Chương 1: 1: Review Spoil


Bản Review này được tớ dịch lại từ các comment trên Tấn Giang.

Bản review của 是*******8
⟪ Ngày hôm nay thời tiết chỗ này rất lạnh, tôi chui vào ổ chăn ấm để đọc hết câu chuyện này.

Giờ thì tôi đang ngồi xổm trước TV, bên cạnh có bếp lò, ấm áp, tựa như đang ăn mấy miếng bánh trôi vậy, vừa mềm lại vừa ngọt.

Vào hố hủ cũng đã được 9 năm rồi, trong khoảng thời gian đó đã đọc vô số câu chuyện, đọc sách linh tinh, đủ thể loại, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc viết review như thế này.

Thế giới này rất đẹp và nó đáng để chúng ta phấn đấu.

Tôi nhớ rằng cách đây vài ngày khi tôi xem bộ phim Cưỡi gió đạp sóng, một lời bài hát cho bài hát chủ đề đã khiến tôi xúc động nhất chính là: Em nói rằng cuộc sống này thật lộng lẫy và tôi không phản đối.

Bao năm qua tôi chưa trải qua cơn bão lớn nào, cũng như bao người bình thường khác, sẽ có những lúc thăng trầm, nhưng tôi cũng sẽ vượt qua được.

Dù biết mình chỉ là một người bình thường, còn nhiều khuyết điểm lớn nhỏ, nhưng tôi vẫn mong có ai đó có thể bước tới xoa đầu mỗi khi tôi không vui hay buồn và nói với tôi rằng không sao cả.

Kỷ meow meow rất may mắn khi gặp được bé Cam của mình
Cho dù anh ấy không phải là người hoàn hảo, cho dù anh ấy bị ngăn cách với thế giới bởi một hàng rào mơ hồ cũng không ngăn được một người muốn làm đường ray kết nối anh tới với thế giới này.

Kỷ meow meow luôn nói rằng người anh ấy biết ơn nhất đó là chính mình.

Cũng đúng, người mà tôi biết ơn nhất cũng là chính tôi.

Tôi biết ơn bản thân mình vì tôi chưa bao giờ từ bỏ khi gặp phải những người không tốt hoặc gặp phải những chuyện không hay.

Tôi biết ơn bản thân bởi vì trong nửa cuộc đời ít ỏi mình đã trải qua, tôi vẫn yêu bản thân mình trước những thất bại dù lớn hay nhỏ.

Tôi biết ơn bản thân vì trong vô số lần không cảm thấy hy vọng trên con đường mình đang đi, trong vô số đêm lấy nước mắt rửa mặt cũng chưa bao giờ từ bỏ ánh sáng và ấm áp.

Tôi biết ơn bản thân, tôi từng bước từng bước đến đây, nghiến răng không chịu thua, từng chút một nhìn thấy ánh bình minh rạng rỡ.

Nếu có thể quay lại quá khứ, có lẽ tôi cũng sẽ tự nói với bản thân nhiều năm trước còn yếu đuối, rụt rè rằng: để tôi ôm cậu một cái, đừng sợ nhé, sau này cậu sẽ trở thành một người vô vô vô cùng tốt.


Kỷ meow gặp được bé Cam của mình là may mắn, nhưng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Bởi vì anh chưa bao giờ từ bỏ khát vọng được yêu thương trong lòng, bởi vì Kỷ Meow cũng là một người vừa ấm áp vừa tốt bụng.

Bé Cam đã có một cuộc sống hạnh phúc từ khi còn nhỏ, gia đình hòa thuận, tính tình còn dễ thương.

Một số người nói rằng một người sẽ đối xử dịu dàng với người khác chỉ khi người đó được người khác đối xử dịu dàng.

Bé Cam có thể trở thành một người ấm áp như ánh mặt trời, có thể trở thành một người vui vẻ, thẳng thắn và rộng rãi như vậy là bởi vì cậu ấy yêu bà nội mình, là bởi vì cậu ấy được cha mẹ yêu thương và vì những người bạn xung quanh cậu.

Ông trời rất biết ghép đôi, cứ tưởng tượng nếu bé Cam là người không giỏi thể hiện bản thân, gò bó và nhạy cảm, thích nghĩ ngợi lung tung thì Kỷ meow meow sẽ khổ sở lắm.

Đọc tới chương lần đầu tiên bé Cam gặp Kỷ meow, trái tim tôi cũng nhảy dựng theo.

Ai chẳng thế này khi dính phải condi tình yêu, ăn cơm cũng cười khúc khích, mà ngồi xem TV cũng cười khúc khích, cả thế giới này đều như nhảy múa cùng bạn.

Mà người cậu thích cũng thích là cậu nữa, u là chời.

Tất nhiên, Kỷ meow meow thật may mắn khi gặp được bé Cam.

Bé Cam vừa thẳng thắn lại vừa đáng yêu, thích là thích và yêu là yêu.

Không quan tâm đến do dự, cũng không bao giờ do dự.

Cho dù có gặp phải tình địch thì ẻm cũng chả chùn bước, hay kéo dài, khó chịu thì đi đánh nhau đi, làm sao nào?
Cậu bước từng bước từng bước một vào thế giới của Kỷ Triệu Uyên, chia sẻ hơi ấm của mình với đối phương, rồi phát hiện ra đối phương cũng đang sưởi ấm cho mình một chút.

Và tôi cũng thấy rằng, bé Cam cũng may mắn khi gặp được Kỷ meow.

Kỷ meow vươn chân của mình ra từng chút một, từ từ tiến lên một cách cẩn thận và ngập ngừng, tới cuối cùng có thể chơi đùa và vùng vẫy trong ngực đối phương, đáng yêu vô cùng,
Kỷ meow có quan điểm và lập trường của riêng mình.

Bé Cam đã gặp một người như vậy trong giai đoạn đầu hình thành cách nhìn và giá trị sống.


Cậu ấy đã học được cách gánh vác trách nhiệm, sự phấn đấu, chăm chỉ và tự lập.

Dù hai người có vấp ngã nhưng thật may mắn khi luôn có người kia bên cạnh và cuộc sống của họ rất hạnh phúc.

Bạn nói Kỷ meow không biết biết ơn? Thì sao chứ? Tính yêu của anh ấy dành cho cậu đã giải quyết tất cả.

Chỉ cần trong lòng hai người đều có đối phương, mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi đều sẻ sớm ổn thôi.

Cậu nhìn Kỷ meow đi, anh ấy cũng đang cố gắng yêu bé Cam mà.

Chậc.

Điện thoại chỉ còn có 5%.

Tôi lại có chuẩn bị nói nhảm nữa rồi, nhưng giờ cũng không muốn kết thúc qua loa.

Cuối cùng tôi chỉ muốn nói, mỗi người chúng ta mỗi người đều xứng đáng được yêu thương, cho dù bạn là người như thế nào, cho dù bạn cao bạn thấp, mập hay là ốm, cho dù bạn đang sống ở đâu, sống thế nào, bạn đã khó khăn và thất bại khi đi trên con đường của mình thế nào và quá khứ của bạn có ra sao.

Rồi cũng sẽ có một người đi qua đoạn thời gian dài, trèo non lội suối đi tới trước mắt bạn, khi người đó cười, bạn tuyệt đối đừng lo lắng hay sợ hãi, bạn nhất định phải mỉm cười đưa tay ra, nói rằng mình đã chờ lâu rồi
Đây đâu phải nội dung trong tiểu thuyết?
Đây cũng không phải là phán đoán gì.

Bạn muốn được yêu thương và ấm áp, không phải không có khả năng, vậy phương pháp là gì? Rất đơn giản.

Muốn có được tấm chân tình thì phải đổi bằng tấm chân tình của mình.

Vào ngày đầu xuân này, tôi gặp được Kỷ meow và bé Cam ấm áp, lại gặp được tác giả chân thành yêu thương thế giới này, tôi vô cùng may mắn.

Đời người có may rủi, nhưng vẫn luôn có ánh sao nào đó, tuy rằng không chói mắt nhưng có thể cho bạn hơi ấm trong đêm dài tăm tối, muốn bạn nhìn thấy hy vọng.

Xin chào người xa lạ, chúc mọi người một năm bình an vui vẻ.



Bản review của 沙末夏安
⟪ Tôi đã tìm thấy được câu chuyện này vào một đêm khó ngủ.

Tình yêu của tiểu Cửu và Kỷ meow đã đanh thức mọi giác quan của tôi.

Sau đó tựa như một công tắc hỏng đã lâu ngày được sửa lại, tôi đột nhiên cảm thấy bài 《counting stars》đã thịnh hành từ lâu thật dễ khiến người động lòng.

Đúng, nó giống như niềm vui khi nghe là một bài hát rất hay.

Tình yêu của tiểu Cửu và Kỷ meow không biết hình dung thế nào ngoài từ đẹp đẽ ( hơi giả một chút) tin tưởng, cảm giác an toàn, tình yêu.

Cá nhân tôi tin rằng con người có một nhân cách lành mạnh phải có ba điều này để sống bình thường.

Trên thực tế, tôi không biết nhiều về dị tật bẩm sinh của Kỷ meow, nhưng khiếm khuyết này ảnh hưởng đến giao tiếp của anh ấy với thế giới bên ngoài.

Ảnh hưởng đến việc anh thể hiện tình yêu và nhận lời yêu, điều này càng thể hiện rõ ràng trong cuộc giao tiếp giữa anh và em gái của mình – Kỷ Tây Qua.

Đây là trạng thái khó chịu nhất.

Rõ ràng là họ biết rõ nhau, nhưng sự quan tâm, thể hiện lại bị ngăn cản.

Rõ ràng là có thể tiến gần thêm một bước, rõ ràng là có thể.

Nhưng tôi thật vui vẻ khi thấy Kỷ meow và tiểu Cửu như trời sinh đã dành cho nhau, họ bù đắp khuyết điểm của nhau, như nam chân dính lấy nhau, kề cạnh chặt chẽ.

Bởi vì có rất nhiều người, họ không may mắn được như vậy.

Khi nhiều người bất hạnh cuối cùng cũng mở lòng yêu một ai đó, khi họ bày tỏ tình yêu thuần khiết nhất ẩn sâu trong trái tim mình thì người kia lại không thể chấp nhận được.

Trái tim của họ đã bị ném xuống đất, bị phớt lờ và tan vỡ.

Đêm khuya ra vẻ viết một đoạn thật dài, cũng không hẳn chỉ là về tình yêu.

Tôi mất khả năng nhận thức thế giới từ khi nào.

Quan tâm đến gia đình, thức ăn, âm nhạc...!những niềm hạnh phúc và lòng tốt nhỏ bé có thể nhận ra không là gì trong thế giới của tôi.

Kinh hoàng hơn sự thiếu thốn về vị giác và thị giác là tôi đã bị tước mất khả năng nhận thức tình yêu.

Trong thế giới của tôi, tôi chỉ có một mình.


Ngay cả khi tôi có nhiều người cố vấn và bạn bè, những người thân yêu và họ hàng.

Tôi vẫn là một đồ khốn lạnh lùng, chán nản, cáu kỉnh và không biết cảm ơn.

Ở trong thế giới đầy sáng tạo này.

Con người có thể thấu hiểu nhau, có thể dùng sự dịu dàng đối đãi với mọi người.

Tôi không cần tìm lý do cho sự thờ ơ của con người, không cần bào chữa cho những tổn thương không thể giải thích, không cần giả vờ không quan tâm đến quá khứ và hối tiếc về cái kết của tình yêu.

Không chỉ có tiểu Cửu và Kỷ meow đáng yêu.

Còn có những người có tấm lòng cao cả thấu hiểu lẽ phải, ba mẹ của ca rhai người.

Và người mặc dù đã đánh một trận với tiểu Cửu nhưng thật ra lại rất trọng tình nghĩa Chris, cô nàng cả tin nhưng thật ra rất tốt bụng Khang Lai Lệ, thậm chí người nam phụ ích kỷ kia, tôi tin rằng hắn nhất định cũng sẽ hối hận với những gì mình đã làm với Kỷ meow.

Khả năng nhận thức tình yêu.

Tôi thực sự chỉ muốn điều này.

Để tôi chỉ muốn sống thật tốt trên thế giới này.

Bởi vì quá thích đồng cảm như bản thân mình cũng bị nên tôi đã thấy cô đơn và hụt hững.

Bởi vì quá thích đồng cảm như bản thân mình cũng bị cho nên đã bị bài viết này hấp dẫn.

Nhất định tác giả cũng là người tích cực đáng yêu như tiểu Cửu.

Có lẽ tôi và mọi người không có được sự may mắn như Kỷ meow và tiểu Cửu.

Nhưng hãy từ rọi sáng bản thân, nhất định trong lòng các bạn cũng sẽ dần trưởng thành một ánh mặt trời.

Chúc cho mọi người.

Chúc cho tác giả.

⟫.