Chương 1: Mẫu thân bỏ trốn theo người khác

Mùa thu ở phương nam khắp nơi đều mang một luồng khí lạnh ẩm ướt, cây cỏ phủ đầy sương, trùng điểu đều không thấy xuất hiện.

Vào lúc rạng sáng, tại một thôn nhỏ cách đó không xa được bao phủ bởi một tầng sương mù cuối thu, một mảng không gian im ắng đó mơ hồ có tiếng chó sủa và tiếng gia súc vọng lại.

Hình như là có tiếng bánh xe rất nhỏ thì phải?

Triệu Tương Nghi vẫn mơ màng chưa tỉnh ngủ, theo bản năng kéo chặt chăn bông trên người, cả người cuộn tròn lại…

Trời dần sáng, nàng vẫn còn nằm ngủ, đột nhiên một tiếng gào thét giống như tiếng heo bị giết làm cho hoảng sợ liền giật mình tỉnh dậy! Ngay lập tức, nàng trợn hai mắt lên ngồi dậy, cuống quít nhìn xung quanh, lại phát hiện trong phòng không có ai hết, duy nhất ở ngoài phòng giống như có rất nhiều người, ồn ào cả lên[1]

Tiếng gào thét như tiếng mổ heo ấy vẫn như cũ cao hơn một tiếng, Triệu Tương Nghi bèn nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng mới phân biệt được, đó chính là tiếng thét của phụ thân nàng thời thời đại này, miệng luôn hô một từ “Cút đi”.

Triệu Tương Nghi bị dọa sợ đến mức cả người đều run, trùng sinh ở thời đại này đã muốn ba tháng có thừa, biết đây là một thời đại không có trong phạm vi lịch sử,thông thuộc với tục lệ nơi này, Ngô nông [2] sau đó mềm giọng, cũng là biết được cả đời phụ thân Triệu Tín Lương của mình là một nam nhân có tính tình hòa thuận, thành thật, bây giờ đột nhiên lại gào thét lên như thế?!

Sợ trong nhà xảy ra chuyện đại sự gì, Triệu Tương Nghi vươn cánh tay nhỏ bé của chính mình mà bắt đầu gian nan mặc quần áo và mang giày. Vừa mới cố hết sức mặc vào một kiện tiểu y, lại phát hiện tay chân mình đã sớm mỏi nhừ, mí mắt cũng muốn nhắm lại, Triệu Tương Nghi trong lòng thầm đổ mồ hôi, chính mình ở thế kỷ hai mươi mốt tốt xấu gì cũng đã hơn hai mươi tuổi, không ngờ kiếp này trùng sinh trở thành đứa trẻ mới ba tuổi, đến việc mặc áo vặt vãnh này cũng phải tiêu hao nhiều sức lực đến thế.

Đang lúc buồn bực, đại ca Triệu Hoằng Lâm của cỗ thân thể này hai mắt phiếm hồng bước vào.

Nhìn thấy tiểu muội của mình đang ngồi ngây ngốc trên giường nên hắn không biết phải làm gì, bộ dạng luống cuống lo sợ không yên, mũi hắn có chút chua xót, hắn bỗng nhiên không tiếng động mà khóc lên, bả vai nhỏ hơi run.

Triệu Tương Nghi tim đập nhanh, tuy rằng không biết trong nhà xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà lúc này đại ca nàng lại như thế, nhất định là có việc lớn!

“Ca ca xấu hổ, khóc nhè!” Ý đồ làm cho đại ca Triệu Hoằng Lâm có chút dễ chịu, Triệu Tương Nghi quyết định tiếp tục giả vờ làm nũng, dù sao nàng hiện tại là đang giả làm tiểu hài nhi mà.

Triệu Hoằng Lâm cũng mới tám tuổi, vừa nghe giọng nói non nớt hờn dỗi của Triệu Tương Nghi, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống đất, hai tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt lại thành đấm, môi mỏng mím chặt hé ra một đường nhỏ

Lúc sau cảm xúc dần dần ổn định lại, Triệu Hoằng Lâm mới xoay người lại miễn cưỡng cười lên rồi giúp đỡ Triệu Tương Nghi sửa sang lại quần áo.

Có Triệu Hoằng Lâm giúp đỡ một tay, quần áo trên người Triệu Tương Nghi chỉ hai ba cái là mặc vào. Lại thấy hốc mắt của Triệu Hoằng Lâm đỏ bừng, đáy mắt nén giận, Triệu Tương Nghi cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy cổ Triệu Hoằng Lâm cười khanh khách nói: ” Hôm nay Tương Nghi muốn ăn bánh ngọt do mẹ làm…”

Tuy rằng không phải thực thích mẫu thân Lã thị của khối thân thể này, cái người tham mến hư vinh, thích chỉ trích xem thường phu quân mình, chính bản thân lại không có bản lãnh gì, Triệu Tương Nghi chỉ đành lợi dụng Lã thị để an ủi tâm tình của Triệu Hoằng Lâm.

Tại triều đại này rất xem trọng hiếu đạo, cho nên dù Lã thị có tệ như thế nào đi nữa thì ở trong lòng của Triệu Hoằng Lâm cũng có phân lượng.

Không nghĩ tới, Triệu Tương Nghi vừa mới nhắc đến Lã thị, toàn thân của Triệu Hoằng Lâm cứng đờ lại, cũng không quản Triệu Tương Nghi chỉ mới ba tuổi, hai mắt đỏ lên nhe răng tức giận nói: “Từ nay về sau nhà của chúng ta sẽ không có mẹ nữa rồi! Điều đó sẽ chẳng lạ gì với chúng ta!”

Triệu Tương Nghi vừa nghe lời đại ca nói, nàng còn tưởng rằng Lã thị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng ngẫm lại nửa câu sau mà Triệu Hoằng Lâm nói, lại cảm thấy giống như Lã thị đã làm chuyện gì có lỗi với họ vậy.

Không bao lâu, Triệu Hoằng Lâm ôm lấy Triệu Tương Nghi rồi đi ra ngoài phòng, chỉ thấy trong nhà những người thân thích đều có mặt ở trong sân, hoặc là bộ dáng khoanh tay làm như việc không liên quan đến mình, hoặc là bộ dáng lo lắng, mà sự ồn ào khi nãy cũng không còn.

Phụ thân Triệu Tín Lương nhìn thấy, ngay tức khắc mắt đỏ nhìn về phía Triệu Hoàng Lâm: ” Con ôm Tương Nghi ra đây làm gì! Còn không mau quay vào trong nhà!”

Triệu Tương Nghi vừa lúc nhìn rõ lại bộ dáng phụ thân Triệu Tín Lương của mình, mắt đỏ bừng lên, ẩn trong mắt là một nỗi sỉ nhục, hai tay run rẩy lên tựa như cành khô heo hắt giữa cái lạnh của gió thu, dường như cực lực ẩn nhẫn điều gì đó.

Trở lại trong phòng, Triệu Tương Nghi theo bản năng ôm lấy cổ của ca mình, dùng giọng nói trẻ con non nớt cẩn cẩn dực dực ngập ngừng nói: ” Ca ca, Tương Nghi hơi sợ…”

Tinh thần của Triệu Hoằng Lâm lúc này mới khôi phục lại, không ngừng ôm chặt lấy muội muội duy nhất của mình an ủi: “Không có chuyện gì, không sợ, tiểu muội không sợ, hết thảy đều sẽ tốt…” Sau lại nói lời nói không phù hợp với tuổi mình, may mà trong thân thể Triệu Tương Nghi  là một trái tim hai mươi tuổi của người hiện đại, có thể nghe hiểu được  điều Triệu Hoằng Lâm tự nói với chính mình.

Theo như trong lời nói của đại ca, Triệu Tương Nghi biết được một sự thật khiến da đầu nàng run lên ——

Mẫu thân Lã thị, cùng người tình bỏ trốn!

Phụ thân buổi sáng thức dậy phát hiện mẫu thân đi vắng, còn tưởng rằng nàng phá lệ thức dậy sớm đi làm việc, trong nhà tìm một vòng nhỏ, cũng chưa thấy bóng dáng mẫu thân, chẳng qua là xiêm y của bà vẫn còn ở trong tủ, cho nên không vì như thế mà để trong lòng, chỉ cho là là mẫu thân buổi sáng xuất môn đi lang thang đâu đó mà thôi.

Chưa từng nghĩ, cơm sáng đi qua, chỉ thấy Nhị thúc của Triệu Tương Nghi vội vàng chạy về nhà, nói là canh bốn khi từ thôn bên cạnh trở về nhìn thấy trong thôn xe ngựa của ai đó ra vào, lúc ấy hắn còn cảm thấy kỳ lạ, Triệu gia thôn khi nào thì có kẻ có tiền như vậy, nhìn kỹ thì đúng là mơ hồ nhìn thấy đại tẩu của mình ngồi ở bên trong!

Vốn việc này cũng không nhất định là sự thật, nhưng hiện tại Lã thị xấu xa thật sự không thấy tung tích! Toàn bộ thôn cũng mở to mắt lớn,  đều tìm kiếm khắp nơi, cũng vẫn không tìm được!

Triệu Tín Lương càng hoài nghi, Lã thị thật sự giống như lời nhị thúc Triệu Tương Nghi nói, theo kẻ có tiền ban đêm ngồi xe ngựa bỏ trốn!

Trong thôn nhiều người hiểu biết rất nhàn rỗi,nghe đến động tĩnh nhà Triệu Tương Nghi,liền rối rít chạy đến xem náo nhiệt, còn có hai người tam thúc và tam thẩm của Triệu Tương Nghi cũng đến gậy quấy phân heo giống như Thảo Nhân Hiềm ở một bên châm ngòi thổi gió[3], dù Triệu Tín Lương luôn hiền lành trầm mặc cũng phải nổi giận, cuối cùng hướng đến đám người ầm ỉ kia rống giận, Triệu Tương Nghi đang ngủ mơ cũng phải thức dậy.

“Vợ lão tam, làm sao con có thể nói như thế!” Ngoài phòng chợt truyền đến giọng nói của bà nội Triệu Tương Nghi là Phương thị, “Con còn ngại trong nhà không đủ loạn? Còn ngại chuyện trong nhà không đủ mất mặt? Nên cùng đám người bên ngoài tham gia náo nhiệt phải không?!”

Chợt giọng nói lười biếng của tam thẩm Dương thị mà Triệu Tương Nghi chán ghét truyền đến, mang theo chút châm chọc cùng cái nhìn vui sướng khi người khác gặp họa: “Ta không phải chỉ là tùy tiện nói chút sao, Thế Hữu hôm nay vốn là đúng lúc rời khỏi Triệu gia thôn của chúng ta… Ôi chao ôi chao ôi chao! Đại ca ngươi làm cái gì vậy, ta rốt cuộc là nói sai chỗ nào, ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm như muốn ăn thịt ta như thế chứ…” Cuối cùng câu kia, âm thanh tức giận dù thấp nhưng cũng đủ cho không có sức lực để nói rồi, rõ ràng là nói trúng tim đen nhưng sợ người khác biết.

“Đúng là, này không… Đó cũng chẳng phải là sự thật nha, còn không cho người ta nói…” Triệu lão tam ở  một bên phụ họa cho bà vợ nhà mình.

Lửa giận của Triệu tín Lương một lần nữa bị chọc phát lên: “Cút! Hai người các ngươi mong nhà ta lập tức tan vỡ chứ gì! Biến, đều cút cho ta!”

“Ô này Tín Lương, con đừng có tiếp tục rống to … Coi như không nói cho người ngoài nghe thấy chuyện cười nhà chúng ta, cũng phải chiếu cố đến hai đứa nhỏ chứ con. Ôi chao! Tương Nghi mới ba tuổi có thể nghe không hiểu, nhưng Hoằng Lâm đã tám tuổi rồi có thể nghe hiểu nha! Con còn phải đi làm kiếm kế sinh nhai, con như thế nào mà la hét, tâm tình của Hoằng Lâm có thể dễ chịu sao?” Phương thị xưa nay đau lòng cho cháu nhỏ, lúc này nhìn thấy hắn đắm mình giữa bi thương và sỉ nhục,lại càng thêm lo lắng hắn nhất thời nghĩ sai mà tổn thương đến đứa nhỏ vô tội.

“Hải…” Phương thị ngay sau đó lại thở dài một hơi, “Cũng may cha ngươi  hiện tại bên ngoài làm việc không trở về, bằng không lại không biết hắn náo loạn lên thành cái dạng gì!”

“Ôi ta nói nương, đại tẩu nàng cũng thật sự là…” Dương thị mới nói một câu, Triệu Tín Lương rồi lại cả giận:

“Cút! Các ngươi về sau đừng ở trước mặt ta mà nói đến tiện nhân kia!”

Tim của Triệu Tương Nghi đập nhanh, ngồi ở trên giường nhà mình hai mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu nói là là ngồi xe ngựa thừa dịp lúc nửa đêm bỏ trốn… Nàng chính là đêm qua nghe thấy âm thanh bánh xe cùng một chút giọng nói nhỏ rõ ràng! Còn tưởng rằng là chính mình mơ mơ màng màng đang nằm mơ, hóa ra khi đó Lã thị đang bàn bạc cùng người tình bỏ trốn!

Triệu Hoằng Lâm sợ tiểu muội của mình bị hù dọa liền đè nén tâm tình không tốt xuống, ôm lấy Triệu Tương Nghi dụ dỗ: “Đến, tiểu muội không sợ nha, ca ca lát nữa làm bánh ngọt cho muội ăn… Buổi chiều sau khi trở về sẽ mang muội đến cửa hàng nhỏ đầu thôn mua kẹo ăn, được chứ?”

Triệu Tương Nghi nghe vậy, ngẩng đầu lên hôn đại ca, trong mắt của hắn rõ ràng hàm chứa nước mắt, nhưng lại cố cười để an ủi nàng, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn quật cường, không biết như thế nào mà mũi nàng có chút xót.

Hắn chỉ mới tám tuổi thôi mà.

Ở thời đại của nàng, chỉ là một đứa trẻ mới bước vào tiểu học, là cái tuổi hiếu kì hay làm nũng, có cha mẹ yêu thương, có thể hưởng thụ được đầy đủ vật chất và giáo dục.

Mà hắn đây? Tuổi nhỏ, lại mơ hồ bắt đầu giúp đỡ gia đình chia sẻ áp lực… Gia cảnh khốn khổ bần cùng,làm cho hắn lên phải trưởng thành sớm, vô cùng hiểu chuyện mà buông tha cơ hội đi đến học đường đọc sách, mỗi lần phải vất vả chạy đến học đường lại chỉ có thể đứng ngoài mà nghe phu tử giảng bài cho học trò, chỉ như vậy việc học mới tăng tiến.

Hắn còn nhỏ như vậy mà biết chăm sóc khiến cho nàng phải đau lòng thay hắn.

Đã ở nơi này ngây người ba tháng, nàng kiếp trước cũng là người phương nam, chỉ vì từ nhỏ sống ở trong thành thị, cho nên đối với vùng sông nước Giang Nam không có hiểu biết gì.

Hiện tại được như ý nguyện, tình thân kiếp này của nàng so với kiếp trước càng muốn tốt hơn, nào là thân nhân, so với kiếp trước nàng chỉ lo buôn bán trọng lợi nhuận mà không trọng tình thân với cha mẹ,nàng bây giờ muốn được đổi lại chỉ muốn quan tâm đến cha mẹ, thân nhân hơn, ngoại trừ Lã thị đã bỏ trốn theo người tình kia.

Kiếp này tuy là gia đình không phải là nhà giàu nhất nhưng so với kiếp trước của nàng tốt hơn nhiều.

Vì vậy Triệu Tương Nghi rất nhanh dung nhập với thân phận mới này, cũng ở trong lòng âm thầm thề, cả đời này nhất định phải dựa vào năng lực của mình,dùng hết khả năng làm cho nhà có nhiều của cải, khiến cho những người từng vứt bỏ và xem thường nhà nàng phải hối hận!

“Ca ca không khóc,Tương Nghi không ăn bánh ngọt…” Ngẩng đầu, Triệu tương Nghi cố gắng hít lấy nước mũi của mình không cho nước mắt rơi xuống, đau lòng nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Tương Nghi sau này có tiền, mua kẹo cho ca ca ăn!”

Triệu Hoằng Lâm nghe tiểu muội mình nói như thế, xì một tiếng nở nụ cười, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống. Êm ái nhẹ nhàng vuốt hai má phấn nộn của Triệu Tương Nghi, giống như dụ dỗ giống như an ủi cười nói: “Muội mới bao nhiêu tuổi, biết tiền là cái gì sao?”

Lúc này, Triệu Tín Lương đứng ở cửa, nhìn bộ dáng của hai đứa con trong phòng không khỏi chua xót, nắm chặt nắm tay, răng nghiến chặt vang lên tiếng khanh khách.

“Cha.” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên ôm lấy Triệu Tương Nghi xoay người, thân mình cố gắng thẳng đứng, giống như hạ đủ quyết tâm, “Hoằng Lâm sau này nhất định hảo hảo nghe lời, đem muội muội chăm sóc tốt, sẽ chăm lo cho cả nhà. Sau khi có tiền đồ, một nhà chúng ta sau này không bị người khác xem thường!”

Triệu Hoằng Lâm lớn hơn cũng mới tám tuổi, nghe thấy lời hắn nói như vậy, Triệu Tín Lương vẫn đang đau lòng cũng phải kinh ngạc.

Trong mắt vương lệ cũng cảm động, thẳng tắp đang nhìn nhi tử mình, nặng nề mà từ cổ họng run rẩy nói một chữ: “Hảo!”

——

[1] nguyên văn là sảo sảo nhượng nhượng

[2] Ngô nông là gì ai cho mình biết

[3] y chang câu đổ dầu vào lửa ở VN