." Lâm Hàn khẩn trương đến mức dạ dày quặn cả lại, rất khó mở miệng, "Ta, ta muốn. . . . . ."
Tên phục vụ lập tức so với hắn còn khẩn trương hơn: "Cái gì?"
Lâm Hàn bắt đầu nói lắp, "Ta là muốn. . . . . ."
"Chúng tôi nơi này là chấp hành pháp luật, không cung cấp những loại giao dịch bất hợp pháp."
"Không phải. . . . . ." Lâm Hàn rốt cục cũng tích lũy đủ dũng khí, "Ta, ta muốn kêu MB."
Đối phương trầm mặc trong chốc lát, giống như hắn chỉ là gọi một chén rượu bình thường vậy, "Chỉ có như vậy thôi phải không? Ta còn nghĩ ngươi quên mang tiền."
Lâm Hàn âm thầm giật mình, thế giới mình chưa từng biết đang dần mở ra.
Rất nhanh có người tới, dẫn hắn đi, chỉ cho hắn xem vài người, hoặc đứng hoặc ngồi, vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm.
"Xin lỗi, chỉ còn vài vị như vậy thôi."
Hôm nay là ngày phát lương, trong bar không khí thực sự rất tốt, Lâm Hàn tới không đúng lúc, lại là khách lạ, nói không khách khí chứ vài ba vị kia đều là *hàng tồn kho* thôi.
Làm loại công việc này, kỳ thật khí chất so với tướng mạo còn quan trọng hơn.
Lâm Hàn có chút khổ sở, không tìm được người vừa ý, sinh nhật này chỉ sợ lại càng thương tâm.
Không có lựa chọn, Lâm Hàn đành phải nhìn đông nhìn tây, nghĩ muốn tận lực tuyển một người hợp sở thích. Đang phát sầu, bỗng nhiên nhìn thấy một nam nhân vừa tới, đứng trong đám người bên cạnh, cúi đầu nói cái gì đó.
Người này cao lớn tuấn mỹ, đứng ở đó với bộ dáng cực kỳ anh tuấn, mặt mày có loại mị khí trầm ẩn. Lâm Hàn ngơ ngác nhìn về phía hắn, hắn cũng hai mắt nhìn lại Lâm Hàn, sau đó là mỉm cười.
Nụ cười ôn nhu kia làm cho Lâm Hàn lập tức cảm thấy tâm động, đang bị tổn thương, chính là cần phải có loại trị liệu tươi cười này để an ủi a.
"Ách, ta muốn người này, có thể chứ?" Lâm Hàn lần đầu triệu kĩ trong đời, có chút bối rối.
Vài người nhìn nhau, không ai lên tiếng, nam nhân kia lại đang nhướn mày cao thấp đánh giá hắn, nhìn hắn một lúc lâu, cười trả lời: "Được."
Bước đầu tiên khó khăn nhất, đã xong, kế tiếp liền rất đơn giản, hai người đến một căn phòng gần đó, uống rượu hàn huyên vài câu, Lâm Hàn biết mình nên bắt đầu hưởng thụ thương phẩm vừa *mua*.
Nhưng là. . . . . .
"A, thật ngượng ngùng."
Đối với một người đang áo mũ chỉnh tề như thế, Lâm Hàn thật không biết nên mở miệng từ đâu.
"Ân, ách, ta, ta gọi là Lâm Hàn."
Đối phương cười: "Ta là Diệp Tu Thác."
"Muốn, muốn xem TV không?"
Lâm hàn không biết nên bắt đầu thế nào, người đẹp như vậy, hắn vẫn là lần đầu ở gần, cảm thấy không làm cái việc kia cũng không có vấn đề gì, nói chuyện phiếm đều hảo.
Diệp Tu Thác nhìn hắn một chút, rồi cười rộ lên, giọng điệu tuy ôn nhu nhưng vẫn mang chút hương vị tà ma: "Chúng ta tới nơi này để xem TV a?"
"A, là, nga." Lâm Hàn vội đứng lên, "Kia, muốn tắm trước không?"
"Cùng nhau tắm đi." Diệp Tu Thác không có nửa điểm mất tự nhiên, cười với hắn.
"Không không không, chờ ta tắm trước rồi ngươi mới đến đi."
Lâm Hàn có chút hoảng sợ, rõ ràng là hắn bỏ tiền phiêu kĩ (
bao giai ^^), như thế nào lại giống như hắn bị người khác phiêu.
Rốt cục hắn đã nằm trên giường, mất ba giây cởi áo, Lâm Hàn trừng mắt nhìn nam nhân cao lớn kiện mỹ đứng đối diện, đang - trần - truồng, cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống bên thái dương.
"Cái kia. . . . . ."
Không đợi hắn mở miệng thương lượng ai thượng ai hạ, đối phương đã muốn trần trụi tiến đến, đem hắn đặt lên giường, động tác thuần thục, bắt đầu hôn môi, vuốt ve ngực và đùi hắn.
"Cái kia. . . . . ." Hôn môi cảm giác phi thường tốt, nhưng Lâm Hàn bị hắn dùng ngón tay ấn ấn liền cảm thấy rất đau, rất bất an.
"Nhẹ, nhẹ một chút. . . . . ."
"Ân."
"Ta, ta không có kinh nghiệm."
"Nga?" Đối phương kinh ngạc nhìn hắn, "Không phải người vừa rồi ở trong bar kêu MB? Ngươi thực phóng đại thôi."
"Ta, ta là muốn tìm người có kĩ thuật tốt. . . ." Lâm hàn có điểm sợ hãi cái ngón tay đang vẽ loạn trong cơ thể hắn, "Hôm nay là sinh nhật ta. . . Ta ba mươi tuổi, chưa từng kết giao với ai. . . Cho nên muốn học chút kinh nghiệm. . . . . ."
"Nga. . . . . ." Đối phương hiểu rõ liền tạm thời rút tay, ôm hắn, cười, "Như vậy ta là quà sinh nhật của ngươi a? Thực vinh hạnh."
Quả nhiên động tác kế tiếp càng thêm ôn nhu, nam nhân hôn hắn rất nhiều lần, thật cẩn thận khuếch trương, thấy thân sau đã thả lỏng, mới đem tính khí nóng cháy thong thả sáp nhập.
Chuyên nghiệp so với tay ngang quả nhiên khác biệt, kỹ xảo trên giường phi thường hảo, ngay cả Lâm Hàn lòng mang sợ hãi lần đầu thể nghiệm cảm giác bị người khác đặt dưới thân cũng có thể cảm nhận được khoái cảm, trong thân thể không ngừng ma xát va chạm.
Sau nhiều lần cao trào mới hổn hển dừng lại, nam nhân rời khỏi cơ thể hắn, nhưng vẫn ôm hắn. Hai người nằm ôm nhau nghỉ tạm, tuy rằng thực mệt mỏi, nhưng này cảm giác ấm áp thân mật này khiến Lâm Hàn đột nhiên rất muốn cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Cái kia. . . . . ."
"Ân?" Đối phương lại hôn lên cổ hắn, rồi tới vành tai, lực càng lúc càng mạnh. Rõ ràng mới *giải quyết* xong, thế nào đã lại nhìn như lại muốn.
"Kỳ thật, ta thích một người." Lâm Hàn do dự, chuyện này nói ra hẳn sẽ mất vui, có thể sẽ làm nam nhân đang bận rộn hôn hít kia mất luôn cả hứng, nhưng hắn nhịn không được.
"Ân?" Đối phương quả nhiên dừng tay.
"Nhưng là, hắn là straight, hắn thích nữ nhân. . . . . ."
Diệp Tu Thác nhìn hắn, không âu yếm thêm, còn nhẹ nhàng vuốt đầu và lưng của hắn.
Lâm hàn được cổ vũ, liền nói tiếp.
"Hắn là người mẫu, trông rất được. Ta quen hắn đã nhiều năm, vẫn là bằng hữu tốt, không, là bằng hữu tốt nhất. Chúng ta cùng thuê một căn nhà, hắn có chuyện gì đều nói cho ta, mỗi lần có bạn gái mới đều đưa về cho ta xem, hỏi ý kiến ta. . . . . .
"Hắn còn thường xuyên mời ta ăn cơm, đúng rồi, hắn còn tặng ta hai đôi tất. . . . . ."
Diệp Tu Thác nhìn hắn: "Kia, vì cái gì đêm nay hắn không cùng ngươi mừng sinh nhật?"
"Hắn đêm nay có việc quan trọng phải đi, xong việc còn phải cùng mọi người mở party, khuya mới trở về. . . . . ."
Diệp Tu Thác không nói gì, chỉ cười cười.
Lâm Hàn nhìn hắn, có chút vội vàng: "Ngươi cảm thấy hắn có chút thích ta không?"
Diệp Tu Thác lại cười một chút: "Hoàn toàn không có."
"Nhưng là, có đôi khi hắn cũng sẽ nói những lời thực ngọt ngào a, hắn nói nếu ta là nữ nhân hắn sẽ kết giao ta a. . . . . ."
Diệp Tu Thác không khách khí đánh gảy hắn: "Chính ngươi trong lòng cũng rõ ràng đi, nếu cảm thấy hắn thích ngươi, ngươi sẽ không đến bar kiếm trai."
Lâm hàn không biết làm sao, nước mắt lập tức chảy ra.
Hắn cũng biết Diệp Tu Thác nói chính là thật sự.
Diệp Tu Thác thở dài, giúp hắn lau nước mắt. "Đừng khóc"
"Đúng, thực xin lỗi."
Biết gào khóc vào lúc này sẽ mất vui, Lâm Hàn dùng sức sụt sịt cái mũi, nghĩ muốn đem nước mũi thu trở về, nhưng là vẫn nhịn không được nước mắt.
Hắn cũng biết chính mình rất yếu đuối. Trước đây bởi vì điểm này mà hắn thường bị cười nhạo hèn mọn, bị mắng ẻo lả.
Sau rốt cục vất vả sửa lại được một ít, nhưng là chỉ cất vào trong mà thôi, gặp chuyện thương tâm, chết nghẹn cũng không nín được, ngay cả xem phim tình cảm vớ vẩn cũng mất một cái khăn tay để lau nước mắt.
Chính là nam nhân phải ra dáng nam nhân, nam nhân giống như nữ nhân, ai sẽ để ý đây?
"Đừng khổ sở, ngươi còn có ta a."
Bỏ tiền ra mua dịch vụ quả nhiên rất khác, đối phương phi thường ôn nhu, hoàn toàn không bởi vì bị đánh gảy hứng thú mà hờn giận, ngược lại còn kiên nhẫn an ủi hắn.
"Ít nhất còn có ta cùng ngươi mừng sinh nhật a. Sinh nhật ba mươi tuổi, rất đặc biệt đi?"
Lâm Hàn lập tức khóc thảm hại hơn.
"Tốt lắm, ngày mai ta mời ngươi ăn bánh ngọt thế nào? Ngươi tới nơi này là để quên chuyện của hắn đi ko phải sao?" Diệp Tu Thác ôm hắn, lại sờ đầu và lưng hắn, "Như vậy chỉ cần nghĩ tới ta thì tốt rồi, ta là sẽ làm ngươi hạnh phúc nga. . . . . ."
Tuy rằng hắn dùng tiền để mua lời ngon tiếng ngọt, nhưng với hắn như thế cũng xem như nhận được lễ vật ấp áp ngọt ngào rồi.
Lâm Hàn nghĩ người kia hẳn đang cùng một đám nam nữ xinh đẹp cuồng hoan vui vẻ, lại nghĩ đến mình chỉ có thể dùng tiền mua MB đến để thể nghiệm lần đầu tiên khi đã ba mươi tuổi, nhịn không được lại khóc ô ô lên.
Diệp Tu Thác vẫn ôm hắn, kiên nhẫn xoa lưng, lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho hắn, giống tình nhân, lại giống người nhà an ủi hắn, chờ tiếng thút thít nhỏ dần, mới siết chặt hắn vào lòng ôn nhu làm thêm một lần.
Cảm giác được người khác quan tâm phi thường ấm áp hạnh phúc, đau đớn đều biến mất, Lâm Hàn khóc xong, tâm tình chậm rãi vững vàng lên, liền ngủ.
***
Cữ tưởng ngày hôm sau sẽ ngọt ngào ngủ đến giữa trưa, hoặc là dậy không nổi, kết quả mới sáng sớm đã bị cái bụng lay tỉnh, sự thật vốn là không tốt đẹp, hắn đành phải giãy dụa đứng lên đi WC.
Ngồi trên bồn cầu hắn mới cảm thấy toàn thân đau nhức muốn chết, nơi bị xâm nhập ẩn ẩn đau, dự đoán được vài ngày sau sẽ không tốt cỡ nào. Còn tưởng rằng triệu MB là hưởng lạc, không nghĩ tới lại phải chịu tội như vậy.
Lâm Hàn ngồi yên nghỉ ngơi một hồi lâu mới đứng lên. Biết có trở lại giường cũng ngủ không được, chỉ đại khái tắm một chút, thay quần áo chuẩn bị về trước.
Diệp Tu Thác còn nghiêng người ngủ say, tư thế thả lỏng tự nhiên thoạt nhìn thực thoải mái. Lâm Hàn cảm kích đem phí dụng đặt đầu giường, nghĩ nghĩ lại, lại bỏ thêm một ít, mặc dù có điểm hơi quá, nhưng Diệp Tu Thác đáng được nhận đi.
Xã hội thật sự là phát triển. Hiện tại MB không chỉ cần có diện mạo, khí chất tốt, giúp người khác thỏa mãn nhục dục, còn có cả dịch vụ tư vấn tâm lý chữa trị tâm bệnh, khó trách Narcissism nổi danh như vậy.
****
Lâm hàn rời khách sạn, kêu taxi về, đang sửa thang máy, mông vốn đã đau chết khiếp, lại phải leo thang bộ khiến hắn đau đến tắc thở.
Hắn cẩn thận xoay chìa khóa mở cửa phòng, tận lực không gây tiếng động, miễn cho người bên trong tỉnh giấc.
Nào biết vừa vào liền thấy nam nhân cao lớn tay hung, tay đấm, đứng ở phòng khách trừng mắt nhìn hắn.
"Ách. . . . . ." Lâm hàn sợ tới mức rụt người lại.
"Ngươi đi làm gì cả đêm?"
"Ta, ta đi ra ngoài chơi một chút. . . . . ."
Trình Hạo sắc mặt xanh mét, rất khó coi: "Hiện tại mới biết đường trở về?! Mệt ta đặc biệt mua bánh sinh nhật cho ngươi."
Lâm Hàn lúc này mới nhìn đến bánh ngọt trên bàn, vừa kinh hỉ vừa hối hận: "Nhưng, nhưng là, ngươi nói buổi tối có chuyện phải đi, không rảnh sinh nhật. . . . . ."
"Ta là không rảnh, sớm biết ngươi đi lêu lổng, ta cũng không xong việc liền vội vả trở về." Trình Hạo hai mắt phẫn nộ nhìn hắn, lại nhíu mày cao thấp đánh giá hắn, hồ nghi, "Ngươi rốt cuộc đi làm gì?"
"A, ta. . . . . ." Lâm hàn không biết nói dối, tư thế đi lại bây giờ của hắn cũng thật rất rõ ràng tố cáo đêm qua hắn làm gì, đành phải thành thành thật thật, "Ta đi triệu nam kĩ. . . . . ."
Trình Hạo lộ ra biểu tình sét đánh ngang tai, ngoái cái lổ tai hỏi lại: "Gì?"
Lâm hàn sợ hắn không rõ, lại giải thích: "Là kêu ở bar, ngươi cũng biết ta là. . . . . ."
"Nam kĩ? Triệu nam kĩ?" Trình Hạo mắt lồi khỏi tròng, gân xanh nổi đầy cổ, tựa hồ máu cũng muốn thổ ra, "Ta ở chỗ này chờ ngươi một buổi tối, ngươi lại đi triệu nam kĩ?"
"Nhưng là. . . . . ."
"Lại đây!" Trình hạo kéo áo hắn, không phân trần đem quần xả luôn xuống dưới, "Ngươi nằm trên hay nằm dưới?"
"Dưới, phía dưới. . . . . ."
Lâm Hàn hoảng sợ vạn phần, thanh âm phát run, đối phương cũng không khách khí đem chân hắn mở ra, từ phía sau kiểm tra trong chốc lát.
"Dùng BCS không?"
"A. . . . . ."
Vừa thấy hắn có cái biểu tình ngạc nhiên như vậy, biết ngay là không dùng, Trình Hạo hận không thể bóp chết hắn: "Ngay cả BCS cũng không biết mang, còn học người ta đi phiêu kĩ!"
Lâm Hàn bị hắn mắng có chút sợ hãi, ngập ngừng : "Một lần hẳn là cũng không có gì quan hệ, hơn nữa người kia thoạt nhìn thực sạch sẽ. . . . . ."
"Làm kĩ còn có thể sạch sẽ? Ngươi muốn đi triệu nam kĩ, không bằng cho ta thượng!"
Lâm Hàn có điểm ảm đạm, không được tự nhiên đem quần mặc.
"Ngươi cũng không phải đồng tính luyến ái."
Hắn thích Trình Hạo, nhưng Trình Hạo không biết, hoặc là làm bộ như không biết, tóm lại bọn họ chính là bằng hữu.
Thầm mến một năm lại thêm một năm nữa, Trình Hạo cũng thay đổi không ít bạn gái, nhìn bọn họ thân thiết trước mắt mình, thường xuyên nghe thấy thanh âm nam nữ làm tình cách vách, càng ngày càng nhìn không ra hy vọng.
Vô vọng đau khổ yêu một người nhiều năm như vậy, hắn rốt cục cũng muốn hưởng thụ một lần, thử xem được người ta yêu rốt cuộc là cảm giác gì. Sinh nhật hôm nay tốn nhiều tiền, cuối cùng cũng thể nghiệm rồi.
Thế giới mà cái gì cũng được định giá, thật sự là hảo.
"Còn phát ngốc cái gì", Trình Hạo "Hừ" một tiếng, "Mau mặc quần, ăn bánh ngọt sạch sẽ cho ta, sau đó đi bệnh viện."
Lâm Hàn khúm núm ngồi vào bàn, bắt đầu ăn bánh ngọt, Trình Hạo khoanh tay đứng một bên, đằng đằng sát khí giám thị hắn.
Trình Hạo là người mẫu chuyên nghiệp, cao lớn anh tuấn, mặc quần áo phi thường đẹp, tự nhiên cũng sẽ không giống nam nhân bình thường ăn mặc lôi thôi; hắn hơi khiết phích, chú trọng ngoại hình, có một tập đoàn mỹ phẩm và nước hoa, thậm chí, Lâm Hàn có lần còn thấy hắn đánh phấn, dùng son môi.
Lần này, Lâm Hàn vốn ôm chút hy vọng, nghĩ đến mình có thể thành công.
Sau mới hiểu được đó chỉ là hi vọng hão huyền, Trình Hạo là Straight, đùa giỡn ngoài miệng thì không sao, nhưng muốn hắn thân mật nam nhân, có đánh chết hắn cũng không làm.
Hắn ăn, Trình Hạo đứng một bên mắng, đem hắn từ đầu đến chân không chút khách khí quở trách một hồi, cuối cùng ra lệnh: "Ăn hết bánh ngọt cho ta! Dư nhiều như vậy, ngươi muốn chết a?"
Lâm Hàn bị mắng hai mắt đều đỏ, vẫn cố nhẫn nại, bỏ bánh ngọt vào miệng, bị nghẹn đến run run.
Trình Hạo nhìn hắn như vậy, khẩu khí cũng nhẹ nhàng hơn: "Uống nước đi, đừng nghẹn ."
Người này mặc dù rất ngốc, nhưng Trình Hạo muốn làm bằng hữu với hắn.
Bởi vì hắn thật sự không phải ngốc, mà là không thông minh thôi (
hai kái này khác nhau sao??), không có mưu toan gì, chỉ bị người ta tính kế, không tính kế lại người khác bao giờ. Làm bạn với người như thế thực an toàn.
Ngốc đương nhiên không phải chuyện tốt, nhưng tốt là ở chỗ Lâm Hàn hiểu được mình ngốc, bởi vì biết mình ngốc mà cư xử biết điều, như vậy so với những kẻ tự cho mình thông minh còn đáng yêu hơn.
Biết chính mình không có chính kiến, nên hắn luôn thuận theo người khác, Trình Hạo có chủ ý gì hắn cũng thuận theo, nếu lỡ thất bại hắn cũng không trách móc lại.
Bằng hữu như vậy, tuy rằng không giúp được gì, nhưng ngược lại cũng không chuốc lấy phiền toái, không giận cũng không phản kháng, Trình Hạo chính là thích điểm này.
"Được rồi, ăn không vào thì đừng miễn cưỡng."
Lâm Hàn lúc này mới ngoan ngoãn buông bánh ngọt ra.
"Bất quá ta sẽ không nhanh như vậy tha thứ cho ngươi. Buổi tối bạn gái ta muốn qua đây, ngươi làm đồ ăn rất được, lần này giúp ta đi."
"Ân."
Lâm Hàn hít mũi, nghĩ đến việc tình nhân trong mộng khanh khanh ta ta cùng người khác trước mặt mình, liền cảm thấy bản thảo hôm nay hơn phân nửa là làm không xong .
Lâm Hàn vẽ truyện tranh (
chắc thế). Là nam nhân, lại đi vẽ truyện cho phụ nữ, bị người trong nhà mắng cho chết khiếp, sau đành phải chuyển qua thể loại truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết đánh đấm kịch liệt, không còn cái kiểu nam chính đẹp trai anh tuấn luôn miệng nói ra lời ngọt ngào, chỉ còn lại tình huynh nghĩa đệ, ngẫu nhiên lại được đánh giá cao.
Nhưng trong lòng chua xót không phục, làm sao còn nhiệt huyết mà làm việc a.
****
Ngày mai đến hạn deadline, nhưng Lâm Hàn rất uể oải.
Bởi vì tối hôm qua lại thấy Trình Hạo cùng ả bạn gái xinh đẹp cũng là người mẫu khanh khanh ta ta suốt đêm, nên tâm trạng hắn rất khó chịu, liền bức chết thằng nam chính trong tiểu thuyết dài kỳ của hắn. Hôm nay biên tập cầm bản thảo, tức giận đến hộc máu, lại không thể không đăng, liền đứng mắng hắn suốt 2 tiếng đồng hồ.
Lúc này, hắn vô luận nhìn lên ảnh chụp của Trình Hạo trên tạp chí, vẫn là tập trung xem tương quan bình luận trên tạp chí của mình, tâm tình đều khôi phục một ít.
Ngồi trong công viên chốc lát, hắn nhớ tới Diệp Tu Thác.
Tuy rằng làm xong mông rất đau, nhưng ở chung với Diệp Tu Thác quả thực rất thoải mái, trò chuyện và vân vân cảm giác tốt lắm.
Lâm Hàn còn thật sự tính toán, nếu thường xuyên đi phiêu kĩ sẽ không đủ khả năng tài chính, bất quá hắn cũng không cần từ A đến Z, chỉ ngồi tán gẫu suông, hẳn cũng tiện nghi không ít.
Nói chuyện phiếm một chút, hắn hẳn là đủ khả năng đi.
Nhưng vài lần đi Narcissism, vẫn không thấy Diệp Tu Thác, không biết có phải hay không bị người khác gọi đi rồi. Diệp Tu Thác là MB cao cấp (
hị hị), đông khách là tất nhiên đi, Lâm Hàn vì muốn gặp hắn, đành phải thường xuyên đến Narcissism.
Sau vài ngày mất tiền uống rượu vô ích, rốt cục Diệp Tu Thác cũng xuất hiện, Lâm Hàn bất chấp tất cả, vội vàng kêu: "Cái kia. . . . . ."
Diệp Tu Thác đang ngồi ở sô pha cùng vài người uống rượu, quay đầu phát hiện hắn, liền mỉm cười: "A, là ngươi a, đã lâu không thấy."
Lâm Hàn không biết hắn có phải đang *làm việc* hay không, cũng không biết quy củ thế nào, đành phải hỏi nhỏ: "Bọn họ là khách của ngươi sao?"
Diệp tu thác xoay người lại, cười với hắn: "Không phải. Như thế nào, ngươi lại muốn kêu ta? Nghe nói ngươi mấy hôm nay thường đến, là muốn gọi ta phục vụ phải không?"
"Ân", Lâm Hàn gật gật đầu, thấy mấy người kia đều nhìn về phía hắn.
Không khỏi xấu hổ, hắn vội vã "Không, không cần vào phòng, ngồi ở sô pha là tốt rồi…Ta chỉ muốn nói chuyện phiếm…"
"Nga?" Diệp Tu Thác vuốt cằm, động tác này do hắn làm, vừa tiêu sái vừa đáng yêu, "Nhưng là ta chỉ ngủ chung, không ngồi chung."
". . .Di?" Lâm Hàn tuy rằng không hiểu giá thị trường lắm, nhưng là cảm thấy nên ngược lại mới đúng, làm sao lại có người bán mình chứ không bán nghệ. Nhưng biểu tình Diệp Tu Thác lại rất nghiêm túc.
"Không thể nói chuyện phiếm sao?"
"Không được."
"Như vậy thì…ta sẽ thêm tiền, người ngồi sô pha với ta, như thế người cũng không hao tổn khí lực. . . . ."
Diệp Tu Thác lắc đầu, dùng khẩu khí không để kẻ khác cò kè mặc cả: "Làm tình, miễn phí thời gian nói chuyện phiếm, ngươi muốn hay không?"
Lâm Hàn nghĩ nửa ngày, bị cái điều kiện mua một tặng một hấp dẫn, vẫn là gật đầu.