Chương 1

******

Cha Thẩm là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh, vì làm trong phòng nhân sự nên mới thuận tiện mang theo đứa con cùng đi làm việc. Ông dự định cho Thẩm Ký ăn chút khổ sở nên không cho hắn đi chào hỏi các thành viên điều hành.

Thẩm Ký đúng chất tiêu chuẩn một trạch nam, không chăm chỉ, cánh tay dài nhỏ đi đứng không tiện cộng thêm bị cận thị. người ta cũng chẳng thèm để ý mà sai khiến cả ngày, đi đứng giữa cái nắng hè với cái xe đạp cùng thế giới xa lạ này đã khiến cho Thẩm Ký liên tục bị nhầm đường, cái nắng cháy da cháy da cháy thịt như thiêu đốt hắn. Đợi đến khi rốt cục cũng về đến nhà, cả người hắn như sắp bị mất nước. Mẹ Thẩm đau lòng không ngớt, không ngừng khuyên hắn cứ ba ngày đi một được rồi. Thẩm Ký lại kích động nên ý chí chiến đấu càng tăng, luôn kiên quyết phải tiếp tục. Mẹ Thẩm thấy thế cũng chỉ mắng vài tiếng trong lòng, chỉ có thể thay hắn chuẩn bị nón che nắng, chống sương cùng với một bình nước, vừa dặn hắn phải giữ khỏe.

Ngày thứ 2 Thẩm Ký rời giường thực sự mặt đều vặn vẹo, cả người cứ như không phải của mình, khắp nơi đều kêu gào phản kháng đau đớn. Lúc này chịu thua cũng không được, hắn cắn răng dậy ăn điểm tâm rồi đúng giờ ra ngoài.

Ngày thứ nhất hắn đã dùng máu và nước mắt để có được kinh nghiệm, bây giờ đã thông thạo không ít, các con đường cũng gần như nhớ kỹ. Kỳ thực đầu Thẩm Ký rất thông minh, thành tích cũng không kém, chỉ là gia cảnh có chút dư giả nên mắc bệnh chung – không có mắt nhìn, nghị lực không đủ. Cha hắn là từ tay trắng mà dựng nghiệp, hôm trước thấy bộ dáng ủ rủ khi đạp xe của đứa con, trong bụng thực muốn nổi giận, lúc này thấy hắn trên mặt đã có mấy phần quyết tâm, trên mặt không hiện ra nhưng thực trong lòng đã có chút thõa mãn.

Thẩm Ký trong lòng nóng đến không thở nổi với cái nắng mùa hè một bên lại hưởng thủ phòng tắm hơi miễn phí, đến trưa hắn lấy ra năm đồng mua một hộp cơm, còn chưa mở ra đã thấy một tay đầy dầu, nhìn đến đã không muốn ăn, lại nhìn sang món canh súp toàn là dầu mỡ lại cảm thấy một trận buồn nôn. Cũng ép buộc chính mình bới mấy thìa cơm đến nơi râm mát ngồi nghỉ ngơi một lát, vừa cảm giác tốt hơn một chút thì nhận được điện thoại của nhân viên điều hành.

Thẩm ký ở trong lòng mắng một tiếng nhưng vẫn phải lên tình thần tìm kiếm địa chỉ.

Xa xa nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng đồ ngọt, Thẩm Ký nhìn nhìn đối chiếu, thấy đúng là chỗ mình cần đến. Hắn đỗ xe hàng bên lề đường, đi đến đẩy ra cửa kính, điều hòa mang hơi lạnh phả vào mặt, trong nháy mắt hắn cảm giác như được từ địa ngục tiến lên thiên đường.

Cửa tiệm này thực sự không nhỏ, trang trí vô cùng tinh xảo, còn bày ra vài cái bàn tròn cho mọi người ngồi xuống thưởng thức đồ ngọt. Tiếng nhạc jazz trầm thấp dịu dàng truyền tới tai, rõ ràng là dùng đường P2P, Thẩm Ký lướt qua nhìn bảng giá, cũng thấy suy đoán của mình được kiểm chứng.

nhân viên đón khách của cửa hàng dùng khuôn mặt tươi cười nhìn Thẩm Ký rồi quay lại kêu lên: “ông chủ, chuyển phát nhanh tới rồi”

Thẩm Ký nhìn lại, đàng quầy thu ngân đang có một thanh niên nhìn hắn mỉm cười: “chào em”

Trái tim nhỏ bé của Thẩm Ký nhè nhẹ run lên. Đối phương tuổi còn trẻ, mặc một áo sơ mi trắng như một loại cây rất cao quý cùng với nhiệt độ ngoài cửa sổ thực sự không hợp, lại cùng với không khí ngọt ngào ở cửa hàng càng xa cách.. trạch nam Thẩm Ký trong đầu hiện ra hàng chữ “phong cách đặc biệt khác hẳn người thường” hắn cũng không biết mình nhìn người ta biết bao nhiêu ngốc nghếch, mãi đến khi người thanh niên kia cười một tiếng, hắn mới phục hồi tinh thần lại: “anh muốn chuyển phát nhanh sao?”

“Đúng thế.” tiếng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, còn mang một điểm khàn khan chọc ngẹo thực sự đánh đổ ấn tượng của Thẩm Ký đối với mấy người chủ quán. Thẩm Ký nhìn hắn từ trong quầy lấy ra một bánh gato rất đẹp đẽ cất vào hộp giấy, động tác không nhanh không chậm, thực sự đẹp mắt.

“phiền anh điền ít thông tin” Thẩm Ký đưa ra tờ đơn chuyển phát.

ừm, chữ cũng rất đẹp. tên là Trình Dung.

“cảm ơn.” đối phương mỉm cười đem tờ đơn đã điền xong đưa cho hắn. Thẩm Ký lầu bầu “ không cần cảm ơn” liền xoay người muốn đi, nhưng rồi tự dưng bị gọi lại “chờ một chút.”

Hắn ngầm có ý chờ mong quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Trình Dung nâng hộp giấy trong tay: “em đã quên cái này.”

Thẩm ký tiếp nhận hộp chạy trối chết.

“Chờ một chút —— ”

nụ cười của Trình Dung cũng không biến mất “chiếc đơn còn lại, đưa anh giữ”

Nếu như đây là game là tốt rồi, Thẩm ký tuyệt vọng nghĩ. Hắn nhất định sẽ xoá nick làm lại.

Người nhận bánh gato là một người ở nơi xa hoa này. Thẩm Ký đi thang máy lên hơn hai mươi tầng rồi tới văn phòng. Đẩy cửa ra thấy một người hướng dẫn ngực bự.

“, xin hỏi —— ”

Chị ngực bự nhìn lướt qua đồ trên tay hắn, nói: “đem ra đi”

Thẩm Ký đối chiếu với tên trong đơn rồi nhìn người trước mắt, mặt không khỏi 囧: “chị là Hứa Quốc Tề… tiểu thư?”

Ngực bự không trả lời, rất tự nhiên mà nhận lấy đơn cúi đầu ký. Lúc này có một người đàn ông mang giày da hào hoa phong nhã đi tới, cười híp mắt cầm bánh gato: “cảm ơn cậu”

Thẩm ký giương mắt đánh giá hắn. Người đàn ông vóc người cao gầy, ngũ quan cân đối, ánh mắt lại mang chút *** tà chưa nói đã cười. Anh ta không cảm giác được hắn nhìn lại, quay sang nói với ngực bự: “Tiểu Vương”

“Chuyện gì Hứa tổng?”

“Lần sau nếu có chuyển phát nhanh của tôi thì gọi tôi đến lấy.”

“em hiểu.”

Hắn xoay người đi ra, ngực bự cùng cô gái bên cạnh liếc nhìn nhau, âm thanh nho nhỏ nói: “bánh gato tình yêu a”

Cô gái kia hiểu ý nở nụ cười, nụ cười rơi vào mắt Thẩm Ký, không hiểu sao có chút chói mắt.

bánh gatô tình yêu à.