Chương 1: Nhị nữu là vật bối thường
Edit: Docke
Nương tử có thể rơi từ trên trời xuống được không?
Sự thật chứng minh, là có thể!
Bởi vì ta, chính là được Cẩu Nhi ca “nhặt” về…
Mắt nhìn xa xăm – Thâm tình mà bi thống…
Ngày đó, Cẩu Nhi ca nhảy sông tự vẫn, không cần nghi ngờ, ngươi không có nhìn lầm, hắn chính là nhảy sông tự vẫn!
Còn vì sao hắn lại tự vẫn ư?
Bởi vì hắn đi thi ba lần đều không đạt công danh, vị hôn thê cũng coi
thường hắn, nói muốn hủy hôn. Khi hắn chạy đến đòi phân xử, lại bị chính vị hôn thê kia sai người đánh đuổi. Đau đớn xen lẫn xấu hổ không thể
chịu đựng nổi, Cẩu nhi ca thẫn thờ đi ra bờ sông, chuẩn bị kết liễu cuộc đời mình.
Vì vậy, hắn từ bờ sông bên này bắt đầu từ từ tiến ra giữa sông, cứ đi cứ đi, sau đó… đi sang bờ bên kia của sông Từ Hà = =!
Con sông này, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực hắn! ! ! ! ! ! ! !
Cả người sũng nước, Cẩu nhi ca ngơ ngác gục ở bờ sông, phát hiện bản
thân ngay cả chết cũng làm không xong. Rốt cuộc không thèm để ý đến hình tượng, sụp đổ tại bờ sông mà gào khóc: “Trời ơi…! Ông thật là bất
công…! Ông đã không cho ta chết thì hãy đền cho ta một nương tử đi!
Nương tử! ! ! ! Nương tử! ! ! ! ! ! !”
Sau đó… Cẩu nhi ca hoang mang liền nhìn thấy ta từ từ bay xuống sông Từ Hà.
Nếu ngày sau ta mà biết được cái tên thần tiên vô trách nhiệm nào đã tùy tiện ném ta cho hắn, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt! ! !
Ngày thứ hai sau khi được Cẩu nhi ca tha về nhà, ta đã tỉnh. Lại đến
lượt Cẩu Nhi ca, sau khi trải qua một loạt hoạt động tâm lý từ bi phẫn,
thương tâm đến thất lạc, kinh hãi…, đã bị chấn động sâu sắc. Mặc dù đã
không còn cố tình tìm đến cái chết nữa nhưng tâm lực đều đã tiều tụy.
Hơn nữa sau nhảy sông tự vẫn giữa ngày đông giá rét, còn phải lôi về nhà một người dở sống dở sống, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Cuối
cùng, Cẩu nhi ca vốn là một thư sinh thể chất nhu nhược, liền lâm trọng
bệnh.
Mặc dù lúc mới vào nhà, tình trạng của ta rất dọa người, nhưng sau khi
tỉnh lại thì thân thể chỉ bị trầy xước sơ sơ, mấy ngày sau liền khỏe
hẳn, chỉ là … có chút nho nhỏ, nho nhỏ …..di chứng …
Hình như, ta bị mất trí nhớ thì phải. Hơn nữa không chỉ trí nhớ bị mất,
đầu óc cũng có vài phần không bình thường. Thường xuyên có những ý nghĩ
cùng hành vi khó hiểu xen lẫn kỳ quái.
Ví như….
Mỗi lần ta thấy quả dưa chuột, trong lòng đều cảm thán một tiếng: Ôi, nếu có thể phối hợp với cây hoa cúc thì thật là tốt quá!
Nhưng tại sao lại muốn phối với hoa cúc???????? ⊙_⊙
Lại ví như….
Có một lần, mẹ của Cẩu nhi ca mua về cho Cẩu nhi ca mấy trái quýt, tỉ mỉ bóc vỏ rồi kêu ta giúp Cẩu Nhi ca ăn. Ta chăm chú nhìn trái quýt đã bị
bóc vỏ trần trụi ấy thật lâu.
Sau đó…. Lẳng lặng – chọc ngón tay vào cái lỗ ở giữa trái quýt …
Lại tiếp tục ví như….
Mỗi lần Cẩu Nhi ca nửa đêm phát sốt, nói mê sảng, ta nhìn toàn thân ướt
đẫm mồ hôi của hắn, những sợi tóc lăng loạn trên mặt của hắn, lại nhìn
thân thể nóng sôi khiến gương mặt ửng hồng của hắn, nhìn cái miệng nhỏ
nhắn ửng đỏ của hắn khe khẽ mấp máy, nhẹ nhàng rên rỉ: “Xuân Hoa, Xuân
Hoa…” –.
Ta lập tức kích động = =!
Chẳng lẽ là … Có lẽ nào ta đã thích Cẩu nhi ca rồi sao…!
Cẩu Nhi ca nói, hắn nhặt ta về ngày 2 tháng 2 cho nên gọi là Nhị Nữu (Bé Hai) luôn.
Vì vậy ta vô cùng hạnh phúc tiếp nhận cái tên … mà sau này đã khiến ta tức lộn ruột.