Chương 1: Thuyền hoa
“Hoa Phấn bụi trần, nhân gian ngạo nghễ” mọi thứ ta đã từng trải, nhưng
Dương Tri đệ là thứ duy nhất ta không thể nắm bắt. Đệ chợt xuất hiện
trong đời ta, rồi lại mang theo trái tim ta mà biến mất. Ta biết tình
cảm ta dành cho đệ là vặn vẹo, trái với luân thường đạo lý, chỉ có thể
trách ông trời cho ta gặp đệ….
Hoàng hôn buông trên biển, nhuộm đỏ một vùng khiến thuyền hoa rước dâu
thêm phần rực rỡ. Hôm nay, đại thiếu gia Kình Long Đảo thành thân ai nấy đều vui mừng hoan hỉ tụ tập ở bến thuyền xem náo nhiệt. Đoàn thuyền
rước dâu gồm năm con thuyền, bốn thuyền nhỏ vây xung quanh một thuyền
lớn hoa lệ đỏ thẫm. Đây quả thực là một sự kiện hiếm có khó gặp, đệ nhất đảo hỉ sự, có sự tham dựa của Huyền Vương của Minh giáo thế lực đến từ
Tây Vực mới lớn mạnh mười năm gần đây cũng là huynh đệ kết nghĩa với đại công tử, mặt khác hoàng đế còn chỉ định Thất vương gia đến tặng lễ vật, Tô gia hỗ trợ tài vật tiền vô hậu hủng. Tinh anh võ lâm đều có mặt, tuy nhiên có một người không chịu nể mặt mà xuất hiện đó là Minh chủ võ lâm Dương Tri. Giang hồ đồn đãi Dương Tri minh chủ là nghĩa đệ của đại công tử, hai người tình cảm rất tốt nhưng một năm trước do vì tranh dành một nữ nhân mà trở mặt. Ai… đúng là hồng nhan ngọa thuỷ, cũng may đại công
tử đã biết đường quay về chính đạo mà thành thân cùng Tam tiểu thư nhà
Mộ Dung không tiếp tục bị mê hoặc bởi yêu nữ của Thiên Tầm Môn. Thôi
không tán nhảm nữa tân nương đang chuẩn bị xuống thuyền rồi mau ra
xem…..
Thuyền hoa lớn đã cập bến đại công tử Đông Phương Vô Song, tuấn dật phi
phàm mắt phượng mày kiếm lúng liếng ánh hoa đào, cưỡi bạch mã nổi trội
hỉ phục đỏ dẫn đầu đoàn rước dâu. Hai bên đường náo nhiệt không thôi kẻ
tán thường , kẻ khóc thầm , tại sao vậy? Nam tử chưa vợ tất nhiên là
hoan hỉ vì Đông Phương Vô Song chính là một trong tam đại mĩ nam đương
thời văn võ toàn tài, phong lưu nhưng rất tao nhã là niềm mơ ước của tất cả các cô nương, nay đã thành thân nên cơ hội hái hoa của họ đã đến. Vì sao Đông Phương Vô Song lại được đánh giá cao đến vậy? Cái này phải
quay ngược về thời gian năm năm trước, khi đó Đông Phương mới bắt đầu
hành tẩu giang hồ hữu duyên kết giao với thiếu chủ Minh giáo Đoan Mộc
Huyền Ngự. Cả hai quả thực thiên hạ hiếm gặp một hắc một bạch, một chánh một tà khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Đông Phương Vô Song là ngọc thụ lâm
phong lưu anh tuấn, ngược lại Đoan Mộc Huyền Ngự lại lạnh lùng yêu mị,
một năm sau lại kết hợp thêm một bí hiểm nhân vật Dương Tri thanh nhã
thoát tục. Cả ba kết bái kim lang hành tẩu giang hồ, tuy nhiên không thể gọi họ là đại hiệp thuần tuý. Ba huynh đệ này chính tà lưỡng lập ở đâu
có họ tất có loạn, nhân sĩ giang hồ xưng tặng Loạn Thế Tam Hiệp. Ách ,
nói lịch sử như thế đủ rồi bây giờ quay lại chuyện chính, Đông Phương Vô Song được hoan nghênh vì là người duy nhất trong Loạn Thế Tam Hiệp yêu
thích mĩ nhân. Đoan Mộc Huyền Ngự vì quá lạnh lùng nên bị gọi là đoạn
chi phích tay áo không thích nữ sắc, có người còn đồn hắn thích nam
nhân. Về phần Dương Tri vì quá thoát tục nên không ai dám mơ mộng. Thế
nên Đông Phương Vô Song nghiễm nhiên chiếm chức đệ nhất mĩ nam, nay Đông Phương công tử thành thân, đồng thời gia quy nhà Đông Phương không cho
phép nạp thiếp coi như các cô nương mơ mộng hết hi vọng.
Kiệu hoa đã đến trước cửa Đông Phương gia, mai nương đợi chú rể đá cửa
kiệu ba cái mới cẩn thận dìu tân nương vào cửa lớn trong tiếng pháo mừng rộn ràng. Bên trong cao đường nhà Đông Phương mặt tươi như hoa đang chờ sẵn. Vì đây là lần đầu có hỉ sự sau mười mấy năm gần đây thế nên trưởng bối Đông Phương gia rất cao hứng tranh nhau đòi làm cao đường, sau một
hồi tỉ võ kịch liệt đảo chủ cùng phu nhân đã dành được vị trí cao đường, khoái trá nhìn lão thái gia cùng lão thái bà tức ói máu.
“Đại ca, đại tẩu đừng quá đau buồn” mấy vị đương gia của Kình Long Đảo đứng bên cạnh lão thái gia thành thực chia buồn.
Tân Lang , tân nương đã vào đến sảnh chính loan loan hồng thuận đèn lồng lấp lánh chiếu rọi thập phần tương xứng,người khác nhìn vào đều khen
đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
“Nhất bái thiên địa…”
“Nhị bái cao đường….”
“Phu thê giao bái….”
“Bái đường hoàn tất đưa vào động phòng” giọng mai nương ngân dài như một hồi mộng, Đông Phương Vô Song tỉnh tỉnh mê mê cũng đã bái đường xong bị bằng hữu lôi kéo chúc rượu không ngừng. Cuối cùng điều hắn không muốn
nhất cũng đến, động phòng.
Giữa canh ba Đông Phương Vô Song bị áp tải bởi các trưởng bối trong nhà, ném vào tân phòng. Lúc này hắn chỉ cầu nguyện có một điều, là có ai đó
vào nháo tân phòng đi cho hắn nhờ. Nhưng rất tiếc mọi kẻ lăm le hành sự
đều bị đảo chủ cảnh cáo run cầm cập bên ngoài, chẳng còn ai to gan dám
bước đến gần tân phòng.
Ánh nến long phượng, phản chiếu hình ảnh chập chờn của rất nhiều bóng
chữ song hỉ khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Hớp một hơi đầy không khí vào
trong phổi hắn, thu hết can đảm bước vào trong. Trên giường tân hôn sắc
đỏ, tân nương duyên dáng giá y đang đợi.
Vô Song cuối cùng đã đứng trước mặt tân nương của hắn. Hắn nên làm gì
đây? mở khăn đỏ sau đó động phòng, vĩnh viễn chôn chặt Dương Tri nơi đáy tim. Không hắn không thể làm được, hắn không thể làm việc có lỗi với
Tri đệ lần nữa. Người con gái đang ngồi đó cũng vô tội, chỉ có hắn là
nghiệp chướng…
“Mộ Dung cô nương ta… ta xin lỗi”
Người ngồi trước mặt cũng vẫn không có động tĩnh.
“Ta biết ta nợ cô nương, kiếp này không thể trả…. vậy xin hẹn kiếp sau”
nói xong Vô Song lén lút mở cửa sổ ngó đông, ngó tây một hồi rồi chạy
biến mất.(tác giả: Vô Song huynh đệ biết nợ mà không trả, coi chừng lãi
xuất tăng cao lúc đó ngươi bán thân trả cũng không đủ..)
—————–
Nắng mai tươi vui nhảy nhót trên ngói lưu ly, đúng là tâm tình tốt khiến cảnh vật xung quanh cũng thật hữu tình. Từ sáng sớm trưởng bối nhà Đông Phương đã hớn hở ngồi ở đại sảnh chờ con dâu mới đến dâng trà.
“Đảo chủ, phu nhân, lão thái gia, lão phu nhân, nhị đương gia……… Thiếu phu nhân đã đến rồi”
Một tên gia đinh háo hức chạy vào bẩm báo, tiện thể nhắc nhở cái vị trưởng bối chỉnh sửa phong thái cho hợp khung cảnh.
“Khoan, có Song Nhi đi cùng không?” phu nhân mắt ánh lên sắc bén hỏi tên gia đinh
“Dạ bẩm, chỉ thấy thiếu phu nhân còn không có thiếu gia theo cùng”
“Vậy là…” Đảo chủ thở dài quay sang nhìn phu nhân.
“Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi” phu nhân kín đáo nắm tay đảo chủ trấn an
“Tri Hoạ xin ra mắt nội công, nãi nãi, cha, nương và Nhị gia gia..”. Mộ
Dung Tri Hoạ tam tiểu thư nhà Mộ Dung, rất ít xuất hiện nơi công khai
không nổi danh đệ nhất mĩ nhân như đại tiểu thư Mộ Dung Tri Tâm, không
cơ mưu thần dũng như nhị tiểu thư Mộ Dung Tri Nguyệt chỉ được biết đến
là một hoàng hoa khuê nữ điển hình.
“Hoạ Nhi không cần đa lễ, đều là người nhà cả” phu nhân niềm nở tiến lên đỡ con dâu, mị nhãn thoáng một tầng tiếu ý. Nàng quả thật đã không chọn lầm con dâu, Mộ Dung Tri Hoạ ngũ quan thanh tú, môi mọng hồng đào, sống mũi thon nhỏ, ánh mắt trong suốt bình thản nhưng cũng ẩn chứ một nội
tâm cương liệt. Lần đầu nhìn thấy Tri Hoạ khi ấy tiểu nha đầu mới có
mười tuổi, nàng đã biết tiểu nha đầu này không tầm thường, cốt cách tuy
tao nhã nhưng là kì tài võ học, biết tiến biết thoái, mặt khác lại lớn
lên dưới sự nhào nặn của Mộ Dung Thục sẽ không phải nhi nữ thường
tình,cơ bản là lựa chọn chuẩn xác cho tên nghịch tử nhà nàng.
Mộ Dung Tri Hoạ mỉm cười lễ độ, ngước nhìn những người nay đã là người nhà của nàng, nhưng hắn ……Nàng kín đáo thở dài.
“Hoạ Nhi đêm qua ngủ có quen không?” đảo chủ ân cần hỏi.
“Dạ rất tốt”
“Hoạ Nhi có phải Song Nhi hắn đã rời đi” phu nhân nheo mắt nhìn nàng.
Không đáp, chỉ một dòng thuỷ lưu nhẹ lăn trên má cũng đủ cho mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Hoạ Nhi, nương rất xin lỗi.”
“Nương không phải lỗi của người, là do Hoạ Nhi tài hèn sức mọn không vừa mắt phu quân”
“Hoạ Nhi, Đông Phương gia có lỗi với con”
“Cha, nương hai người đừng như vậy” Tri Hoạ nước mắt lưng tròng quỳ xuống nắm tay phu nhân và đao chủ.
“Hoạ Nhi đứng lên, con không được khuất phục hãy đuổi theo Song Nhi mang hắn về đây. Thứ gì đã là của mình phải biết giữa lấy” phu nhân ánh mắt
loé lên khiên quyết nắm lấy vai Tri Hoạ.
“Nhưng….”
“Không nhưng nhị gì hết, có câu dạy con từ buổi còn thơ dạy chồng từ
thuở lơ ngơ mới về. Hoạ Nhi con cứ nhìn nương đi ta đã dạy dỗ cha con
rất thành công. Mau đuổi theo Song Nhi đi”
“Vâng, con đi ngay” Mộ Dung Tri Hoạ mỉm cười bừng tỉnh, hiểu ra một chân lý sống còn nàng phải cấp tốc đi tìm cái tên ngố Đông Phương Vô Song
kia giáo huấn hắn một chút, dù ít dù nhiều cũng phải đạt được một phần
thành quả như mẹ chồng của nàng.(Tác giả: Song ca coi như xong đời…..)
Giữa trưa ngày hôm đó, người đi đường ngỡ ngàng thấy Dương Tri minh chủ
cưỡi tuấn mã phiêu dật thoát tục ra khỏi Đông Phương gia. Ô chắc là vì
đại công tử đã thành thân nên hai huynh đệ họ đã giảng hoà, thật tốt
quá. Nhưng sao lại ra đi vội vã thế, nghe đồn phu thê đại công tử đã đi
hưởng tuần trăng mật, Dương minh chủ chắc là đuổi theo họ……
“Nương tử, nàng đã biết trước thân phận của con dâu” đảo chủ sủng nịnh kéo phu nhân ngồi lên đùi cười tà.
“Tất nhiên, ta là ai chứ” phu nhân đắc ý cười.
“Đảo chủ, phu nhân không xong rồi” Một nha hoàn nhỏ hốt hoảng chạy vào
phá giây phút tình chàng ý thiếp của đảo chủ, thật đáng thương cho tiểu
cô nương a bị đông đá bởi ánh mắt giết người của đảo chủ.
“Chuyện gì?” đảo chủ ngữ khí đông cứng hỏi.
“Dạ , dạ tiểu thư mất tích”
“Cái gì Băng Nhi mất tích, nữ nhi của ta mất tích” phu nhân hốt hoảng nhảy dựng.
“Nương tử bình tĩnh” đảo chủ vỗ về phu nhân, đồng thời quay qua hỏi tiểu nha hoàn “Có phải tiểu thư mất tích trùng với thời gian Minh Vương rời
đảo không?”
“Dạ, vâng”
“Được rồi ngươi xuống đi” đảo chủ phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, tiếp tục ôm phu nhân ngồi xuống.
“Lão công a, Băng Nhi nàng?”
“Nàng trốn theo Đoan Mộc Huyền Ngự rồi”
“Nhưng nàng mới có mười tuổi”
“Nương tử, Băng Nhi là ai chứ? Nàng nữ nhi của chúng ta, nàng đã muốn là phải chiếm cho bằng được bất chấp thủ đoạn.”
“Ai kêu nàng là Đông Phương Tử Băng chứ? thật hết cách toàn một lũ nghịch tử” phu nhân khẽ thở dài vùi mặt vào lòng đảo chủ.
“Hãy quên hai đứa nghịch tử ấy đi, bây giờ chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi” đảo chủ tà tiếu bế bổng phu nhân đi đến giường.
“Ai nha, lão công đúng là già mà không nên nết”
“Nhờ ơn nương tử dạy dỗ nhiều năm thôi…..”