Chương 1
Mở đầu.
Thời đại thay đổi, ước mơ mọi người theo đuổi vẫn vĩnh viễn không , không quan tâm là nam nữ già trẻ, giàu nghèo thế nào, thậm chí những cô nhi từ nhỏ đã bị ném vào trong cô nhi viện, cũng có ước mơ của riêng mình.
Bốn người Xuân Tuyết, Hạ Mỹ, Thu Phong, Đong Nhan cũng lớn lên tại làng nhi đồng quốc tế, từ lúc còn học tiểu học đã luôn theo đuổi một ước mơ, chỉ là ước mơ của các cô tới sớm hơn những người khác, nhưng rồi cũng biến mất nhanh hơn những người khác.
Năm mười hai tuổi, các cô bắt đầu ước mơ, mười tám tuổi đã sớm tỉnh lại từ trong mộng.
Thực tế nói cho các cô biết, ước mơ không thể ăn, chỉ có cố gắng làm việc, kiếm tiền, không quan tâm người khác nghĩ về mình thế nào, chỉ cần lạnh lùng, sau đó mỉm cười, không thèm để ý, luôn kiên cường, lại dùng năng lực để chứng tỏ bản thân, đây mới chính là đạo lý sinh tồn.
Thu Phong rất đẹp, Xuân Tuyết rất dịu dàng, dù vẻ đẹp của hai người đối lập nhau, nhưng lúc mỉm cười, đều có khả năng khiến người khác câm miệng.
Mà Hạ Mỹ thì không cần phải nói, cá tình thẳng thắn, luôn rất nóng nảy, chẳng thèm để ý đến những lời đàm luận bên ngoài, cô luôn bĩu môi đối mắt với chúng.
Về phần Đông Nhan, cũng chỉ dùng sự lạnh lùng để giả vờ kiên cường mà thôi.
Thu Phong tươi đẹp, Xuân Tuyết dịu dàng, Hạ Mỹ tính tình nóng nảy, cùng nhau lớn lên, Đông Nhan vẫn luôn có cảm giác mình là con vịt xấu xí trong một đàn thiên nga, mà cảm giác này, từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi.
Cô không tự ti, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hơi sầu muộn.
Mỗi lúc chỉ có một mình, cô sẽ không nhịn được nghĩ thầm, nếu như mắt cô có thể lớn một chút, có hồn một chút, khóe miệng có thể giương lên một góc độ tự nhiên hơn một chút, như vậy cô có thể đổi một đôi kính xinh đẹp hơn, hoặc đổi sang kính áp tròng, khiến cho mình xinh đẹp hơn một chút, được chào đón hơn một chút.
Thật ra cô cũng không xấu xí, chỉ là bộ dạng hơi chua ngoa, lạnh lùng, khi không cười sẽ khiến người đối diện có cảm giác mình đang thiếu tiền cô, cho nên con đường tình duyên của cô rất không thuận lợi.
Ước mơ không thể ăn, chỉ có cố gắng làm việc kiếm tiền, mới là đạo lý sinh tồn. Nhân Duyên cũng giống như vậy.
Một mình cô đơn ngồi trong công viên gặm sandwich thay bữa trưa, Đông Nhan lại điều chỉnh lại tâm lý bản thân lần nữa.
Cô không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào, hay ở sau lưng, phỉ báng cô thế nào, nói cô dựa vào thân thể mới bò lên được chức vị trợ lý quản lý tài chính của giám đốc này, cô cũng không thẹn với lương tâm, hơn nữa có thể kiềm nhiều tiền hơn là đủ rồi.
Từ lâu, được ở trong biệt thự đã không còn là ước mơ của cô, nhưng cô vẫn muốn kiếm tiền, không chỉ vì mình hay con trai, mà cô còn muốn góp một phần nuôi lớn những đứa trẻ trong làng nhi đồng quốc tế.
Mặc dù, phần tài lực hiện tại này của cô không có ý nghĩa này với làng nhi đồng, vì sau khi Xuân tuyết được gả cho Lãnh Quân Dương tổng giám đốc công ty thiết kế LVMN, Thu Phong được như nguyện, gả cho Dịch Ngạo Dương tổng giám đốc công ty khoa học ký thuật Kỳ Dương, làng nhi đồng quốc tế đã không còn thiếu thốn như trước nữa.
Nhưng Xuân Tuyết và Thu Phong báo đáp những phần thuộc về họ, cô không thể ngồi mát ăn bát vàng, cho rằng mình không có trách nhiệm.
Làng nhi đồng quốc tế là nhà của cô, viện trường và các giáo viên ở đó là ba mẹ cô, mà những đứa trẻ đó là em trai em gái cô, đây là điều cả đời cô không quên quên được, cũng là gánh nặng ngọt ngào cô không thể vứt bỏ, cô vui vẻ gánh chịu tất cả.
Nghĩ đến ngôi nhà nuôi cô lớn lên, Đồ Đông Nhan lại có dũng khí để đối mặt với thực tế. Cô nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, uống lon hồng trà giá rẻ cô mua trong cửa hàng tiện lời lọt bụng, sau đó đáng dậy, phủi mông, vứt đồ vào thùng rác, cô xoay người đi đến ngân hàng đối diện công viên.
Đèn vàng.
Cô dừng bước, người bên cạnh lại bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi qua con đường rộng tới hơn bốn mươi mét này.
Cô cau mày lắc đầu, còn chưa kịp suy nghĩ không đồng tình, một bà cụ cũng dừng bước với cô bị người đi nhanh nhân lúc đèn vàng đẩy ngã lên đường cái.
“Bà lão, bà không sao chứ?” Cô vội vàng tiến lên nâng bà dậy, thay bà phủi đi bụi bặm trên quần áo, vừa quan tâm hỏi.
Hình như bà lão bị giật mình, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa có phản ứng gì.
“Bà lão, bà không sao chứ?” Cô hỏi lần nữa, trên mặt đều là lo lắng và quan tâm. “Có bị thương ở đâu không, bà có muốn con đưa bà đi bệnh viện không, bà còn đi được không?”
“Bà không sao, cảm ơn con.” Cuối cùng bà lão cũng có phản ứng.
Đồ Đông Nhan lắc đầu. “Bà muốn qua đường sao?”
“Đúng.” Bà lão gật đầu.
“Con đỡ bà qua.”
Đèn xanh rồi, Đồ Đông Nhan đỡ bà lão đi về phía trước, đang chuẩn bị đi qua đường thì bà lão đột nhiên kêu đau.
“Sao vậy?” Cô quan tâm dừng bước, cúi đầu hỏi.
“Hình như chân bà bị trật rồi.” Bà lão lộ vẻ mặt áy náy và đau đớn.
“Có thật không?” Cô lo lắng nhíu mày. “Vậy con đưa bà đến bệnh viện.”
Cô ngẩng đầu nhìn bệnh viện đối diện, lại quay đầu nhìn bà lão có dáng người nhỏ nhắn, ra quyết định. Có lẽ cô nên dùng lưng…
“Con cõng bà qua.”
Một âm thanh bất ngờ cắt đứt động tác của cô, Đồ Đông Nhan xoay người lại, phát hiện đối diện mình là một lồng ngực rộng lớn, cô ngẩng đầu lên, giây tiếp theo mặt đất như đang chuyển động hay đúng hơn là cô đang lay động?
Bởi vì cô nhìn thấy anh ta, người mà cô cho rằng cả đời này cô cũng không bao giờ gặp lại…
“Đã lâu không gặp, Đông Nhan. Em khỏe không?” Lệ Hằng nhẹ giọng hỏi.
Chương 1
“Cô đang làm gì ở đây?”
Tiến lên trước một bước, nếu không phải Lệ Hằng chính mắt nhìn thấy, anh nhất định không tin chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Cô nàng ngốc nghếch Đồ Đông Nhan, tốt bụng, luôn thích giúp đỡ người khác, cũng phải hiểu được cái gì nằm trong khả năng của mình chứ?
Cô cao bao nhiêu cm? Chắc cũng không đến 160cm, cân nặng thì sao? Có đủ 40kg không? Thân thể gầy yếu nhỏ nhắn như vậy, lại muốn cõng một bà lão nặng gần 60 kg! Cô điên rồi phải không?
Đột nhiên bị mắng, Đồ Đông Nhan mất trọng tâm, suýt nữa thì bị ngã, may có một cánh tay nhanh chóng đỡ cô, giúp cô thoát nạn.
“Cảm ơn.” Cô ngẩng đầu nói tiếng cảm ơn, lại phát hiên đối diện với mình là một thân hình gầy gò quen thuộc, hơn nữa khuôn mặt hiện vẻ tức giận, lạnh lùng.
Lệ Hằng, người đàn ông mà cho đến nay cô vẫn chưa biết được thân phận thật.
Nghe nói anh mới hai mươi lăm tuổi, không có chức danh gì trong công ty, chỉ là một nhân viên thực tập, nhưng thật kỳ lạ, trong công ty, từ tổng giám đốc đến nghiên cứu viên, mỗi người đều luôn kính trọng anh ta.
Một tháng trước, cô may mắn được vào công ty Cố thị làm việc, cô và ba cô gái khác được phân làm trợ lý của anh. Đối mặt với vị cấp trên trẻ tuổi đẹp trai, dáng vẻ cao lớn, cô và ba cô nàng đó đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng không đến một tháng, ngoài cô ra, cả ba cô nàng đều bị vị cấp trên đẹp trai ăn nói cẩn trọng, thái độ làm việc nghiêm túc này dọa cho chạy
Không phải cô không bị dọa đến sắp khóc, nhưng vì để giữ được miếng cơm nên mới cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng sau khi bị vị cấp trên ma quỷ huấn luyện, bây giờ cô lại cảm thấy mình rất may mắn vì chống đỡ để ở lại, bởi vì sau một tháng, cô học được rất nhiều điều trong việc quản lý tài vụ từ vị cấp trên này, sô với việc tiền lương ít ỏi, cô cảm thấy đây là thu hoạch lớn nhất của cô trong công việc này.
Có điều thu hoạch thì thu hoạch, cô vẫn hi vọng vị cấp trên ma quỷ gần gũi bình dị hơn một chút, ít nhất lúc sau giờ làm việc, hai người vô tình gặp nhau trên đường, cô có thể không phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị lúc đi làm của anh.
“Cô đang làm trò gì ở đây vậy?”
Đột nhiên gặp anh, trong khoảng thời gian ngắn, Đồ Đông Nhan quên không biết nên nói như thế nào.
“Tôi đang hỏi cô, không trả lời sao?” Giọng nói lạnh lùng của lệ Hằng vang lên, sau đó anh lại đỡ bà cụ sau lưng cô đứng dậy cho ngay ngắn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Anh quay đầu hỏi bà cụ đang bối rối.
“Vừa rồi bà bị một chiếc xe đi qua đẩy ngã, bị trẹo chân, cô bé tốt bụng này nói muốn đưa bà đi bệnh viện…”
“Hai chân của bà đều bị trật sao?” Anh không nhịn được cắt đứt lời bà cụ. Cho dù hai chân đều bị trật, không thể đi bộ thì cũng nên nói rõ ràng tình trạng của mình, sao lại để cho một cô gái nhỏ bé, còn không bằng một nửa mình cõng qua bệnh viện? Thật quá đáng!
“Chân này bị trật, chân này…” Bác gái kéo ống quần lên, để lộ ra đầu gối bị chảy máu cho anh xem, cũng tìm một lối thoát cho chính mình.
“Mặc dù rất đâu nhưng không đến mức không đi bộ được chứ? Sao bà có thể để một cô bé cõng bà như vậy?” Anh nghiêm nghị hỏi.
“Là tôi…” Thấy mặt của bà lão ngày càng đỏ, Đồ Đông Nhan không nhịn được mở miệng, lại bị anh thô lỗ cắt ngang.
“Cô im lặng!”
Cô không tự chủ được co rúm lại.
“Lại đây, nếu thật sự bà đau đến như vậy, để tôi cõng bà.” Lệ Hàng đột nhiên ngồi xổm trước bà lão nói.
“Không cần, bà…” Bã lão sững sờ, không biết phải làm gì vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
“Làm nhanh một chút, tôi còn có việc khác, không có thời gian để lãng phí ở đây.” Anh nghiêm giọng, bã lạo sợ hãi không dám chần chừ, vội vàng trèo lên lưng anh, để anh cõng mình đi qua đường, đưa vào bệnh viện đối diện.
“Như vậy là được rồi đúng không? Cần tôi thông báo cho người nhà không?” Anh không quên công việc tiếp theo nên làm.
“Không cần đâu, bà có mang di động theo, bà sẽ tự thông báo.” Bà lão thấy gương mặt đó thì đâu dám làm phiền anh điều gì.
“Vậy được rồi, tạm biệt.” Anh gật đầu, xoay người nắm lấy cánh tay của Đồ Đông Nhan, lôi cô ra bên ngoài.
“A, tiền bối, xin hổi anh muốn đưa tôi đi đâu?” Sau khi bị anh kéo đi một đường dài, cuối cũng cô cũng không nhịn được hỏi.
Lệ Hằng đột nhiên dừng bước, xoay người lại, tức giận nhìn cô chằm chằm.
Đồ Đông Nhan không tự chủ được lui về sau, cánh tay lại bị anh nắm chặt nên không thể né tránh.
Tầm mắt cô dời xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô, lại nhìn lên khuôn tức đùng đùng tức giận của anh, cả người cứng ngắc không biết phải làm sao.
“Tiền bối.” Vì không có chức vị, anh lại không thích người khác gọi là Lệ tiên sinh, mà cô cũng không dám gọi đầy đủ tên họ của anh như những người trong công ty, cho nên luôn gọi anh là tiền bối. “Có thể phiền anh…” Cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, không dám xin anh buông tay.
“Cô!” Anh không buông tay, ngược lại còn không kiềm chế được tức giận tiến lên một bước.
Cô lại lui về sau một bước, cả người căng thẳng.
“Cô nàng đáng chết này!”
“Cái gì!” Cô ngẩn người, vẫn không rõ tại sao mình lại bị mắng, mặt anh đột nhiên cúi xuống, trong nháy mắt hôn lên môi cô.
***
Là một giấc mơ sao?
Hôm sau đi làm, Đồ Đông Nhan vẫn vô cũng lo lắng, cho là tối qua mình mơ thấy giấc mơ không tưởng tượng nổi.
Cô không để ý, tiếp tục làm công việc anh giao cho, thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc nhìn vị cấp trên ma quỷ này, sau đó lại nói với mình đó chỉ là một giấc mơ lần thứ một trăm lẻ một, nếu anh làm vậy sao bây giờ có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Nhưng cô vẫn không nghĩa ra, sao mình lại có thể mơ như vậy? Cô khẽ vuốt môi, chân mày nhíu lại phỏng đoán.
Nói thật, từ trước tới nay, cô chưa từng vọng tưởng có gì với anh, vì kiếm học phí và tiền sinh hoạt, cũng để ứng phó với vị cấp trên ma quỷ này, cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, không có thời gian để mơ mộng đến tình yêu, chứ đừng nói tới việc cô không xứng với anh, cô sao có thể mơ mộng hão huyền như vậy đây?
Lệ Hằng là một người chuyên nghiệp khiến mọi người kính trọng, mặc dù còn trẻ, tiền đồ lại vô cùng sáng lạn, nhìn cô xem, chỉ vì học phí, tiền sinh hoạt đã vô cùng sầu não, tương lai mờ mịt. Đây là điểm thứ nhất cô không xứng với anh.
Điểm thứ hai, anh đẹp trai, cao lớn, là đối tượng được phái nữ trong công ty ưu ái, những người đó cũng đủ để anh không đếm xuể rồi, sao còn có thể rảnh rỗi chú ý đến một người như cô?
Hơn nữa, anh đi bàng ô tô thay cho đi bộ, mà cô được đi bằng xe buýt đã cảm thấy đây là điều hưởng thụ vô cùng xa xỉ. Còn nữa, mặc dù anh nói chuyện cẩn trọng, nhưng vẫn được moi người chào đón, khiến người khác không nhịn được muốn tìm cơ hội làm quen với anh, không giống cô, cho dù cố gắng mỉm cười, cố gắng làm tròn công việc được giao, vẫn không có người nào muốn làm quen với cô.
Tóm lại, khoảng cách giữa anh và cô, có thể nói xa như trời và đất vậy, cho nên cô chưa từng vọng tưởng quá nhiều. Nhưng đã như vậy, sao cô còn mơ thấy anh hôn cô? Cô điên rồi.
“Cô đang ngẩn người gì vậy, việc tôi giao phó đã làm xong chưa?”
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, Đồ Đông Nhan sợ hãi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không để suy nghĩ của mình tiếp tục lạc vào cõi thần tiên.
“Được tồi, để tôi gửi qua cho anh.” Cô vội gật đầu.
“Được rồi thì gửi qua cho tôi, còn cần tôi thúc giục sao?” Lệ Hằng lạnh lùng nói.
“Xin lỗi!”
“Cô cho rằng nói xin lỗi thì người khác phải có nghĩa vụ tha thứ cho cô sao?”
Đồ Đông Nhan im lặng cúi đầu.
“Tôi cần biểu đồ phân tích tất cả các thị trường mới và đang phát triển tại Trung Quốc, sửa lại cho tôi.”
“Vâng.” Cô lặp tức lên tiếng, nhanh chóng làm việc, mà anh không ngừng đối diện với những con số đang nhảy nhót trên màn hình.
Phòng làm việc lại trở về với sự yên lặng vốn có, nhưng chỉ bên ngoài là bình tĩnh, bên trong lại như có sóng lớn mãnh liệt.
Lệ Hằng không có cách nào ngăn cản mình dùng gương mặt nghiêm nghị nói chuyện với cô, vì nếu không làm như vậy, anh sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Trời ạ! Cho dù trai qua một buổi tối, anh vẫn không thể tin được mình lại cường hôn cô, hơn nữa hôn xong còn lập tức xoay người rời đi, anh thật đáng chết, không có chút khí phách đàn ông nào!
Anh không nên hôn cô, cho dù tức giận, mất khống chế hơn nữa, bị cô hấp dẫn, anh cũng không nên hôn cô. Bởi vì một tháng nữa, anh phải ra nước ngoài du học, đó là mơ ước nhiều năm của anh, là kế hoạch không thể nào thay đổi, cho nên, nếu nói việc anh không nên làm nhất trong lúc này, đó là yêu đương, nhưng cô lại đáng chết, cố tình chọn lúc này để xuất hiện trước mặt anh.
Vẻ ngoài Đồ Đông Nhan cũng không có gì đặc biệt, thực tế mà nói, ngoại trừ làn da trắng nõn, ngũ quan cân đối, diện mạo lạnh lùng của cô không tạo được cảm tình với người khác, ngược lại còn làm cho người ta nghĩ rằng cô ngạo mạn tự cao tự đại. Nhưng làm việc với nhau hơn một tháng, anh biết, cô tuyệt đối không ngạo mạn, ngược lại trái tim cô còn mềm mại hơn bất kỳ người nào, vừa kiên nghị lại vừa dịu dàng, khiến anh càng hiểu rõ cô hơn, cũng vì vậy mà thích cô.
Nhìn lại, trong một tháng ngắn ngủi vừa qua, cô nhiệt tình giúp người khác, anh đã bắt gặp hành động làm việc nghĩa của cô rất nhiều lần.
Cô làm kỵ sĩ giúp một người bị ngã xe, dẫn một bạn nhỏ bị lạc đến đồn cảnh sát, mang vật nặng qua đường giúp một ông già, cho một người phụ nữ có thai mượn ô, còn có tối hôm qua, cô không chịu tự lượng sức mình, muốn cõng một bà lão nặng hơn mình phải đến 10kg đến bệnh viện gần đó.
Anh thật sự không hiểu nổi, tại sao mình lại luôn gặp cô những lúc cô đang giúp đỡ người khác, nếu như anh không thấy những hình ảnh đó,có lẽ, anh sẽ không bị cô hấp dẫn.
Hừ, đây thực sự là một suy nghĩ tự lừa mình dối người. Cho dù anh không nhìn thấy hình ảnh cô nhiệt tình giúp đỡ người khác, anh cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh cô chịu khổ nhọc, kiên cường và dũng cảm, rồi anh vẫn sẽ bị những hình ảnh như vậy của cô hấp dẫn.
Có trời mới biết, trước kia anh có rất nhiều trợ lý, nhưng dù là nam nữ già trẻ, chỉ có cô là không có một câu oán hận, không ngại cực khổ hoàn thành tất cả công việc anh yêu cầu. Có lẽ kiến thức chuyên ngành của cô không bằng những người khác, nhưng ít ra cô cũng không đến mức không biết thì giả bộ như đã hiểu, hay như không biết mà không hỏi, ngược lại cô rất chuyên tâm học tập.
Anh thích những người thông minh, nhưng còn thích những người làm việc đến nơi đến chốn hơn, dùng toàn lực làm việc, mà cô không cần nghi ngỡ là loại người như vậy.
Tìm ra cô trong hàng vạn người, bỗng nhiên quay đầu, người đó lại đứng dưới ngọn đèn tàn.
Lẽ ra cô nên xuất hiện sớm một chút, nếu không thì chậm mấy năm, chờ anh hoàn thành học phần thì xuất hiện cũng được, tại sao lại chọn thời điểm mấu chốt này để xuất hiện? Chỉ còn lại một tháng nữa là anh sẽ ra nước ngoài du học, rốt cuộc anh phải làm gì với cô đây?
Anh biết mình nên kiềm nén tình cảm với cô, tất cả đi theo kế hoạch ban đầu là tốt nhất, nhưng trái tim ngủ đông trong cơ thể anh giờ phút này lại rục rịch cháy bỏng, hi vọng và lo lắng cũng không khiến anh tốt hơn, nhiều lần anh rất muốn tiền lên, chiếm lấy cô, biến cô thành sở hữu của mình.dღđ☆L☆qღ
Bởi vì ánh sáng của viên kim cường thì không thể che đậy được, một khi anh chần chờ, người cạnh tranh sẽ tăng lên, như vậy, tương lai bảo bối rơi vào tay ai vẫn còn là một ẩn số.
Anh không cách nào tưởng tượng được hình ảnh Đồ Đông Nha bị người khác ôm vào ngực, anh không muốn mất cô chút nào.
Quay đầu nhìn cô đang ngồi trước máy tính chuyên tâm làm việc, ánh mắt do dự của Lệ Hằng được thay thế bằng quyết tâm.
Anh muốn cô! Không quan tâm quyết định này có bao nhiêu ích kỷ, lại không công bằng với cô thế nào, anh phải có được cô, tạo một dấu ấn thuộc về anh trên người cô, để những kẻ cạnh tranh khác biết cô là hoa đã có chủ, sẽ chết tâm, không dám lại gần cô.
Ba năm, chỉ cần ba năm anh sẽ trở về bên người cô, sau đó đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học sẽ cưới cô về nhà.
Anh biết cô sẽ là một người nội trợ hiền thục, cũng là một người mẹ tốt, hơn nữa chỉ cần cô nguyện ý, anh tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ người đàn ông nào.
Nhớ lại bộ dang cô mặc bộ đồ công sở ngồi trước bàn hội nghị phát biểu ý kiến, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên.
“Lệ Hằng.” Một đôi tay như hai con rắn nước, đột nhiên vuốt ve vai anh, lại từ từ tiến lên trước ngực, “Hôm nay là sinh nhật em, các đồng nghiệp muốn sau khi tan làm sẽ đi tổ chức mừng sinh nhật cho em, anh đi cùng không?”
Nghe giọng nói đó, Đồ Đông Nhan không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiết mục quyến rũ trắng trợn đó trong phòng làm việc thì cả người cứng lại. Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm bộ không nhìn thây gì, nhưng lại không cách nào ngăn cản được đoạn đối thoại của hai người đó vang lên bên tai mình.
“Xin lỗi, buổi tối tôi còn có việc.” Cấp trên ma quỷ lạnh lùng cự tuyệt.
“Mỗi lần em hẹn anh, anh đều thoái thác nói là có việc, hôm nay là sinh nhật em, anh không thể nể mặt em một lần sao?” Quản lý Trần
Mỹ Hoa dịu dàng nói.
“Xin lỗi.”
“Anh đừng lạnh lùng như vậy, cứ coi tối nay mở bữa tiệc tạm biệt anh là được rồi, anh chưa đi chơi cùng mọi người bao giờ, không sợ lễ tạm biệt cuối tháng sẽ trở nên chán ngắt sao?”
Lễ tạm biệt? Cái gì là lễ tạm biệt? Trong lòng Đồ Đồng Nhan là cả ngàn dấu chấm hỏi.
“Tôi cho rằng tôi đã nói rõ ràng, tôi không cần mọi người làm buổi lễ tạm biệt gì đó.” Lệ Hằng lạnh lùng cự tuyệt.
“Đây là lòng của mọi người thôi mà.”
“Tôi xin nhận. Đồ Đông Nhan.”
“Hả?” Không ngờ cấp trên ma quỷ đột nhiên gọi mình, Đồ Đông Nhan hoảng hốt nhảy dựng lên, xoay người đối mặt với anh.
“Vâng.” Cô chột dạ lên tiếng, rất sợ anh phát hiện vừa rồi mình không chuyên tâm làm việc, mà đang nghe lén hai người nói chuyện.
“Thu dọn lại, những côn việc chưa làm xong thì lát trở về làm tiếp. Hiện tại tôi phải ra ngoài gặp một vài người quản lý của hai công ty, cô đi với tôi.” Anh ra lệnh.
“Hả?” Cô ngẩn người, nhất thời không rõ tình hình, bở vì trước kia anh chưa bao giờ đưa cô đi gặp các quản lý cấp cao trong công ty.
“Hả cái gì? Lời của tôi rất khỏ hiểu sao?” Anh trừng mắt.
“Xin lỗi, tôi dọn ngay đây.” Cô nhanh chóng dọn dẹp bàn làm việc, đặt những thứ cần thiết vào ngăn kéo, khóa lại, tắt may tính đi.
“Anh phải đi gặp hai công ty sao? Đúng lúc buổi chiều em không có việc gì, em đi với anh. Em nghĩ hiệu suất làm việc của em có lẽ tốt hơn em gái nhỏ này chứ?” Trần Mỹ Hoa đặt tay Lệ Hằng lên tay mình, mỉm cười nói với anh.
“Tôi cần một người ghi chép, công việc này quá nhỏ bé với quản lý Trần, cho nên ý tốt của cô, tôi chỉ có thể đặt trong lòng.” Anh lấy cánh tay của mình ra khỏi người cô, sau đó quay đầu nhìn Đồ Đông Nhan. “Đã đi được chưa?”
“Được rồi.” Cô luống cuống cầm ba lô và áo khoác của mình lên, xoay người gật đầu với anh.
“Đi thôi.” Anh ra khỏi phòng làm việc, mà cô không dám chậm trễ lập tức đuổi theo, khi đi qua Trần Mỹ Hoa thì chỉ gật đầu một cái.
Ra khỏi văn phòng công ty, cô chạy theo phía sau anh, không tự chủ được nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người trong phòng làm việc của hai người là có ý gì. Chẳng lẽ tiền bối muốn nghỉ việc?
Nhưng tại sao? Theo cô quan sát, tiền bối làm việc ở đây rất có tương lai, ông chủ ở đây cũng không tệ, quan hệ với đồng nghiệp cũng không có vấn đề gì, có thể nói như cá gặp nước, tái ao anh lại muốn bỏ công việc tốt như vậy?
Là có người khác nguyện ý cho anh nhiều lợi thế hơn sao? Hay là anh muốn tự mình xây dựng sự nghiệp?
Điều này cũng có thể vì anh rất lợi hại, chỉ mới một tháng, anh đã tăng doanh thu của công ty lên tới 23%, có thể nói là một thiên tài. Nếu như cô có tiền, cũng muốn giao anh đầu tư, quản lý tài sản, đáng tiếc đến một đồng cô cũng không có.
Vừa nghĩ tới túi tiền trống trơn của mình, Đồ Đông Nhan lập tức không nhịn được than thở, vô lực cúi đầu đi về phía trước, hy vọng có thể may mắn nhặt được tiền…ha ha… Đó đương nhiên là điều không thể.
Cô nhắm mắt tự giễu, mở mắt ra lần nữa, lại không kịp tránh đâm đầu vào anh đột nhiên dừng bước.
Lê Hằng kịp thời đỡ cô, cúi đầu, cau mày nhìn cô hỏi. “Cô đang làm gì vậy? Không biết đi bộ hả?”
“Xin lỗi!” Cô vọi vàng nói xin lỗi.
“Trưa này cô muốn ăn gì?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Cô kinh ngạc.
“Trưa nay cô muốn ăn gì? Lời nói của tôi chắc không khó hiểu như vậy chứ?” Anh nâng cao mày, một nụ cười thình lình hiện ra.
Đầu tiên cô trừng mắt nhìn, sau đó đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Anh đang cười?” Cô như vừa phát hiện ra một vùng đất mới.
Chân mày anh lại giương cao hơn. “Sao vậy? Tôi không thể cười sao?” Anh cười như không cười nhìn cô.
Đồ Đông Nhan ngơ ngác nhìn anh, không nhịn được đưa tay lên véo má mình, hoài nghi có phải cô đang nằm mơ không, nếu không, sao có thể thấy biểu cảm này trên gương mặt nghiêm túc của anh. Anh trước mặt là thật sao?
“Sao cô lại véo mình như vậy?”
“Tôi chỉ đang xác minh xem có phải mình đang nằm mơ hay không.” Cô ngơ ngac nhìn anhm ngây ngô trả lời.
Nghe được cô nói như vậy, Lệ Hằng đột nhiên cười to lên.
Đôi mắt Đồ Đông Nhan lúc này đã mở lớn hết mức mà thôi, đến cả miệng cũng không khép lại được. Trời ạ! Nhất định là cô đang mơ, còn tưởng rằng anh đã rất đẹp trai rồi, không ngờ cười lên còn mê người như vậy.
Trời ạ! Sao tiếng cười của anh lại dễ nghe như vậy? Cô chưa từng nghe qua tiếng cười dễ nghe như vậy.
Trời ạ! Đây nhất định là một giấc mơ!
“Được rồi, cô đã không có ý kiến thì phải nghe theo tôi. Muốn ăn cơm, đi ăn đồ nướng với tôi.” Anh đột nhiên kéo tay cô đi về nhà hàng đồ nướng…
Lúc này cô mới hiểu vì sao anh lại đột nhiên dừng lại, nhưng cô vẫn không hiểu, sao anh lại kéo cô đi? Cô lại không dám đối kháng anh, đừng nói là không đi cùng anh.