Chương 1: Rời xa
Giữa trưa sắc trời bỗng trở nên u ám giống như màn đêm buông xuống, bầu trời như bị màn đen che đi ánh sáng.
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang sự yên tĩnh của đường phố, một tia chớp xẹt qua bầu trời, chia đôi bầu trời âm u, phát ra tia sáng chói lọi.
Hơi ẩm trong không khí không chịu được áp suất, biến thành những hạt mưa nhỏ giọt xuống mặt đất lạnh giá, Hắc Phong chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rời khỏi nhân thế theo một phong cách chật vật như thế này.
Một giọt nước rơi ở khóe mắt, không biết là giọt mưa rơi hay giọt lệ... Năm năm rồi, trái tim đã kiệt quệ, dù hôm nay không xảy ra tai nạn xe, thì cũng sẽ không thể tiếp tục thêm năm năm nữa.
Có lẽ đây là sự cứu giúp tốt nhất của Chúa ban cho bản thân y và người đó.
Hắc Phong cười khổ một tiếng, hắn có thể cảm giác được sinh mệnh đang dần dần biến mất ở trong cơ thể vô thanh vô tức này, bầu trời đen kịt, mưa dần nặng hạt hơn, rửa sạch vết máu trên mặt đất.
Tài xế thất thanh gọi y, tiếng ồn ào của đám đông xung quanh cũng không thể khiến nhận thức trở lại, mắt mắt nặng nề nhắm lại...
Không biết người đó sẽ có có tâm trạng như thế nào khi biết mình đã chết? Em ấy hẳn sẽ rất vui vẻ đi.
Vậy cũng tốt, bản thân đã giày vò em ấy suốt năm năm rồi, lần này bản thân rời đi, có thể buông bỏ thật rồi.
... Tòa nhà Khoa học và Công nghệ Lam Thanh, tầng 21, tại văn phòng chủ tịch.
Trong văn phòng sang trọng, một người đàn vẻ mặt sáng sủa ngồi trên ghế Tổng, cây bút ký trên tay đột nhiên rơi xuống, phát ra tiếng động nhẹ.
Tim y co thắt một hồi, Kỉ Lam Thanh đột nhiên đứng dậy, loạng choạng một lúc sau mới đứng vững được, bàn tay vì nắm quá sức mà nổi gân xanh.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Kỉ Lam Thanh nhắm mắt lại và trì hoãn 2 giây, kìm nén sự cáu kỉnh khó hiểu trong lòng, giọng nói phát ra đầy mê hoặc trầm ấn: "Mời vào!"
Đó chỉ là một lời nói hết sức bình thường nhưng lại khiến cho thư kí cảm thấy bồi hồi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Chủ tịch, cuộc họp cấp cao sắp bắt đầu trong năm phút nữa.", Thư ký nghiêm nghị nhắc nhở vị chủ tịch tài năng.
Kỉ Lam Thanh xua tay, khiến cho lời hỏi han của thư kí nghẹn lại trong lòng.
Kỉ Lam Thanh lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, cuộc điện thoại hiển nhiên phải có lại không thấy xuấy hiện, điện thoại im ắng đến khó chịu.
"Chủ tịch!" Lời nhắc nhở của cô thư ký văng vẳng bên tai, Lam Thanh thở dài thườn thượt, nhét điện thoại di động vào túi, cầm cặp tài liệu đi ra ngoài.
Sau cuộc họp kéo dài năm tiếng đồng hồ, cho dù thân thể khỏe mạnh cũng khiến cho Kỉ Lam Thanh cảm thấy choáng váng
Kỉ Lam Thanh từ chối lời mời ăn tối cùng mọi người và quay trở về văn phòng một mình.
Nhìn văn phòng trống vắng, khiến hắn cảm giác mông lung, chẳng thể hiểu được bản thân đang khát khao điều gì, hắn luôn nhấn mạnh, không cần Hắc Phong đưa thức ăn đến, cũng tỏ vẻ cực kì khó chịu khi y tùy tiện xuất hiện ở văn phòng. Tuy nhiên, Hắc Phong chưa bao giờ nghe theo...
Hôm nay hiếm thấy Hắc Phong ngoan ngoãn như vậy, Kỉ Lam Thanh không biết nên vui mừng hay thấy vọng...
Một giờ sau, giải quyết gần 1/3 văn kiện, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
"Hắc Phong, anh muốn chết sao? Không phải đã nói không được gọi điện cho tôi, nghe không hiểu tiếng người sao?" Sau khi trút giận, một giọng nữ xa lạ truyền ra từ điện thoại.
"Xin chào, thưa anh, anh có biết chủ nhân của số máy này không?"
"Chúng tôi đang ở nhà xác Bệnh viện Nhân dân số 1, chủ nhân của số máy này đã chết cách đây 30 phút vì không cấp cứu kịp thời. Xin hãy đến nhận xác của người bị nạn. "
" ..."
Đầu dây bên kia còn nói gì đó nữa, Kỉ Lam Thanh hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Hắc Phong đã chết, và bệnh viện yêu cầu anh đến nhận xác.
Hắc Phong đã chết.
Đã chết!
Không biết điện thoại bị ngắt lúc nào, Kỉ Lam Thanh uể oải đứng ở bàn làm việc, khóe miệng cong lên, cuối cùng là cười lớn 1 tiếng.
Hắc Phong đã chết, kẻ luôn quấy rầy hắn đã chết.
Cuối cùng anh ta cũng chết, Kỉ Lam Thanh cười lớn, sẽ không còn ai quấy rầy nữa, sẽ không còn ai tự tiện xông vào nhà, bá đạo sắc cưỡng ép hắn nữa......