Chương 1: Tỉnh lại

Phía trên là phế tích, sớm đã không còn dấu vết của nhà lầu, chỉ còn lại tường đổ vách xiêu, linh tinh vụn vặt chồng lên nhau.

Trên vách tường, trên mặt đất, vết máu khô khốc loang lổ, thịt nát vụn vặt rải rác trên tảng đá, còn có thi thể hơi hư thối, trong không khí tản ra từng trận mùi khó ngửi.

Lúc này, có thể nương theo ánh mặt trời, xuyên thấu qua khe hở kẽ đá, loáng thoáng mà nhìn ra có người nằm phía dưới, hoàn toàn không nhúc nhích, như là một khối thi thể.

Chỉ là khối thi thể này không có hư thối.

Đột nhiên, ngón tay người này hơi hơi rung động, sau đó toàn bộ thân thể cũng điên cuồng run rẩy một hồi, lại trở lại bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có một điều duy nhất thay đổi, đó là hai mắt thi thể này vốn nhắm chặt, đã mở.

Hắn hơi cứng nhắc nâng cánh tay, hướng lên trên đẩy đẩy, liền dịch chuyển hòn đá ngăn trở tầm mắt hắn, làm cả người hắn bại lộ dưới ánh nắng mặt trời.

Đồng tử màu thâm xám kịch liệt co rút lại, giống như không thể thích ứng ánh sáng mặt trời mãnh liệt, hắn hơi vất vả nâng tay ngăn trở ánh sáng, híp mắt nhìn tình huống chung quanh.

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại.

Nếu có thể, hắn tình nguyện mình không tỉnh lại.

Mặc cho ai tỉnh lại, thấy cảnh tượng tang thi hoành hành khắp nơi, chỉ sợ đều sẽ ăn không tiêu đi!

Huống chi, hiện tại hắn không có ký ức, chỉ nhớ mang máng mình tên là Trì Phàm.

Nhưng mà cũng thật kỳ quái, nhìn hình ảnh ghê tởm như vậy, hắn không hề cảm thấy muốn nôn mửa.

Trì Phàm tìm tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, sửa sang lại hình ảnh lộn xộn trong đầu, đều là từng đoạn ngắn, thật sự nhớ không rõ cái gì hết.

Duy nhất rõ ràng chính là, vị trí hoàn cảnh hiện tại là —— mạt thế.

Hơn nữa, là mạt thế có tang thi chạy khắp nơi.

Cập nhật được tin này, Trì Phàm đột nhiên cả kinh, cuống quít đem quần áo trên người lột xuống, kiểm tra một lần toàn cơ thể.

Ngô, cũng may không có miệng vết thương.

Ít nhất là mình không có bị nhiễm bệnh độc.

Trì Phàm thở một hơi dài, âm thầm ngạc nhiên, trước mặt là mạt thế, mình lại là loại sức chiến đấu cọng bún, làm sao sống đến được bây giờ?

Không đúng a…… Vì sao mình lại cảm thấy sức chiến đấu của mình là cái cọng bún? Rõ ràng vừa mới nãy, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể đẩy ra một hòn đá tốn sức vài người đẩy không phải sao?

Từ từ…… Một tay!

Tầm mắt Trì Phàm lại lần nữa chuyển trở về, ngừng lại tại hòn đá hắn vừa mới dễ dàng đẩy ra.

Thứ này ít nhất ngàn cân a.

Trì Phàm yên lặng đi qua, duỗi tay đẩy đẩy, hòn đá bị dịch chuyển, ma sát với mặt đất, phát ra thanh âm chói tai.

Khó trách hắn có thể sống đến bây giờ!

Trì Phàm nhìn chằm chằm tay mình, nghĩ gì đó, ngay sau đó tay phải nắm chặt, hung hăng đấm về phía tảng đá, “Phanh” một tiếng, tảng đá theo tiếng mà nứt.

Quả thực quá khốc a!

Trì Phàm khóe miệng run rẩy một cái, trong lòng có chút sáng tỏ. Mạt thế, mình không có khả năng tự nhiên có sức chiến đấu như vậy.

Sở dĩ đột nhiên có sức mạnh như vậy chỉ sợ là thân thể quen với hoàn cảnh sinh tồn mà sinh ra biến dị nào đó, nói đơn giản, hẳn thức tỉnh dị năng.

Mặc kệ thế nào, biến hóa thế này tóm lại là tốt, ít nhất có thể khiến hắn càng dễ để sống sót.

Suy nghĩ cẩn thận xong, thần kinh Trì Phàm đột nhiên thả lỏng, âm thầm vì mình thông minh mà đắc ý, kỳ thật hắn căn bản không nhớ rõ cái gì, nhưng là bằng nhìn vào những kinh nghiệm dĩ vãng, đã đoán được đại khái.

Kỳ quái…… kinh nghiệm, kinh nghiệm gì cơ?

Trì Phàm có chút bực bội vỗ đầu, an ủi bản thân không nghĩ ra được thì không cần phải suy nghĩ, dù sao thì so với ký ức của mình, vật tư càng quan trọng hơn.

Ví dụ như, quần áo trên người hắn tràn đầy mùi hôi, cần tìm một bộ khác sạch sẽ.

Lại như là, hiện tại bụng hắn rỗng tuếch, cần phải cấp bách ăn cơm.

Vì thế Trì Phàm lục mọi nơi, nhưng tìm hồi lâu, cũng không phát hiện ra bất cứ thứ đồ ăn gì hoặc là thiết bị gì cả, không phát hiện người sống, cũng không phát hiện tang thi.

Nhưng hắn phát hiện một quốc lộ, tuy nhiên không biết đi tới nơi nào.

Còn phát hiện một trạm xăng dầu, nơi đó lượng dầu sung túc, nhưng mà xung quanh cũng không có phát hiện một chiếc xe hoàn hảo nào.

(Candy: Anh xui đến tận mạng:v)

Trầm ngâm một lát, Trì Phàm liền vung lên một cái trường điều (Candy cũng không biết là cái gì) hình hòn đá khiêng lên trên vai, đi về phía quốc lộ.

Trước khi đi lại nhìn về nơi hắn vừa mới tỉnh lại, trong lòng dâng lên vô số nghi hoặc, hắn không hiểu, vì sao mình lại đến nơi như vậy, hắn cũng không hiểu, vì sao mình may mắn đến thế, trong lúc hôn mê cũng có thể tránh được tang thi cắn xé.

Xung quanh thịt nát rõ ràng chứng tỏ đàn tang thi trước đó ở đây không lâu, vừa mới tới nơi này, mà hắn may mắn còn sống, chẳng qua chỉ mất đi ký ức.

Trì Phàm lắc đầu, ném hoang mang ra sau đầu, theo quốc lộ, một đường về phía trước.

……

Trên quốc lộ.

Bên trong một chiếc xe jeep.

Nam nhân ngồi ghế sau đưa cho nam nhân ở ghế điều khiển phía trước một điếu thuốc, lại giúp hắn đốt thuốc, mới mở miệng hỏi “Bao lâu nữa chúng ta mới có thể tới căn cứ Ánh Rạng Đông?”

Nam nhân ở ghế điều khiển nhìn lướt qua đồng hồ xăng, cười nhạt một tiếng, cũng không có trả lời, mà nói “Trước hết chúng ta phải nghĩ biện pháp thêm chút dầu mới được.”

“Cố lên, ta nhớ rõ phía trước cách đó không xa có một trạm xăng dầu, cũng không biết có dầu hay không.” Một nữ sinh ngồi sau không chắc chắn mở miệng.

“Bây giờ cũng chỉ có thể đi xem.”

……

Từ xa Trì Phàm thấy một chiếc xe tiến lại đây, liền giơ lên tay tiếp đón, hy vọng bọn họ có thể dừng xe.

Chỉ là động tác này, đối với mọi người ở trên xe lại nhìn thành tín hiệu công kích, bởi vì trong tay hắn chính là một tảng đá to nửa người.

“Mụ nội nó…… Quái vật gì kia, trong tay cầm thứ gì?!”

Vừa nói, một bên lấy súng ra, nhắm ngay đầu Trì Phàm.

Trì Phàm sửng sốt, vội vàng la hét “Đừng nổ súng đừng nổ súng! Ta là người!”

Họng súng tối om như cũ đối với hắn không có nhúc nhích chút nào.

Thẳng đến khi một thanh âm lạnh lùng mở miệng, “Buông súng đi, tang thi không biết nói.”

Trì Phàm nhìn khẩu súng kia chậm rãi buông mới thở một hơi dài, hắn không hiểu được chưa gì mà đã bị súng chĩa……

Cửa xe mở ra, từ phía trên bốn người đi xuống, hai nam hai nữ, trên người đều là võ trang hạng nặng.

Cầm đầu là một nữ sinh tóc ngắn, sau lưng cõng hai thanh loan đao, thoạt nhìn thập phần khỏe mạnh, người vừa mới ra lệnh chính là nàng.

Hai nam nhân thoáng dựa phía sau, trên tay cầm một khẩu súng, phía sau bọn họ là một nữ sinh tóc dài bay bay, rõ ràng là nhóm người này đang bảo hộ cô ta.

Chỉ là, Trì Phàm không hiểu nổi, người này làm thế nào ở mạt thế rồi mà vẫn có thể bảo dưỡng tóc tốt như vậy?

Khi Trì Phàm đánh giá nhóm người này, tất nhiên đối diện họ cũng đánh giá hắn.

Dung nhan mị hoặc, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ, thoạt nhìn thực gầy yếu, không có tính công kích, vậy mà trong tay ôm theo hòn đá nặng ngàn cân, thoạt nhìn nhẹ nhàng bâng quơ, thật giống như trong tay hắn cầm bất quá chỉ nặng bằng bọt biển vậy.

Mấu chốt nhất chính là, người này đồng tử có màu xám —— cùng màu mắt tang thi……

Trì Phàm cứng cổ, kinh hãi nhìn lướt qua trường đao đặt tại cổ mình, lưỡi dao sắc bén cùng khoảng cách làn da chỉ có chút xíu, hơi cử động, đầu mình chỉ sợ cũng khó giữ được.

“Buông vũ khí, cởi quần áo.” Người cầm đao lạnh lùng buông mệnh lệnh.

Trì Phàm “……”

Mất nửa ngày thì ra là cướp sắc sao?!

(Candy::)))))

Trì Phàm ngoan ngoãn buông lỏng tay, tảng đá rơi trên mặt đất, tạo ra cái hố không nhỏ.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới việc cho nữ nhân này nếm thử chút lợi hại, hảo hảo giáo dục nàng đừng tùy tiện đặt đao tại cổ người khác.

Nhưng…… Đối với một đôi mắt lạnh băng giống như không có cảm tình nhìn hắn, hắn vẫn nhận mệnh.

Người nọ đem hắn kiểm tra trước sau, phát hiện không có miệng vết thương bị tang thi cắn qua, lúc này mới buông đao, hơi khó hiểu mở miệng “Đôi mắt của ngươi bị làm sao vậy?”

“Đôi mắt?”

Trì Phàm hơi buồn bực, liền thông qua kính chiếu hậu của ô tô quan sát mình.

Đồng tử màu thâm xám, cùng gương mặt thuần túy người phương Đông của mình rất không hợp, hốt hoảng, Trì Phàm cảm thấy màu mắt của mình nên là màu đen thuần mới đúng.

Trì Phàm nheo nheo mắt, không chắc chắn lắm mở miệng, “Đại khái là thân thể sinh ra biến dị làm chỗ nào đó có di chứng đi.”

“Biến dị? Nói như vậy ngươi cũng là dị năng giả?” Cô gái tóc dài đứng ở phía sau tên kia mở miệng hỏi.

“Đại khái là vậy.”

Kỳ thật hắn cũng không xác định, sức lực cực đại thuần túy có tính là dị năng giả hay không.

Bốn người rõ ràng là tiếp nhận lời giải thích của Trì Phàm, liền bỏ đề phòng xuống, từng người giới thiệu.

Nữ sinh tóc ngắn tên là Mục Âm, một người dị năng giả hệ băng, nghe nói là người này có sức chiến đấu cực cao.

Một nữ sinh khác là Y Thanh Thu, dị năng giả hệ thủy, bởi vì mạt thế thiếu nước trầm trọng, cho nên nàng vẫn luôn được ưu tiên bảo vệ trong đội ngũ, đến nay cũng chưa từng một mình đối mặt với tang thi.

Hai nam nhân khác, Trình Cơ là một tên hán tử tục tằng, Lý Diệp tắc nhìn văn nhã chút, hai người đều không phải dị năng giả, bất quá cũng may thân thể tố chất không tồi, lại có đủ vũ khí đạn dược, gặp được tang thi cũng có thể ứng phó tự nhiên.

“Lên xe đi, chúng ta phải cố gắng đến căn cứ Ánh Rạng Đông trước khi trời tối mới được.” Trình Cơ mở cửa xe, ý bảo mọi người mau chóng lên xe.

“Căn cứ Ánh rạng đông? Đó là nơi nào?” Trì Phàm khó hiểu hỏi.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của bốn người, Trì Phàm sờ sờ cái mũi, hơi xấu hổ giải thích: “Có lẽ trước đó ta bị đụng vào đầu, sau khi ngủ một giấc dậy rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”

“Hả, ngươi mất trí nhớ?” Y Thanh Thu vẻ mặt khiếp sợ.

Trình Cơ nhíu mày, nói “Trước lên xe đi đã, ở trên xe nói sau.”

Lên xe, Lý Diệp lấy đồ vật cho Trì Phàm, Trì Phàm thuận tay tiếp lấy, phát hiện là súng.

Lý Diệp hướng về phía hắn cười cười, lại nhìn khối đá trên mặt đất nhướng mày, nói “Thứ này, không thể đưa lên xe, học cách dùng súng đi.”

Trì Phàm ngẩn người, yên lặng nhìn súng trong tay, trong đầu hình như hiện lên cái gì, giơ súng lên thử ngắm, trên tay chấn động cảm giác rất là quen thuộc.

Mắt Lý Diệp sáng ngời, người này rõ ràng không phải lần đầu tiên cầm súng, tay rất ổn, cũng rất bình tĩnh, nhìn dáng vẻ có lẽ sẽ trở thành một chiến lực không tồi……