Chương 1-1: Tự chương
Tuyệt Tâm Cốc
Nhắc tới địa danh này, trong chốn giang hồ đại đa số sẽ câm như hến, im lặng không nói, một bộ phận chi sĩ chính nghĩa khác sẽ giương cao cờ công khai lên án, muốn cấp bách diệt trừ cho thống khoái, chỉ có một số rất ít người có thể không sợ hãi, bất động thanh sắc. Mà lâu chủ Triêu Mộ lâu Tô Phóng không hề nghi ngờ gì chính là một trong số này.
Người nào cũng biết đương kim minh chủ võ lâm Hạo Nhiên môn, Triêu Mộ lâu, Tuyệt Tâm Cốc có thể nói là thế kiềng ba chân, mỗi bên hùng cứ một phương, các môn phái thế gia chia nhau phần còn lại. Không nói đến Hạo Nhiên môn thành lập đã hơn hai mươi năm, Triêu Mộ Lâu cùng Tuyệt Tâm Cốc cũng chỉ ngắn ngủi trong vòng năm năm liền đã danh chấn giang hồ. Chính là trừ bạch đạo Hạo Nhiên môn môn chủ “Chính khí kiếm” La Thương Kính La lão gia tử thường xuyên đi lại trong giang hồ, thỉnh thoảng trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa, còn lại nhị vị, hắc đạo Tuyệt Tâm Cốc cốc chủ “Độc thủ” Lôi Ngọc cùng đệ nhất thiên hạ sát thủ lâu Triêu Mộ Lâu lâu chủ “Diêm vương lệnh” Tô Phóng đều là người hành tung quỷ dị, biến hóa khó lường. Trong chốn võ lâm có quá ít người có thể diện kiến dung nhan hai người, những người từng gặp qua cũng phần lớn đã sớm đầu thai chuyển kiếp, họa chăng chỉ có nhị vị phó cốc chủ Tuyệt Tâm Cốc “Tiếu diện sát tinh” Lâm Đình Hiên cùng “Trường Không tam kích” Vũ Thiên Tiếu và Triêu Mộ Lâu Nhị đương gia “Vô Danh thương” Mạc Cảm cùng Tam đương gia “Chiêu hồn nhất tiên” Trữ Chỉ Nhi. Tuy nói là biết rõ, bất quá mỗi lần bốn người này gặp chủ tử, ba mươi sáu chước, công phu tăng tốc vẫn được phát huy mạnh mẽ nhất, trong vòng nửa trượng hầu như không có ai. Xem hạ nhân còn sợ hãi như thế, độ khủng bố của chủ tử còn cần phải nói sao?
※※※
Hai mươi tám tháng bảy
Giờ Thìn.
Triêu Mộ lâu.
Phòng khách.
“Tại hạ muốn thỉnh Tô lâu chủ đích thân xuất thủ giết một người.”
Dưới bậc thang một thiếu niên đoan chính đứng thẳng ngẩng đầu nói từng chữ từng chữ. Trong nháy mắt, toàn bộ sắc màu trong trời đất tựa như đều tụ hội nơi người hắn, tóc đen như mực, mũi cao thẳng, tiễn thủy song đồng sáng như Thu Nguyệt, ngọc vi kỳ cốt, liễu vi kỳ tư, nhưng giơ tay nhấc chân liền hiển lộ một thân nam tử quyết đoán, không mang theo nửa điểm son phấn, một kiện y sam nguyệt sắc bình thường mặc trên người hắn lại có một ý vị khác thường.
Chẳng trách người trong giang hồ gọi thiếu chủ Dương Châu Dẫn Nguyệt phái “Lạc nhạn kiếm” Tần Tâm Dật là đương kim võ lâm đệ nhất mỹ nam tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên người cũng như tên, đích thực có dung mạo trầm ngư lạc nhạn, gọi là phong thần kỳ vận, cũng hoàn toàn xứng đáng.
“Để ta đoán xem,” Trữ Chỉ Nhi diện mạo diễm lệ mềm mại đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn thản nhiên cười, “người ngươi muốn giết không phải là Tuyệt Tâm Cốc đại cốc chủ chứ?”
“Đúng là Lôi Ngọc.” Nhắc tới cái tên này, Tần Tâm Dật không thể che đậy được cừu hận cùng bi thương trong ánh mắt.
Quả nhiên còn quá non nớt, chuyện gì cũng hiện lên trên mặt, thực dễ dàng bị nhìn thấu. Ngôi bên cạnh Trữ Chỉ Nhi, nam tử anh tuấn khôi ngô tên Mạc Cảm nâng mắt nói: “Ngươi có thể xác định lần này toàn bộ Dẫn Nguyệt phái bị giết là do Tuyệt Tâm Cốc gây nên?”
“Đúng vậy. Chuyện này do chính Lưu Ứng Thiên Lưu lão gia tử “Kim khẩu ngọc ngôn” đã nói, lúc ấy có rất nhiều người, “Chính khí kiếm” La lão gia tử cũng là nhân chứng.”
Nghe thấy lời ấy, mày kiếm nổi lên lưỡng đạo nồng đậm, không hề mở miệng.
“Kim khẩu ngọc ngôn” Lưu Ứng Thiên chính là chi sĩ được võ lâm công nhận là cương trực công chính, thà chết cũng không khuất phục. Từ khi hắn xuất đạo tới nay chưa bao giờ nói qua một câu vô căn cứ, làm qua một việc bất công. Hai mươi năm trước bị “Thập tam hắc y đạo” hoành hành Mạc Bắc, hung tàn vô cùng đặt lợi kiếm trên cổ, buộc hắn nói một câu “Thập tam hắc y đạo cũng hữu đạo” liền được bình an rời đi. Thủ lĩnh thập tam kiếm “Lệ kiếm” Kim Chiếu mặc dù trời sinh tính tình tàn bạo, nhưng thật ra lại là người hết lòng tuân thủ lời hứa. Đổi lại là người khác, đã sớm thuận miệng nói ra câu đó cho xong chuyện – “Quân tử báo thù mười năm không muộn” những lời ngày được thật nhiều người học tập thập phần chu đáo. Chỉ tiếc Lưu Ứng Thiên cố tình làm một phần tử ngoan cố thà chết không cúi đầu, chẳng những không chịu nói, ngược lại từ đầu đến cuối liệt kê từng tội trạng của Thập tam hắc y đạo, thậm chí chửi ầm lên, đem mười ba người này mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Kim Chiếu tức thì giận dữ, trước móc mắt, sau chặt một tay một chân, Lưu Ứng Thiên vẫn mắng chửi không ngừng. Nếu không phải bạch đạo minh chủ La Thương Kính đúng dịp đi qua xuất thủ cứu giúp, một người dùng lực của mười ba kiếm, một trăm hai mươi chiêu chém chết Kim Chiếu, làm bị thương Lão Thất, chỉ còn lại mười hai tên, Lưu Ứng Thiên hẳn đã chết không thể nghi ngờ. Một trận Mạc Bắc La Thương Kính danh chấn giang hồ. Về sau, ai cũng không dám tiếp tục dò xét “Chính khí kiếm” tuổi còn trẻ đã lên tới vị trí minh chủ bạch đạo này. “Thập tam hắc y đạo” cứ như vậy tan thành mây khói, mà sau khi Lưu Ứng Thiên khỏi hẳn, vẫn chống quải trượng như cũ hành hiệp giang hồ, danh “Kim khẩu ngọc ngôn” được tán dương rộng rãi. Người trong võ lâm chỉ cần nhắc tới Lưu lão gia tử đều dựng thẳng ngón tay cái lên khen ngợi. Với một người như vậy, lời nói ra miệng chẳng khác gì sự thật.
“Lưu Ứng Thiên mặc dù luôn ăn ngay nói thật, nhưng lúc này đây có chút kỳ quặc. Nửa tháng trước Tần phủ diệt môn việc này trong chốn võ lâm không đến nửa người biết, hắn lại gặp được. Tần công tử, ngươi không thấy trong đó có chút cổ quái?” Một thanh âm trầm thấp thoải mái nhàn nhã truyền đến từ sau tấm bình phong lớn trên bậc thang phòng khách.
“Tô lâu chủ, lời ấy thứ cho tại hạ không dám gật bừa.” Tuy rằng thiếu một chút lịch lãm giang hồ, Tần Tâm Dật không phải người ngu dốt, lập tức hiểu ngầm sau tấm bình phong chính là người mình muốn tìm.
“Nga? Lời này…giảng thế nào?” Tô Phóng thật ra cũng không ngại giọng điệu quá khích của thiếu niên.
“Sau khi Lưu lão gia tử nói xong, đêm đến liền bị người đầu độc, nếu Lôi Ngọc không phải hung thủ, cần gì phải giết người diệt khẩu?”
“Tiểu huynh đệ, lời này của ngươi sai rồi.” Trữ Chỉ Nhi ngắt lời, “Tin tức đã tiết lộ, sao lại bị cho là ‘giết người diệt khẩu’?”
“Có lẽ y bị Lưu lão gia tử vạch trần, ghi hận trong lòng nên mới hạ độc thủ như vậy.” Tần Tâm Dật bài bác.
“Nhưng là,” Mạc Cảm nói, “‘Hạc đỉnh hồng’ là loại độc quá mức bình thường, ngươi nhận định là Lôi Ngọc hạ thủ?”
“Chẳng lẽ Lưu lão gia tử không phải bởi vì đứng ra buộc tội Tuyệt Tâm Cốc mới bị ngộ hại sao?” Tần Tâm Dật phẫn nộ nói.
“Tần công tử nói đúng.” Tô Phóng thản nhiên nói, “Theo bổn lâu chủ đoán, Lưu lão gia tử đích thực là bởi vì buộc tội Tuyệt Tâm Cốc mới chịu khổ đột tử, về phần hung thủ giết người… còn phải chờ thương thảo.”
“Tô lâu chủ như vậy là không muốn tiếp nhận cuộc giao dịch này sao?” Tần Tâm Dật tuấn tú tuyệt tục trên mặt tràn đầy khinh thường, “Nguyên lai đỉnh đỉnh đại danh Triêu Mộ lâu lâu chủ cũng không dám giết người!”
“Ngươi không cần kích ta,” Thanh âm tơ vân của Tô Phóng không thay đổi, “Tần công tử nếu ở giang hồ, vốn nên nghe nói qua quy củ giao dịch của Triêu Mộ lâu. Mỗi chuyện tệ lâu đều muốn tra rõ mới quyết định tiếp nhận hay không. Người trong bổn lâu tuy là sát thủ, nhưng cũng không muốn làm người ngu lộng, chỉ nghe lời nói của một bên đã phán xét. Loại sự tình này, Triêu Mộ lâu chưa từng làm.”
Tần Tâm Dật im lặng. Nghe đủ loại tin đồn về Triêu Mộ lâu, người trong giang hồ đã biết quá tường tận. Ba năm trước, Lạc hoa công tử kinh thành Lâm Yên lấy mười vạn lượng hoàng kim yêu cầu lấy đầu Quan Tây cự phỉ Cừu Sinh Bằng, nói tên này đã sát tử nhục thê. Triêu Mộ lâu trong thời gian ba ngày đã xác minh chân tướng, nguyên Lâm Yên đổi trắng thay đen, lẫn lộn sự tình, sát tử nhục thê chính là người Lâm mỗ. Bởi vì hắn biết rõ không phải đối thủ của Cừu Sinh Bằng, lại sợ bị trả thù, liền sinh độc kế, tiên hạ thủ vi cường, mười ngày trước đóng giả Cừu Sinh Bằng nhẫn tâm giết đứa con ruột còn quấn tã, lại cường bạo chính thê tử của mình, đến nỗi thê từ không rõ chân tướng tự sát mà chết. Lâm Yên sau đó muốn mượn tay Triêu Mộ lâu loại bỏ đối thủ. Hắn nguyên tưởng thần không biết quỷ không hay, há lường được Triêu Mộ lâu xuất sắc thế, dám đi lừa gạt, sát tử nhục thê nhà người khác, sau vì cầu mạng sống, ngay cả vợ con mình cũng dùng thủ đoạn giết hại, thật là khiến người giận sôi. Chờ đến lần gặp mặt tháng sau, Triêu Mộ lâu chủ giận dữ, Trữ Chỉ Nhị tay nâng tiên, Lâm Yên tức thời chân chính hóa thành một luồng khói tiến vào âm tào địa phủ tạ tội với vợ con. Từ đó, phàm là người thỉnh cầu Triêu Mộ lâu ra tay, không ai còn dám nói dối nửa câu.
“Như vậy,” Trầm ngâm thật lâu sau, Tần Tâm Dật mới nặng nề mở miệng, “Tô lâu chủ cần bao lâu mới có thể nhận lời ủy thác của tại hạ?”
“Một tháng.” Tô Phóng vững vàng nói, “Một tháng sau ngươi lại đến nghe tin tức. Còn về giá, có thể bàn sau.”
“Vậy, tại hạ cáo từ.” Thiếu niên tuyệt thế mỹ mạo ôm quyền hướng về phía bình phong cùng hai vị lâu chủ đang ngồi ngay ngắn trong nội đường, xoay người mà đi.
“Tần công tử, bổn lâu chủ tặng ngươi một câu, trong một tháng này tốt nhất ngươi nên đề phòng, Tuyệt Tâm Cốc rất có thể sẽ tìm tới ngươi.”
“Đa tạ Tô lâu chủ nhắc nhở.” Thân hình Tần Tâm Dật có chút khựng lại, cũng không quay đầu mà tiếp tục rời đi.
“Đại ca.” Bên ngoài phòng đột nhiên có người rảo bước tiến đến, lẳng lặng đứng. “Ta đã tra qua, việc này có liên quan đến huyết án tứ khởi diệt môn gần hai mươi năm trước.”
“Thế nào?”
“Này…”
“Tiểu Du, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu.” Trữ Chỉ Nhi thúc giục, “Không cần mỗi lần nói chuyện đều ngập ngừng ấp úng được không?”
“Đây không phải ngập ngừng ấp úng,” thanh niên tao nhã mặt như quan ngọc thản nhiên nói, “Cái này gọi là chậm rãi ngay ngắn trật tự.” Người này là một nhân vật rất ít lộ diện trong Triêu Mộ lâu, tứ lâu chủ “Thiết khẩu hàn tâm” Du Tuấn Phi. Nghe nói người này lanh trí bách biến, không những tinh thông kỳ môn độn giáp, thuật bói toán lại càng tinh chuẩn vô cùng, mỗi lần ra tay giết người đều đem thời gian, địa điểm, khí hậu, phương vị tính được hết sức chính xác, một kích tất trúng.
“Tùy ý ngươi nói,” Trữ Chỉ Nhi nhíu mày, “Ta chỉ muốn biết cuộc thảm sát Dẫn Nguyệt phái diệt môn có liên quan đến mấy tông phái trước kia hay không?”
“Giống nhau như đúc.” Du Tuấn Phi chậm rãi nói, “Hai mươi năm trước Hà Bắc Kim Đao môn, mười sáu năm trước Lạc Dương Vương gia, bảy năm trước Hồ Nam Trung Thành đường, tổng cả Dương Châu Dẫn Nguyệt phái đều là cùng một tổ chức tiêu diệt, thủ pháp giết người cũng giống nhau như đúc.”
“Cái này thú vị,” Mạc Cảm hai tròng mắt sáng long lanh, “Những lần trước hung thủ hành hung gọn gàng, đều là tiên sát hậu thiêu, không lưu một chút dấu vết. Sao lần này lại dẫn đến Tuyệt Tâm Cốc?”
“Lại còn để sót một người.” Trữ Chỉ Nhi cười đầy thâm ý.
“Ngày mười ba tháng bảy đó, Tần Tâm Dật đã được Chính khí kiếm La Thương Kính mời đến Hạo Nhiên môn từ trước nên mới tránh được kiếp nạn.” Du Tuấn Phi tự nói, “Ngày mười bốn tháng bảy, Kim khẩu ngọc ngôn Lưu Ứng Thiên trước mặt mọi người nói Tuyệt Tâm Cốc là hung thủ, đêm đó liền trúng độc Hạc Đỉnh Hồng khí tuyệt thân vong.”
“Thật là tấu xảo a.” Mạc Cảm lẩm bẩm.
“Đích xác thực xảo (đúng lúc, khéo léo).” Tô Phóng từ sau tấm bình phong từ từ đi ra, thản nhiên ngồi xuống đối diện với Mạc, Trữ hai người, thuận tiện cũng ra hiệu cho Du Tuấn Phi ngồi. “Tiểu Du, sự tình sau khi phát sinh bên Tuyệt Tâm Cốc có động tĩnh gì chưa?”
“Không có động tĩnh. Cho tới bây giờ, Tuyệt Tâm Cốc cũng chưa tỏ vẻ gì.”
“Án binh bất động, tĩnh quan kỳ biến sao?” Trữ Chỉ Nhi nhíu mi, “Tuyệt Tâm cốc cũng không thể không tức giận chứ?”
“Ngươi yên tâm,” Tô Phóng cười nói, “Đã xảy ra loại sự tình này, bọn hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.”
Bởi vì việc này không phải là nhỏ. Thừa nhận chuyện này, chẳng khác nào thừa nhận huyết án nghìn người của Kim Đao môn, Vương gia và Trung Nghĩa đường đều do y gây nên. Lúc ấy ba nhà vô luận nam nữ ấu lão, tôi tớ thị nữ, biết võ công hay không đều bị giết sạch, gà chó không tha, sau đó lại bị một mồi lửa đốt đến thi cốt vô tồn, hôi phi yên diệt. Hành sự độc ác, ngay cả lão nhược, phụ nữ trẻ em trói gà không chặt đều không buông tha, khiến cho võ lâm công phẫn. Lôi Ngọc là người tinh tường thông minh như vây sẽ không thể không rõ đạo lý trong đó.
“Hạo Nhiên môn bên kia thế nào?” Mạc Cảm nghiêng đầu nhìn Du Tuấn Phi.
“Có rất nhiều bạch đạo danh túc đã tìm đến Hạo Nhiên môn, chuẩn bị thỉnh La Thương Kính La lão gia tử chủ trì công đạo, cùng nhau tiến đến Tuyệt Tâm Cốc hàng yêu phục ma.”
“Hừ,” Trữ Chỉ Nhi cười lạnh, “Tuyệt Tâm Cốc nếu dễ dàng đối phó như thế, sao xứng cùng Triêu Mộ lâu chúng ta nổi danh? Ta xem những người này là vội vã muốn đi đầu thai đây.”
“Những người khác không đáng tính,” Mạc Cảm nhíu mày, “Bất quá La Thương Kính người này chẳng những kiếm pháp trác tuyệt, hơn nữa đa mưu túc trí…”
“Lôi Ngọc cũng không phải đèn hết dầu. Trừ hạ độc, công phu ám khí của y đã đến mức xuất thần nhập hóa, mặt khác…ngay cả diện mạo y cũng mê người,” Trữ Chỉ Nhi đăm chiêu, “Thật không biết hươu sẽ chết về tay ai?”
“Xem ra giang hồ yên lặng đã đến lúc lên cơn sóng gió.” Tô Phóng duỗi cái lưng mệt mỏi, chậm rãi đứng dậy, “Ta phải đi, các ngươi cứ theo kế hoạch làm việc, mở to mắt xem cuộc vui ngư ông đắc lợi. Bất quá, cũng đừng để mình tiến vào trong sông.”
“Dạ.”
“Ta đã biết, đại ca.”
“Đại ca,” một khắc Tô Phóng sắp bước ra khỏi đại môn, Du Tuấn Phi bỗng nhiên nói, “Ta hôm qua thay ngươi bốc một quẻ.”
“Nga?” Tô Phóng dừng chân, “Nói nghe một chút.”
“Hồng Loan Tinh động, ít ngày nữa sẽ gặp gỡ người làm bạn trọn đời.”
“Thật sự?!” Phát ra tiếng kinh hô không phải là Tô Phóng, mà là Trữ Chỉ Nhi đứng một bên nghiêng tai lắng nghe. “Thật tốt quá!”
“Chúc mừng đại ca.” Mạc Cảm chúc mừng lia lịa.
Tô Phóng cũng tò mò hỏi: “Nàng… là người như thế nào? Ngươi có thể nói tường tận một chút không?”
“Vâng, cái đó… một nữ nhân… thực kỳ lạ.” Biểu hiện trên mặt Du Tuấn Phi cứng ngắc, thập phần cổ quái, “Đại ca… ngươi bảo trọng.” Nói xong câu, hắn lập tức xoay người nhanh chóng biến mất, nhìn bộ dáng giống như đang tận lực kiềm chế thứ gì đó.
Trong sảnh ba người hai mặt nhìn nhau, không giải thích được. Thẳng đến khi ra khỏi Triêu Mộ lâu, bước trên quan đạo, Tô Phóng vẫn có cảm giác da đầu run lên muốn xua cũng không tan.