Chương 1: Mở đầu
Thời kì cuối triều Đường, trải qua hỗn chiến, hoạn quan chuyên quyền và quan viên trong triều đình kết đảng khắc khẩu, vua và dân hỗn loạn. Công nguyên năm 907, Chu Ôn bỏ Đường Chiêu Tuyên đế, tự lập làm đế, sửa quốc hiệu là Lương, lập thủ đô ở Khai Phong. Triều Đường thống trị gần ba trăm năm tuyên cáo chấm dứt. Tại hơn năm mươi năm ngắn ngủn, Trung Nguyên trước sau thay đổi năm vương triều ngắn ngủi, mà ở Nam Phương và Ba Thục, còn có rất nhiều chính quyền cắt cứ, Trung Quốc tiến vào thời kì "Ngũ Đại thập quốc”[1].....
Trong lúc này, quyền quý đương triều không hỏi dân gian khó khăn, chiến hỏa khói súng, phiên vương cắt cứ, xưng bá một phương, rất nhiều ác quỷ ma vật thừa cơ quấy phá bốn phía, trong lúc nhất thời lũ quỷ múa loạn, dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi....
Ban đêm trăng sáng sao sáng, vài bóng người đi vội cùng với gió lạnh chạy trên đường nhỏ gập ghềnh....
“.... Không được, ai gia không đi được....”
“Bệ hạ, Chiêu hoàng thái hậu, hôm nay Chu Ôn xưng đế, cần phải nhổ cỏ tận gốc, cựu thần vô năng, mắt thấy phản đồ Chu Ôn.... Ai....”
“Vương thừa tướng không nên tự trách... Ngôi vị hoàng đế của trẫm nguyên bổn chỉ là danh nghĩa, không nghĩ đến cuối cùng còn phải liên lụy ái khanh chịu khổ... Chỉ hy vọng Chu tướng quân có thể yêu quân (quân đội) lo dân, làm cho bách tính an cư lạc nghiệp mà sống, trẫm cũng không uổng mệnh....” Thanh âm ôn nhuận sáng sủa của thiếu niên nhàn nhạt truyền ra, cùng với ánh trăng nhu hòa, có lực lượng trấn an lòng người không thể tin được.
Năm đó Chiêu Tông đế không để ý chúng triều thần cực lực phản đối, cố ý lập thập hoàng tử làm thái tử, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lập Trữ hậu không đủ ba tháng, Ngọc phi mẹ đẻ thập hoàng tử liền hương tiêu ngọc vẫn, buông tay nhân gian... Lão Vương càng vì ái phi mất đi, đau nhức triệt nội tâm, từ đó triều chính không để ý tới... Hoàng hậu cũng chỉ có thể treo cái danh hào, thùng rỗng kêu to, rồi sau đó, Chiêu Tuyên đế vào chỗ, năm ấy mười ba tuổi.
“Vô năng!” Một cái bàn tay của Chiêu hoàng hậu đánh vào trên mặt tinh tế, bởi vì sợ hãi cùng phẫn nộ mà vặn vẹo mặt, tại ánh trăng trắng bệch chiếu xuống càng lộ vẻ dữ tợn đáng sợ, “Lúc trước không biết sao tiên vương bị Ngọc phi dụ dỗ mê hồn, cố ý lập ngươi làm thái tử!”
“Chiêu hoàng thái hậu bớt giận....” Thiếu niên có chút nhíu lông mày, đưa tay xoa mặt sưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhàn nhạt cười, "Ngọc phi nương nương chính là mẹ đẻ trẫm, nếu như nàng chưa mất sớm, như cũ là đương kim hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận!”
“Ngươi là nói Bổn cung danh không chánh, ngôn bất thuận rồi!”
“.... Truy binh sắp đến....” Thiếu niên quan sát ánh lửa lúc sáng lúc tối sau lưng, bình tĩnh nhắc nhở, rồi sau đó nhìn quanh mọi người quanh mình, kiếp sống chạy trốn cái chết nửa ăm khiến mọi người mệt mỏi không chịu nổi, hoàng đệ còn nhỏ tại trong ngực một cấm vệ mê man, xoay người nói với thừa tướng già nua, “Vương khanh gia, Chu Ôn bất quá muốn đầu trên cổ trẫm mà thôi, sẽ không làm khó bọn ngươi... Mang theo thập tứ hoàng đệ chạy đi thôi....”
“Bệ hạ!”
“Ý Trẫm đã quyết! Không cần nhiều lời......”
“Hừ....” Chiêu hoàng hậu liếc hắn một cái, thúc giục, “Đi mau! Huyết mạch hoàng thất còn có Huých nhi, cũng không thể cả nhà đồng quy vu tận (chết chung) a!” Thiếu niên nhìn qua bọn họ, nhẹ nhàng cười, từ xưa hoàng thất đã không có tình thân đáng nói, huống chi tại thời khắc rối loạn, nước mất nhà tan.....
Lão thừa tướng bất đắc dĩ cực kỳ, run rẩy quỳ xuống đất dập đầu, “Thần vô năng, chỉ có thể cung kính hoàng thượng lúc này...” Trong lúc nhất thời tất cả người hầu cấm vệ quỳ xuống, thiếu niên đạm mạc nhìn một cái, bóng dáng tuấn dật hướng phía sau nhảy ra....
Gió lạnh từ đáy vực gào thét lên xuống, nghịch động một đầu tóc đen nhảy múa theo gió... Cẩm bào tơ vàng thêu hình rồng đẹp đẽ quý giá biểu tượng thân phận hoàng tộc tôn quý, đôi mắt ôn nhuận trong trẻo của thiếu niên lẳng lặng nhìn qua bầu trời đêm, trầm thấp nở nụ cười một tiếng, “Chu Úc, không cần ẩn núp... Từ lúc trẫm rời cung, ngươi chẳng phải đi theo sau lưng trẫm sao?...”
“Duật Thần.... Ta là lo lắng ngươi...” Từ phía sau cây lòe ra một bóng dáng cao lớn, mày kiếm co lại, nhìn qua thân hình có chút bồng bềnh ở vách núi... "Chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo phụ hoàng xá ngươi vô tội... Sau đó....”
“Làm phiền Chu Thống lĩnh phí tâm....” Thiếu niên xoay người, cắt đứt lời của hắn, “Trẫm vốn là vô tội, cần gì đặc xá? Ngươi và trẫm quen biết năm năm có thừa... Hi vọng ngươi và Chu Tướng quân thống trị nước nhà, trấn an dân chúng......”
“Duật Thần!” Chu Úc tức giận nhìn qua bóng dáng hờ hững phía trước, “Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ không lo! Nếu như bằng không....”
“Bằng không như thế nào?...” Thiếu niên nhìn qua hắn, nhàn nhạt cười, “Trẫm khát vọng tự do, bị giam lỏng trong nội cung không phải trẫm mong muốn... Chu úc.... Trẫm hiểu được tâm ý của ngươi, lại vô lực hồi báo....”
“Duật Thần, ta có thể vì ngươi vào sinh ra tử, thậm chí giết cha hành thích vua, chỉ cần ngươi mở miệng!” Chu Ú có chút vội vàng xao động trả lời, lại đổi lấy một hồi cười khẽ, “Chu Ú, ngươi cuối cùng không rõ a... Trẫm vốn là vô ý với ngươi, sao ngươi khổ cưỡng cầu....”
“Ta không tin!”
“Tin cũng tốt, không tin cũng được, cuối cùng là trẫm phụ ngươi....” Cuộc sống cung đình nhiều năm, sớm đã thường thấy tính người âm độc xảo trá, nhìn hết vui buồn tình thù thế gian, thiếu niên nhẹ nhàng quay đầu, “Trẫm vẫn cảm kích mấy năm qua ngươi làm bạn... Chỉ mong ngươi tạo phúc cho muôn dân thiên hạ...” Hắn tự tay cởi bỏ vạt áo, để lại hoàng bào quý giá đẹp đẽ trên mặt đất, cười nói, “Hoàng bào này giao cho cha ngươi, nói trẫm đem thiên hạ này, giao cho hắn....”
Công nguyên năm 909, Đường Chiêu Tuyên đế năm ấy 16 tuổi nhảy vực tự vận, Đường vong, Trung Quốc bắt đầu rồi rối loạn thời kì “Ngũ Đại thập nước”, chuyện xưa từ đó bắt đầu....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Ngũ Đại thập quốc: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, HậuChu ở Trung Quốc, 907-960
Chu Úc vọt tới vách đá, chỉ bắt được một chút không khí, trơ mắt nhìn bóng dáng xanh nhạt rơi xuống vực.... Duật Thần.... Vì sao lựa chọn tử vong.... Ta không cam lòng...... Vô luận như thế nào, ta đều phải tìm được ngươi!
Hơi thở bùn đất tươi mát cùng mùi hoa cỏ nhàn nhạt đưa vào mũi, Lý Duật Thần hơi hơi mở mắt, đánh giá hoàn cảnh bốn phía một chút, chậm rãi vịn vào vách đá lạnh như băng đứng lên, chỗ cẳng chân truyền đến đau nhức lớn làm cho hắn ý thức được trừ bỏ bị thương ra, chính mình thật sự còn sống.... có chút giật mình ngẩng đầu nhìn sang vách núi cao ngất, không biết là nên khóc hay nên cười....
Hắn ngồi ở trên tảng đá, kéo xuống góc áo lụa trắng, băng bó đơn giản một chút, nhưng vết thương quá mức nghiêm trọng rất nhanh lại chảy ra máu, dứt khoát không để ý tới, ngồi yên đánh giá hoàn cảnh bốn phía.....
Nơi này tuyệt đối là một địa phương tốt để ở ẩn, bầu trời một mảnh ngũ sắc diễm lệ cùng sương mù lượn lờ mờ mịt trong cốc, cho thấy hiện tại đúng là mặt trời đã lặn, không xa là một mảnh rừng rậm, cây cao to đồ sộ, khí hậu trong cốc ấm áp ướt át làm cho chúng nó bốn mùa xanh ngát, nước chảy tinh tế từ vách đá xuống, hình thành một dòng suối nhỏ uốn lượn, bên dòng suối có lưu lại dấu vết dã thú uống nước, mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán ở trong cốc, làm cho người ta tâm thích thần vui.....
Thật thoải mái.... Hắn cười khẽ nghĩ, bất quá lập tức ý thức được tình hình trước mắt của mình... Nếu vừa rồi nhảy xuống vách núi mà không tỉnh lại, cũng không cần phiền não rồi, dù sao cũng không có lý do đặc biệt muốn sống, không bằng đi chung quanh nhìn xem...Dù sao bắt đầu từ khi mới sinh ra, bên người đã tràn ngập chiến hỏa khói lửa, tranh đấu gay gắt, còn chưa bao giờ ra cung thưởng thức qua phong cảnh mỹ lệ....
Hắn tập tễnh đứng lên, chịu đựng đau nhức chậm chạp di chuyển về phía chỗ sâu trong rừng rậm.... Trời càng ngày càng tối, trong rừng bắt đầu truyền ra tiếng kêu của dã thú, đã không có dư thừa thể lực hành động, không khỏi nhíu nhíu mày, "Xem ra nên vì chúng nó no bụng.. .." Hắn tựa vào trên một thân cây nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vết thương lớn nhỏ trên người đều bắt đầu đau lên, đói khát, mệt mỏi nối gót tới..... Giống như có thể cảm giác được rõ ràng sinh mệnh theo thời gian trôi qua bồng bềnh đi xa......
Lại mở to mắt, đã không biết là lúc nào, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình ở một phòng xanh vàng rực rỡ, hiên son bệ ngọc giống như cung điện, bốn phía treo vải bạc rèm bông giá trị xa xỉ, mùi thơm giống như xạ hương lại thập phần không nồng đậm, lư hương tím vàng trong phòng phiêu tán mà ra.... Chẳng lẽ, ta đã chết sao.... Hắn hơi hơi nở nụ cười một chút....
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ của hắn, giương mắt nhìn hướng người tới, một nữ tử xinh xắn sơ đoàn kế hướng hắn hơi hơi hạ thấp người, ôn nhu nói: "Công tử tỉnh, chủ nhân của ta cho mời.... Công tử mời theo ta đến....."
Miễn cưỡng xuống giường, đột nhiên một cái lảo đảo thiếu chút nữa gục, nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, không có chút ý tứ nào tiến lên nâng dậy, Lý Duật Thần không nói tiếng nào vịn mép giường chậm rãi đứng lên, đạm mạc giống như sự tình gì đều không có xảy ra, nữ tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi......
Thật vất vả kết thúc lộ trình thống khổ, hắn cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thương trên đùi, dường như so với trước còn nghiêm trọng hơn, không ngừng chảy máu ra bên ngoài, thống khổ giống như bị xé rách làm cho chân hắn có chút run run nỗ lực duy trì thân thể.... Hờ hững ngẩng đầu nhìn người muôn hình muôn vẻ đánh giá mình hai bên, trong ánh mắt có hèn mọn, có trào phúng, có tò mò.....
"Dạ chủ nhân, người đưa tới......"
"Uh.... Lui ra...."
Nghe được thanh âm trầm thấp ma mị từ phía trước truyền đến, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn phía trước phòng, một bức rèm đen ngăn cản tầm mắt của hắn, chỉ có thể cảm giác được ánh mắt nghiền ngẫm sau rèm, hắn ngạo nghễ ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng thản nhiên nhìn người phía sau màn......
"Ha ha......" Tiếng cười trầm thấp truyền ra, "Ngươi tên là gì?...."
"......"
“Bổn vương hỏi ngươi, vì sao không trả lời!" Ngữ khí giận dữ cuồng vọng làm cho hắn ngây người một chút, bổn vương?...... Lại là một người chiếm núi làm vương, mới ra động sói, lại vào hang hổ... Tuy rằng đã rơi vào tay người khác, nhưng ngạo khí bẩm sinh làm cho hắn không có chút cảm giác sợ hãi, hắn trầm mặc như trước, nhưng vết thương đau một tia một tia chia lìa ý chí của hắn, sự vật trước mắt đều bắt đầu có chút lay động......
"Hừ, nhân loại đều vong ân phụ nghĩa, ngươi tội gì cứu loại ti tiện này...."
Ngữ điệu tương tự từ cửa truyền đến, một người nam tử cao lớn cường tráng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt trừ bỏ khinh miệt, càng nhiều là thống hận sâu sắc......
"Ám chủ nhân......" Người bốn phía khoanh tay đứng thẳng kính cẩn quỳ xuống đất vấn an.....
"Ám...... Hôm nay như thế nào rảnh lại đây?"
"Ta tìm được tung tích của hắn......"
"Nga, tiểu Trần sao, đó là nên chúc mừng ngươi, hay là nên đồng tình hắn....?"
"Hừ! Chính là nhắc nhở ngươi, sinh vật ti tiện chung quy chảy máu ti tiện..... Bọn họ sẽ phản bội người đưa tay cứu trợ!"
Thiếu niên có chút buồn cười, lại cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên nói, "Ta có cầu các ngươi cứu ta sao!"
"Ti tiện? Ha.... Ám, ngươi xem hắn đi, hắn ở trong xã hội nhân loại, địa vị chính là cực kỳ tôn quý... Hơn nữa hiện tại là khách quan trọng của ta... Đúng không..... Chiêu Tuyên đế - Lý Duật Thần... Bệ hạ...."
"Lý Duật Thần đã chết!" Thanh âm thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn ẩn lộ ra suy yếu, "Bản nhân cũng không có khẩn cầu các hạ vươn tay cứu trợ, hơn nữa cũng không có hứng thú trở thành khách của ngươi.... Cáo từ... " Vừa muốn rời đi, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, rốt cục thể lực cạn kiệt lại ngã xuống......
"Ha ha.....Rất có cá tính......"
Rèm màu đen được chậm rãi xốc lên, gương mặt tuấn mỹ như đao gọt rìu đục xuất hiện ở sau rèm, dưới mày kiếm phi dương là một đôi tròng mắt sâu thẳm làm quỷ thần lâm vào khuynh đảo, mũi thẳng, môi mỏng mím nhẹ, thân hình cao lớn cường tráng tại cẩm bào màu đen phụ trợ, càng hiển khí phách trương cuồng, tóc dài đen nhánh sáng như nước sơn tùy ý xoã, giữa trán ẩn ẩn lộ ra ấn ký đỏ tươi như máu, hắn chính là Dạ Hoàng Ma giới - Dạ Yểm!
Từ Võ thị thành lập Chu vương triều, sau khi Trinh Quán (niên hiệu của Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân) trị vì phồn vinh chưa từng có, Đường triều bắt đầu đi hướng suy bại, trong lúc nhất thời không có kết quả tốt, dân oán sôi trào, chính cái gọi là "Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng", oan quỷ ma vật quanh quẩn tại nhân gian cũng càng ngày càng nhiều,nhị vị đế Ma giới là con trai song sinh của Ma giới vương, Dạ Hoàng - Dạ Yểm cùng Ám Đế - Ám Minh, phân việc chưởng quản chuyện Ma giới, tính cách lãnh khốc tàn bạo, từng vì sát sinh vô số mà bị quốc sư thủ hạ của Thái tông hoàng đế cùng thiên binh phong ấn, từ đó hơn ba trăm năm qua chưa bao giờ giao thiệp với Nhân giới, thẳng đến bốn năm trước cơ duyên xảo hợp, làm cho nhị đế lại thấy ánh mặt trời, mà công lực tất nhiên là không thể sánh nổi với năm đó...
Dạ Yểm cụp mí mắt xuống, cười nhìn bóng dáng nhỏ đẹp té trên mặt đất, trong ánh mắt lạnh như băng không thấy chút cảm tình, chính là nhìn trêu tức, rồi sau đó giương mắt nhìn Ám Đế tướng mạo cơ hồ cùng chính mình giống nhau, "Hắn... Chính là con mồi thượng đẳng..." Tiếng nói vừa dứt, vẫy tay làm cho tùy thị nâng hắn xuống.
"Nếu là con mồi thượng đẳng, vì sao không nhanh giải quyết?"
"Hắn vốn là hoàng đế Nhân giới, được thiên thần phù hộ, không đến 20 tuổi, chúng ta không thể xuống tay....", Dạ Yểm nâng tay liếm vết thương ở cổ tay, cười nhẹ, "Vài năm ngắn ngủn, ta còn có kiên nhẫn...."
Ám đế cười lạnh một chút, nắm qua tay y nhìn nhìn, "Ngươi quả nhiên động thủ, khó trách nói Dạ Hoàng so với ta càng tàn bạo hơn, làm sao có thể thiện tâm cứu một nhân loại......"
"Hừ! Dương thọ hắn chưa hết, cho nên từ trên vách núi đen cao như vậy rơi xuống cư nhiên còn có thể sống được! Thật sự là mệnh tốt, bực hoàng đế vô năng này Thiên giới còn muốn che chở...... Bất quá chỉ cần năm nào tròn hai mươi, chính là chúng ta ......"
"Ngươi vẫn là không cần nghịch lửa...."
"Nghịch lửa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống ngươi sao? Buồn cười...."
Ám đế nghe câu như thế, phẫn nộ và sát ý từ trong mắt chợt lóe mà qua, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Yểm, xoay người rời đi.....
"Hắn chính là người cứu chúng ta đi ra a... Ngươi cần phải thủ hạ lưu tình...." Dạ Yểm ở phía sau hắn nhắc nhở.
"Lo lắng chính ngươi đi...." Ám đế cũng không quay đầu lại rời đi....
Lo lắng cho mình, hừ, nghĩ hắn một nhân loại nho nhỏ, mặc dù có thiên thần phù hộ lại có năng lực làm khó dễ được ta! Lúc trước không phải nhất thời khinh thường cũng sẽ không bị lão già kia nói! Dạ Yểm hừ lạnh một tiếng, lập tức khóe miệng ngăn một nụ cười tà mị, hướng ngoài cửa đi đến......
Xuyên qua hậu hoa viên, vừa đến Thiên điện, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, y không nhanh không chậm cất bước đi vào, thấy người gầy yếu đang ngồi thở dốc, y cúi đầu nở nụ cười một tiếng, "Không nhọc Chiêu Tuyên đế đi thử đồ....."
Nghe được thanh âm của y, thiếu niên ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt thanh sảng sạch sẽ có phẫn nộ không thể áp. Dạ Yểm đi lên đây xoay người ngồi xổm trước mặt hắn, cười, "Chiêu Tuyên hoàng đế, muốn ta đỡ ngươi đứng lên không...."
Hắn lạnh nhạt phớt qua mặt hắn, biểu tình ngạo khí vẫn như cũ làm cho Dạ Yểm có chút căm tức, nhưng phẫn lộ chỉ chợt lóe mà qua trên khuôn mặt tuấn mỹ của y, lập tức liền biến mất vô tung, y vẫn cười như cũ, đưa tay nắm cằm nhọn của hắn, quay mặt hắn lại đối mặt chính mình.... "Bổn vương lớn lên giống quỷ đói sao, làm cho hoàng đế bệ hạ cao quý không dám nhìn thẳng vào?......"
Hai tròng mắt sâu thẳm tà mị phóng đại trước mặt làm cho Lý Duật Thần có chút thất thần, chỉ là cắn chặt môi dưới, kiêu căng không phát ra rên rỉ gì......
Dạ Yểm đánh giá cẩn thận dung nhan tái nhợt phía dưới, tinh tế mà nhỏ đẹp, trong con ngươi trong trẻo mà mỹ lệ không có chút hy vọng hoặc tuyệt vọng, cái mũi tú lệ khéo léo cùng môi bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt, cao ngạo thanh ngạo, mặc dù không bằng vẻ gượng ép của nam tử đương thời, nhưng cũng quyết không thô kệch, mà là một loại thanh sảng xinh đẹp tú lệ khác, phiêu dật tuấn tú, lạnh lùng.... Đầu ngón tay truyền đến nhịp đập mỏng manh, làm cho hắn ý thức được khối thân thể này chảy dòng máu ngọt hắn cực muốn nhấm nháp...... Đây chính là trân phẩm khó có được..... Nhân giới vương giả, Thiên giới sủng nhi.... Hắn cười khẽ, "Chiêu Tuyên đế, lấy tướng mạo thể trạng của ngươi, sao có năng lực thống trị Đại Đường... Ha ha.... Diệt vong cũng là không gì đáng trách...."
"Hừ....." Lý Duật Thần nhẹ nhàng tránh né bàn tay của hắn, cố sức chống đỡ lên thân thể của mình, "Cùng ngươi có quan hệ gì đâu, muốn ngươi lúc này đừng nhiều lời......"
"A...... Nhân loại quả nhiên vô sỉ, đối đãi ân nhân chẳng những không có lời cảm tạ nào, thái độ còn kiêu căng như thế!"
"Bị ngươi cứu vốn không phải là mong muốn của ta, huống chi, ta vô ý nhẫn nhục sống tạm bợ..."Hắn tạm dừng một chút, trên mặt thanh dật mỹ lệ có tang thương không tương xứng với tuổi, "Thế gian không chỗ dung thân... ", hắn thản nhiên nở nụ cười một chút, miệng cười tuyệt mỹ như pháo hoa sáng lạn trên bầu trời, rực rỡ lóa mắt.. ..
Dạ Yểm nháy mắt cảm thấy lòng mình giống như bị hung hăng đụng phải một chút... Hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn nhân nhi trên đất giãy dụa đứng lên, sau đó lại ngã xuống, rốt cuộc không thể nhịn được nữa vươn tay ném hắn tới trên giường, "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Dạ Hoàng ta, vô luận sống hay chết!"
"Vọng tưởng......" Thiếu niên nhẹ nhàng thở dài, nằm ở trên giường xoay mặt hướng phía trong.... Cho dù không có chỗ để đi, cũng không nguyện dựa vào người khác.... Sống hay chết, mặc cho số phận đi......Hắn hơi hơi nở nụ cười một chút, nhắm mắt lại...
"Hừ...... Vậy ngươi liền nhìn, ta cũng có đủ kiên nhẫn......" Nhìn thiếu niên quật cường mà yếu ớt, Dạ Yểm sâu kín cười lạnh, hắn có một trái tim tinh thuần, cho nên được đến Thiên giới chiếu cố, làm cho hắn đã lâu không săn bắn quật khởi xúc động..... Ngươi trốn không thoát......Vô luận là thân thể của ngươi, vẫn là tâm của ngươi, vẫn là linh hồn của ngươi......
"Dạ Hoàng......Phải chăng nên vì hắn chữa thương.....?" Nữ tử áo xanh nửa quỳ ở ngoài điện hỏi
Dạ Yểm quay đầu nhìn bóng lưng nằm nghiêng người, cười lạnh một tiếng, "Sinh mệnh của nhân loại rất dai, nghĩ đến hắn cũng chết không được......"
"Nhưng hắn là nhân gian Thiên Tử, chỉ sợ phương diện Thiên giới...."
"Ý của ngươi là, bổn vương e ngại Thiên giới?......"
"Thanh Vũ không dám......"
"Hừ, hắn bất quá là quân chủ mất nước...... Thiên giới căn bản không rảnh bận tâm, chẳng qua thần quang thủ hộ trong cơ thể còn chưa biến mất thôi....."... Hứng thú của bổn vương còn không có trình độ cao đến vì hắn hao phí công lực chữa thương, ta muốn...... Là máu mỹ vị của hắn hoà theo..... Trong tròng mắt sâu thẳm ma mỵ của Dạ Yểm hiện lên một tia lạnh, cho dù Thiên giới hộ hắn, ta càng muốn nghịch thiên......