Chương 1
Một khu vườn tràn ngập sắc tím của hoa oải hương, một cô bé đang ngồi đọc sách. Giữa một rừng hoa tuyệt đẹp, cô bé đó chỉ ngồi im chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay mình, mặc trên người một chiếc váy voan trắng muốt, mái tóc đen bóng được buông xõa trong gió. Một thiên sứ lạc xuống trần gian. Đến Thượng đế cũng phải thốt lên như vậy.
-An Như vẫn cứ như vậy sao? _Giọng của một người phụ nữ cất lên
Trong đình nghỉ mát được xây gần vườn hoa có hai người một nam một nữ đang nói chuyện với nhau. Sau khi nghe người phụ nữ hỏi, người đàn ông đó buồn rầu đáp:
-Từ khi mẹ nó mất con bé vẫn luôn như thế! Không nói năng gì cả ngày chỉ ngồi đọc sách như vậy thôi!
-Cậu cũng đừng lo nghĩ nhiều, có lẽ con bé cần thêm thời gian để vượt qua cú sốc này
-Mình cũng hi vọng là vậy!
Hai người đang trò chuyện thì bỗng có một cậu bé chạy đến
-Mẹ, mẹ! Con bắt được một con chuồn chuồn nè!
-Ừm! Con trai mẹ giỏi quá_Người phụ nữ từ ái nói
Cậu bé nhìn sang bên khu vườn oải hương. Một cơn gió thổi qua, thổi vài cánh hoa bay xung quanh như làm nền cho thiên sứ đang ngồi đó. Cậu bé đỏ mặt có chút thẫn thờ nhìn cản tượng ấy. Một thiên sứ trong sáng tuyệt đẹp nhưng sao mà trông xa cách quá!!!!! Thật buồn......
-Mẹ, bạn gái đó đẹp quá!
-Cháu có thích chơi với bạn không?_Lúc này người đàn ông lên tiếng
-Có ạ! Nhưng bạn ấy trong có vẻ lạnh lùng quá! Cháu sợ bạn ấy không thích chơi với cháu.
-Đừng lo! Bạn ấy rất thích chơi chẳng qua là bạn ấy ngại mà thôi! Cháu cứ qua đó đi!
-Thật ạ? Vậy thì xin phép bác. Mẹ, con qua chơi với bạn ấy đây!
-Con đi đi!
Nói rồi cậu chạy ra chỗ cô bé đó chìa tay ra đưa cho cô con chuồn chuồn vừa nãy cậu bắt được
-Nè! Tặng cậu đó!
Cô bé cứ nhìn vào con chuồn chuồn ngờ vực hỏi:
-Tặng mình?
-Ừm! Chúng ta làm bạn nhé! Mình rất thích cậu!
-Tại sao?
-Mình cũng chẳng biết nữa! Thích là thích thôi! Mà chúng ta là trẻ con mà, cậu buồn như vậy để làm gì?
Nghe xong, nghĩ ngợi một lát cô nhận lấy con chuồn chuồn, mỉm cười nói:
-Cảm ơn cậu!
Nụ cười nhẹ nhưng cũng khiến cậu phải một lần nữa đỏ mặt, cậu xấu hổ gãi đầu nói:
-Cậu cười đẹp thật đấy!
-Vậy sao?
-Ừm!
-Vậy sau này mình sẽ cười với cậu nhiều hơn nhé!
-Thế thì hay quá! Bây giờ bọn mình đi chơi đi!
Vậy là hai đứa trẻ cứ thế vô tư chơi đùa cùng nhau. Tuy cô bé vẫn không biểu hiện gì nhiều nhưng người ta vẫn cảm nhận được từ cô một niềm vui trẻ con.
Nhìn cảnh đó, người đàn ông rưng rưng nước mắt, người phụ nữ cũng vỗ vai anh nói:
-An Như còn có thể chơi đùa như vậy chứng tỏ con bé sẽ vượt qua thôi!
-Công lao này là nhờ Lạc Thần đó! Tôi phải cảm ơn nó, con bé An Như lâu lắm rồi mới cười được như vậy!
-Thằng bé tính tình hiếu động, lại dễ kết bạn. Mình cũng mong nó có thể ở bên cạnh An Như!
-Tôi cũng hi họng như thế!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Mười mấy năm sau, tại một quán bar sang trọng:
-Nào mấy cậu! Quẩy tưng bừng lên đi! Bữa nay tôi bao hết!
-Ghê nha! Lạc thiếu gia thật hào phóng!
-Lạc thiếu đã nói vậy thì chúng ta cứ vui vẻ đi!!!!!
Trong bar, ánh sáng nhập nhòe mờ ảo. Ở một bàn vip đặt gần sàn nhảy, có một đám thanh niên đang thác loạn. Một chàng trai đang ôm cùng một lúc hai nữ phục vụ liên tục tiếp rượu. Hắn có một mái tóc đen tuyền được vuốt keo cẩn thận trông rất chơi, khuôn mặt điển trai thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ. Bạn bè hắn xung quanh không ngừng hò hét vui vẻ. Trên bàn có hai đĩa trái cây cùng mấy chai rượu đắt tiền.
Đây chính là những gì An Như nhìn thấy khi bước vào. Và cái người đang tay trái một mĩ nhân, tay phải một mĩ nữ kia chính là vị hôn phu của cô - Lạc Thần. mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, An Như lạnh nhạt nói:
-Thần! Anh chơi thế là đủ rồi! Mau quay về đi!
-Dựa vào cái gì mà cô có quyền sai khiến tôi! _Lạc Thần cáu gắt quát
-Dựa vào em đang là vị hôn thê của anh!
-A!!!! Hóa ra đây chính là vị hôn thê quý hóa của tôi! Đi du học về rồi sao? Sao cô không chết luôn ở bên Mỹ đi còn về làm cái gì? Có phải mẹ kêu cô về quản tôi không? Nếu vậy thì cô biến đi!!!
-Là em tự về, bác gái không hề kêu em làm vậy! Với tư cách là vợ tương lai của anh, em không cho phép anh tiếp tục sống như vậy!
-Tôi sống ra sao cần ai quản! Cô biến đi!
-Nếu anh không chịu về thì em bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh!
-CÔ DÁM???
-Ầy dà....Vị hôn thê của cậu dữ quá! Cuộc sống sau này của cậu khổ rồi đây!_một tên bạn của Lạc Thần lên tiếng
-Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..........................
Đám thanh niên đó nghe thấy vậy cũng cười ùa theo khiến Lạc Thần vô cùng khó chịu
-CÂM MIỆNG!!!!!
Tất cả đều sợ hãi im phăng phắc, chỉ mỗi An Như lúc này vẫn lạnh nhạt lên tiếng:
-Lạc Thần! Nếu bây giờ anh còn không chịu quay về, em đành phải gọi điện bác gái cho ngân hàng khóa tài khoản của anh lại. Để xem anh định trả tiền bữa rượu này kiểu gì!
-RẦM!!!
Lạc Thần đập bàn gằn giọng nói
-Cô được lắm! Coi như lần này tôi chịu thua nhưng chờ đấy! Cô sẽ phải trả giá!
-Em làm mọi việc đều vì anh!
-Tôi không khiến!
Nói rồi Lạc Thần tức giận bỏ đi, An Như cũng đuổi theo sau ra khỏi quán bar
An Như vừa từ Mỹ về, tiếng tăm của Lạc Thần những năm gần đây cô đều biết. Mọi người nói hắn ăn chơi trác tác, chê cười hắn vô dụng không làm được gì. Nhưng cô biết vì sao mà hắn lại trở nên như vậy. Cô quay về đây cũng chính vì điều này. Cô muốn đưa Lạc Thần của 2 năm trước quay trở về.
“Lạc Thần! Hãy tin tưởng em! Bằng mọi cách em sẽ giúp anh! Đây cũng chính là điều cuối cùng em có thể làm cho anh! EM YÊU ANH!”
|~*