Quyển 1 - Chương 1: Tiết tử

Ngô cung giai lệ vi thùy lưu, hoang thảo mai kính quế phách du.

Kiệp điệp thượng tự liên tích ngọc, tịch mịch hồng hoa hàn cao lâu.

Tầm thường phi yến truyện bất đáo, đa thiểu vân tấn kế nhật u.

Vu sơn nhất đoạn vân kiêm vũ, trọng trọng vạn lí tỏa thần châu.

Tương vương vi mộng điều điều mịch, thần nữ vô tâm đoan dương thai.

Ái hoa phương năng giải hoa ngữ, bất tự xuân lôi xử xử khai.

Diễm đóa hữu tình hà tu thải, thức đắc phân phương nhập mộng lai.

Trân ủng nhất phiến hảo hoa ý, thì thì thanh lương thấu hung hoài.

Khí nhật chi giả lưu thùy dữ, loạn loạn chi trung bội cuồng tài.

Trọng lai nguyệt hạ văn điêu khấp, bích lãng đào đào tẩu tần hoài.

Mang mang giang thiên hoàng hà thủy, nhất khứ vân hải bất phục hồi.

Tư lai thiên vạn nhu tình ti, đô phó xuân phong hướng tây tồi.

Thế trung thanh lan tục sở kị, mĩ nhân tịch mịch lục phân trần.

Tích gia hậu đình phương vận mãn, triển chuyển bách hồi phủ tác tân.

Anh hùng nhất trản chước giang nguyệt, tối nan tiêu thụ mĩ nhân ân.

Túng sử kim thì thiên nhật túy, bất am tiền nhân nhất hồi chân.

———————————————————————————————————–

Bài thơ theo như ta tìm được là bài Tư Giai Nhân, không rõ tác giả, cũng không có điển tích gì. Nhưng có lẽ có liên quan đến bài Hồng Miên Thán (một bài thơ về chuyện tình của một thư sinh tên Tam Lang và kĩ nữ A Kim). Không tìm được bản dịch tiếng Việt nên đành tự dịch, có vài chỗ không ổn mọi người thông cảm nhá.

Dịch nghĩa:

Tư giai nhân

Ngô cung giai lệ vì ai lưu, cỏ hoang vùi đường hồn quế du.

Kiệp điệp luyến lưu tiếc ngọc đá, hồng hoa tịch mịch chốn lầu cao.

Phi yến tầm thường chuyền không đến, tóc mây nhiều ít tiếp ngày u.

Vu sơn một mảnh vân kiêm vũ, ngàn dặm điệp trùng tỏa Thần Châu.

Tương vương trong mộng xa xôi kiếm, thần nữ vô tâm bên dương đài.

Yêu hoa mới giải được lời hoa, không như nụ xuân nơi chốn nở.

Đóa hoa tươi hữu tình chớ hái, nhận biết mùi hương vào giấc mộng.

Trân ủng một mảnh hảo hoa ý, trong lòng mọi lúc thấu thanh lương.

Kẻ đã qua lưu lại cùng ai, loạn bên trong lại càng thêm loạn.

Điếu văn khóc dưới trăng lại đến, sóng xanh từng đợt ra Tần Hoài.

Mờ mịt nước trời sông Hoàng Hà, vừa đi biển mây chẳng về nữa.

Nhớ sao ngàn vạn sợi nhu tình, đều gửi gió xuân cắt hướng tây.

Thanh lan thế gian thường ghen tị, mỹ nhân tịch mịch đời phân tranh.

Sân đình sau nhà hương bay khắp, trăn trở trăm lần tiếng rìu vang.

Anh hùng một mảnh Chước Giang nguyệt, khó nhất tiếp thụ mỹ nhân ân.

Dẫu cho lúc này thiên nhật túy, không rõ người xưa có về chăng.