Quyển 1 - Chương 1: Bãi sậy xanh rờn, đao tay tuyết trắng
Vua Hán say A Kiều, xây cung vàng khoá chặt
Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc
Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan
Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới
Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt
Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây
Đoá phù dung xưa rồi, nay thành cỏ đứt rễ
Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…
(Thiếp mệnh bạc – Lý Bạch)[1]
[1] Bản dịch toàn bộ thơ và phú trong truyện thuộc về người
dịch.
Vào khoảnh khắc đó, y hờ hững xoay người bỏ đi, mặc câu thề
nguyền thời ấu thơ sẽ xây lầu vàng cho nàng dần trở nên hoang lạnh rồi tan tành
đổ vỡ.
Vào ngày hôm đó, định mệnh xô đẩy nàng tình cờ gặp lại người
thầy – người bạn tốt ngày trước, để trong lòng lại ngân lên niềm hy vọng mới.
Vào tháng đó, y ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của
nàng, để chợt nhận ra có cố gắng bao nhiêu cũng là vô vọng, nhưng khi nàng ngẩng
đầu nhìn lên thì y lại thật lòng tin vào nụ cười trong sáng ấy.
Vào năm đó, nàng vẫn lẩn quẩn trong chốn hồng trần, muốn né
tránh nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận vốn thuộc về mình, vĩnh viễn
chẳng thể quay về như thuở ban đầu. Cuộc đời này của chúng ta… Khi tóc đã bạc,
hãy nhắm mắt lại hồi tưởng về cuộc đời, tất cả buồn, vui, tan, hợp sẽ hiện lên
rõ ràng như mới ngày hôm qua, sẽ thấy hằng hà sa số nhân duyên mà chúng ta đã bỏ
lỡ chỉ bởi vì như con chim một lần bị bắn tên nên mãi sợ cành cong. Nào phải
không yêu chàng, nhưng sao mãi chẳng thể khiến trái tim tin vào tình yêu của
chàng. Thời gian như nước trôi qua cầu, có thể làm dịu đi nỗi đau nhưng làm sao
bắt được một con tim từng bị tổn thương không đề phòng người ngày đó đã từng phụ
bạc?
Chuyện đời khi gieo “nhân” có ai lường được “quả” ngày sau.
Quyền uy đế vương trên thế gian nào miễn cưỡng được nhịp đập trái tim. Chẳng thể
nói nên lời nỗi hối hận khôn cùng, hối hận đã tàn nhẫn đẩy nàng rời xa vòng
tay, hối hận đã để qua đi những ngày tháng nhan sắc rạng ngời.
Tiết Thanh minh năm 2007, một năm sau ngày mẹ mất, Hàn Nhạn
Thanh một mình đến chùa Viên Giác trên núi Li Sơn thắp nén nhang trước vong
linh của mẹ.
Sau khi cha nàng bỏ rơi hai mẹ con, mẹ một lòng một dạ tìm đến
với đức Phật để lãng quên những yêu hận khó phân. Người có niềm tin vào đức Phật,
coi trọng tứ đại giai không[2], nếu còn vương vấn chốn hồng trần thì sao có thể
đến được cõi Phật? Vì thế, sau khi nuôi dưỡng con gái trưởng thành, mẹ nàng đã
rời bỏ thế giới này. Khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ trước lúc từ trần,
trong lòng nàng mờ mịt không hiểu, phải chăng cái chết với bà chính là một sự
giải thoát?
[2] Trong giáo lý nhà Phật, cụm từ “tứ đại giai không” có
nghĩa là thân xác con người do tứ đại (đất, nước, gió, lửa) hợp thành, đến khi
hết duyên thì nó tan rã, tất cả chỉ là hư không.
Sau khi mẹ mất, Hàn Nhạn Thanh đã thắp một ngọn đèn thờ ở
chùa Viên Giác theo đúng tâm nguyện của bà, hàng năm cứ đến ngày rằm và tiết
Thanh minh đều đến lễ chùa. Mỗi lần nhìn ánh đèn hiu hắt trên bàn thờ, nàng đều
cảm giác như mẹ đang lặng lẽ trở về ngắm nhìn đứa con gái mà bà để lại nơi trần
thế. Ánh mắt của mẹ vẫn hiền từ, đầy ưu tư, lặng lẽ ngắm nàng như trong suốt gần
hai mươi năm qua, từ khi nàng còn là đứa trẻ sơ sinh bé bỏng đến lúc lớn lên trở
thành một nữ học viên cảnh sát đầy mạnh mẽ. Vậy mà đến hôm nay, khi nàng đã thật
sự trưởng thành, đạt được ước mơ thuở nhỏ là trở thành nữ cảnh sát thì mẹ lại
không còn nữa. Nàng cứ như vậy quỳ trong tiền đường của chùa, cảm giác thật lạnh
lẽo.
Mẹ ở chỗ này, chắc cũng lạnh lắm.
Nàng dần không nhớ được khuôn mặt của cha, nhưng vẫn luôn nhớ
mẹ thỉnh thoảng trốn vào một góc vắng, khe khẽ ngâm nga khúc hát bi ai của cuộc
đời. Trong bài hát đó có câu “Chỉ thấy ai cười vui với người đẹp lầu vàng, lòng
lãng quên những thương đau thuở nghèo hèn, để cuối cùng bỏ rơi người vợ buổi
gian nan.” Khi còn rất nhỏ, nàng ngây thơ, không hiểu được những buồn đau trong
lòng bà nên đã hỏi, “Mẹ ơi, người đẹp lầu vàng nghĩa là gì?”
Mẹ nàng lặng người, suy nghĩ một lúc mới từ từ kể lại, “Ngày
xửa ngày xưa, triều nhà Hán có một vị hoàng đế tên là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu
tiên của ông tên là Trần A Kiều. Họ cùng lớn lên, thân thiết với nhau. Hán Vũ Đế
từng hứa với người chị họ rằng: Nếu có một ngày ta lấy được Trần A Kiều làm vợ,
ta sẽ xây lầu vàng cho nàng ở.”
Nàng chép miệng, lấy làm lạ, “Hai người là chị em họ[3], chẳng
phải là không được kết hôn sao?”
[3] Sử chép, Trần A Kiều là con gái của Trưởng công chúa
Quán Đào Lưu Phiếu – chị gái của vua Hán Cảnh Đế. Vua Hán Cảnh Đế là phụ thân của
Hán Vũ Đế, vì vậy Trần A Kiều xét theo quan hệ huyết thống là chị họ của Hán Vũ
Đế.
“Việc này…”, mẹ nàng lặng người một lát, “Triều Hán không
tính đến.”
“Ồ”, Hàn Nhạn Thanh cũng không để tâm, cúi đầu hỏi tiếp,
“Chuyện xưa mở đầu thật đẹp. Hơn nữa chẳng phải Trần A Kiều là hoàng hậu của
Hán Vũ Đế sao? Thế nào mà cuối cùng lại mang tiếng trở thành hồ ly tinh cướp chồng
người chứ?”
“Bởi vì…”, giọng mẹ đau thương, “Bà hoàng hậu họ Trần này có
hậu vận rất buồn thảm. Khi người chồng vốn là em họ của nàng lên làm hoàng đế
thì đã phế nàng, lập người con gái họ Vệ làm hoàng hậu, bỏ mặc nàng một mình đằng
đẵng trong cung Trường Môn đau khổ đợi ông ta suốt hơn hai mươi năm. Cho đến
khi chết, Hán Vũ Đế cũng không hề tới gặp nàng.”
“Thiếp tóc xoà trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi.”[4]
“Hoa phù dung thuở trước, Cỏ đoạn trường hôm nay.”[5]
[4] Đây là đoạn trích trong bài ‘Trường Can hành (Bài ca ngõ
Trường Can)’ của Lý Bạch. Trường Can là tên một con ngõ cổ, nay thuộc phía nam
thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
[5] Chính là câu thơ “Đoá phù dung xưa rồi, nay thành cỏ đứt
rễ” trong bài Thiếp bạc mệnh của Lý Bạch.
Người đẹp lầu vàng cái gì chứ, tất cả đều là giả dối, cuối
cùng chẳng qua cũng chỉ là lãnh cung Trường Môn, nơi chứng kiến những tháng
ngày cuối đời buồn thảm của người phụ nữ đã từng ôm mộng ước.
Chuyện xảy ra đã hai nghìn năm nhưng khi nghe kể lại, nàng vẫn
cảm nhận thấy nỗi bi thương của người xưa. Đàn ông trên đời thường phụ bạc, vô
tình nhất ấy là bậc đế vương. Khi mẹ chết, cha nàng cũng không hề đến nhìn mặt.
Tuy nàng oán hận nghĩ rằng: Cho dù cha có đến nàng cũng không chịu cho ông tới
vái trước linh cữu của mẹ, nhưng việc ông từ đầu tới cuối không tới vẫn khiến
nàng thấy đau khổ trong lòng. Cha thật sự không hề nhớ đến mẹ con nàng, vậy
cũng chẳng sao, người làm cha đã vô tình thì người làm con là nàng cũng sẽ quên
lãng. Cõi đời này vốn không có ai vì mất ai mà không sống nổi.
Nàng vái lạy mẹ xong, vừa đứng dậy quay người định bước đi
thì bỗng giật mình. Không biết từ khi nào, một vị hoà thượng mặc áo cà sa, đầu
tóc bạc trắng đã đứng cách sau nàng mấy bước, đang chắp tay trước ngực, lên tiếng,
“Chào nữ thí chủ.”
Ánh mắt hoà thượng từng trải, dáng vẻ tiên phong đạo cốt[6],
chỉ là nàng hoàn toàn không hay biết ông ta đã tiến vào điện từ khi nào. Đã đứng
ở đây chắc là sư trụ trì của chùa, nàng nghĩ rồi đáp lời, “Chào Đại sư.”
[6] Tiên phong đạo cốt: Phong cách của người tu tiên.
“Lão nạp là Thiên Mi”, hoà thượng trả lời hiền hoà, “Trông
thấy tướng mạo của nữ thí chủ rất kỳ lạ, nhưng với tu hành của mình thì lão nạp
nhìn không thấu, thế nên cầu nữ thí chủ rút giùm cho một quẻ.”
Chùa Viên Giác dùng cách này kiếm tiền từ khi nào vậy? Nàng
thầm kinh ngạc, lắc đầu đáp, “Tôi không tin quẻ bói.”
“Điều này đâu phụ thuộc vào chúng ta chứ”, đại sư Thiên Mi vẫn
điềm đạm, “Thí chủ tin hay không tin thì số trời cũng đã định.”
Nàng không lay chuyển được hoà thượng, bất đắc dĩ cũng đành
chọn lấy một quẻ thẻ ở sát thành ống, mở ra nhìn thì thấy là một bài thơ thất
ngôn:
“Cháu con Cao Tổ thuộc chi đầu,
Tâm hồn đạm bạc lòng thanh cao.
Xây đài trùng điệp ba nghìn dặm,
Dùng hết cát xong mới đến tiền.”
Tên quẻ là bốn chữ lớn: Kim ốc tàng Kiều[7].
[7] Kim ốc tàng Kiều: Lầu vàng cất người đẹp. Nhắc tới câu
chuyện của Hán Vũ Đế và Trần A Kiều như lời nhân vật kể bên trên, nay đã trở
thành điển tích.
Nàng nhíu mày không hiểu, “Quẻ này cát hung thế nào?”
Thiên Mi tỏ vẻ quái lạ, xem thật kỹ rồi thở dài, “Quẻ này thật
là kỳ lạ, nằm ngoài khả năng giải thích của lão nạp. Không phải là quẻ hung,
cũng không phải quẻ cát, số phận sau này của thí chủ ra sao thì chắc chỉ có bản
thân thí chủ mới quyết định được. Nhưng thí chủ đi lần này nhất định sẽ gặp kỳ
ngộ.”
Hàn Nhạn Thanh bật cười, càng cảm thấy hoà thượng này đang lừa
dối liền hỏi cho qua chuyện, “Giải thích quẻ hết bao nhiêu tiền?” Thiên Mi lắc
đầu chắp tay đáp, “Bần tăng chẳng qua chỉ tò mò về số phận của thí chủ chứ
không có ý định trục lợi. Thí chủ đi lần này cần phải cẩn trọng.”
Ông ta nhìn theo hút Hàn Nhạn Thanh xuống núi rồi xoay người
lại chắp tay lạy Phật tổ trong Đại Hùng bảo điện, “Số phận đã được U Minh định
trước. Ý trời rất kỳ diệu, đâu phải có thể dễ dàng tiết lộ. Chỉ là…”, ông ta
than một tiếng, “Hy vọng bọn họ sẽ không phải hối hận.”
Hàn Nhạn Thanh vừa xuống Li Sơn thì nghe tiếng chuông điện
thoại di động reo vang. Quý Đan Tạp gọi tới, giọng háo hức: “Nhạn Thanh, chúng ta
đã được giao nhiệm vụ đầu tiên, đó là đóng giả thư ký để bảo vệ giám đốc của một
công ty đã lên sàn chứng khoán của thành phố này, hình như ông ta tên là Mạc
Ung Niên, có thích không?”
Mặc dù trong trường cảnh sát, nàng và Tạp Tạp cũng chịu mức
huấn luyện không hề dễ hơn các nam sinh, nhưng không thể phủ nhận rằng các nữ cảnh
sát luôn bị coi thường. Hai người đều mới vào nghề, nếu không phải lần này nhất
định phải sử dụng nữ cảnh sát thì có lẽ các nàng còn phải ở lại đội rèn luyện
thêm mấy tháng nữa mới có thể được giao nhiệm vụ.
“Cấp trên yên tâm giao cho hai chúng ta sao?”, nàng hỏi.
“Không đâu”, giọng Tạp Tạp hơi bực bội, “Họ đã chỉ định đội
trưởng, chúng ta chỉ là đầu sai thôi.”
“Không nên nản chí, một ngày nào đó bọn họ sẽ biết tay tiểu
thư Tạp Tạp của chúng ta”, nàng trêu chọc, “Tớ sẽ về ngay.”
Nàng đâu biết rằng, bọn họ không đợi được đến ngày đó. Ngay
trong Tuần lễ vàng chào mừng ngày mồng một tháng Năm, đài truyền hình Tây An
đưa tin, “Rạng sáng ngày hai mươi chín tháng Tư, một chiếc xe con hiệu Audi
đang chạy bỗng phát nổ, hai nam hai nữ trên xe, không ai sống sót. Chủ xe là Mạc
Ung Niên, giám đốc điều hành Công ty X. Cảnh sát địa phương đã tiến hành điều
tra, cho biết vụ nổ lần này nghi là do…”
Vụ thảm án bất ngờ đã mang điềm gở đến cho Tuần lễ vàng, tuy
nhiên bốn người trên xe đã không còn chứng kiến được điều này, câu chuyện của bọn
họ lại nổi lên huy hoàng ở một thế giới khác…
Thiếp tóc xoà trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi
Trường Can cùng chung xóm, còn bé chẳng quan hoài
Mười bốn nên chồng vợ, ngượng ngùng lắm chàng ơi
Quay tường đầu rúc gối, gọi ngàn lần kệ thôi
Mười lăm thì trổ dáng, nguyện muôn kiếp không rời
Giữ lòng tin son sắt, ngại chi vọng phu đài?
Mười sáu chàng đi tận, Cù Đường Diễm Dự rồi
Năm tháng không được gặp, vượn kêu buồn thấu trời
Dấu chân lưu trước cửa, rêu xanh đã phủ dài
Nhiều đến không quét nổi, thu thêm lá vàng rơi
Tháng Tám bươm bướm đến, vườn Tây bay cặp đôi
Cám cảnh đau lòng thiếp, buồn dâng ngập mắt môi
Đến Tam Ba nhớ nhé, sớm biên thư báo nhà
Đón chàng dầu xa mấy, cũng đến Trường Phong Sa.
A Kiều trong tuyệt vọng, lệ đẫm hoa phù dung
Hoa phù dung hay biết, đưa nàng vượt Trường Môn
Lau sậy kêu xào xạc, nhạn về gáy râm ran
Cùng đường gặp sư phụ, buồn đau ẩn non ngàn
Tay ngọc sao trà búp, tinh xảo thêu áo quần
Ca khúc ca tạp kỹ, các bạn cũ hân hoan
Thân mang nhiều tài nghệ, chuyện bếp núc sao đang
Nên duyên nhờ mộng đẹp, trẻ í ới gọi vang
Nguyện sống đời dân dã, chẳng làm vợ đế vương
Luôn như chim liền cánh, giục ngựa đến biên cương.
(Thủ thi[1])
[1] Thủ thi: Bài thơ mở đầu.
Lồng ngực đau buốt khiến Hàn Nhạn Thanh dần dần từ mơ hồ tỉnh
lại, thấy bốn bề chìm trong màn đêm tĩnh mịch, hồi sau quen mắt mới nhìn rõ cảnh
vật xung quanh. Dọc theo con sông chầm chậm chảy xuôi là bến sông ngập cát. Tiết
trời áng chừng đang là cuối thu, từng vạt lớn lau sậy khô xáp dập dờn theo gió
khiến hai bên bờ như một vùng biển trắng.
Cảm giác vô cùng đau đớn, nàng hận không chết ngay đi được.
Cúi đầu nhìn xuống thấy cả một mảng máu lớn đã nhuộm thẫm áo gấm, do quá lâu
nên đã chuyển thành màu đen xỉn. Vì nàng đang nằm sấp trong vùng bờ sông nước cạn,
dòng chảy tràn qua phần nửa gương mặt chìm dưới nước và vết thương khiến máu chầm
chầm chảy xuôi theo dòng nước, càng loang xa càng nhạt dần.
Một cơn gió lạnh buốt thổi quét qua mặt sông. Hàn Nhạn Thanh
gắng gượng đứng lên, xiêm y đoan trang hoa mỹ sũng nước dán chặt vào người cực
kỳ khó chịu. Nàng cầm vạt áo lên xem thì hình như là của triều Hán, chất vải rất
sang trọng. Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không
gian hoang vắng không một bóng người, chỉ có mấy con chim rừng không biết tên
bay vút qua sông rít lên những tiếng chói tai.
Không ai có thể trả lời.
Vết thương sâu toác ra như vậy chỉ có thể do đao, mà phải là
đại đao tạo thành. Hàn Nhạn Thanh nghĩ như vậy rồi bất giác soi mặt mình trên
dòng sông. Sóng nước lấp loáng phản chiếu một gương mặt mơ hồ, nhợt nhạt, cây
trâm phượng lỏng lẻo bên vành tóc, búi tóc xộc xệch, tuy vậy vẫn không thể che
lấp vẻ xinh đẹp và kiêu ngạo. Mặc dù mặt mày giống nàng như đúc nhưng rõ ràng lại
không phải.
Hàn Nhạn Thanh chợt thấy ớn lạnh, nhớ lại cảnh Đại sư Thiên
Mi của chùa Viên Giác đầu tóc bạc trắng, chắp tay trước ngực, nói giọng trang
nghiêm: “Thí chủ đi lần này nhất định sẽ có kỳ ngộ, cần phải cẩn trọng.”
Chẳng lẽ “kỳ ngộ” mà Đại sư Thiên Mi nói lại là tình huống
này? Thể xác của nàng đã mất đi trong tai nạn xe hơi của ngàn năm sau, linh hồn
thì thoát ra nhập vào thân thể một người phụ nữ của ngàn năm trước. Nếu vậy thì
thẻ xăm “Kim ốc tàng Kiều” phải giải thích thế nào đây? Nàng cũng không rảnh để
suy nghĩ thêm, những giọt máu tươi đỏ thẫm đổ loang trên áo quần đang làm nàng
kiệt sức. Vết thương của nàng vốn nghiêm trọng, lại bị ngâm nước lâu, nếu không
tìm nơi chữa trị thì chắc chắn nàng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Huống hồ,
nàng nhíu mày, vết thương như vậy chắc chắn là do có người đuổi giết… Hàn Nhạn
Thanh cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ có lẽ từ đáy lòng mình đã thừa nhận sự thật
không thể giải thích này.
Dù là như thế thì thân phận của người phụ nữ mà mình nhập
vào là gì?
Nàng xử lý sơ qua vết thương rồi xuôi theo dòng nước, xuyên
qua những bãi lau sậy lớn, đi về phía thượng du với hy vọng có thể tìm được một
nhà dân nào đó. Đi được một lúc thì nghe phía sau có tiếng động lạ, rồi cả bầy
chim rừng xáo xác bay vụt lên, nhìn hơi choáng ngợp. Nàng cười khổ một tiếng rồi
cẩn thận ẩn mình trong đám sậy phất phơ, lát sau đã nghe được tiếng bước chân rậm
rịch.
Nàng cau mày, thầm hiểu nhiều khả năng toán người này là điều
bất lợi với mình, cho dù họ có lòng tốt đi tìm thì mình, một linh hồn hoàn toàn
khác cũng làm sao có thể gặp họ? Quả nhiên, chỉ lát sau, nàng đã thấy một toán
người áo đen tay cầm đao kích, vừa giơ cao đuốc tìm kiếm tung tích vừa đi tới
bên này, “Lão đại, chúng ta đã phát hiện dấu vết phế hậu lúc ở bờ sông trước
đây khoảng hai tuần hương, sau đó thì không thấy gì nữa, có phải phế hậu đã đi
về hướng khác hay không?”
Hàn Nhạn Thanh giật mình, phế hậu, chẳng phải đang nói nàng
sao? Xem ra lai lịch của nàng thật sự không đơn giản. Nhưng trong lịch sử có biết
bao hoàng hậu bị phế, vậy nàng là người nào chứ? Thê thảm hơn là dù có chuyện
hoang đường đó thì thật sự cũng không còn cách gì, nhìn theo trang phục thì chắc
đang là triều Hán…, triều Hán… Nàng nhớ tới thẻ xăm kia, bỗng nhiên thở dài,
lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Trên bãi đất trống, tên thủ lĩnh có khuôn mặt vuông vức của
bọn áo đen phất tay, “Hướng khác đã chia người tìm rồi, ngươi lo lắng cái gì? Nếu
một phụ nữ được nuông chiều từ nhỏ có thể trốn thoát được thiên la địa võng như
thế này thì chúng ta còn mặt mũi nào làm việc cho chủ nhân… Lục soát cẩn thận,
tuyệt đối không thể để ả sống mà thoát ra.”
Càng lúc càng thấy lạnh, Hàn Nhạn Thanh khẽ run lên. Nàng thật
sự chưa bao giờ thấy mình phải chịu khổ ải như vậy, không chỉ vì thân phận hư
hư thực thực khiến cho bản thân nàng cũng muốn chết đi, mà còn vì vừa tỉnh dậy
đã rơi vào tình thế quẫn bách trọng thương bị đuổi giết. Nàng nhìn lại cánh tay
mảnh mai thon dài được chăm sóc kỹ càng. Thật sự không phải là đôi tay thích hợp
để đánh nhau, nhưng vì muốn giữ lại mạng sống, cũng chỉ có thể nỗ lực thử dùng
chúng một lần. Hàn Nhạn Thanh là một nữ cảnh sát nên dĩ nhiên cách chạy trốn sẽ
không giống với một hoàng hậu cành vàng lá ngọc. À không đúng, nàng nhanh chóng
cải chính, là “phế hậu.” Không biết người đó đã chạy trốn kiểu gì mà lại trưng
ra nhiều dấu vết thế kia. Nhưng chính vì vậy mà toán người áo đen đang đuổi giết
theo nàng buộc phải phân tán lực lượng, chia ra tìm kiếm, điều đó cũng đã tạo
cơ hội cho nàng. Nàng nín thở, cầu nguyện mình may mắn. Vào lúc đó, một tên áo
đen tiến đến gần, nàng dùng niết tự quyết, dồn hết sức chọc mạnh những ngón tay
vào động mạch cổ của hắn.
Đây là một đòn cận chiến sát thủ của cảnh sát. Người áo đen
nghĩ đang truy tìm một phụ nữ yếu ớt trói gà không chặt, song đối mặt với hắn lại
là một nữ cảnh sát đã lăn lộn ba năm trong ngành. Nếu như không phải bây giờ đã
gần như kiệt sức, lại còn phải chú ý che giấu động tĩnh, thì chỉ với một đòn
này nàng đã có thể lấy mạng hắn. Song cũng vì hoàn cảnh khó khăn đó mà Hàn Nhạn
Thanh lại xuất ra toàn bộ tiềm lực khiến đối phương không kịp kêu lên một tiếng
đã gục xuống.
Sau một đòn đắc thủ, Hàn Nhạn Thanh cảm thấy trước mắt hoa
lên, đầu choáng váng, lồng ngực lại đau rát. Nàng biết đây là khoảnh khắc mấu
chốt quyết định sinh tử, gắng sức tiếp lấy thanh đao của đối phương đang rơi xuống,
sau đó vò rối mái tóc, cẩn thận lột y phục của người áo đen thay vào rồi xuống
tay độc ác, bảo đảm trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh lại. Tiếp đó nàng bới
lấy một chút bùn lầy xoa lên tay, không dám xoa quá nhiều lên mặt, sợ giấu đầu
hở đuôi. May là giữa đêm khuya, bầu trời không một ánh sao nên không bị phát hiện.
Làm xong mọi việc thì vừa lúc có người ở gần gọi với, “Có tung tích nào không vậy?”
Hàn Nhạn Thanh ậm ừ mấy tiếng, bên kia kinh ngạc hỏi lại,
“Tiểu La, làm sao thế?”
Nàng phất tay ý bảo không có gì, mấy người kia liếc thấy
bóng dáng lờ mờ thì yên lòng đi qua. Hàn Nhạn Thanh lục lọi trong ngực đối
phương, lấy ra ba xâu tiền cùng một vật đánh lửa. Nàng cầm lấy vật đánh lửa,
nhìn đám lau sậy bên cạnh nghĩ đến tình cảnh khốn đốn hiện giờ cùng sự truy sát
vô cùng vô tận ngày sau, đành nghiến răng trở lại, nhanh chóng đem bộ y phục của
mình mặc qua loa trên người Tiểu La, rồi lại đem cây trâm phượng hoàng có tua
cài vào tóc hắn, thầm niệm một câu xin lỗi rồi đánh lửa châm vào đám lau sậy.
Khi lửa đã bốc cao, nàng đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, luồn trong bóng
đêm theo đường ban nãy tới mà chạy.
“Cháy rồi!”, đám người áo đen hoảng loạn kêu lên.
“Mới rồi nghe thấy tiếng thét của phụ nữ, hay là phế hậu?”
Đang ngày mùa thu, đất trời khô ráo, lại được gió thu giúp
thế nên cả bãi sậy bốc cháy bừng bừng, ánh lửa sáng ngời. Đến lúc đám người áo
đen dập tắt lửa thì chỉ thấy một thi thể bị đốt cháy trụi không cách nào nhận dạng,
trên đó còn sót lại mấy mảnh vải gấm và một chiếc trâm cài đầu hình phượng
hoàng.
“Lão đại, có cần mang thi thể về kiểm tra không?”
Người áo đen cầm cái trâm cài đầu hình phượng hoàng lên nhìn
qua rồi cau mày, “Việc truy sát lần này vốn là hành động lén lút, không thể để
lộ ra ngoài thì sao có thể đem thi thể về Trường An chứ. Đào một cái hố chôn đi
cho xong. Rút thôi.”
Hắn chắp tay xoay người, nhìn về hướng Trường An thở dài,
“Quận chúa của phủ Đường Ấp hầu nổi danh khắp kinh thành năm đó giờ lại rơi vào
kết cục như vậy. ‘Kim ốc tàng Kiều’, hừ.”