Chương 1
Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi.
Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đường
nhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đều
quen thuộc, hơn nữa rất yêu thích.
Về nhà, tâm cũng kiên định lại.
Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôi
lớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trên
cao “Lục phủ”, chính là nhà nàng.
Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích.
Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?”
Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào.
Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.”
Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút.
Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ.
Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?”
Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảy
thước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại cầu dài, phảng phất như
một quái thú lớn tùy thời đều có thể đem người nuốt vào bụng.
Khi còn bé nghe phụ thân nói qua vài lần, ước chừng biết được nguyên
do, những đứa nhỏ không hiểu chuyện lấy việc này chê cười hắn, thậm chí
là đùa cợt hắn.
Lục Tưởng Vân đặt gói đồ xuống, nhấc làn váy lên bước xuống sườn dốc, giúp hắn thu hồi dao và cung tiễn bị ném ở phía cuối cầu.
Nơi này địa thế hơi cao, trong ngày hè nước ở dưới cầu hơn phân nửa là khô cạn, phải tới mùa mưa, lượng nước mới lớn hơn.
Thu hồi xong những vật phẩm bị hắn ném dưới cầu, nàng phủi cỏ bụi bám trên váy: “Tốt lắm, trời cũng sắp tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi.”
Mới nhấc gói đồ đứng dậy, thì cảm thấy váy bị nắm chặt, nam nhân kéo lấy vạt váy của nàng.
“Làm sao vậy?”
Nam nhân há miệng, lại nhếch lên.
Nàng nhìn một chút bánh ngọt còn xót lại trên tay, cười: “Bánh hạnh nhân ăn ngon không?”
Nam nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Đây là điểm tâm nàng mang về thuộc loại ngon nhất, không ngọt ngấy lại có mùi mằn mặn của quả mơ.
Vì thế nàng lại cho hắn một khối: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi!”
Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn….
Hắn há miệng muốn nói, nhưng do nhiều năm không cùng người khác nói
chuyện với nhau, nên cuối cùng vẫn là trầm mặc, nới lỏng tay cho nàng
đi.
Vào đêm khuya, người trong nhà toàn bộ đã đi ngủ, Lục Tưởng Vân mặc áo khoác, đi đến trong sân hóng gió một chút.
Không ngờ, phụ thân vốn luôn ngủ sớm lại chưa đi ngủ, lẳng lặng ngồi ở phía dưới hành lang.
Nàng yên lặng tiến lên , thân thiết hỏi thăm: “Phụ thân có tâm sự?”
Nếu không phải có chuyện buồn, sẽ không đêm hôm khuya khoắc không ngủ, một mình ngồi ở nơi này phát sầu.
Mẫu thân mất sớm, nàng từ nhỏ đã học được cách quan sát sắc mặt người khác, mới có thể giúp phụ thân san sẻ, đại tỷ kiêm luôn chức vụ mẫu
thân giúp phụ thân quản xuyến nhà cửa.
Lục Khánh Tường quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói cái gì, chính là nhẹ nhàng thở dài.
Nàng cúi đầu, nhìn thoáng qua thanh ngọc trong tay phụ thân: “Đó không phải là cái A Phong từ nhỏ vẫn mang bên người sao?”
Nghe nói là phụ mẫu hắn lưu lại, là bảo bối của hắn ai cũng không được đụng vào, như thế nào mà phụ thân có được?
Lục Khánh Tường lại thở dài: “Nhũ mẫu hắn nhắc tới.”
Là sao?
Nàng đang muốn hỏi lại, đột nhiên hiểu rõ được.
Mười tuổi năm ấy, phụ thân nàng không biết chữ, bị người khác lừa
phải lâm vào cảnh tù ngục. Khi đó, cả nhà đều tràn ngập trong tối tăm mù mịt, ba tiểu hài tử trong nhà phải đợi phụ thân về nuôi sống, hắn xảy
ra chuyện, người trong nhà tự nhiên sẽ chôn cùng.
Phụ thân A Phong là người đọc sách, có công danh trong người, hiểu
được nhiều chuyện, có biện pháp đồng thời cũng nguyện ý cứu phụ thân ra
ngoài, vừa ra tiền vừa ra sức, vì vậy mới bình yên.
Khi đó, quả thật phụ thân cảm ơn khóc lóc nức nở, đây không phải cứu
hắn một mạng, mà là cứu cả nhà hắn cùng với ba tâm can bảo bối của hắn,
lúc ấy cho rằng muốn báo ân, nên xúc động lại nhiệt huyết hứa đem nữ nhi gả cho trưởng tử của hắn, tương lai A Phong trưởng thành, muốn cưới
người nào thì tùy ý hắn chọn.
Lúc phụ thân cưới nương, không có vật gì quý giá, duy nhất chỉ có đôi thanh ngọc rồng phượng này, lập tức tặng ra ngoài coi như là tín vật.
Phu thê Chúc gia vốn là thi ân không cần báo, về sau nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu linh lợi, rất có duyên với bọn họ, hỏi khuê danh, lập tức
cảm thấy kỳ diệu, nói: “Đây chắc hẳn là duyên phận trời định?”
Thế là liền vì đứa con trai độc nhất đính ước.
A Phong lúc nhỏ vốn là đứa thônh minh lanh lợi lại tuấn tú, nhân phẩm nhà Chúc gia tốt, gia thế cũng không kém, Chúc bá phụ đọc đủ thứ thi
thư, cư xử khiêm tốn, thấy thôn dân dốt đặc cán mai, còn ra tiền ra sức, xây một học đường tự mình dạy cho mấy đứa nhỏ. Chuyển đến thôn Lưu Vân
định cư không lâu thì chiếm được cảm tình của mọi người.
Vốn còn muốn năm sau lên kinh thi Trạng Nguyên trở về, mọi người cũng thực xem trọng hắn, ai ngờ……
Cũng không hiểu sự tình phát sinh như thế nào, chỉ biết toàn gia đi
chơi, gặp phải đạo tặc cướp sạch, xe ngựa bị lật, hai phu thê ngã xuống
suối chết, khi tìm được thi thể đã sưng vù thối rữa.
Đứa con may mắn rớt xuống bên đường, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không để ý tới người khác.
Làm cho đại phu chữa trị cả một năm, đều nói là bị kinh hách quá lớn, cần chậm rãi bình phục, không thể gấp được.
Cũng không biết là do bị dọa cho choáng váng hay tại sao, vừa mới bắt đầu hắn một mình lui ở trong góc, thần sắc mờ mịt, ai tới cũng không để ý, lâu ngày, ngay cả đầu óc cũng hỏng không còn linh hoạt như trước
nữa.
Ngốc hồ hồ, lại khờ lại ngớ ngẩn, người như vậy làm sao có thể phó
thác chung thân? Nhưng chuyện này năm đó toàn thôn đều chứng kiến, nghĩ
dựa vào cũng không xong.
Vài năm nay, Lục Khánh Tường vẫn luôn lo lắng, nhưng cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Vô luận nữ nhi nào gả đi, đều là ủy khuất, hắn làm sao có thể chôn vùi tương lai của nữ nhi được?
“Phụ thân, A Phong đối với phụ thân cũng không tệ, gả cho hắn không hẳn là chuyện xấu.” không cần mây đen sương mù như thế.
“Đây là nói – con nguyện ý gả?”
Lục Tưởng Vân kinh ngạc cười.
Nói cái gì đây! A Phong không kém, cùng với nàng đồng ý gả hay không, đó là hai chuyện khác nhau.
“Con hơn A Phong ba tháng tuổi.” Nơi nào thích hợp?
Tuy rằng để cho hắn chọn một trong ba nữ nhi, nhưng nàng so với hắn
lớn tuổi hơn, mà Tưởng Dung thì còn quá nhỏ, trong lòng mọi người đã sớm nhận định, chỉ có Tưởng Y mới cùng hắn tương xứng, mấy năm nay nàng
cũng đều xem hắn như người thân, là đệ đệ, là em rể mà chiếu cố hắn.
Thế cho nên mặc dù ai hắn cũng không để ý đến, nhưng thật ra cũng sẽ
liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng mở miệng gọi, cũng sẽ nguyện ý quay đầu lại chờ đợi.
Hiện tại nghĩ đến, chiều hôm nay hắn vươn tay giữ chặt váy của nàng
là muốn nói với nàng chuyện này sao? Muốn cùng nàng chia sẻ tin vui hắn
sắp thành thân?
“Phụ thân, ta sẽ nói chuyện với Tưởng Y, ngài đừng buồn nữa.”
Lục Tưởng Vân tìm từ để nói, nói là các tỷ muội đã lâu chưa tâm sự,
hẹn hai muội muội vào trong thành đi dạo chợ, rồi liên hệ tốt tới tình
nghĩa huynh đệ.
Nàng nhiều năm ở trong thành làm việc, ít có thời gian cùng người nhà đoàn tụ, quả thật cần phải tốn một chút tâm tư để khuyên giải muội
muội.
Tưởng Dung vừa vào trong thành liền kinh hỉ, nhìn cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn sờ một chút.
Nàng cũng muốn cưng chiều muội muội, mua cho Tưởng Dung một ít đồ ăn vặt, còn Tưởng Y thì là trang sức và son phấn.
Tìm trà lâu nghỉ chân, tiểu muội lại không muốn nên đi chung quanh chơi.
Quả nhiên vẫn là tính nết trẻ con, như vậy làm sao có thể gả làm vợ
người khác, vì trượng phu chống đỡ gia đình? Như thế nghĩ đến vẫn là
Tưởng Y thích hợp hơn.
Thấy ánh mắt nhị muội thỉnh thoảng liếc nhìn tiệm giày thêu bên
đường, nàng vì thế nói: “Đừng luyến tiếc, giày kia rất cứng mang vào sẽ
bị đau chân.”
Tưởng Y khó chịu đáp một tiếng, cong miệng một cái vẻ mặt vẫn là không muốn từ bỏ.
Nàng biết nhị muội vẫn không chết tâm, trong lòng sẽ cho rằng giá rất cao, nàng là tiếc tiền không muốn mua.
“Tưởng Y rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài xinh đẹp, nếu
muội muốn tỷ sẽ thêu một đôi giống như vậy, vải dệt chọn loại mềm nhất
tốt nhất, như vậy mới mang vào thoải mái.”
Một phen trấn an, khuyên can mãi cuối cùng làm cho Lục Tưởng Y hết hy vọng với đôi giày thêu hoa kia.
Nàng nhấp ngụm trà, thuận thế liền nói đến chuyện kia: “Ta xem, nên
đẩy nhanh tốc độ, chọn lúc không khí vui mừng cho muội mang vào giày
mới. Nghe phụ thân nói, chúng ta sắp thành thông gia với Chúc gia.”
“Ai nói gả cho ngốc tử kia?”
Lục Tưởng Vân mi tâm nhíu lại: “Đừng có mở miệng ngậm miệng đều gọi người ta là ngốc tử, hắn là hôn phu của muội.”
“Vì sao là ta?” Lục Tưởng Y không phục. “Lúc trước là nói trong ba
chúng ta chọn một.” Dựa vào cái gì đại tỷ cùng tiểu muội có thể tránh
được một kiếp, mà nàng phải ra chịu tội gả cho ngốc tử kia?
“Muội là người thích hợp nhất—“
“Thích hợp? Tính tình chúng ta căn bản không hợp, nói đến hợp, thì
đại tỷ với hắn mới hợp một chỗ, ai hắn cũng không để ý, lại chỉ liếc
nhìn tỷ, ta thấy tỷ càng thích hợp.”
“Này…” Nói đến nơi nào vậy? Nàng là xem A Phong như người thân a.
”Tỷ cũng không gạt muội, Tưởng Y, phụ thân vẫn luôn tích góp tiền, muốn
mua lại vườn trái cây nuôi sống cả nhà chúng ta, ta muốn giúp phụ thân,
đời này ta sẽ không dự định gả ra ngoài.”
“Ta đây cũng nói thật, Cát gia sai người đến cầu hôn, ta muốn gả.”
“Việc này tỷ cũng đã nghe phụ thân nói, muội mới gặp qua Cát Thế Dân
có mấy lần, muội hiểu hắn được bao nhiêu? Nghe tỷ tỷ, A Phong tốt hơn
hắn nhiều.”
Muội muội của nàng, nàng cũng biết tính tình Tưởng Y có bao nhiêu hư
vinh, những năm gần đây, một lòng muốn rời khỏi thôn nhỏ, gả vào nơi
phồn hoa thành thị.
Phải làm như thế nào mới cho muội muội hiểu được, trong thành không
có tốt đẹp như nàng tưởng tượng, nàng không muốn muội muội mình dẫm lên
con đường nàng đã đi qua, sau khi nghiêng ngã lảo đảo một thân tổn
thương, mới biết ân hận.
Muội muội một lòng ham gia thế người ta, muốn cuộc sống áo gấm ngọc
thực (ăn ngon mặc đẹp), nhưng hai mắt nàng đã nhìn xem rõ ràng, Cát Thế
Dân kia ở trong thành bề ngoài cũng không tốt, phần lớn chỉ là ham mê
nhan sắc của muội muội, thích thú qua đi Tưởng Y nên làm thế nào?
Mà A Phong là mấy năm nay mọi người nhìn hắn lớn lên, tính tình ngay
thẳng kiên định, muốn ầm ỹ cãi nhau hơn phân nữa chắc là do thê tử, gả
cho hắn, cả đời này sẽ được hắn cưng chiều nàng, thương nàng, đem việc
bảo hộ thê nhi (vợ con) trở thành sứ mệnh cả đời, có cái gì không tốt?
Ánh mắt muội muội cố tình thiển cận, ngại người ta khờ ngốc, không
hiểu niềm vui của nữ hài tử, nhưng điều một tân nương cần là có cuộc
sống chân thành, cần gì lời ngon tiếng ngọt?
“Tưởng Y, từ chối Cát gia, gả cho A Phong, muội là muội muội của tỷ, tỷ sẽ không hại muội.”
“Hắn nếu thật sự tốt như vậy, tỷ tại sao không chịu gả?” Lục Tưởng Y
nghe nàng nói cảm thấy phiền, miệng không đắn đo nói thẳng: “Tỷ rõ ràng
là muốn ta nhảy vào hố lửa, để mình tránh được một kiếp.”
Lời này vậy mà cũng nói được.
Lục Tưởng Vân cũng không phải không cáu kỉnh, sắc mặt trầm xuống:
“Lục Tưởng Y, tỷ đây là muốn tốt cho muội, muội đừng không biết tốt
xấu.”
Nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của muội muội, nàng cần hết lời khuyên can như vậy sao?
“Dù sao ta sẽ kêu phụ thân nhận sính lễ của Cát gia, tỷ nếu ép gả ta cho ngốc tử, ta sẽ chết cho tỷ xem.”
Ngay cả lời nói ngoan tuyệt đều nói ra, Lục Tưởng Vân cũng biết, có khuyên nữa cũng vô ích.
“Nhớ kỹ lời hôm nay muội nói, Lục Tưởng Y, sau này đừng hối hận.”
Khuyên Tưởng Y không thành, về đến nhà, lại thấy phụ thân vẻ mặt lúng túng, tiến lên hỏi mới biết, A Phong đã tới, ôm bình sành phụ thân hắn
để lại, bên trong là tài sản mấy năm tích lũy, nói là sính lễ.
“Con đã hỏi, Tưởng Y không chịu gả – -“
“Không phải Tưởng Y, là con. Hắn chỉ tên nói họ, nói muốn cưới con.”
Lục Tưởng Vân choáng váng.
Lục Khánh Tường mới ngốc đâu! Nam nhân kia cho tới nay luôn trầm mặc, lần đầu tiên thấy vẻ mặt kiên định của hắn như vậy, nói rõ rành mạch ý kiến của mình, đặt cái bình xuống rồi chạy lấy người, cho rằng như vậy
đã hoàn thành, cũng không hiểu nhờ mai mối, mời các trưởng bối tới chứng kiến. ngây ngốc giao ra tài sản tích lũy, sẽ không sợ người khác không
nhận a?
Ai, càng nghĩ càng lo, tiểu tử ngớ ngẩn như vậy, làm sao có thể phó thác chung thân của nữ nhi cho hắn?
“Con đi tìm hắn!”
Lục Tưởng Vân không nói hai lời, bê bình sành lao ra khỏi cửa.
Một đường chạy thẳng tới Chúc gia, cửa khép hờ, nàng đứng ở trong
sân, hướng vào bên trong kêu: “A Phong, ngươi có nhà hay không?”
Cửa sổ bị đẩy ra, nam nhân thăm dò xong, lui về.
Một lát sau, hắn mới nghĩ đến hẳn là nên trả lời nàng. A nương nói, không nói lời nào, sẽ tức giận.
“……ờ” Nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu này.
Lục Tưởng Vân đẩy cửa đi vào, thấy hắn ngồi trong phòng, khâu lại lổ hỏng trên đôi giày.
“Thẩm Xuân Thủy đâu?” Loại công việc của nữ nhân, a thẩm như thế nào để cho hắn làm?
“Đang ngủ trưa.” Ngón trỏ đặt ở bên miệng thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: “A nương ánh mắt không được tốt.”
Cho nên chính hắn phải khâu lại.
Thì ra là thế.
Nhìn hắn khâu cong cong vẹo vẹo, tây một mũi đông một mũi, kết cấu
loạn xạ lại vô cùng thê thảm, nàng đi tới, nhận lấy: “Để ta khâu cho.”
Đau lòng nhũ mẫu lớn tuổi, nhãn lực không tốt, liền đem công việc
giấu đi, không muốn cho người bận tâm, còn mình thì im lặng bị kim đâm
để lại hố hố sẹo sẹo.
Khi rãnh rỗi, thường thấy hắn đấm lưng cho nhũ mẫu, xoa bốp gân cốt.
Một người hiểu được phụng dưỡng phụ mẫu thân nhân như vậy, ai may mắn gả cho hắn, đều sẽ được đối xử tử tế, cả đời gánh vác trách nhiệm,
Tưởng Y sao lại nông cạn như thế, không nhìn thấy được mặt tốt của hắn
sao?
Nam nhân nhìn nhìn bình sành bên cạnh rồi lại nhìn nàng.
Lục Tưởng Vân tháo những đầu chỉ lệch lạc, thành thạo lưu loát một
lần nữa khâu lại giày cho hắn, thu kim, thuận tay đem giày hướng chân
hắn mang vào, ngước mắt vừa vặn chống lại ánh mắt dao động của hắn vừa
nhìn bình sành vừa nhìn nàng.
Thực kỳ lạ, nàng tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, như hiện tại đáy mắt của hắn giờ phút này tràn ngập nghi hoặc.
“Ngươi vừa mới đi qua nhà của ta?”
“Đây là dùng làm sính lễ.” Hắn lại ngắm bình sành.
“Đúng, phụ thân đã nói với ta, đó là ngươi đã vất vả tích góp từ lâu, sao lại lấy ra hết?” Tùy ý liếc mắt một cái, trong đó số lượng cũng
không ít đâu, có chút ngoài dự kiến của nàng, hắn cư nhiên còn có của
cải nhỏ.
“A nương nói là dùng để cưới dâu.”Hắn kiếm ngân lượng giao cho a
nương, a nương không nhận, kêu hắn để dành cho tốt, tương lai sẽ cưới
nương tử.
Hắn đều nghe lời, mỗi hào đều để dành, không dám xài loạn.
Nam nhân này không hiểu hoa ngôn xảo ngữ, chính là dùng hành động, lấy ra tài sản tích lũy để biểu đạt thành ý.
“Vì sao chọn ta? Tưởng Y trẻ tuổi, là người đẹp nhất trong ba chúng
ta, nam nhân đều sẽ chọn nàng.” Mà nàng, đã qua tuổi cưới gả, còn hơn
hắn ba tháng tuổi, trước đây, hoàn toàn không có nhìn ra hắn có suy nghĩ đến phương diện này, như thế nào lại đột nhiên nói ra như vậy?
“Không cưới Lục Tưởng Y, cưới ngươi.” Hắn tiếp theo lại cam đoan “Ta nuôi ngươi, không cần lo ăn mặc.”
A nương nói, hướng nữ nhân cầu thân, những lời này nhất định phải nói.
Nàng cười cười: “Ta có thể tự nuôi bản thân.”
Đúng, tay Tưởng Vân thật khéo, mười lăm tuổi liền vào trong thành làm việc tại phường thêu lớn nhất quý nhất, mọi người đều thích tay nghề
của nàng.
Buôn bán kiếm tiền, ngẫu nhiên sẽ về nhà một chuyến, trên đường gặp
được hắn, đều sẽ thuận tiện đưa cho hắn một ít điểm tâm ngon mà nàng
mang về cho hắn nếm thử đầu tiên, cũng sẽ mua một ít đồ chơi cho muội
muội, mọi người đều nói nàng hiểu chuyện, lại trí tuệ.
Vậy thì dường như…..không cần hắn nuôi, chính nàng có thể làm việc.
Hắn gãi gãi đầu, không biết nói gì.
“A Phong, ta có chỗ nào tốt?” Đáng giá cho hắn lấy tiền tích góp cả đời ra cưới nàng?
“A nương nói ta có thể tự mình chọn.” Hắn nói không ra nguyên nhân,
chỉ là lặp lại kiên trì: “Ta không cần Lục Tưởng Y, ta chỉ muốn thành
thân với ngươi.”
A nương nói Tưởng Y mới thích hợp, nhưng hắn không cần, Tưởng Vân mới có thể.
Đây là lần đầu tiên hắn không nghe lời a nương nói.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Tưởng Y a Tưởng Y, muội ghét bỏ người ta, không muốn gả, ngươi ta cũng cảm thấy muội chướng mắt, không chịu cưới đâu!
Như thế rất tốt, nam vô tâm, nữ vô tình, nàng thật uổng công đi làm bà mối.
“A Phong, ta không phải hoa cúc khuê nữ trong trắng thuần khiết, cưới ta, rất ủy khuất cho ngươi, ngươi có thể cưới người tốt hơn ta.” Hắn
không lên tiếng trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
“Ngươi hiểu được lời ta nói sao?”
Hắn không gật đầu, cũng không lắc đầu, nàng không xác định hắn có thực sự hiểu hay không.
“Ta đã dự tính cả đời này không gả đi, cố gắng giúp phụ thân ta chống đỡ Lục gia, thay muội muội tìm một gia đình tốt, phụ thân già đi, cũng
còn có người bên cạnh hầu hạ, cho nên, ngươi tìm người khác đi được
không?”
Lần này, hắn nhìn cũng không nhìn nàng, đứng dậy hướng phòng trong đi vào.
Nói đều đã nói rành mạch, việc còn lại cũng tùy thuộc vào hắn, nàng
nên đi rồi, nhưng không biết tại sao, nàng lại không thể bước đi ra.
Không khống chế được, nàng tiến vào phòng trong.
Hắn ngồi trong góc, hai tay ôm lấy mình lui thành một đoàn.
Nghe thẩm Xuân Thủy nói, tâm tình hắn không tốt sẽ đem mình giấu đi,
giống như muốn chui vào trong cái vỏ ốc không muốn ai nhìn thấy.
Khi phụ mẫu hắn tạ thế, đằng đẳng hơn tháng trời hắn đều duy trì trạng thái như vậy, một câu cũng không nói.
Tim của Lục Tưởng Vân như bị ai nhéo, kinh hoảng khi biết chính mình tổn thương hắn.
“A Phong.”
Hắn không để ý tới nàng, lúc này nàng có kêu như thế nào, hắn cũng không chịu quay lại nhìn nàng như trước.
Nàng nhẹ nhàng linh hoạt tiến lên, ngồi xổm trước mặt hắn.
“Thực xin lỗi, ngươi tốt lắm, nhưng là…”
“Ta không tốt.” Hắn rầu rĩ cắt ngang lời nàng.
Nàng sửng sốt.
“Ta không tốt nên ngươi không gả.”
Đúng vậy, như thế nào không nghĩ tới, tâm tư A Phong thực đơn thuần, không có suy nghĩ nhiều, chỉ biết đến kết quả.
Vô luận nàng có nói ra nhiều nguyên nhân hơn nữa, kết quả chính là – Tưởng Y không gả cho hắn, nàng cũng không gả.
Chính là đơn thuần như vậy, còn lại, hắn không hiểu cũng vô pháp lí giải.
“Bọn họ đều cười ta khờ nhưng ngươi thì không.”
Nàng chưa bao giờ cười hắn ngốc, hắn cho rằng, nàng là người duy nhất không ghét bỏ hắn.
Kết quả, kết quả là, vẫn như thế.
Mũi nàng chua xót nói: “Bởi vì ngươi vốn không ngốc a!”
“Cho dù vậy ngươi vẫn sẽ không gả.”
”Đó là bởi vì…” Đợi một chút, nàng hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn thành thân gấp như vậy?”
”Phải thành thân, a nương mới bằng lòng rời đi.”
“Đi? Đi chỗ nào?” Thẩm Xuân Thủy vì sao lại đi?
Hắn lại đóng chặt miệng, quay mặt đi không nói.
Tính trẻ con, phảng phất cùng nàng giận dỗi – ngươi không lấy ta, tại sao ta phải nói cho ngươi biết!
Cũng đúng, ngày hôm nay hắn nói đã hơn cả tháng gộp lại.
Làm khó hắn một câu hỏi ắt sẽ có một câu trả lời, xem ra thật có thành ý, thực sự nghiêm túc muốn cưới nàng.
“Cho dù, ta không phải cô nương trong sạch, ngươi vẫn muốn cưới sao?” hắn há miệng, giống như suy nghĩ nên tiếp tục giận dỗi hay trả lời
nàng.
“Ngươi….tốt lắm.” Hắn rầu rĩ nói, tăng mạnh ngữ khí cường điệu: “Rất tốt với ta.”
Từ trước tới nay không thành thạo diễn đạt, trình độ biểu đạt cao
nhất cũng chỉ có tới đây, nhưng hắn vẫn cố đào óc, cố gắng nói ra suy
nghĩ trong lòng: “Thê tử….cùng nhau cả đời. Lục Tưởng Y xem thường ta …
ta không cần cùng nàng trải qua cả đời….Ngươi, chỉ có ngươi mới có thể.”
Nói hắn ngốc, trong lòng hắn vẫn là sáng như tuyết, đối với chuyện
chung thân đại sự cả đời đều kiên định, nửa điểm cũng không qua loa.
Hắn biết ai đối tốt với hắn, ai lại tận đáy lòng khinh thường hắn.
Không phải ai cũng tốt với hắn, chỉ có nàng, Lục Tưởng Vân, người duy nhất hắn muốn cưới.
Điều nữ nhân muốn không phải là nhận định độc nhất vô nhị như thế này sao?
Hắn có chỗ nào ngốc? Nàng cảm thấy ở phương diện này, Tưởng Y nếu có một nửa khôn khéo của hắn là tốt rồi.
Trái tim trong nháy mắt mềm ra.
Nàng đứng dậy, trở ra phòng trước ôm lấy bình sứ, thả lại trong lòng
hắn, ôn nhu nói: “Giữ cho tốt, đi tìm phụ thân ta, nói ta đã đồng ý,
muốn ông nhận lấy, ta sẽ gả.”
Hắn ngửa đầu nhìn nàng, giống như muốn phán đoán lời nàng có thật hay không, hay chỉ là thuận miệng nói cho có lệ với hắn.
“Phụ thân nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, sính lễ này, là ngươi giúp ta hồi báo ơn dưỡng dục, ta mới có thể gả vào Chúc gia, an tâm cùng
ngươi sống qua ngày, hiểu không?”
Cho nên là….đáp ứng rồi sao?
“Ngươi nếu không ghét bỏ ta, thì đến cưới ta đi! Đừng có ngốc hồ hồ
ôm bình sứ đến, nói với thẩm Xuân Thủy một tiếng, để bà mang theo bà mối và ngày sinh tháng đẻ, bồi ngươi cầu thân, nhớ kỹ chưa?”
Hắn ngây ngô gật đầu, cũng không biết có phải thực sự hiểu chưa.
Nàng cười cười thản nhiên đứng dậy, trong đầu một khi có quyết định,
tâm sự lâu ngày cuối cùng cũng được gỡ xuống, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đi thong thả ra khỏi phòng ngoài, nhìn thấy thẩm Xuân Thủy đứng ở trong sân, hiển nhiên là chờ nàng.
“A thẩm.”
“Cảm ơn ngươi, Tưởng Vân.” Thẩm Xuân Thủy hướng nàng làm đại lễ.
Nàng phát hoảng, nàng làm sao có thể chịu nổi đại lễ này của trưởng
bối, vội vàng vươn tay ngăn lại: “A thẩm, thẩm đừng làm vậy.”
“Ta biết là A Phong làm khó dễ ngươi.”
Đứa nhỏ kia không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, giống như một tiểu hài tử, nháo nàng nếu không cho ăn sẽ không vui vẻ, làm Tưởng Vân khó xử,
không thể không đồng ý.
“Thẩm nhìn con giống miễn cưỡng lắm sao?” Việc hôn nhân đại sự, làm sao miễn cưỡng được?
“A Phong chúng ta….trèo cao.”
Xuân Thủy thẩm đương nhiên biết Tưởng Vân tốt, trí tuệ linh hoạt lại
hiểu lòng người, sau khi đến tuổi cập kê bao nhiêu nam tử đến cầu thân,
muốn phá hỏng cửa nhà Lục gia, ai cũng đều muốn cưới được một thê tử
hiền tuệ biết chăm lo nhà cửa, nhưng ai nàng cũng không đồng ý, nên kéo
dài đến bây giờ.
Thẩm Xuân Thủy ngay cả mơ cũng không dám mơ tưởng xa, Tưởng Y là yếu
ớt chút, nhưng muốn cưới vào cửa, tốt xấu cũng có thể làm bạn cùng A
Phong, để cho đứa nhỏ này không cô đơn một mình.
Cũng không nghĩ đến, đứa nhỏ này có lòng tham như vậy, thế nhưng mở
miệng liền hướng Tưởng Vân cầu thân, ngay cả bà đều là ngoài ý muốn.
Càng ngoài ý muốn hơn nữa là, bao nhiêu thanh niên tuấn tú tài giỏi Tưởng Vân đều không để vào mắt, vậy mà lại đồng ý.
A Phong này, không biết là tu mấy kiếp a!
“A thẩm, con thật tình đau lòng cho A Phong, muốn gả cho hắn, làm bạn với hắn cả đời.” Nàng không biết thẩm Xuân Thủy nghe được bao nhiêu,
nhưng có chuyện nhất định phải nói.
Phu thê không phải là như vậy sao? Đau tiếc đối phương, nghĩ cho đối phương, an an ổn ổn, cũng chính là cả đời.
Hắn đã kiên trì muốn nàng, vậy nàng sẽ thay phụ thân báo đáp lại ân
tình mà Lục gia nợ Chúc gia, sẽ chăm sóc thương yêu nam nhân này cả đời.
Mãi đến vừa rồi, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra chính mình cũng cổ hủ câu nệ để ý miệng lưỡi người đời như thế.
Trên giá trị của thế tục, hắn không tốt.
Trên lễ giáo, nàng cũng không tốt đẹp.
Nhưng mặc cho bên ngoài nói cái gì, cũng không tổn hao gì đến bản
chất tốt đẹp, không phải sao? Bởi vậy, hắn thủy chung kiên trì, nàng là
tốt nhất.
Cũng là như thế, nàng có gì không dám gả?
Thẩm Xuân Thủy gật đầu: “Trong nhà thúc giục ta vài lần, nhi tử ta
năm trước thành thân, muốn ta về quê hưởng phúc, mà ta nghĩ bên cạnh A
Phong không có ai chăm sóc, thế nào cũng không đi được, nay ngươi đã
nguyện ý gả, ta cũng có thể yên tâm mà rời đi.”
Thì ra đây là ý tứ trong miệng hắn: “Phải thành thân, a nương mới bằng lòng rời đi.”
Hắn biết chính mình là gánh nặng của bà, làm cho thẩm Xuân Thủy không có biện pháp trở về cùng người nhà đoàn viên, bởi vậy gấp rút thành
thân, để cho thẩm Xuân Thủy yên tâm về nhà.
Nhớ rõ lúc ban đầu chuyện ngoài ý muốn phát sinh, song thân đột nhiên mất, bên cạnh hắn cũng chỉ còn có vị nhũ mẫu này chăm sóc, sau khi
phong bế chính mình đằng đẵng suốt hơn tháng trời, thì suốt ngày kêu
thẩm Xuân Thủy là “A nương”, có người bảo sửa cũng không sửa được.
Nàng nghĩ, Xuân Thủy thẩm không phải là thân nương (mẹ ruột) của hắn, điểm này chính trong lòng của hắn so với ai đều rõ hơn cả, nhưng mỗi
khi bị khi dễ, chịu ủy khuất, vẫn sẽ bổ nhào vào lòng thẩm Xuân Thủy
khóc gọi a nương.
Thẩm Xuân Thủy thật tình đau tiếc cho đứa nhỏ này, mới mười tuổi đã
không còn người thân, may mắn phụ mẫu hắn còn để lại chút tiền tích góp
cho hắn, cũng giúp phần nào cho thẩm Xuân Thủy, thế này mới có thể nuôi
hắn lớn. Vài năm đầu, phải bôn ba chung quanh, mang hắn đi đến danh y
điều trị, chăm sóc đến nay, thẩm Xuân Thủy cũng đã xem hắn thành đứa con của mình mà quan tâm.
Dù vậy, chính A Phong cũng biết, cảm tình không thể thắng tình mẫu
tử, hắn cũng không thể không có lí lẽ bá chiếm người, thẩm Xuân Thủy lớn tuổi, sẽ tưởng niệm con trai con dâu của bà, mà hắn cũng đã trưởng
thành không cần người khác chiếu cố, để cho bà về nhà hưởng phúc, ngậm
kẹo đùa cháu mới hợp lý.
Lục Tưởng Vân nghĩ, nam nhân kia rõ ràng là tất cả đều không có gì, vẫn nghĩ cho người khác, không nhịn được xót xa.
“A thẩm yên tâm, ta sẽ chiếu cố A Phong, không để hắn chịu thiệt, chịu ủy khuất.”
Nói chung, những lời này không phải là nên để nhà trai nói sao?Thẩm
Xuân Thủy cũng biết, A Phong quả thật là cần một người khoan dung biết
chăm sóc.
Nếu có thể cưới Tưởng Vân, có hiền thê tốt như vậy vì hắn mà suy
nghĩ, tính toán, vậy là bà đã có thể chân chính buông lo lắng xuống.
Lục Tưởng Vân dừng một chút, nói tiếp: “Chính như lời năm đó Chúc bá nói, này là nhân duyên trời định không phải sao?”
Cười cười, nàng liền hướng cửa sổ kêu lên: “Chúc Xuân Phong, ngươi
phát ngốc gì đó? Ta muốn trở về, vị hôn phu không cần tiễn ta một đoạn
sao? Cẩn thận ta đổi ý không gả…”
Chưa nói xong, nam nhân vội vả chạy ra, rất kích động đụng vào cửa
một cái, nhờ nàng thân thủ nhanh lẹ đỡ kịp, hắn liền nắm loạn xạ vạt áo
của nàng.
“Ta, ta đi, ta đi…” Không thể đổi ý.
Nàng cười không nói, thuận thế nắm lấy tay hắn.
“Có muốn ăn điểm tâm không? Buổi sáng cùng Tưởng Y, Tưởng Dung đi dạo chợ, có mua ít điểm tâm trở về, đợi chút về nhà ta đưa cho ngươi.”
“Muốn.”
“Ăn điểm tâm phải kết hợp với uống trà, ta sẽ lén trộm của phụ thân một bình trà xuân hảo hạng cho ngươi.”
“Tốt.”
“Cái gì cũng đều muốn, thật là có lòng tham nha.”
“….” Mới không phải lòng tham.
Vai kề vai, hình ảnh hai người càng lúc càng xa, đối thoại dần dần nghe không rõ nữa.
Thẩm Xuân Thủy mỉm cười, xoay người đi vào nhà.
Tưởng Vân về sau sẽ biết, A Phong chỉ có đối với người thân của mình
mới ngàn nói trăm thuận như vậy, một khi trong đầu đã nhận định, chỉ cần là người nọ cho, vô luận tốt xấu tất cả đều sẽ vui mừng đoán nhận.
Trước kia, chưa bao giờ phát hiện, hai người bọn họ xứng đôi như thế.
Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa hồng.
Ngày hè gió nhẹ này, nhưng lại cũng có hơi thở dào dạt ý xuân, tràn đầy, tràn đầy ngọt ngào đến ngấy đi.