Chương 1
Tháng chạp năm Càn Ninh thứ sáu, tại kinh đô Thịnh Kinh của Bắc Hán triều.
Quá nửa đêm.
Trời không trăng. Gió lớn.
Những bông tuyết bay lất phất giữa không trung, bám vào má người ta mang tới cái lạnh thấu tâm can. Đám thị vệ gác thành tay cầm binh khí, hờ hững nhìn chiếc xe ngựa vừa dừng lại bên cạnh.
Vệ sĩ lệnh, tay cầm kiếm, rảo bước đi tới, chỉ thấy chiếc rèm xe nặng nề trước mặt được nhẹ nhàng vén lên, từ bên trong lộ ra mấy ngón tay thon dài, trắng muốt. Lúc này, mọi thứ xung quanh đã bị tuyết trắng bao phủ, nhưng vệ sĩ lệnh không thể phân biệt được rốt cuộc là tuyết xung quanh hay những ngón tay nõn nà như ngọc kia trắng hơn.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trầm hẳn xuống, không ngờ thứ trong bàn tay kia lại là lệnh bài mà Thái hoàng thái hậu ngự ban.
Vệ sĩ lệnh bất giác ưỡn thẳng lưng hùm, nhìn chiếc xe ngựa trước mặt với vẻ kính sợ, sau đó liền khoát tay, ra hiệu cho đi.
Cửa thành lại đóng chặt, nơi chiếc xe ngựa vừa dừng lại lúc này chỉ còn lại hai hàng vết bánh xe kéo dài về phía xa. Chỉ trong chốc lát, hai hàng vết bánh xe ấy cũng bị tuyết trắng phủ chẳng còn dấu tích.
Vệ sĩ lệnh thở dài, giữa không gian tăm tối, hơi thở của hắn kết thành một làn trắng bạc. Hắn không kìm được xoay người lại, đưa mắt nhìn về hướng hoàng thành ở đằng xa. Giữa màn đêm, lúc này tất cả cảnh vật đều ẩn mình chẳng còn bóng dáng. Trong đáy mắt vệ sĩ lệnh lấp lánh những tia sáng sắc bén, Thịnh Kinh đêm nay không biết sẽ xuất hiện một cơn phong ba bão táp ghê gớm đến mức nào.
Trên đường chẳng có bóng người qua lại, giữa sự tịch mịch chỉ có tiếng bánh xe cót két lăn đi, cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc đạp xuống mặt đường.
Trong xe, giữa làn ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy thấp thoáng hai bóng người ngồi nghiêm trang. Nhìn thân hình bọn họ, dường như là một nam, một nữ.
Cả hai đều không hề lên tiếng, trong tĩnh lặng, ngay cả những tiếng thở của bọn họ cũng bị âm thanh từ bên ngoài xe ngựa nhấn chìm.
Xe ngựa dừng lại phía trước dịch quán, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập, ngay sau đó là tiếng hô cung kính của người bên ngoài: “Cung nghênh Trưởng công chúa và Phò mã!”
Tấm rèm xe ngựa nặng nề được vén lên, bên trong là một nam tử gầy gò, trên người mặc trường bào màu xanh bình dị. Bàn tay ngọc ngà của Trưởng công chúa đặt giữa lòng bàn tay y, đôi ủng da hươu đạp xuống nền tuyết, âm thanh giòn tan vang lên kèm theo tiếng nước chảy tí tách vọng lại từ phía chiếc đồng hồ nước đằng xa, lại càng khiến lòng người thêm kinh sợ.
Gã thái giám quỳ trước xe không kìm được ngước mắt nhìn lên, thân hình yểu điệu của nữ tử đó liền đập vào mắt hắn.
Làn da trắng mịn, cổ trắng thon dài, răng ngà rạng rỡ, tóc dài, mi cong, cười tươi như hoa nở…
Có thầy tướng từng phán rằng, phàm nữ tử nào đẹp quá, ấy là cái họa.
Mà nữ tử này so với sáu năm trước quả là càng thêm kiều diễm.
Trưởng công chúa đã tỉnh táo trở lại sau phút chốc thẫn thờ, rồi nàng hơi cau mày, khẽ hé cặp môi son: “Đã là Thái hoàng thái hậu triệu gấp, tại sao còn phải tới đây trước?”
Gã thái giám vội vàng đứng dậy, cung kính đáp: “Bẩm Trưởng công chúa, Thái hoàng thái hậu có dặn, trước tiên hãy mời Phò mã gia nghỉ ngơi ở dịch quán, rồi đưa Trưởng công chúa vào cung.” Vừa nói gã vừa liếc mắt nhìn đám người bên cạnh, lập tức có người bước tới mời Phò mã vào dịch quán.
Trong lòng Trưởng công chúa thoáng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của Phò mã, thấy y khẽ nở một nụ cười ôn hòa, thấp giọng nói: “Mau đi đi, đừng để Thái hoàng thái hậu phải đợi lâu!”
Lần này nàng không lên xe ngựa nữa, ánh mắt liếc qua bên cạnh, thấy một chiếc kiệu màu xanh có nóc mạ vàng đã dừng ở đó. Gã thái giám cẩn thận đỡ nàng lên kiệu, rồi một giọng nói the thé vang lên: “Khởi kiệu…”
Phò mã vẫn đứng ở cửa, cho đến khi chiếc kiệu dần biến mất trong bóng tối mới chậm rãi xoay người.
* * *
Hoàng cung Bắc Hán.
Trong cung Hy Hòa sáng trưng đèn đuốc, cách lớp màn sa mỏng manh, đám cung nữ, thái giám không ngớt ra vào. Các thái y đang quỳ trước chiếc giường phượng mạ vàng, ai nấy đều tỏ ra đã hết cách.
Bên trong chiếc màn màu đỏ thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng ho khù khụ. Dương Ngự thừa đứng chờ bên ngoài nhíu chặt đôi mày, đã mấy lần muốn bước vào trong nhưng rồi kìm lại được.
Ngước mắt nhìn lên, ánh mắt y bắt gặp hai người đang vội vã từ ngoài cung Hy Hòa đi vào, đi trước rõ ràng là gã thái giám vừa được phái đi đón Trưởng công chúa. Dương Ngự thừa sững sờ, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy phù dung của nữ tử đi sau mà không cách nào dời đi được nữa.
Từ xa, Trưởng công chúa cũng đã nhìn thấy nam tử đang đứng ngay ngoài cửa đó. Trên người y mặc triều phục trang trọng, khi nàng đi tới trước mặt y, thấy bàn tay y bất giác nắm chặt, hằn rõ gân xanh.
Trưởng công chúa không nói gì, chỉ vội vã bước vào trong.
“Mẫu hậu…”
Một tiếng gọi khẽ vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, liếc mắt về phía nữ tử vừa đi vào. Chỉ thấy ánh mắt nàng trong veo, răng ngà trắng muốt, mái tóc dài buông xõa qua vai, dáng vẻ phong trần, bụi bặm nhưng lại không tỏ ra ủ rũ, mỏi mệt. Nơi đáy mắt nàng còn ẩn chứa những tia sáng sắc bén khiến mọi người chỉ thoáng liếc qua rồi không ai dám nhìn thẳng.
Trưởng công chúa đưa tay vén bức màn màu đỏ nhưng lại không treo vào chiếc móc ngọc cạnh giường, mà để nó nhẹ nhàng buông xuống ngay sau lưng, tựa như muốn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Bị bệnh lâu ngày, đôi bờ má vốn căng đầy của Thái hoàng thái hậu nay đã hõm xuống, thân thể tuy đang ẩn dưới chiếc chăn nhưng vẫn mang tới cho người ta cảm giác khô gầy, hốc hác. Bà không ngủ, cặp mắt héo hon vẫn đang mở to, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn phía trên. Trong đôi mắt ấy dường như không còn chút sức sống, khuôn mặt trắng bệch kia cũng không có vẻ gì giống như của người sống.
Trưởng công chúa cảm thấy lồng ngực mình bức bối, khẽ lay cánh tay của Thái hoàng thái hậu, giọng nói như đang khóc: “Mẫu hậu…” Đôi tay nàng cũng không kìm được cơn run rẩy, đã sáu năm rồi nàng chưa được gặp mẫu hậu. Trước năm mười ba tuổi, bà đưa nàng vào ở trong chùa để cầu phúc cho phụ hoàng, nàng chưa từng trách bà. Nhưng vào năm Càn Ninh thứ nhất, sau khi bị gả cho Hàm Lăng Quận thú và phải rời kinh, trong lòng nàng lại luôn hận bà.
Năm đó, nàng mười lăm, vừa đến tuổi trăng tròn. Thái hoàng thái hậu không coi việc hôn nhân của nàng như một cuộc giao dịch chính trị, nhưng cũng không cho nàng được lựa chọn người nàng thích. Đường đường là Phò mã của Công chúa Bắc Hán lại chỉ là một quận thú nhỏ nhoi, nàng thậm chí còn trở thành vị công chúa bị người dân Bắc Hán coi thường. Ngay đến các quận chúa, tiểu thư bình thường cũng tìm được người chồng tốt hơn nàng. Ngày rời kinh, nàng không hề ngoảnh đầu nhìn Thái hoàng thái hậu lấy một lần.
Nhưng lúc này, khi sắp phải vĩnh biệt người thân, nàng rốt cuộc vẫn không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào.
Bàn tay bên dưới chiếc chăn bông khẽ động đậy, Thái hoàng thái hậu liếc nhìn người ngồi bên mép giường, khuôn mặt già nua thoáng hiện một nụ cười, bờ môi trắng bệch khẽ cử động: “Kiều Nhi… Kiều Nhi của ta…”
Bà vẫn gọi nàng bằng tên mụ như trước đây khiến nàng không kìm được nước mắt, làm ướt đẫm hai bờ má, thấm cả vào chiếc áo trên người.
Thái hoàng thái hậu rưng rưng nước mắt, chăm chú nhìn con gái. Bà cảm nhận được sự thương tâm của nàng, thực ra bà cũng thế. Con người dù sống được trăm năm, cuối cùng cũng chẳng thoát khỏi một chữ “chết”.
Cả cuộc đời này, bà chỉ sinh được hai người con, một trai, một gái. Con trai, tất nhiên là Tiên đế, còn Trưởng công chúa là đứa con gái duy nhất của bà, cũng là đứa con út mà bà và Tiên tổ Hoàng đế sinh ra. Bà đã trao cho con trai quyền lực chí cao vô thượng, nhưng lại dồn hết tình cảm cho con gái của mình. Chỉ đáng tiếc, sự khổ tâm của bà không biết đến lúc nào con gái mới có thể hiểu được.
Lần này triệu gấp Trưởng công chúa về kinh, bà cũng không còn nhiều thời gian để giải thích với nàng. Trong lồng ngực bỗng trào lên cảm giác bức bối, bà không kìm được bật ho sặc sụa.
“Mẫu hậu…” Trưởng công chúa khẽ xoa lồng ngực giúp bà rồi quay đầu định gọi thái y, nhưng bị bà nằm lấy bàn tay ngăn lại. Lúc này, tuy bà đang thở dốc từng cơn nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Kiều Nhi, những lời mẫu hậu nói với con đêm nay, con phải nhớ kĩ suốt cuộc đời này…”
Lúc này, trong cặp mắt mờ đục của Thái hoàng thái hậu bỗng bừng lên những tia sáng của sự uy nghiêm và trí tuệ, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ bệnh tật của bà. Trưởng công chúa không khỏi sợ hãi, liền nắm chặt bàn tay bà, khẽ gật đầu, nói: “Mẫu hậu nói đi!”
Bà thở dốc từng cơn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài chiếc màn. Trưởng công chúa hiểu ý, liền ngoảnh lại, nói: “Thái hoàng thái hậu có lệnh, các ngươi hãy tạm lui ra!”
Ngay sau đó, bên ngoài chỉ còn lại những tiếng bước chân hỗn loạn, rồi tất cả đều chìm vào yên tĩnh.
Thái hoàng thái hậu chợt rướn người muốn ngồi dậy, Trưởng công chúa không cự lại bà mà đỡ bà dậy, rồi kê vào sau lưng bà một chiếc gối mềm. Bà lại ho lên mấy tiếng, bàn tay đang nắm tay Trưởng công chúa không buông lỏng dù chỉ một chút, rồi khẽ cười một cách khó khăn: “Con người đến kỳ đại hạn, rốt cuộc vẫn không thể cưỡng lại. Chỉ là Hoàng thượng tuổi hãy còn nhỏ, Kiều Nhi, ai gia phong con làm Ngự hoàng Giám quốc Đại trưởng công chúa, con hãy về đây phò tá cho Hoàng thượng đi!”
Trưởng công chúa không khỏi giật mình, thốt lên: “Mẫu hậu, chuyện này…”
“Chuyện này, ai gia đã quyết định rồi, con không phải nói nhiều. Con chỉ cần nghe ta nói, Thừa tướng gần đây rất hay đi lại với Thụy Vương, Thái úy thì không tỏ rõ lập trường, sau này chỉ có Ngự thừa là con có thể yên tâm dùng thôi. Hoàng thượng tuổi hãy còn nhỏ, con không cần chuyện gì cũng phải nghe theo nó… Nó từ nhỏ đã yếu ớt, phương thuốc để bồi bổ cho nó, ai gia sẽ giao cho con. Chuyện này trước giờ đều do thái y lệnh chủ quản, con có thể tin tưởng y.” Dường như bà bỗng nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, liền nhìn đăm đăm vào Trưởng công chúa, rồi nói tiếp: “Còn nữa, con trai của Đoan phi thông tuệ hơn người, sau này hãy lập nó làm thái tử.”
Cặp mắt của Trưởng công chúa mở to hết cỡ, chỉ cảm thấy bàn tay Thái hoàng thái hậu đang nắm tay mình ngày càng siết chặt hơn. Giọng nói của bà nặng nề vô hạn: “Phải nhớ lấy, nhất định phải lập con trai của Đoan phi làm thái tử! Kiều Nhi… Ai gia giao toàn bộ thiên hạ Bắc Hán này cho con đấy!”
Trưởng công chúa kinh sợ mãi không nguôi, nàng vốn cho rằng, lần này về kinh chỉ là thăm bệnh, không ngờ Thái hoàng thái hậu lại giao cho nàng một nhiệm vụ nặng nề như thế này.
Ngẩn ngơ nhìn con người mà nàng từng yêu, từng hận trước mặt, hồi lâu sau, nàng chỉ nói một câu: “Mẫu hậu có tin con không?”
Thái hoàng thái hậu không trả lời, vẫn tiếp tục dặn dò: “Binh mã trong, ngoài hoàng thành ai gia đều đã sắp xếp ổn thỏa, con không cần phải lo lắng. Sau khi ai gia chết, con hãy giữ bí mật, đừng phát tang, đợi… đợi Tần Tướng quân dẫn quân về kinh.”
Những điều này, chẳng qua là để đề phòng chư vương thừa dịp hỗn loạn mưu đồ soán vị.
Trưởng công chúa cúi gằm mặt, trầm tư.
Thái hoàng thái hậu đã cạn khô nước mắt. Trưởng công chúa có thể cảm nhận rõ ràng lực ở bàn tay bà đã giảm đi rất nhiều. Nàng ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên, lại nghe bà nói: “Bây giờ con hãy về dịch quán đi!”
Trưởng công chúa hơi ngẩn người, ngay sau đó liền gật đầu đứng dậy. Không ngờ Thái hoàng thái hậu lại khẽ kéo nàng một cái, thấp giọng nói: “Những điều mẫu hậu làm bây giờ đều là vì con.” Nàng nhìn bà bằng ánh mắt nghi hoặc, bà lại đổi giọng nói sang chuyện khác: “Phò mã… đối xử với con có tốt không?”
“… Tốt!” Nàng khẽ cất tiếng trả lời, nam tử đó đối xử với nàng rất mực cung kính, rất mực mến yêu, gọi là “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” cũng thực chẳng có gì quá.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu không vui như nàng dự đoán, đôi hàng lông mày vốn đã nhíu chặt lại càng nhíu chặt hơn. Bà ngoảnh đầu qua một bên, khẽ cất tiếng thở dài: “Cả đời này mẫu hậu chỉ sợ có một chuyện, đó là làm con bị tổn thương. Nhưng con phải nhớ lấy, kẻ làm chính trị, không nên vướng bận điều gì. Sau này… con sẽ hiểu thôi… Kiều Nhi… con sẽ hiểu thôi.”
Bà lặp lại câu nói của mình, rồi nhìn bóng dáng nàng dần biến mất trong tầm mắt.
Lại bật ho một tiếng, những vệt máu bắn vào tấm màn loang lổ, Thái hoàng thái hậu khó nhọc nằm xuống. Trước mắt bà, dường như lại xuất hiện cảnh tượng khi Trưởng công chúa được sinh ra…
Cặp mắt dần trở nên mơ hồ, khóe miệng Thái hoàng thái hậu chợt nở một nụ cười khe khẽ. Bà có thể bảo vệ con gái, bảo vệ giang sơn của nhà họ Lưu rồi.
* * *
Dịch quán.
Nam tử áo xanh đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Y hơi do dự, rồi cất tiếng hỏi: “Ai?”
Người bên ngoài vội trả lời: “Bẩm Phò mã gia, thuộc hạ vâng lệnh Thái hoàng thái hậu tới đưa đồ ăn đêm cho ngài.”
Phò mã nhíu chặt đôi mày, nhưng khi y còn đang lưỡng lự, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Dẫn đầu là một nam tử mặc trang phục của phó tướng, một tay hắn đặt trên chuôi thanh bội kiếm đeo bên hông. Đi cùng hắn là một tên thái giám đang bưng chiếc khay, trên đó nào phải đồ ăn đêm, rõ ràng là một bình rượu và một chiếc chén.
Trong khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Phò mã nhìn thấy bên ngoài là một đội thị vệ tinh nhuệ, hàng ngũ chỉnh tề.
Thái giám đặt bình rượu xuống bàn, cẩn thận rót đầy rượu vào chén. Có thể nhìn ra, bàn tay hắn hơi run rẩy.
Phó tướng cất tiếng, giọng lạnh lùng: “Xin mời Phò mã gia!”
Nửa đêm ban rượu là có ý gì, Phò mã lý nào lại không biết.
Phò mã kinh hãi, lúc này, người duy nhất y nghĩ đến là Trưởng công chúa. Y bất giác bước lên phía trước một bước, lập tức bị gã Phó tướng chặn lại. Phò mã nôn nóng kêu lên: “Trưởng công chúa đâu? Nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phò mã gia cứ yên tâm, Trưởng công chúa vẫn bình an. Đây là ý của Thái hoàng thái hậu, hy vọng ngài đừng làm khó bọn thuộc hạ.” Khi nói, bàn tay đang nắm chuôi kiếm của hắn bất giác nắm chặt hơn.
Phò mã dừng lại, ánh mắt hướng đến ly rượu. Đi suốt đêm để đến được kinh thành, vậy mà chỉ triệu một mình Trưởng công chúa vào cung. Nguyên nhân trong đó, y đã hiểu được phần nào.
Trong cung, e là đã xảy ra chuyện lớn.
Thậm chí, giang sơn đã đổi chủ.
Ngón tay hơi run rẩy, đột nhiên y hiểu ra tại sao Thái hoàng thái hậu muốn giết mình. Bà sợ y sẽ ngăn cản con đường của nàng sau này, và cả bí mật kia…
“Phò mã gia…”
Bên tai chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, y biết lần này, mình chỉ còn con đường chết.
Bàn tay khẽ đưa ra, rốt cuộc y cũng cầm lấy ly rượu trước mặt.
Nàng vốn là phượng hoàng, vậy mà lại đi theo một gã quận thú nhỏ nhoi như y, co mình ở Hàm Lăng suốt sáu năm trời. Y yêu nàng biết mấy, nhưng lại biết rõ người trong lòng nàng không phải là mình. Chiếc khăn tay đó, y đã từng nhìn thấy, chỉ là, nếu nàng không nói, y cũng không bao giờ hỏi.
Ít nhất, trong sáu năm ở Hàm Lăng đó, nàng thuộc về y, còn bây giờ, đã đến lúc để nàng thỏa sức bay lượn trên bầu trời.
Đưa tay vén áo lên, y ung dung quỳ xuống: “Thần tạ ơn Thái hoàng thái hậu ban rượu!”
Thái hoàng thái hậu đã tính kĩ rồi, sẽ không để bọn họ gặp nhau lần cuối. Bà làm việc, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm.
Phó tướng và thái giám nhìn y uống hết ly rượu độc, sau đó mới cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc xoay người, đóng cửa lại, tên thái giám nghĩ mình hoa mắt, hắn không ngờ lại nhìn thấy Phò mã đang cười.
* * *
Ngồi trong kiệu loan, hồi tưởng lại những lời Thái hoàng thái hậu đã nói với mình, Trưởng công chúa bỗng thấy chột dạ.
Từ xa, nàng đã nhìn thấy chiếc đèn lồng treo cao trước cửa dịch quán, không biết có phải là ảo giác không, nàng nhìn thấy một đội thị vệ vừa từ dịch quán rời đi.
Nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy, chẳng còn tâm trạng mà để ý điều gì, nhảy từ trên kiệu loan xuống, chạy như bay về phía dịch quán.
Phòng của Phò mã vẫn sáng đèn, Trưởng công chúa vội vã đẩy cửa vào…