Chương 1
Edit-Beta : Peruoi
Khí trời cuối thu tươi mát, gió thổi mây bay nhẹ nhàng, đúng là một sáng sớm ngày thu thoải mái.
Núi rừng xanh ngắt, đường núi uốn lượn gập ghềnh, bên đường lớn có một quán bán trà đơn sơ. Nơi này cách xa với nơi đông người, người đi đường lui tới không nhiều lắm, bởi vậy khách trong quán trà đếm được rất ít ỏi, nhưng mà vài người nói chuyện phiếm trời nam đất bắc, ngươi tới ta đi nên cũng có chút náo nhiệt.
Đột nhiên quán trà yên tĩnh, tất cả mọi người dừng lại động tác, ngay cả nói cũng nói không nên lời, toàn bộ ánh mắt chuyên chú vào một chỗ trong quán trà, không, chính xác mà nói là chuyên chú trên một người, là một thiếu niên tuấn tú mặc một thân y phục màu trắng.
Thiếu niên áo trắng mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, một đôi mắt thâm thuý tựa như màn đêm lạnh lẽo, u trầm, đen đặc, làm người ta không dám nhìn gần.
Dường như thiếu niên áo trắng đã quen với ánh mắt kinh diễm của mọi người, hắn chậm rãi đi vào trong quán trà, thần sắc hờ hững mang một khí thế bễ nghễ lạnh lùng cao ngạo.
Nhìn thấy thiếu niên áo trắng đi vào trong quán trà, chủ quán vội vàng chạy ra tiếp đón.
“Xin hỏi công tử muốn dùng gì ? Chỗ này tuy nhỏ nhưng này nọ đều có đủ, trà, rượu, đồ ăn, tất cả chúng tôi đều có”
Thiếu niên áo trắng cũng không để ý đến ông ta, tự mình đi tới một góc trong quán trà, ngồi xuống một bàn không có người ngồi bên cạnh, sau đó mới ra tiếng phân phó “Chủ quán, mang đến một bầu rượu, tốt nhất là nữ nhi hồng lâu năm, nếu không có rượu nữ nhi hồng lâu năm thì rượu mới ủ cũng được”
Khẩu khí của hắn lãnh đãm, giọng nói lại vô cùng thanh thuý vang dội, mặc dù không mềm mại uyển chuyển như nữ tử, nhưng cũng có chút êm tai, dẫn tới mọi người phải ghé mắt qua nhìn.
Chủ quán lại nói “Nữ nhi hồng lâu năm thì có, ngài có muốn cần những thứ khác không ?”
“Không cần” Thần sắc thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn bên ngoài quán trà, chưa từng dừng trên bất kỳ một người nào.
“Vâng, lập tức đến ngay”
Sau khi chủ quán đưa tới một bầu rượu và một cái chén, thiếu niên áo trắng mở nắp bầu rượu ra, lại lấy từ trong áo ra một bình sứ hoa nhỏ màu xanh, mở nắp bình sứ ra, đổ một ít bột màu lam nhạt vào trong bầu rượu, lập tức bột phấn tan chảy, hương rượu càng thêm nồng đậm, nhất thời mùi hương lạ lùng tản ra trong quán trà, ngửi thôi cũng đủ say rồi.
Hành động này của thiếu niên lại làm cho mọi người chú ý, lại khe khẽ nói nhỏ. Trong quán trà rồng rắn hỗn tạp, có tốt, có xấu, đương nhiên còn có một ít lưu manh chuyên đi sinh sự, bọn họ để ý khuôn mặt thiếu niên áo trắng kia so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, liền sinh ra ánh mắt dâm tà, không có một chút ý tốt nào.
Thiếu niên áo trắng tự rót tự uống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra núi xanh mây trắng xa xa, làm như chưa phát hiện chính mình sắp gặp nguy hiểm, hoặc là không đem tất cả để vào mắt.
Sau khi đám lưu manh kia đánh giá một lúc, liền đứng dậy đi đến phía thiếu niên áo trắng, trong đó một tên đầu lĩnh trung niên trêu đùa “Tiểu ca ca, một người uống rượu không buồn sao ? Chúng ta đến uống cùng ngươi thế nào ?”
Thiếu niên áo trắng cũng không quay đầu lại, một đôi mắt đen sâu thẳm thuỷ chung nhìn cảnh sắc phương xa, rõ ràng nguy hiểm đã đến gần trước mắt nhưng hắn vẫn trầm tĩnh, không mở miếng đáp lại.
Nam tử trung niên nhíu mày không nói, nhưng các nam tử phía sau hắn đã nhịn không được lên tiếng trách mắng “Này ! Lão đại chúng tôi nói chuyện với ngươi đó !”
Thiếu niên áo trắng buông ly rượu trong tay xuống, cuối cùng cũng nhìn về phía bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười quỷ dị “Nói chuyện ? Quái, ta không nghe thấy tiếng người nói chuyện, chỉ cảm thấy có con chó nhỏ sủa bậy thôi”
Khách trong quán trà nghe hắn nói như vậy, toàn bộ muốn phì cười nhưng không dám, chỉ che miệng cười trộm.
Đám lưu manh đỏ mặt lên, đầu lĩnh nam tử trung niên thẹn quá thành giận hét lớn “Hỗn tiểu tử đáng giận, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các huynh đệ bắt lấy hắn !”
Thiếu niên áo trắng lại nở nụ cười sâu sắc, trong mắt lại hiện lên một chút tàn nhẫn lạnh lùng. Rõ ràng hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ, cũng chưa hề động đậy một chút, tay chân cũng không hề nhấc lên nửa phần, thế mà đám lưu manh kia trong nháy mắt lại ngã oạch trên mặt đất, không ngừng lăn lộn kêu rên.
“Thật sự là một đám ầm ỹ, các ngươi im lặng vẫn tốt hơn” Tưoi cười trên mặt thiếu niên áo trắng dĩ nhiên biến mất, lại khôi phục lại thần sắc lạnh lùng như trước kia.
Hắn vừa nói xong, lập tức đám lưu manh đang rên la kia ngậm miệng, không phải bọn họ không còn đau đớn nữa, mà là bọn họ không phát ra được âm thanh gì, chắc là thiếu niên lại âm thầm động tay động chân gì rồi.
Giờ phút này đám du côn mới biết chọc tới người không nên chọc, rất muốn quỳ xuống đất dập đầu xin một con đường sống, đáng tiếc bọn họ thân bất do kỷ, không có năng lực hành động, cũng không nói ra lời, chỉ có thể nằm trên mặt đất chịu đựng vô tận đau đớn thống khổ.
Mọi người ở một bên cảm thấy trong lòng run sợ, nhưng lại âm thầm thấy hiếu kỳ, đồng thời cũng cảm thấy vài phần sung sướng, dù sao đám người kia không có chuyện ác nào là không làm, nay có người thay trời hành đạo, mọi người tự nhiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thần sắc thiếu niên áo trắng không thay đổi, sửa sang lại y phục rồi ném chút bạc vụn lên trên bàn, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Chủ quán vội vàng gọi hắn lại “Công…công tử xin dừng bước”
Thiếu niên áo trắng dừng bước, quay đầu hỏi “Tiền đó không đủ sao ?”
Chủ quán có chút khiếp sợ nói “Không…không phải, mà là những người này…tiểu nhân thật sự không biết nên xử lý bọn họ như thế nào”
Thiếu niên áo trắng nhướn mi, lạnh lùng nói “Ngươi thích xử lý như thế nào thì cứ xử lý như vậy, nếu thấy chướng mắt thì đưa bọn họ vào trong sơn cốc xa nhất là được”
Thần sắc chủ quán khó xử “Này…” Ông cũng không muốn gây chuyện với bọn họ a.
“Yên tâm, dù sao sau này bọn họ không bao giờ có thể làm chuyện ác nữa, các ngươi không cần sợ bọn họ” Thiếu niên áo trắng bỏ xuống những lời này rồi xoay người bước đi.
Mọi người nhìn bóng dáng thon gầy của thiếu niên, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Thiếu niên này xem ra còn trẻ tuổi, tướng mạo nhã nhặn thanh tú, ra tay lại biến hoá cực kỳ kỳ lạ, rõ ràng hắn chuyện gì cũng chưa làm, thậm chí cử động liên tục cũng không nhiều, vì sao trong nháy mắt đám lưu manh kia lại ngã xuống ?
Là hắn sử dụng loại võ công kỳ dị hiếm thấy nào đó ? Hay là tà khí yêu pháp đáng sợ gì đó ?
Thiếu niên này…đến tột cùng có lai lịch ra sao ?
Edit-Beta : Peruoi
Núi cao xanh xanh, mây trắng lượn lờ.
Sau khi thiếu niên áo trắng rời khỏi quán trà, liền theo đường núi chậm rãi mà đi, ước chừng sau nửa canh giờ đi đường, đột nhiên phía sau hắn truyền đến tiếng xe ngựa và tiếng thét to của nam tử, núi rừng yên tĩnh trở nên huyên náo vô cùng.
“Dừng lại ! Mau dừng lại đi !”
Thiếu niên áo trắng nhướn mày, trong mắt sâu thẳm hiển lộ ra một chút không kiên nhẫn, hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy cách đó không xa có vài người vạm vỡ trong tay cầm vũ khí, càng không ngừng kêu la vây quanh một xe ngựa.
Xe ngựa kia nhìn rất hoa lệ, được bốn con ngựa đen quý kéo, chỉ tiếc là cả xe ngựa đều là màu đen, ngay cả rèm cửa sổ cũng màu đen, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy không thoải mái.
Xe ngựa bị vài tên đại hán vây quanh nên không thể động đậy, xa phu là một trung niên tướng mạo bình thường, hắn liền mở miệng cầu xin nói “Các vị đại gia, tiểu nhân chỉ là người kéo xe thuê, không có quan hệ gì với người có ân oán với đại gia, cầu đại gia cho tiểu nhân một con đường sống”
Một tên hán tử trong tay cầm đao dài lớn tiếng nói “Yên tâm, chúng ta tìm là người bên trong xe ngựa, ngươi đi đi”
Xa phu vội vàng nhảy xuống xe ngựa, chuồn mất, mà chủ nhân xe ngựa vẫn ngồi ở trong xe ngựa, vừa không lên tiếng, cũng không lộ diện, làm như hoàn toàn không đem đám người như hổ rình mồi bên ngoài để trong lòng.
Nam tử cầm đao dài trong tay ôm quyền nói “Bằng hữu bên trong nghe rõ, chúng ta là tiêu sư tiêu cục Phương gia, ta là tổng tiêu đầu [ bá thiên thương ] Phương Đại Đình, người cầm kiếm bên cạnh ta là sư đệ [ tấn phong kiếm ] Phương Đại Tước. Nói ra thật xấu hổ, chúng ta là tiêu sư áp tải hàng, gần đây nhất chúng ta bị mất một chuyến hàng tại vùng phụ cận ở đây, vì muốn tìm hàng bị mất nên không thể không tra khách qua đường, mong rằng bằng hữu bên trong bỏ qua để cho chúng ta khám xét xe ngựa”
Mọi người đợi một lát, nhưng bên trong xe ngựa vẫn im lặng không tiếng động, Phương Đại Đỉnh cùng Phương Đại Tước nhìn nhau, trên mặt biểu lộ thần sắc không hờn giận.
Phương Đại Tước tính tình nóng nảy, cao giọng nói “Này ! Người bên trong không thấy mặt thì không biết xấu hổ, nếu ngươi không làm chuyện gì ám muội thì vì sao lại không ra ?”
Phương Đại Đỉnh vội vàng ngăn hắn lại, giải thích nói “Bằng hữu, ngăn lại xe ngựa của ngươi đúng tình thế ngoài ý muốn, liền xin ngươi hỗ trợ, chỉ cần để cho chúng ta khám xét bên trong xe, tuyệt không lại làm khó dễ ngươi.
Hắn nói lời này là hợp tình hợp lý, dễ nghe vô cùng, nhưng không biết người bên trong xe ngựa làm sao vậy, lại vẫn không nói một tiếng đáp lại.
“Tốt ! Xem ra ngươi không đem tiêu cục Phương gia chúng ta để vào mắt, vậy đừng trách ta động thủ” Rốt cuộc Phương Đại Tước không kiềm chế được xúc động trong lòng, đi lên phía trước vài bước, bày ra chiêu thức chuẩn bị ra tay.
Giờ phút này bên trong xe ngựa cuối cùng có động tĩnh, người bên trong thản nhiên bỏ ra một câu “Ta không có thứ mà các ngươi muốn, các ngươi nên đi thôi”
Giọng nói kia không cao không thấp, mềm nhẹ lạnh nhạt, cũng nghe không ra là nam hay nữ, nhưng nghe êm tai vô cùng.
Tiêu sư Phương gia sửng sốt vô cùng, không lường trước được trên đời lại có người nói ra êm tai như vậy, nhưng mà bọn họ tìm hàng bị mất, sao lại dễ dàng bị xoay chuyển được.
Phương Đại Đỉnh lại yêu cầu nói “Bằng hữu, thỉnh cầu ngươi để cho chúng ta khám xét trong xe, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của ngươi lắm đâu”
Lại là một lúc trầm mặc, sau đó người trong xe mới mở miệng “Không được, các ngươi vẫn nên tra xét xung quanh đi”
Phương Đại Tước thấy hành tung của chủ nhân xe ngựa thần bí quỷ dị, nhịn không được sinh lòng nghi ngờ, lạnh giọng hỏi “Bằng hữu, ngươi lại lần nữa ngăn trở, chẳng lẽ bên trong xe có gì đó ám muội sao ?”
Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của hắn, tiêu sư Phương gia chậm rãi tới gần xe ngựa, tính dùng võ lực bức chủ nhân xe ngựa ra.
Lúc này bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng nói nhỏ như thở dài “Các ngươi không đi thật sao ?”
Phương Đại Đỉnh quả quyết nói “Không tra ra bên trong xe ngựa có gì thì chúng ta tuyệt đối không đi”
“Được rồi, kia cũng không thể không được”
Lời nói chưa dứt, màn xe đã bay lên phiêu phiêu, một bóng dáng màu đen đã thoát ra, chợt dừng trước mặt tiêu sư Phương gia, thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, thế gian ít có.
Người này một thân y phục màu đen, trên mặt cũng dùng khăn màu đen che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt phi phàm, giống như sao sáng giữa bầu trời đêm, có thể câu hồn nhiếp phách, hơn nữa thân hình hắn thon dài, y phục lại rộng thùng thình phấp phới trong gió, phiêu giật như tiên, cộng thêm khí chất thanh nhã thoát tục không vướng bụi trần.
Tiêu sư Phương gia nhìn đến ngây ngốc, mới nhìn ánh mắt mà đã như thế rồi, huống chi là nhìn thấy khuôn mặt, chỉ biết ngây ngốc nhìn người che mặt, một câu cũng nói không ra.
Thiếu niên áo trắng nguyên bản vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc hờ hững, vừa không tránh đi lại càng không tiến lên , chỉ lạnh lùng nhìn về nơi xa, cho đến khi hắn nhìn thấy người che mặt bằng khăn màu đen thì lập tức ánh mắt trợn to, bắn ra vô số ánh sáng sáng quắc, như là gặp chuyện gì thú vị.
Chỉ thấy người che mặt kia nhăn mi lại, tay áo dài giương lên, trong nháy mắt phất ra một luồng khí đánh tới tiêu sư Phương gia.
Hắn ra tay cực nhanh, nhóm tiêu sư Phương gia không kịp né tránh, chỉ cảm thấy một trận choáng váng cùng đau đớn ập tới, tiếp theo là một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Đây là có chuyện gì ? Vì sao ta không nhìn thấy ?” Phương Đại Đỉnh thất kinh kêu to “Sư đệ, ta không nhìn thấy !”
Phương Đại Tước cũng kinh hô “Ta cũng không nhìn thấy ! Đây là có chuyện gì ? Ánh mắt của ta ? Ánh mắt của ta !”
Mọi người không nhìn thấy nên lâm vào bối rối, muốn chạy trốn nhưng cũng không biết phải chạy hướng nào, chỉ có thể đứng xoay quanh tại chỗ.
Người che mặt không để ý tới bọn họ, tự mình chuyển hướng qua thiếu niên áo trắng, lạnh lùng đánh giá “Ngươi còn không đi ?”
Hắn nhìn thấy thiếu niên áo trắng đứng vu vơ xa xa, không có quan hệ gì với tiêu sư Phương gia, cho nên vẫn chưa ra tay với hắn.
“Vì sao ta phải đi ?” Thiếu niên áo trắng nhìn thẳng người che mặt, trên mặt không có một chút sợ hãi, trong ánh mắt còn lộ ra chút hứng thú vui mừng.
Người che mặt nhíu mày, khó hiểu nói “Ngươi không sợ ta ?”
Thiếu niên này còn trẻ tuổi, nhìn thì như tay trói gà không chặt, nhưng sao lại có khí phách gan dạ sáng suốt rồi, thật là hiếm thấy.
Thiếu niên áo trắng nhàn nhạt nói “Sợ ngươi gì chứ ? Sợ ngươi cũng hạ độc ta sao ?”
“Ngươi biết ta dùng độc ?” Trong mắt người che mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Edit-Beta : Peruoi
Thiếu niên này nói đúng, mới vừa rồi hắn vung tay áo lên là độc tản ra trong gió làm người ta bị mù, khả năng người bình thường không nhìn thấy được, nói như vậy thiếu niên này có nghiên cứu độc thuật.
“Ta đương nhiên biết, hơn nữa ngươi có thể hạ độc bọn họ, thì ta lại có thể hồi phục ánh sáng cho mắt của bọn họ” Thiếu niên áo trắng vừa nói vừa đi tới cạnh tiêu sư Phương gia, tay hắn động liên tiếp cũng chưa nhưng lại làm cho tiêu sư Phương gia trong nháy mắt đã thấy được ánh sáng.
Phương Đại Đỉnh vội vàng ôm quyền hành lễ nói “Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp, yêu nhân này không biết sử dụng yêu pháp gì lại làm mù hai mắt sư huynh đệ chúng ta, may mà có thiếu hiệp giúp đỡ, đại ân đại đức của thiếu hiệp nhất định sau này ta sẽ hồi báo” Tuy rằng trước đó bọn họ không nhìn thấy, nhưng lại nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người, cho nên cảm kích thiếu niên áo trắng đến mười hai vạn phần.
Nhưng mà, hắn nói rất chân thành, nhưng thiếu niên áo trắng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chứ đừng nói là đáp lại. Một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào người che mặt, khiêu khích hỏi “Ngươi xem, ta hà tất phải sợ ngươi sao ?”
“Ngươi là người nào ?” Người che mặt nheo mắt lại, đáy mắt loé lên một tia đề phòng.
Phương Đại Đỉnh nhìn hai người bên hỏi bên đáp, nhưng lại hờ hững với hắn, muốn nói chen vào thì không dám, chỉ có thể xấu hổ đứng một bên.
Phương Đại Tước tính tình ngay thẳng, xưa nay tức giận luôn nhịn không được, liền mở miệng chất vấn nói “Này ! Sao ngươi lại vô lễ như vậy ? Sư huynh ta nói lời cảm tạ với ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng đáp lễ lại chứ, làm gì có đạo lý không để ý đến người khác như vậy, không khỏi quá cuồng vọng rồi !”
Cuối cùng thiếu niên áo trắng cũng nhìn về phía bọn họ, thần sắc và khẩu khí cũng cực kỳ lạnh nhạt “Hiện tại ta có việc muốn nói chuyện cùng hắn, các ngươi đi ra xa cho ta, đừng ở đây gián đoạn chuyện của ta”
Tiêu sư Phương gia vốn đang rất cảm kích thiếu niên này ra tay tương trợ, nhưng phút chốc không khỏi giận dữ vì giọng điệu cuồng vọng của hắn. Phương Đại Tước khinh thường đánh giá thiếu niên thân hình gầy gò, châm biếm nói “Không đi thì thế nào ? Chẳng lẽ tiểu bạch kiểm ngươi còn có thể đem xương cốt lão tử huỷ đi sao ?”
Thiếu niên áo trắng hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia thâm ý biến hoá kỳ lạ. Hắn nhìn thẳng Phương Đại Tước, một đôi mắt u lãnh tuần tra trên người Phương Đại Tước.
Ánh mắt u ám của hắn làm trong lòng Phương Đại Tước khẽ run, nhịn không được rùng mình một cái.
Này thật đúng là quái, hắn hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, cũng gặp qua không ít ác nhân hung tàn, trường hợp gì cũng có trải qua chút ít, thế mà hôm nay mới cảm nhận được thế nào là lạnh đến sỡ hãi.
Ánh mắt tiểu tử này…thật sự là nói không nên lời tà môn cổ quái gì, như là…như là có thể thấy rõ từng đốt xương trong cơ thể hắn.
Thiếu niên áo trắng chậm rãi nói “Ta đương nhiên có thể gỡ từng cây xương trên người ra, mà khi ta lóc xương cốt toàn thân ngươi rồi, cam đoan ngươi vẫn còn sống” Đột nhiên hắn câu môi cười, âm lãnh, quỷ mị “Chẳng qua, sống không được thoải mái mà thôi”
Phương Đại Tước ngẩn ra, chỉ cảm thấy lông tơ đã dựng thẳng, lưng rét run, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng không được.
Thiếu niên áo trắng lại nói tiếp “Như thế nào ? Cơ hội này khó có được, cũng không phải ai muốn cũng được, nếu ngươi nguyện ý cho ta thử một lần, lập tức ta liền ra tay”
Lời nói của hắn mềm nhẹ, miệng nói chậm rãi, nhưng vẻ mặt lại dị thường nói thật, làm người ta không rét mà run.
Phương Đại Tước nuốt nước miếng một cái, làm cho cổ họng không khô khốc, nhưng vẫn không nói ra lời, đột nhiên trong lòng hắn chấn động. Thiếu niên này tướng mạo thanh nhã, làm hắn đột nhiên nhớ tới một người, vội vàng hỏi “Đợi chút, xin hỏi đại danh các hạ ?”
Thiếu niên áo trắng chớp mi, tươi cười mất đi, thần sắc quay về lạnh lùng, thản nhiên bỏ xuống hai chữ “Tề Dị”
Lời hắn nói bình tĩnh như nước sau đó là chấn động như đá vỡ vụn, lập tức mọi người ở đây nổi lên phản ứng thật lớn, sắc mặt mọi người trắng bệch, người người bối rối sỡ hãi.
Phương Đại Đỉnh thất thanh nói “Ma Y Tề Dị phiền toái ?”
“Đúng là ta” Tề Dị gật gật đầu, ánh mắt chớp động, cười như không cười nói “Chẳng lẽ muốn ta ra tay chứng minh sao ?”
“Ta…ngươi…” Phương Đại Đỉnh nhìn hắn, môi run run, muốn nói cái gì cũng không nói ra lời, chỉ có thể vái chào người ta một cái rồi lôi Phương Đại Tước xoay người bỏ chạy, mà những tiêu sư khác đương nhiên cũng bỏ trốn mất dạng, như là phía sau có yêu quái ăn thịt người.
Chỉ cần người trong giang hồ đều biết, “phiền toái” là tuyệt tuyệt đối đối không thể trêu chọc, “phiền toái” này không phải chuyện, cũng không phải vật, mà là năm nam nhân, năm nhân vật có những câu chuyện kỳ lạ.
“Mà “phiền toái” nhất, làm người ta sợ hãi nhất chính là Ma Y Tề Dị tính tình lạnh lùng tàn khốc, hắn hỉ nộ vô thường, cứu người, đả thương người chỉ vì một ý niệm, hắn là Ma Y, bởi vì hắn không chỉ tinh thông y dược, cũng giỏi sử dụng độc, trong chốn võ lâm có không ít người bị hắn độc qua, nhận lấy thật nhiều đau khổ.
Hôm nay vận khí của bọn họ không tốt, không may gặp phải người người khác sợ không kịp Ma Y Tề Dị, đừng nói là tìm hàng hoá bị mất về, chỉ cần bảo trụ mạng nhỏ đã là vạn năm hạnh phúc rồi.
Trong khoảnh khắc nhóm tiêu sư Phương gia trốn thoát mất dạng, chỉ còn người che mặt đứng lại với Tề Dị.
Người che mặt thấy tiêu sư Phương gia rời đi, dĩ nhiên hắn cũng không nguyện ý ở lại lâu, hắn xoay người muốn đi thì bị Tề Dị gọi lại.
“Đợi chút, ngươi khoan đi đã” Thân hình hắn chợt loé, vội vàng phi thân đến trước người che mặt.
Dừng lại cước bộ, người che mặt lạnh giọng mở miệng “Chuyện gì ?”
“Có phải trên mặt ngươi là khăn che mặt chế tác từ băng viêm huyền tàm ti ?” Tề Dị nhìn thẳng hắn, ánh mắt sáng quắc, thái độ nếu như không có được đáp án thề sẽ không bỏ qua.
“Là đúng thì thế nào ? Không đúng thì thế nào ?” Người che mặt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Rồi Tề Dị nói tiếp “Băng viêm huyền tàm ti sinh trưởng nơi cực bắc, cả vật thể đen như mực, kể cả phun ra tàm ti cũng màu đen, tuy rằng băng viêm huyền tàm ti này có mang kịch độc, khả năng nó phun ra tàm ti đã có độc thần kỳ, bình thường chỉ dùng để ngăn cách độc khí, khói độc, nhưng ngươi lại dùng nó để làm khăn che mặt là vì duyên cớ gì ?” Trầm ngâm trong chốc lát “Hay là, trong thân thể của ngươi có chứa độc, ngay cả thở ra cũng mang hơi thở kịch độc, cho nên mới dùng cái này che mặt đúng không ?” Ngữ khí của hắn tuy là nghi vấn, nhưng thật ra trong lòng đã sớm xác định.
“Ta không cần nói cho ngươi” Người che mặt cương cứng, một đôi mắt trong suốt trừng trừng như băng tuyết.
Tề Dị nhún nhún vai, không để ánh mắt lạnh lùng của hắn vào trong mắt “Ngươi đã không muốn nói cho ta biết, ta đây chỉ tự mình chứng thực thôi”
Ngón tay hắn gấp khúc muốn chụp lấy, dứt khoát vươn lên phía trước, ý muốn giật cái khăn che mặt của người che mặt xuống, chỉ tiếc người che mặt khinh công cao hơn hắn một bậc, nên dễ dàng tránh cú đánh bất ngờ của hắn. Tề Dị ra tay không trúng, cũng không có ý tấn công tiếp, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, trên mặt hiện lên một nụ cười đạm bí hiểm.
Người che mặt nhẹ nhàng lắc người qua một bên, thấy hắn không hề tiến công thì cảm thấy có chút kinh ngạc, lập tức cảm thấy một trận tê buốt, dưới chân mềm nhũn, liền ngã ngồi xuống đất.
Tề Dị nhẹ nhàng nở nụ cười “Khinh công của ta so ra kém ngươi, nhưng ngươi đừng quên ta là Ma Y Tề Dị, trừ võ công ra ta còn rất nhiều biện pháp lưu lại ngươi.
“Người che mặt ấn ngực, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, không dám tin nói “Không có khả năng ! Trên đời này không có độc có thể đả thương ta !”
Tề Dị mỉm cười nói “Ta dùng không phải độc, mà là một loại đặc chế “ma cân tô cốt tán”, bất luận kẻ nào trúng thuốc này đều mất đi năng lực hành động, trừ phi ta tự mình điều chế giải dược, nói cách khác, ngươi cũng chỉ có thể ở trên núi này không thể động đậy”
Người che mặt nhăn mày nhăn mặt, cắn răng nói “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?”
Ngươi yên tâm, ta không muốn thương tổn ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn không lộn xộn là được, để cho ta nghiên cứu đi” Hai mắt Tề Dị loè loè sáng, cười tươi như diều hâu gặp được gà con.
Trong lòng người che mặt cả kinh “Ngươi…ngươi muốn nghiên cứu cái gì ?”
Đáng chết ! Hắn hành tẩu giang hồ lâu như vậy rồi, đã trải qua vô số nguy nan, nhưng chưa bao giờ lâm vào khốn cảnh như bây giờ, cũng do hắn quá xem thường thiếu niên tuấn tú nhu nhược này mới có thể bị khống chế.
Tề Dị ngồi xổm trước mặt hắn, cười nói “Đừng sợ, ta chỉ muốn xác định trong cơ thể ngươi chứa kịch độc như ta suy đoán không thôi”
Hắn vừa nói vừa vươn tay, muốn tháo xuống khăn che mặt của người che mặt.
Người che mặt vội vàng ngăn cản lại “Dừng tay, ta nói cho ngươi là được”
Giọng điệu kinh hoảng của hắn làm cho Tề Dị ngây ngốc, hắn nghĩ nghĩ rồi thu tay về “Vậy trước tiên ngươi nói cho ta biết ngươi là ai đi, vì sao muốn mang băng viêm huyền tàm ti làm khăn che mặt ?”
Người che mặt trầm mặc một lát, ánh mắt chớp động do dự, cuối cùng hắn như hạ quyết tâm thấp giọng nói “Ta là quỷ Quỷ Môn La Sát, đúng như ngươi đoán, trong cơ thể ta chứa rất nhiều kịch độc, ngay cả thở ra cũng làm cho người ta choáng váng mấy ngày, thậm chí chết đi. Vì để tiện cho hành động, cho nên ngày thường đều mang khăn che mặt có công hiệu cản độc này…”
“Thì ra ngươi là Quỷ Môn La Sát” Tề Dị hơi nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia kinh ngạc, cho dù hắn lạnh lùng, nhưng khi nghe hai chữ “Quỷ Môn” cũng không thể không biến sắc.
Quỷ môn là tổ chức thần bí nhất trong chốn võ lâm, cũng là tổ chức quỷ dị làm người ta sợ hãi nhất. Trong truyền thuyết tất cả người trong quỷ môn đều là quỷ, do Quỷ Vương tà ác thống trị, cũng có ba tên hộ pháp : vô hình nhất, lạnh lùng nhất là Tu La. Tàn nhẫn nhất, máu lạnh nhất là Dạ Xoa. Độc nhất, đẹp nhất là La Sát.
Không ai biết vì sao Quỷ môn được thành lập, cũng không có người biết Quỷ môn rốt cuộc đã làm gì, chỉ biết một ít chuyện khó hiểu, thần bí khó dò, khẳng định đều có liên quan đến Quỷ môn.
La Sát nói cảnh cáo “Nay ngươi đã biết thân phận của ta thì tốt nhất là thả ta ra, nếu không ngươi là địch của Quỷ môn. Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được làm thế nào”
“Cảm ơn đề nghị của ngươi…” Tề Dị câu môi cười, không chút để ý đến lời uy hiếp hắn “Bất quá ta còn muốn tháo khăn che mặt của ngươi xuống để nhìn một cái”
Trong chốn võ lâm đều nói Quỷ Môn La Sát là người độc nhất, đẹp nhất, hôm nay có vinh hạnh gặp mặt thì có thể nào buông tha dễ dàng.
Cái khăn che mặt này hắn nhất định tháo xuống.