Chương 1: Kính hoa
Cỏ mọc, én bay, kỳ thi mùa xuân sắp tới, người đọc sách các nơi tụ hội về kinh thành, trong lúc nhất thời khách điếm ở kinh thành đều đầy ngập khách, ngày ngày náo nhiệt.
Kinh thành Túy Nguyệt Lâu, xưa nay đều lịch sự tao nhã, đến trước mỗi kỳ thi mùa xuân luôn có văn nhân mặc khách ngày ngày đến tụ hợp, ngâm thơ đối ẩm, luận bàn tài hoa, vì vậy rất nổi danh ở kinh thành, cho nên được vô số tài tử mộ danh mà tới.
Sáng sớm, Hàn Kính đầu mang khăn vuông, một thân bạch y, mang tai nãi tiến vào Túy Nguyệt Lâu, tìm một vị trí thật tốt bên cửa sổ, bỏ ra mười lăm đồng tiền kêu bình nước chè xanh.
Mùi vị rất tốt. Mười lăm đồng tiền, Hàn Kính vẫn còn có chút đau lòng, thầm than một câu kinh thành quả không thích hợp để cư ngụ, liền thả xuống tai nãi lấy ra giấy bút.
Mở ra một quyển sách do chính mình dùng khâu may, mở ra hộp mực bằng đồng, bút lông cũ dính chút mực loãng, cúi đầu, một bên nghe vị công tử vừa mới ngồi xuống ở bàn cách đó không xa nói chuyện, một bên viết viết vẽ vời…
Bên kia mấy vị công tử cẩm y hoa phiến, chậm rãi mà nói, từng cái từng cái khí vũ hiên ngang.
Lam y công tử uống một ngụm trà, chép miệng một cái: “Ai? Triệu huynh? Gần đây có đọc chút kinh, sử, tử, tập?”
Triệu công tử buồn bực khoát khoát tay: “Ta cũng không rảnh rỗi!” Đầu cúi thấp, vẻ mặt cười trộm, “Di hồng viện mới tới một vị hoa khôi a.” Nói xong, một bàn ba bốn vị công tử cười dâm đãng từng trận…
Một đám công tử bột. Hàn Kính trong lòng lẩm bẩm một câu, lại tiếp tục nghe đầu kia nói chuyện.
“Triệu huynh? Lệnh tôn gần đây khỏe không?”
“Ai! Bận bịu a! Qua mấy tháng liền muốn vào hạ, khu vực hạ du sông Hoàng Hà không chừng lại muốn có lũ lụt, mấy ngày nay Hộ bộ cả ngày vội vàng chuyện kinh phí ngân sách quốc khố đây!”
“Ai! Muốn ta cũng không đi làm quan ở Hộ bộ, cả ngày bận rộn xoay quanh chuyện tính toán tiền bạc, đều không có thời gian tiêu dao sung sướng!” Lam y công tử vung quạt đến hô hố vang vọng.
“Đúng đấy, còn không bằng kiếm một chức quan nhàn rỗi đảm nhiệm là tốt rồi…” Bên cạnh một Tử y công tử phụ họa.
Hộ bộ…
Hàn Kính tinh tế nghe một chút, bút lạc trên giấy, đi như du long…
Bất tri bất giác, xung quanh náo nhiệt hẳn lên, hắn hết sức chuyên chú viết, mắt điếc tai ngơ.
“Ai! Vương huynh!” Triệu công tử nhìn thấy cửa một công tử bụ bẫm, kinh hỉ đứng dậy, vài bước nghênh đón, mấy người bên cạnh liền vội vàng đi theo, nịnh nọt lấy lòng. Trong lúc nhất thời vị công tử họ Vương kia bị một đám bao quanh tiến vào Túy Nguyệt Lâu.
Vương công tử tiến vào lâu, nhìn chỗ ngồi bị chiếm mất, bất mãn mà cau mày. Nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy Hàn Kính đang ngồi lẻ loi bên cửa sổ, lông mày giật một cái, sửa lại một chút cổ tay áo sau đó liền đi tới.
“Này!”
Hàn Kính đang nghiêm túc yên tĩnh viết chữ, bất thình lình một đôi giày xanh thẫm đạp ở trên ghế bên cạnh bàn. Hàn Kính ngẩng đầu nhìn Vương công tử, nghi hoặc.
Vương công tử chỉ chỉ cây quạt về góc phòng xa xa: “Qua đó.”
Hàn Kính nhìn cái góc kia, điệu bộ không quá vừa ý, cúi đầu mím môi không nói.
“Qua đó!” Một người xốc sau cổ hắn lên đem hắn lôi dậy, đẩy qua bên cạnh.
Trứng chọi đá, Hàn Kính bất đắc dĩ, ngoan ngoãn thu thập xong giấy và bút mực, ôm tai nãi hướng góc phòng đi tới.
Mấy vị quý công tử lập tức tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi xuống, không kiêng nể gì mà gây náo động.
Hàn Kính núp ở bên trong góc phòng, liếc nhìn nhìn ấm trà trên bàn kia, mười lăm văn tiền, Hàn Kính trong lòng có chút đau. Cẩn thận từng li từng tí một móc ra sách trong ngực, hoàn hảo không có hỏng, Hàn Kính có chút vui mừng, hơi nhếch miệng.
“Phốc! Phi phi phi! Này là loại trà gì! Tiểu nhi! Đổi trà! Mang một bình Giang Nam đông đỉnh ô long tốt nhất đến đây!”
Hàn Kính âm thầm bĩu môi. Mười lăm văn tiền, đắt lắm a, không phải đều là trà sao? Có gì không thể uống?
————
“Đến a —— bánh bao nóng —— đậu hủ nóng a —— “
Những người bán hàng rong trên đường hô to không ngừng, vô cùng náo nhiệt. Dưới chân thiên tử quả nhiên không giống người thường.
Hoàng y công tử khóe miệng khẽ nhếch, gió xuân tự nhiên, tay phải một cái quạt giấy có cũng được mà không có cũng được vẫy vẫy, tả hữu dò xét.
“Gia, gia, gia! Ngài đây rốt cuộc là muốn đi đâu a?” Phía sau một người mặc trang phục của người hầu đuổi theo.
“Ba” một tiếng thu quạt lại, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay, hoàng y công tử con ngươi chuyển vài vòng, đánh giá phố xá: “Thường Phúc, lúc này vừa đến kỳ thi mùa xuân, kinh thành thực sự là tài tử khắp nơi a…”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thường Phúc phụ họa, “Nhưng mà… Gia, ngài đột nhiên muốn đi ra ngoài, đến tột cùng là muốn làm gì?”
Cười to vài tiếng vẩy vẩy quạt: “Những người này, sau này đều là trụ cột của triều đình, trẫm…”
“Khụ khụ ừ…” Thường Phúc vội vã hắng giọng một cái che lại âm thanh của hoàng y công tử.
Tay nâng giữa không trung, hoàng y công tử nghẹn lời chốc lát, hấp háy mắt, lấy lại tinh thần, ho khan vài tiếng: “Khụ, cái kia, ta là nói, ta nghĩ muốn tới đàng trước xem nhìn những người này đọc sách, ân.”
Thở một hơi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước, nhìn thấy bảng hiệu phía xa xa “Túy Nguyệt Lâu”. Thoáng suy tư, tăng nhanh tốc đọ bước chân…
Thường Phúc vẻ mặt đau khổ, đuổi theo sát hoàng y công tử, một tình cảnh bi thảm.
————
“Vế trên, đúng…” “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy” Triệu công tử cầm quạt chỉ một vòng, dương dương tự đắc, “Khà khà, đây chính là hôm qua ở Di Hồng viện, nhân gia Giang đại tài tử nhượng ta đối, các ngươi có thể nghĩ ra được mới là kỳ quái.”
Đám công tử bột ngồi vây quanh một vòng, mỗi người vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ.
Vương công tử trầm ngâm chốc lát, vỗ đùi: “Ta đối vế dưới! Ân…”Củi gạo dầu muối muối dấm chua trà”!”
“Hảo đúng vậy!” Một người than thở.
Bên cạnh mấy người ánh mắt giao nhau, ngầm hiểu ý, cùng a dua nịnh hót: “Tinh tế… Tinh tế…”
Thường Phúc cùng chủ tử nhà mình trốn ở một bên, nhìn chủ tử mình thẳng thắn lắc đầu.
Hoàng y công tử lắc đầu thở dài, ghét bỏ mà liếc mắt nhìn mấy tên con cháu nhà phú quý một cái, thẳng hướng bên cạnh mà đi tới.
“Khụ khụ khục…” Bên trong góc Hàn Kính yên tĩnh không nhịn được ho khan, bị mắt sắc của mấy vị công tử nhìn thấy, chỉ chốc lát sau tất cả mọi người đều thuận thế nhìn sang, hoàng y công tử cũng dừng bước mà nhìn sang.
Hàn Kính khụ đến cả mặt đỏ chót, trên mặt mang theo ý cười. Vương công tử nhất thời phát hỏa, chỉ vào Hàn Kính liền mắng: “Ngươi cười cái gì! Dám cười bổn công tử văn thơ đối ngẩu!”
Hàn Kính một hồi lâu mới ngưng cười, cúi thấp đầu, có chút oan ức: “Ta không có nói là đang cười ngươi.”
“Ngươi nói cái gì! Ngươi muốn chết…” Vương công tử săn ống tay áo muốn tiến lên, bị người ở bên cạnh liên tục kéo lại.
“Chớ nổi giận chớ nổi giận, Vương huynh chớ nổi giận, chớ cùng với loại thư sinh nghèo chấp nhặt.”
Vương công tử căm giận thở dốc, mặc cho Triệu công tử vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Triệu công tử khinh bỉ liếc mắt nhìn một cái Hàn Kính: “Ngươi nếu dám cười, chính là mang ý tứ mấy người chúng ta đối không hảo?”
“Ta không có…” Hàn Kính yên tĩnh nhỏ giọng phản bác.
“Vậy ngươi cũng đối một lần.” Triệu công tử lập tức đánh gãy lời Hàn Kính.
Tất cả mọi người chờ xem kịch vui.
Hoàng y công tử nghiền ngẫm mà nhìn trò cười này, quay mặt sang đánh giá Hàn Kính.
Ân, trắng nõn thanh tú, tuấn tú khả nhân*.
(*) Khả nhân: động lòng người
Khả nhân…
Hoàng y công tử cau mày suy tư, nghi hoặc vì sao chính mình lại nghĩ tới cái từ này.
Bên kia Hàn Kính cắn môi dưới suy nghĩ, tại trong tiếng trào phúng của tất cả mọi người mà ngẩng đầu, nhìn Vương công tử bụ bẩm trước mặt cùng Triệu công tử bên cạnh hắn: “Thượng… Vế trên là “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu bảy” …”
“Ha ha ha…” Người chung quanh cười.
Triệu công tử xem thường: “Kia vế dưới đâu? Ngươi ngược lại muốn nói là gì a?”
“Hạ, vế dưới…” Hàn Kính khuôn mặt kìm nén đến có chút hồng, giống như kiềm chế cái gì đó.
Thời điểm mọi người ở đây cho là hắn cái gì cũng không nói ra được, Hàn Kính hít sâu một hơi: “Vế dưới “Hiếu kính trung tín lễ nghĩa liêm”*
(*) Hiếu: Hiếu thuận
Kính: kính nhường
Trung tín
Lễ: lễ phép
Nghĩa: chính nghĩa
Liêm: liêm khiết
“…” xung quanh yên tĩnh, tất cả mọi người đang suy tư vế dưới.
Vương công tử có chút không phục: “Thích, không phải là có chút phong thái của người trí thức.”
“Phốc! Ha ha ha a…” Hoàng y công tử nắm đấm để trước môi bật cười, giương mắt xem tất cả mọi người đang nhìn hắn, vội vã xua tay: “Xin lỗi xin lỗi…”
“Ngươi cười cái gì!” Vương công tử có chút tức giận.
“A không có không có, ” hoàng y công tử chắp tay chắp tay, hoàn toàn không để ý Thường Phúc một bên nháy mắt, “Tại hạ chỉ là đang cười câu đối vừa rồi của vị tiểu huynh đệ kia, thực sự là chua đến mục nát cực điểm…”
Nghe lời ấy, mấy sắc mặt mấy vị công tử tốt lên. Triệu công tử nhìn hắn mặc áo gấm, tuấn langx hào hoa phú quý, liền đuổi tới thấy sang bắt quàng làm họ: “Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?”
“Trẫm, ạch, Trịnh, không dám họ Trịnh.”*
(*) Trẫm – (朕) phát âm là (Zhèn)
Trịnh – (郑) phát âm là (Zhèng)
“Ừ ~ Trịnh huynh…”
Mấy vị quý công tử xung quanh liền vây quanh hoàng y công tử hàn huyên, chỉ chốc lát sau liền hoà mình, không để ý đến Hàn Kính nữa.
Hàn Kính lặng lẽ lui qua một bên, trước tiên cẩn thận từng li từng tí một sắp xếp lại sách, sau đó qua loa thu thập những vật khác liền rời đi…
Hoàng y công tử cùng đám quý công tử đàm tiếu vài câu, giương mắt liếc nhìn bóng lưng của Hàn Kính, suy tư…
————
Lao ra khỏi Túy Nguyệt Lâu, hoàng y công tử ngẩng đầu nhìn chung quanh, liên tục tiềm khiếm trên con phố dài.
Thường Phúc bên cạnh đã sớm gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng: “Gia! Đã qua buổi trưa, chúng ta nên trở về đi… Ai! Gia!”
Không chờ hắn nói xong, hoàng y công tử đã sớm chạy xa.