Chương 1: Tiết tử
Nàng luôn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường giống cái mặt mèo. Vĩnh viễn mang biểu tình biếng nhác, khóe môi thường nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt xấu xa, luôn thu hút người khác nhìn đến, ai cũng đoán không ra cặp mắt bảo thạch long lanh kia bên trong rốt cuộc ẩn giấu tâm tư kì quái gì.
Lúc này tay hắn liền nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt này.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, sắc mặt của nàng tái nhợt như tuyết, làm hắn cho rằng tính mạng của nàng gần như sắp kết thúc. Về sau mới biết được, đó là bởi vì nàng ít khi được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Này cũng được gần một năm quen biết, so với quá khứ, khí sắc của nàng tốt hơn rất nhiều, hai má cũng trở nên nở nang một chút, hồng nhuận một chút. Chính là không biết vì mỗi ngày nương nhờ trong phủ của hắn ăn sơn hào hải vị, hay là bởi vì hắn cho nàng nhiều lắm những “thú vui” về nữ nhân?
Ngón tay hạ xuống, cặp mắt còn mơ màng buồn ngủ hơi mở, cánh mũi xinh xắn cũng phát ra tiếng hừ rất nhỏ, khả là bất mãn việc hắn quấy rầy giấc ngủ ngọt ngào của nàng.
“Thật phiền a.” Nàng giơ giơ bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên, đem bàn tay to của hắn đẩy ra, xoay thân mình rồi đem cả khuôn mặt cơ hồ đều chôn ở trong chăn lông tuyết trắng kia —— đó là hắn cố ý chuẩn bị nàng, không có nó, ban đêm nàng sẽ không được ngủ.
“Nhược Từ…” Hắn thận trọng tìm từ, nàng nửa mê nửa tỉnh như vậy làm cho hắn khó có thể mở miệng được—— “Hôm nay… Bệ hạ tứ hôn cho ta, tháng sau chính thức sẽ thành thân.”
Đợi đã lâu, không thấy người trong chăn có phản ứng, hắn liền có điểm bất an chờ đợi, bởi vì nàng từ trước đến nay không phải là một nữ tử thích yên ắng, ôn nhu, đối với hắn… Nàng càng có rất nhiều ý tứ muốn khống chế, cùng giữ lấy , không có khả năng nghe đến tin tức này hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Lại qua thật lâu, thanh âm của nàng mới từ trong chăn mơ hồ truyền ra “Nga! Đã biết.”
Chỉ là như vậy? Như vậy điềm đạm trả lời, cũng làm cho trong lòng hắn một trận thất vọng. Hắn cho rằng Nhược Từ sẽ nhảy dựng lên nhéo cổ áo của hắn, dùng cặp măt kia trừng lớn, uy hiếp hắn tuyệt đối không được thú nữ nhân khác.
Nguyên lai hắn đánh giá địa vị chính mình trong lòng nàng cao như vậy?
Cứ như vậy trong lòng càng thất vọng hơn, từng bước một lui tới cửa, còn không cam lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, nàng vẫn là không có nhúc nhích chỉ co rúc ở trên giường.
Cũng tốt, cứ như vậy kết thúc đi. Hắn cùng với nàng vốn là người của hai thế giới, gặp nhau, là một hồi hiểu lầm. Ôm nhau, cũng là bởi vì thủ đoạt nàng giảo hoạt. Mến nhau, là vì không thể khống chế sự động tâm trong lòng.
Mà nay cách biệt… Là kết cục đã định trước.
Nhưng ngay khi bàn tay hắn chạm tới cánh cửa, trong chớp mắt, lại mơ hồ nghe được giọng nói mềm mại của nàng, “Hoài Tố… Thiếp sẽ không để cho chàng ly khai thiếp, dù là tử, thiếp cũng sẽ không bao giờ buông tay.”
Hắn chấn động, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với giường nàng nằm trong mắt dần xuất hiện lệ quang.
Một khắc kia, hắn chỉ còn thương tiếc cùng cõi lòng tan nát.