Chương 1
Kinh Thành Trấn Quốc, năm Quang Minh thứ 24
Ta một mình ngồi trên sập, tay dựa vào bàn, mắt lim dim nhìn lũ trẻ con đang đá cầu ngoài sân, chép miệng nghĩ: bọn trẻ bây giờ chẳng bằng một góc của ta ngày xưa, ta ngày xưa bươn trải trên thương trường kiếm tiền như nước, chẳng bao giờ cúi xuống nhặt tiền rơi vì nó sẽ lãng phí mất mấy giây làm giàu. Bất quá, dù là kiếp nào đó ta thừa kế tài sản mà giàu, nhưng bù lại kiếp này ta từ bần hàn mà đi lên. Chí khí hào hùng, cả kinh thành chẳng chỗ nào không biết đến đại gia ta, ngay cả mấy huyện lân cận cũng nghe tên ta đã hồn siêu phách lạc. Nhưng hiện tại thì sao, đầu hai thứ tóc, ung dung cắn hạt hướng dương nhìn lũ con chơi cái trò đá cầu vô bổ, tung qua tung lại chẳng bẳng tung tiền lên xuống để xem ra đường có phát tài hay không. Nghĩ lại cũng tại phu quân của ta, muốn những đứa trẻ phát triển bình thường, khác với cái bản tính tham tiền của ta. Ta khinh, ta mà tham tiền ah…chỉ là đam mê tiền như hắn đam mê ta thôi. Nhắc đến chồng ta cũng một hồi cảm thán, chàng quả thật là một ác lang bị ta thuần hóa chục năm nay…đến giờ cũng chỉ ngồi khâu vá áo bên khuê phòng mà thôi.
- Nàng có vẻ nhàn tản nhỉ, cắn hạt dưa xem sổ sách mà không để ý xem phu quân của nàng ngồi ủy khuất khâu khâu vá vá mấy cái áo chục năm 2 bộ này của ta. Ta nói với nàng rồi, mấy cô nương đó xem hàng nhà ta tiện thể hỏi han ta có một vài câu mà nàng làm cho ta đến nông nỗi này. Chẳng phải ngày nào đi làm cũng mặc mấy cái áo rách này sao, nhưng ta tuấn dật phi thường sao nữ nhân không thể không nhìn được.
Ta nhếch mép cười, từ bao giờ người chồng hào hoa một thời thành mụ đàn bá lắm lời đến vâỵ. Bất quá so với bộ dạng kiếp trước của ta, chàng còn thua vài phần mà đám con gái ở đây đã bâu nhiều đến vậy. Quần áo ta mua cho chàng mặc là để dọa gái chứ không phải là để gái trêu. Thầm nghĩ như vậy, ta khinh khỉnh nhìn hắn mà buông ra hai từ thườn thượt:
- Phí lời!
Phu quân của ta cũng chẳng phải tay vừa, thấy ta hỗn hào, mặt tím lại, lạnh lùng nói:
- Nàng cứ chờ xem…để xem nếu ta không phí lời thì hậu quả như thế nào?
Ta nhất thời cả kinh, lần nào giận nhau, chàng ta cũng giờ trò “ra đường sợ nhất…về nhà sợ nhất chồng không nói gì”. Nói ít hành động nhiều, rồi những đứa trẻ càng nhiều thêm, ta lại càng chẳng ra khỏi nhà kiếm tiền và quản phu quân được. Ta đành cười nịnh nọt:
- Thiếp ghen chàng không thích sao! Ngày xưa thiếp hành chàng ăn dấm chua, giờ cho thiếp chia sẻ với!
Chàng ta chẳng nói chẳng rằng ôm ta vào lòng rồi có lẽ định kéo đi đâu đấy…đúng lúc lão đại nhà ta chạy lại vừa nấc vừa khóc:
- Nương ơi, …hôm nay còn đi thăm Hoa thúc …thì gặp hai thúc thúc…hai thúc thúc nói chuyện với Hoa thúc, mắng nương là gian thương, mắng Hoa thúc là gian thương cần phải trả thù, nếu gặp nương thì cắt tóc, rạch túi, đốt sạch ngân phiếu nhà ta…hai thúc thúc mặt rất tức giận đang đến nhà ta…nương ơi…
Ta cảm thấy thất kinh, gần chục năm ở nhà sinh con đẻ cái, dù có gian nhưng ko đến mức phải động đến giang hồ. Khất thiết nhìn khuôn mặt u ám của phu quân nhà ta, phu quân hừ 1 tiếng nhíu mày:
- Giờ đến lượt ta ăn giấm chua sao?
Chàng ta lạnh lùng nhìn ta, còn không đoán được 2 lão nào sao, hay là nhiều quá không đếm xuể. Ta ngại ngùng giật giật tay áo của chàng, mắt lệ nhìn trân trân.
- Nương đừng nhìn như vậy, con nổi da gà
Ta lườm nó, cả ngày chỉ biết bắt bẻ ta, giống y hết cha của nó. Chàng ta lấy làm cảm khái nhìn lão đại:
- Không sao, hai thúc thúc là bạn của cha và nương, họ không làm gì đâu, con dẫn mấy em ra sân sau chơi đi…nhất định không được tự ý xuất đầu lộ diện
Ta nhất thời nhớ đến các bộ phim điện ảnh, kiếp trước đã xem, cha mẹ bảo con đi trốn kẻ thù để tự mình ngăn cản quân địch sát hại, từ biệt quả thật thống khiết. Nhưng hiện tại, ta biết tỏng là chàng ta ko muốn con mình thấy mình đấu võ mồm với hai tên thúc thúc đó thôi. Sau khi lũ lão đại, nhị, tam, tứ nhà ta rút sạch, chàng ta lạnh lùng ngồi trên sập đợi khách. Quả nhiên chưa đầy mấy khắc, hai lão thúc thúc đẩy cửa được đưa vào nhà trong. Lâu ngay không gặp, nhìn đôi chút tuổi tác nhưng gương mặt thật tuấn tú, ta bình sinh chẳng có hứng thú, nhưng nhìn mãi phu quân yêu dấu, đôi lúc nhìn thấy những người khác cảm giác cũng thật mới lạ. Phu quân lườm ta một cái rồi trở mặt xảo trá cười cười nói nói:
- Hai huynh đệ các người lâu ngày không gặp, nhìn vẫn mạnh nha, sao lại có nhã hứng đến thăm ta và nàng thế này.
- Chúng ta đến bắt tên gian thương của ngươi bồi thường.
- Ấy Ấy, hai huynh làm sao vậy, lâu ngày không gặp sao chưa gì đã mắng ta là gian thương…ta từ khi tòng phu luôn tuân theo sự sắp xếp của phu quân ta, ko buôn bán, ko kiếm tiền.
- Hừ, ta đòi món nợ nhiều năm về trước
- Ta đâu nợ các huynh món nào nhiều năm như vậy, hay là kinh tế thiếu thốn nên đến bịa chuyện đòi ta.
- Đừng quỵt nợ, ta đến đây đòi cả lãi, ngươi hại chúng ta quá thê thảm
- Nếu nợ ân tình đừng trách Minh mỗ không khách khí!!! Thê nhà ta giờ có đòi chẳng trả đâu.
- Chúng ta thèm vào, giờ ta đòi nợ vật, nợ lãi đòi tất
- Lãi, xin lỗi hai huynh có giấy tờ gì không vậy?
- Không có giấy tờ nhưng có vật chứng
- Vật thì ko tính lãi, bất quá vật đã cũ có mượn trả cũng chẳng có giá trị, gần 20 năm coi như xóa
- Nàng…thế nào ko lãi…ít ra phải tra ta bằng bạc trắng
….
Chúng ta cãi nhau cả ngày trời, cũng chẳng hết chuyện,nhưng quả thật hai vật đó là ta nợ hai huynh đệ nhà này. Nhưng ta là ai, nợ ta nhất định ta sẽ đòi bằng được, còn ta nợ thì kiếp sau nhé. Tuy cãi nhau là vậy, nhưng đều là bạn cũ, chúng ta đến tối lại ngồi bàn tiệc rượu, rồi rượu vào lời ra lại cãi nhau…cãi nhau như hơn 20 năm về trước…20 năm về trước chớp mắt đã thành gia lập thất…chớp mắt cái lại thấy kí ức ùa về.