Chương 1: Đại ma vương

Dịch Kỳ ngồi trên sô pha, vừa gọt táo cho đứa cháu trai mới năm tuổi vừa mỉm cười lơ đãng nghe nó líu ríu kể chuyện ở trường, thanh âm trẻ con non nớt mang theo chút phụng phịu vô cùng đáng yêu.

“Tiểu Kỳ Kỳ, chú không biết đâu, cái tên xấu xa đó thật đáng ghét, cả ngày trêu chọc con, còn cướp kẹo của con nữa.”

Tiểu tử này tên Dịch Hy, là con trai anh ruột của Dịch Kỳ, Dịch Hiểu Phong. Hôm nay vợ chồng hai người bọn họ kỷ niệm mười năm ngày cưới, mới sáng sớm đã đem con trai đến ném cho Dịch Kỳ, hai người thì vui vẻ đi hâm nóng tình cảm.

Lúc Dịch Hiểu Phong và Thẩm Giai Nguyệt đưa Dịch Hy đến, Dịch Kỳ còn đang vùi đầu trong chăn ngủ ngon lành, sau đó chính là bị tiếng chuông cửa tươi sống đánh thức. Vốn định lơ luôn xem như không hay không biết, nhưng tiếng chuông cửa cứ ầm ĩ reo lên, sợ bị hàng xóm than phiền, bất đắc dĩ mới phải rời giường đi ra mở cửa.

Dịch Hiểu Phòng nhìn Dịch Kỳ đầu tóc rối bù, bộ quần áo mặc nhà nhàu nhĩ thì vươn tay xoa đầu cậu, miệng nói, “Nhóc con, em xem bộ dạng kia kìa, cứ thế này thì biết bao giờ mới có bạn gái được hở?”

Dịch Kỳ vẫn chưa thỏa mãn cơn buồn ngủ, tối qua mãi chơi game đến tận hai giờ sáng mà, vì vậy che miệng ngáp một cái, lầm bầm nói, “Em không có bạn gái không phải anh càng mừng hay sao, có người trông trẻ miễn phí cho.”

Thẩm Giai Nguyệt dẫn Dịch Hy vào nhà bếp, lấy điểm tâm sáng trút ra đĩa, vừa làm vừa nói vọng ra, “Anh không phải lo lắng cho Tiểu Kỳ, em ấy đáng yêu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một anh đẹp trai đến hốt về làm của, yên tâm!” Nói xong còn cười một tràng dài đầy phấn khích.

Dịch Hiểu Phong lắc đầu, tỏ vẻ bó tay với bà xã nhà mình, dạo này cứ lăn lộn trên mạng đọc mấy cái tiểu thuyết tình cảm gì đó, rồi bỗng nhiên sinh ra cái tật cứ nhìn thấy hai thằng đàn ông đứng gần nhau là kích động, lảm nhảm cái gì mà ‘tiểu thụ đáng yêu quá’, ‘tiểu công thật là suất’ vân vân các thứ, khiến anh nghe mà phát đau đầu. Cả đứa em trai này cũng không thoát khỏi móng vuốt của bà chị dâu quái đản, cả ngày bị Thẩm Giai Nguyệt giới thiệu cho không ít người, mà toàn bộ đều là đàn ông.

Thở dài một hơi, Dịch Hiểu Phong quay sang Dịch Kỳ nói, “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Em cho anh chị gởi nhờ Tiểu Hy ở đây hai ngày nhé.”

Vốn quá quen thuộc với cảnh anh chị đi chơi, ném con cho mình giữ hộ, Dịch Kỳ cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng. Dù sao tiểu tử này cũng rất ngoan, giữ nó cũng không có gì quá áp lực, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, ở nhà chơi với cháu cũng tốt.

Hai người kia vừa đi, bên này hai chú cháu liền kéo nhau vào phòng bếp ngồi ăn sáng. Ăn xong, Dịch Kỳ loay hoay mang chăn nệm đi ra ban công hong nắng, lại gom mớ quần áo bẩn đi giặt, Dịch Hy trong lúc đó cũng không nháo loạn, mà rất ngoan ngoãn ngồi xem tivi và chơi xếp hình. Gần hai tiếng mọi việc mới xem như hoàn thành, Dịch Kỳ mở tủ lạnh lôi mấy quả táo ra gọt cho cháu ăn, tiện thể ngồi nghe thằng bé lải nhải đủ chuyện.

“Cậu ta hư lắm, hôm trước con còn thấy cậu ta lén bỏ sâu róm vào trong cặp Tiểu Hoa, làm cho bạn ấy khóc quá trời luôn.”

Dịch Kỳ tách táo ra thành từng miếng nhỏ, dùng tăm ghim một miếng đưa đến trước mặt cháu trai, hỏi lại, “Vậy sao? Vậy con có nói với bạn ấy là không được làm như vậy không?”

Dịch Hy cầm miếng táo cho vào miệng cắn một cái, hai cái má trắng trắng tròn tròn phấn đô đô phùng ra, lắc đầu, “Con không dám lại gần cậu ta đâu, cậu ta tính xấu cứ như ma ý!”

Dịch Kỳ bật cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cháu trai.

Nghe Dịch Hy nói, bất giác Dịch Kỳ nhớ lại, ngày xưa, lúc cậu còn nhỏ cỡ cháu trai bây giờ, cũng có một người tính tình xấu như ma, cứng đầu bướng bỉnh, chuyên giật tóc các bạn nữ, thích đánh nhau… Ở lớp, ai cũng sợ cậu ta, còn đặt cho biệt danh ― Đại ma vương.

….

Năm ấy, trường tiểu học mà Dịch Kỳ theo học có tên là tiểu học Hướng Dương, ở một thị trấn nhỏ bé nằm tại ngoại ô thành phố T. Cả trường chỉ có ba lớp một, bao gồm Cao Nguyên, Đồng Bằng và Biển Cả; mỗi lớp có khoảng hai mươi học sinh.

Dịch Kỳ học ở lớp Biển Cả, trong lớp có mười một nam và tám nữ, tổng cộng mười chín bạn. Lớp Biển Cả trong trường rất nổi tiếng, thứ nhất là vì có một cô bé tên gọi Tiểu Mạn, cô bé ấy rất xinh, học rất giỏi, hát rất hay, tuy mới sáu tuổi mà đã tham gia ca đoàn của nhà thờ lớn nhất thị trấn. Điều nổi tiếng thứ hai chính là, Đại ma vương cũng theo học lớp này!

Nếu hỏi thời tiểu học Dịch Kỳ ghét ai nhất, đáp án chắc chắn là tên Đại ma vương ấy.

Cũng không phải tự nhiên mà Dịch Kỳ ghét Đại ma vương. Tiểu Dịch Kỳ vốn là một đứa bé rất ngoan, rất tốt bụng, cho dù không quá thông minh như bù lại rất lanh lợi đáng yêu. Trước khi vào học, Dịch mama đã dặn dò tiểu Dịch Kỳ phải biết quan tâm hòa đồng với các bạn, Dịch baba thì bảo tiểu Dịch Kỳ phải biết bảo vệ các bạn yếu hơn mình, đặc biệt là đối với các bạn nữ.

Là một đứa trẻ rất nghe lời, dĩ nhiên tiểu Dịch Kỳ đem những lời dặn dò của hai bậc phụ huynh ở nhà phát huy đến cao điểm. Chẳng những đối với các bạn nữ trong lớp thật tốt, mà đối với Đại ma vương cũng có thái độ vô cùng thiện ý.

Chỉ là lúc đó, tiểu Dịch Kỳ chưa biết Đại ma vương chính là Đại ma vương mà thôi!

Đó là một ngày đẹp trời, sau khi nhập học được khoảng một tuần. Mọi người dù sao cũng là người ở trong cùng một thị trấn, ít nhiều gì cũng quen thuộc lẫn nhau, cho nên chẳng mấy chốc đã trở nên vô cùng thân thiết. Tiểu Dịch Kỳ cũng nhanh chóng làm quen với tất cả mọi người.

Tiểu Dịch Kỳ để ý thấy mọi người trong lớp chơi với nhau rất vui vẻ, chỉ duy nhất có một bạn trai luôn luôn đi về một mình, vào lớp thì im lặng không nói chuyện với bất cứ ai, cứ thui thủi ngồi một góc từ đầu đến cuối buổi học.

Tiểu Dịch Kỳ ngoan ngoan dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn bạn ấy tự chơi một mình như vậy, cho nên hết giờ ra chơi ngày hôm đó, tiểu Dịch Kỳ liền lon ton chạy đến trước mặt ‘người bạn cô đơn’ kia, làm một việc khiến cho tiểu Dịch Kỳ sau này hối hận mãi không thôi.

Tiểu Dịch Kỳ đến trước mặt Đại ma vương, nở một nụ cười tự cho là thành ý nhất, chìa tay ra nói, “Chào bạn, mình là Dịch Kỳ, bạn có thể gọi mình là tiểu Kỳ. Bạn tên gì? Chúng ta làm bạn nhé.”

Đại ma vương ngước mắt lên nhìn Dịch Kỳ, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, phun ra vỏn vẹn một câu khiến tiểu Dịch Kỳ chưng hửng, “Ngu ngốc!”

Tiểu Dịch Kỳ dĩ nhiên là không dự đoán được Đại ma vương sẽ nói như thế, há hốc mồm nửa ngày cuối cùng vỗ tay đánh ‘bốp’ một cái, vui vẻ reo lên, “A, thì ra bạn tên là tiểu Xuẩn. Mà sao ba mẹ bạn đặt tên cho bạn kỳ quá vậy?”

Tiểu Dịch Kỳ sau đó nhìn thấy, trong nháy mắt gương mặt của Đại ma vương đột nhiên biến màu, trợn to hai mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ, nghiến răng nói, “Tao nói mày là đồ ngu ngốc! Biến đi!”

Tiểu Dịch Kỳ đáng thương bị vẻ mặt hung dữ của Đại ma vương làm cho hoảng sợ, đứng đơ ra không biết phải làm thế nào. Tiểu Mạn đứng gần đó vội vã bước đến kéo tay tiểu Dịch Kỳ đi, đến một khoảng cách có thể xem là an toàn thì dừng lại, kề tai tiểu Dịch Kỳ nói nhỏ, “Sao cậu dám đến gần cậu ta? Cậu ta xấu lắm, ở chỗ tớ ai cũng sợ cậu ta hết á.”

Tiểu Dịch Kỳ mở to hai mắt nhìn Tiểu Mạn, ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu biết cậu ta xấu?”

Tiểu Man liếc mắt nhìn Đại ma vương, lại nhỏ tiếng thì thào, “Tại vì nhà tớ ở gần nhà cậu ta, cho nên cậu ta như thế nào tớ biết tất.”

Tiểu Dịch Kỳ tò mò hỏi tiếp, “Cậu ta xấu như thế nào?”

“Cậu ta á hả?” Tiểu Mạn bĩu môi khinh thường, “Cả ngày thích đánh nhau, lại lầm lầm lì lì không chịu nói chuyện với ai hết. Hôm trước cậu ta còn giật búp bê của Viên Viên đem quăng xuống cống nữa đó.”

Viên Viên là cô bé học lớp Đồng Bằng, nhà ở gần Tiểu Mạn, cũng gần nhà Đại ma vương!

Tiểu Dịch Kỳ có chút khó tin nhìn Đại ma vương, thấy cậu ta vẫn im lặng ngồi đó, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng học, nhìn qua có vẻ rất cô đơn. Tâm hồn ngây thơ trong sáng của tiểu Dịch Kỳ nghĩ, chắc cậu ta không đến nỗi xấu lắm đâu… ha!

Buổi tối về nhà, tiểu Dịch Kỳ đem chuyện hôm nay kể lại cho Dịch baba và Dịch mama nghe. Dịch baba vừa nghe liền xoa đầu tiểu Dịch Kỳ nói, “Tiểu Kỳ ngoan lắm, con phải đối xử tốt với bạn ấy nhé.”

Dịch mama cũng cười, “Mai mẹ làm trứng cuộn, con mang cho bạn ăn cùng với nhé.”

Tiểu Dịch Kỳ híp mắt cười thật tươi, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng thật to.

Dịch Hiểu Phong lúc bấy giờ đã mười sáu tuổi, học năm hai trung học, liếc em trai nhỏ của mình cười hì hì, “Để ý cô bé đó rồi sao, nhóc con?”

“Cậu ấy không phải cô bé, cậu ấy là con trai.” Tiểu Dịch Kỳ chu mỏ cãi lại.

Dịch Hiểu Phong nhún vai, “Xời, vậy cũng nói.”

Dịch mama lấy đũa gõ bát con trai lớn, “Ăn nhanh rồi lên ôn bài cho tôi đi ông tướng!”

Dịch Hiểu Phong le lưỡi, cũng “Dạ” một tiếng rồi cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.

Ngày hôm sau, Dịch mama đúng như lời hứa, làm rất nhiều trứng cuộn cho tiểu Dịch Kỳ mang đến trường.

Giờ ăn trưa, tiểu Dịch Kỳ mang theo một hộp cơm với thật nhiều trứng cuộn vàng ươm đẹp mắt ngon lành, bước đến chỗ Đại ma vương, lại trưng ra nụ cười rực rỡ còn hơn ánh nắng tháng ba, “Bạn Tiểu Nguyên, chúng ta cùng ăn trưa nhé, mẹ tớ có làm rất nhiều trứng cuộn nè, ngon lắm!”

Đại ma vương tên đầy đủ là Triệu Phúc Nguyên, vì vậy tiểu Dịch Kỳ liền gọi là Tiểu Nguyên.

Đại ma vương ngẩng đầu nhìn tiểu Dịch Kỳ, nhíu mày không lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn hộp cơm của tiểu Dịch Kỳ một lúc, cuối cùng cầm lên một khối, cắn một miếng, ba giây sau phun thẳng ra ngoài, nhếch môi nói, “Thứ này cũng cho người ăn được sao?”

Tiểu Dịch Kỳ mở to mắt nhìn, nửa ngày sau mới phản ứng lại được, “Cậu quá đáng lắm!”

Đại ma vương chỉ hừ một tiếng, không đáp lại.

Tiểu Dịch Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tức giận thế này, cho dù ở nhà bị anh trai giành mất cái bánh kem mẹ chừa cho mình cũng không tức giận bằng. Đây là món ăn do mẹ làm cho, cậu ta không muốn ăn cũng không được làm như thế chứ.

Cho nên, lần đầu tiên trong sáu năm cuộc đời, tiểu Dịch Kỳ ra tay đánh người. Đôi mắt hơi hoe đỏ, nắm tay bé xíu dùng hết sức đấm một phát vào má Đại ma vương. Vừa đánh xong, tiểu Dịch Kỳ không thể tin được hết nhìn nắm tay mình lại nhìn mặt Đại ma vương, trong mắt vừa tức giận vừa sợ hãi.

Đại ma vương cũng bị hành động này của tiểu Dịch Kỳ làm cho kinh ngạc. Cú đấm này của tiểu Dịch Kỳ thật ra không có chút xíu đau đớn nào, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong sáu năm cuộc đời, Đại ma vương bị người ta đánh, mà lại là đánh vào mặt nữa chứ!

Đại ma vương xoa xoa gò má, nhếch môi mỉm cười, nhìn tiểu Dịch Kỳ từng chữ từng chữ nói, “Mày giỏi lắm.”

Tiểu Dịch Kỳ nhìn nụ cười của Đại ma vương, không hiểu sao thấy sau lưng run lên, vội vã cầm hộp cơm chạy trở về chỗ ngồi của mình.

Tiểu Dịch Kỳ không biết, tháng ngày đau khổ của mình hiện tại sắp sửa bắt đầu!