Chương 1: Xuyên qua đến nông gia
Vương Tâm Lâm bị từng đợt tiếng heo kêu đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ra ngắm nhìn bốn phía phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, dưới thân là giường đất cứng rắn, trên người đắp một cái chăn cũ nát, chiếc chăn này hẳn là đã dùng lâu lắm rồi, mặt trên có rất nhiều mụn vá không nói, ruột bông bên trong cũng đã bị cứng.
Gian phòng đất này nhìn qua có khoảng ba bốn mươi mét vuông, vách tường bốn phía đã bắt đầu bị xói mòn, có chỗ đã bị thủng, lộ ra rơm rạ bên trong, nóc nhà là dùng cỏ tranh trải thành. Bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, một cái rương gỗ rất cũ kỹ đặt gần lò sưởi đầu giường, nó hẳn là dùng để chứa y phục, mặt trên vẫn còn phủ một bộ quần áo đầy mụn vá đã giặt đến trắng giống như bộ quần áo mà người cổ đại mặc. Bên cạnh cái chăn của mình còn có một cái chăn khác, trong căn phòng này hẳn là còn một người nữa ở, bên cạnh giường đất còn bày một chậu nước bốc lên hơi nóng, trên chậu gỗ vắt một cái khăn vải cũ nát, hẳn là dùng để rửa mặt, trừ bỏ những thứ này ra gian phòng này liền không còn gì dư thừa.
Bởi vậy kết luận chính mình có lẽ là đêm qua đột nhiên xảy ra động đất được xuyên không, nhưng lại sống lại ở trong một gia đình nghèo khó ở nông thôn cổ đại. Nhìn khối thân thể này hẳn là đã không phải chính mình trước đây, bởi vì làn da của thân thể này so với chính mình trước đây còn trắng hơn một chút, trên tay còn có một tầng vết chai, đây là một đôi tay thường xuyên làm việc, rồi nhìn vào nước bên trong chậu gỗ bên cạnh giường cũng phát hiện thân thể này thật sự đã không phải chính mình. Chủ nhân của thân thể này có một gương mặt trái xoan, mắt rất to, cái miệng lớn nhỏ vừa phải, tóc dài rối tung nhưng có chút khô vàng, nói tóm lại chủ nhân của thân thể này bộ dáng cực kỳ thanh tú, làn da cũng rất tốt, chính mình thật sự là kiếm được một món hời lớn, không chỉ có trong trận động đất đạt được cuộc sống mới, lại còn trở lên càng xinh đẹp hơn.
***
Vương Tâm Lâm mặc quần áo tử tế, dùng nước ấm trong chậu gỗ bên cạnh giường rửa mặt, ở trên ngăn tủ đất tìm được một cây lược, cực kỳ thuận lợi sơ kiểu tóc mà bình thường khối thân thể này vẫn sơ, xem ra khối thân thể này vẫn còn lưu ký ức trước kia.
Vương Tâm Lâm nhắm mắt lại, chuyện tình về chủ nhân thân thể này như thủy triều dũng mãnh nhập vào trong đầu, thì ra chủ nhân khối thân thể này tên là Vương Lâm, đời đời đều là nông dân, hiện tại trong nhà tổng cộng có năm nhân khẩu, phụ thân Vương Đại Sơn, nương Lưu Mẫn, một muội muội mười tuổi Vương Bình, còn có một đệ đệ năm tuổi Vương Tiểu Sơn. Vương Lâm là đại tỷ, năm nay mười sáu tuổi, người một nhà sống ở một thôn gọi là Tiểu Cương thôn, thôn này tổng cộng có năm mươi sáu hộ dân, điều kiện sinh hoạt của từng nhà cũng không tính là tốt, mà nhà Vương Lâm xem như là một hộ nghèo nhất trong thôn.
Tiểu Cương thôn thuộc về Lễ Huyện và Lễ Miếu trấn cai quản, khoảng cách đến Lễ Miếu trấn là một canh giờ đi đường, khoảng cách đến Lễ huyện là ba giờ đi đường, cho nên bình thường Tiểu Cương thôn và thôn dân mấy thôn trang phụ cận đi chợ đều đi Lễ Miếu trấn gần đây.
Nơi ở Vương Lâm hình như là một thời đại không có tên trong lịch sở, Vương Lâm thỉnh thoảng thấy cha mẹ nói hiện tại hình như là Minh Nguyên đế tại vị, năm nay là Nguyên Minh năm thứ mười hai, không có chiến loạn, cuộc sống của mọi người tương đối thái bình, đều là tự cung tự cấp. Nhà Vương Lâm tổng cộng có sáu mẫu đất, hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng dốc, nhưng là cũng tương đối cằn cỗi, hàng năm thu hoạch miễn cưỡng cũng đủ cho một nhà năm miệng ăn sống tạm.
Vương Đại Sơn là cô nhi, cha mẹ chỉ có một mình ông còn lại đều ở lúc ông mười tuổi tất cả đều bị bệnh chết, chỉ để lại cho ông mấy gian phòng đất hiện tại đang ở, một mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng dốc, những ruộng đất khác đều là sau khi ông và vợ Lưu Mẫn Vương Lưu thị* thành thân liều mạng hợp lại mua.
(*) Vương Lưu thị: Lấy họ của chồng và họ của mình ghép lại.
Nhà mẹ đẻ của Vương Lưu thị ở Lưu gia thôn cách Tiểu Cương thôn hai giờ đi đường, mẹ của Vương Lưu thị là Lưu Trương thị khi còn trẻ làm nha hoàn cho một hộ nhà giàu, sau khi chuộc thân gả cho cha của Vương Lưu thị là Lưu Đại Minh, Lưu Trương thị một lòng muốn đem Vương Lưu thị gả đến trấn trên, thế nhưng Vương Lưu thị khăng khăng phải gả cho Vương Đại Sơn, cho nên ở sau khi Vương Lưu thị gả cho Vương Đại Sơn, nhà mẹ bà và bà cắt đứt lui tới.
***
Vương Lâm thầm mến Ngưu Đại lang cùng thôn, nhưng là mẹ của Ngưu Đại lang là Ngưu Lý thị từ Vương Lưu thị gả cho Vương Đại Sơn liền cùng nàng không hợp, cho nên Ngưu Lý thị tuyệt đối sẽ không chấp nhận Vương Lâm làm con dâu của mình, hơn nữa Ngưu Đại lang đã đính lễ với Lý Tiểu Hoa ở cùng thôn rồi.
Nhưng Vương Lâm trong lòng vẫn còn nhớ mãi không quên Ngưu Đại lang, nàng không thể chấp nhận cha của nàng vì nương không có bạc cho Vương Tiểu Sơn nhìn đại phu mà đem nàng gả cho Lý Đại Thạch ở Đại Hà thôn. Từ xưa hôn nhân đại sự của con gái đều là nghe lời của người làm mai và lệnh của cha mẹ, cho nên nàng không thể trực tiếp bác bỏ ý của cha mẹ, cộng thêm nàng nghe nói Lý Đại Thạch năm nay đã hai mươi hai tuổi, dáng dấp lưng hùm vai gấu rất là dọa người, hơn nữa người ở Đại Hà thôn nói hắn là điềm xấu, lúc ra đời khắc chết mẹ, lúc chín tuổi lại khắc chết cha, cho nên hắn đến hai mươi hai tuổi cũng không có ai chịu đem khuê nữ gả cho hắn, sợ hắn khắc chết khuê nữ của mình. Nhưng là cũng có chút người vì tiền chịu đem khuê nữ gả cho Lý Đại Thạch, vậy mà không biết Lý Đại Thạch nghĩ như thế nào, cư nhiên lại không đồng ý.
Tại sao bây giờ Lý Đại Thạch lại chịu cưới Vương Lâm cơ chứ?
Hóa ra là có một ngày, Vương Lâm đi đưa cơm cho cha mẹ đang làm ruộng gặp phải Lý Đại Thạch săn thú từ trên núi trở về, không biết thế nào liền cười một cái với Lý Đại Thạch, nụ cười này đã để cho Lý Đại Thạch từ nhỏ chưa từng có người cho hắn một sắc mặt tốt cảm nhận được ấm áp, hơn nữa Vương Lâm cũng được coi là người lớn lên xinh đẹp nhất trong mấy thôn này, cười lên đặc biệt đẹp mắt, cho nên nụ cười này liền bị Lý Đại Thạch chưa từng tiếp xúc với nữ nhân và thường bị người xem thường nhớ đến,
Khi nghe nói vợ chồng Vương Đại Sơn vì cho con trai duy nhất là Vương Tiểu Sơn nhìn đại phu mà mượn bạc khắp nơi, mà lại khắp nơi bị người xem thường nên đưa đến mười lượng bạc, vợ chồng Vương Đại Sơn vì cảm kích Lý Đại Thạch hơn nữa lại cảm thấy Lý Đại Thạch là người trung hậu thành thật, phải biết mười lượng bạc chính là đủ cho cả nhà năm miệng ăn bọn họ dùng trong ba năm rưỡi, cho nên quyết định gả Vương Lâm cho Lý Đại Thạch làm vợ để báo đáp ơn cứu mạng của hắn với nhi tử, mười lượng bạc mà Lý Đại Thạch đưa đến coi như là làm sính lễ.
Trước lúc này Lý Đại Thạch căn bản là chưa từng nghĩ đến muốn thành thân với Vương Lâm, ở trong lòng hắn Vương Lâm giống như là tiên nữ, căn bản không phải làngười như hắn có thể muốn, cho nên khi Vương Đại Sơn nói đem Vương Lâm gả cho hắn, hắn như là bị quỷ thần xui khiến đồng ý.
***
Tổng hợp mấy nhân tố này chỉ có một mình Vương Lâm buồn bực không vui, luôn suy nghĩ mình sẽ bị khắc chết lúc nào, cứ như vậy nửa tháng đến nay cuối cùng cũng bị bệnh nóng sốt đi đời nhà ma, cái này để cho Vương Tâm Lâm có cơ hội mượn thân thể của Vương Lâm sống lại.
Thật là buồn bực, mình mới vừa sống lại đã phải lập gia đình, hơn nữa còn phải gả cho một cổ nhân, bất kể như thế nào chỉ cần hắn đối tốt với mình là được, nếu như đối với mình không tốt thì sẽ cải tạo lại cho tốt, không tin mình một phần tử trí thức cao cấp của thế kỷ hai mươi mốt còn không đối phó được với một cổ nhân.
Mình cũng có chút kinh ngạc về năng lực tiếp nhận của mình, chẳng lẽ trong lòng mình thật ra thì vẫn luôn khát vọng có một gia đình thuộc về chính mình, có một người trượng phu và một hài tử đối tốt với mình? Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bắt đầu từ bây giờ mình chính là Vương Lâm, Vương Lâm chính là Vương Tâm Lâm, ở nơi này bắt đầu cuộc sống mới của mình.