Quyển 1 - Chương 1-1: Chú thích

Vì mình đã nói là ko sửa bất kỳ chi tiết nào trong bản dịch của bạn kamomochan nên mình chú thích một số tên riêng ko đồng nhất trong bản dịch này (tức là chỗ này tên A, nhưng chỗ khác tên A’). Tên đúng trong bản RAW theo mình tra được là tên in đậm. Phần edit của mình cũng sử dụng những từ được in đậm.

– Thọ Khang Cung: Thọ Xuân Cung (cung của thái hậu)

– Lai m Cung/ Lai n Cung: Lai Nhân Cung (cung của Lâm Tuyết Thanh)

– Lạc Chính Mạc: Lạc Chính Mịch (phụ thân của Phi Tâm)

PHỤ LỤC

Bối cảnh và quan chế:

Quốc danh: Cẩm Thái

Niên hiệu: Tuyên Bình

Hoàng đế đương triều : Tuyên Bình Đế Sở Vân Hi

Từ lúc Cẩm Thái khai quốc đã được một trăm hai mươi năm, trải qua sáu đời vua, triều thứ bảy là Tuyên Bình

Đông giáp núi Ô Luân Tát, tây giáp Mạc Hãn và Cách Mạc, nam giáp hồ Thôn Ly, bắc giáp Ôn Uyên, diện tích khoảng ba ngàn chín trăm vạn khoảnh.

Nước láng giềng: bên ngoài dãy núi phía đông có Ô Ly quốc, sa mạc phía tây có Man Sa quốc, phía nam có Dạ Loan quốc, phía bắc có mười ba đại hợp quốc (mười ba dân tộc thiểu số liên hiệp lại). Trong đó Ô Ly quốc là thuộc địa, Dạ Loan quốc là đồng minh.

Quy chế hậu cung:

Một hậu

Ba Phi: Quý, Đức, Thục. Chức vị ngang với tam công và tứ vương

Bốn Phu Nhân: Chiêu Hoa, Vinh Hoa, Tĩnh Hoa, Ninh Hoa. Chức vị ngang với hai quan thừa và quận hầu

Ngũ tần: Uyển, Thanh, Linh, Tuấn, Hòa. Chức vị ngang với trung lang và khinh hầu

Ngoài ra còn có những chức này, mỗi chức một vị: Mỹ Nhân, Phụng Viên, Sung Viện, Sung thị

Ngoài ra còn một số nữ quan Lục thượng tam ti, quản lý sự vụ trong cung.

Quy chế quan lại:

Cung vua: Trong cung đình có các tổng ti quản lý sự vụ do dòng họ hoàng thất đảm nhận, trực tiếp phụ trách với hoàng đế

Bên dưới có lục phủ, phân biệt thành: Cư An Phủ (nắm toàn bộ công tác nội vụ), Hành Chấp Phủ (chuẩn bị cập công tác bảo vệ khi xuất hành), Ti Chưởng Cục (điều hành nội vụ), Tông Đường Lệnh (thẩm tra tôn thất họ hàng), Hưng Hoa Các (chuyên ghi chép sử ký hoàng thất và đảm nhận chức thư ký), Hành Vụ Thuộc (thân vệ đế vương)

Bên ngoài triều đình:

Tam công: Tư Không, Tư Đồ, Đại Tư Mã (chia nhau nắm giữ tam ti). Tư Không giám sát việc xây dựng, lễ nghi. Tư Đồ quản lý đất đai, hộ tịch. Đại Tư Mã đảm nhận chiến sự. Nhất phẩm.

Dưới tam ti có:

1. Văn Hoa Các (lễ nghi và ngoại giao), Tuyên Luật Viện (pháp luật), Phụng Thượng Quán (sử), Trúc Nghi Đường (lao động)

Tất cả đều thuộc về công ti, Tư Không là trưởng quan cao nhất. Các vị trí tả, hữu thừa một người (nhất phẩm) làm chủ sự, tả hữu trung lang hai người (nhị phẩm), tả hữu thị lang hai người (tam phẩm), cấp dưới tán thị bốn người (tứ phẩm).

Ngũ phẩm chấp bút, chấp quyển, chấp lệnh.

2. Ương Tập Lệnh (tịch), Thổ Hưng Châu (đất), Ương Khố Phủ (quốc thu), Khố Phủ (dân thu)

Tất cả đều thuộc về thổ ti, Tư Đồ quản lý. Chức vị giống như trên.

3. Kinh Kỳ Doanh (bảo vệ vương thành), Hổ Kỵ Binh (tổng quân), Khiển Thị Doanh (quân địa phương)

Tất cả đều thuộc về binh ti, Đại Tư Mã là trưởng quan. Bố trí tả hữu tướng quân một người, tả hữu thị lang hai người, tả hữu trung lang tướng hai người, cấp dưới bốn người.

Tam ti dẫn đầu mười hai bộ, các cấp phân tới quan địa phương.


Mở đầu

Phi Tâm nhìn bích ngọc trản trên tay, trong đó chỉ có nước lọc.

Nước lạnh lẽo và trong vắt, ánh lên tia sáng ôn dịu màu ngọc bích.

Những giọt nước long lanh mà cô chưa bao giờ nghiêm túc thưởng thức, phàm thức ăn thức uống của cô đều phải cực kỳ tinh xảo. Uống trà nào thì phải phối hợp với tách trà đó, tuyệt đối không thể xê xích dù chỉ một chút. Nước lọc băng lạnh, cô chưa bao giờ uống, nhưng loại thức uống đạm bạc vô vị này, bây giờ cũng trở thành một thứ xa xỉ đối với cô rồi.

Lam bào xích đới nhốt cọp hùm, rồng bay phượng múa vượt kim lao.

Danh vọng là thứ cô đeo đuổi cả đời, cô thích nhất chính là thể diện! Nhưng giờ đây, tất cả danh vọng, thể diện cô đều đưa tay dâng hiến! Ai không sợ chết nhỉ? Cô mím môi, nụ cười nhợt nhạt nhưng vẫn như xưa! Đây là nơi do chính cô chọn, là nhà của cô, là chiến trường của cô, và cũng là nấm mồ của cô!

Từng có biết bao người van nài khổ sở trước mặt cô, từng có biết bao người gục ngã dưới bàn tính chi ly và tinh tường của cô! Lại có bao nhiêu lời nguyền rủa và mắng nhiếc? Trong cung điện này, chỉ có thành bại chứ không có đúng sai!

Nay cô như cọp bị giam cầm, đao thương bị mất độ sắc bén, như chim gãy cánh. Nhưng cô vẫn phải gắng gượng để duy trì thể diện sau cùng của mình!

Cô nhẹ nhàng đưa cốc nước lên định uống. Bỗng dưng bên ngoài phát ra những âm thanh huyên náo, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập đang bước sang. Cô hơi sững người, là y à, y đến rồi!

Trước kia cô bước vào đây là vì nơi này có thể đem lại cho cô tất cả thể diện và niềm vinh quang tối cao. Nơi này là trung tâm quyền lực, là đỉnh điểm của lợi ích, và cũng là sự tôn vinh, vầng hào quang và thanh danh! Cô chỉ nhìn thấy những thứ này, mà chưa bao giờ để ý đến y! Khi cô bắt đầu quan tâm, thì đã muộn rồi.

Dẫu y có muốn bẻ vụn xương cô ra, nổi giận lôi đình hay là suy sụp, cô cũng không có bất kỳ lời oán trách nào. Dù phải chết với ô danh, cô cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng cô sợ nhất chính là nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đáy cốc, khiến cô tan nát cõi lòng đó! Cô đã phụ một tấm lòng chân tình bị tổn thương sâu sắc được che giấu dưới đôi mắt ấy.

“Nàng tưởng trẫm sẽ nhận lòng tốt của nàng à? Sau khi nàng chết, trẫm sẽ cho tháo tóc phủ mặt, cỏ bùn bít miệng, chiếu nát đắp xác. Cứ thế mà kéo về Hoài Nam! Và sẽ lần lượt chiếu theo tộc phổ nhà họ Lạc Chính các ngươi mà chém đầu thị chúng cả thảy! ” Y đã nói như vậy, từng lời từng lời hệt như chiếc gai nhọn khắc sâu vào xương cốt, từng chữ từng chữ đều đẫm máu. Cô lắng nghe trong bàng hoàng, đau đớn nhưng không phải vì lời nói đó hay là vì sức lực đang khiến gân cốt cô sắp gãy lìa. Cô nhìn thấy nước mắt của y, tựa như Noãn Ngọc Hồ đó, giọt máu ứ đọng trên ngón tay bị cắn toạc, khiến cả người cô bắt đầu co giật lại!

Y đột nhiên thả cô ra rồi quay người bỏ đi.

Nhưng cô hối hả chạy theo, đưa tay kéo lấy vạt áo y, y hất tay một cái cô ngã sang một bên. Cả người cô bổ nhào, tay chân dùng hết sức nhướn về phía trước ôm lấy chân y. Lần đầu tiên trong đời cô vồ đến trước không một chút do dự, như muốn bắt lấy sợi lông ngỗng đang bay cao, hay là mảnh tuyết vụn trong suốt giữa khoảnh khắc đang dần tan biến.

Cô muốn níu chặt lấy y, nhưng chỉ túm được mặt đất băng giá, cô phát ra tiếng kêu đau đớn, hai mắt chỉ còn một màu đen, tay chân loạng choạng thế nào cũng không đứng dậy nổi, cảm thấy khóe môi có mùi tanh kinh tởm. Cô liều mình bấu lấy mặt đất, đột nhiên hét vang lên: “Vân Hi, cầu xin chàng đừng đi! ” Nói xong, máu đã trào ra khỏi miệng, hàng lệ cứ thế mà trượt xuống!

Cô đã từng đắm chìm trong phấn khích vì âm ưu thành công.

Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy đau đớn như sắp chết rồi!

Nhưng cô hiểu, dẫu ông trời có cho Lạc Chính Phi Tâm một cơ hội sống lại, cô vẫn sẽ lựa chọn con đường này không một chút do dự…