Chương 1: Chớ hỏi chốn quân về – chương 01
Edit: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Hiện giờ trên trần gian kinh tế không ngừng phát triển, khoa học kỹ
thuật ngày càng tiến bộ, địa phủ cũng vậy, nhà cao tầng san sát, mang
đầy dáng vẻ của đô thị hiện đại. Lúc Diệp Quân Lan vừa tới địa phủ chưa
biết gì, đã bị dọa cho giật mình hoảng hốt.
Thật ra, địa phủ và trần gian cũng không khác nhau là mấy.
Quỷ có tiền thì mặc âu phục, ra xe vào xe, quỷ nghèo thì quần áo lam lũ, chỉ có thể đi bộ.
Diệp Quân Lan chính là một con quỷ nghèo điển hình, dù lúc ở dương
gian cô cũng giàu có, là thương nhân kỳ tài nhưng bây giờ cô chỉ là một
nữ quỷ nghèo kiết xác, hơn nữa còn chết bất đắc kì tử.
Hôm đó, hệ thống máy tính của địa phủ xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm
trọng, mấy tên quỷ sai nghe đồn là cao thủ cũng phải bó tay, kết quả,
thật bất hạnh, bị lỗi kỹ thuật, và cô đã chết.
Vì bảo đảm danh dự cho địa phủ, giữ vững sự công bằng của địa phủ,
hình như lúc ấy đã nói như vậy, địa phủ trên dưới nhất trí đồng tình
quyết định tìm cho cô một số mệnh thật tốt cùng một đoạn nhân duyên
tuyệt vời, điều kiện chính là cô phải ngậm miệng, không được nói chuyện
này ra.
Thật ra cô cũng không định nói gì đâu. Nhưng nàng không nói cho họ
biết, nhìn họ khẩn trương vội vã hầu hạ mình, hận không thể coi cô như
động vật quý hiếm mà che chở, bảo vệ, cô thấy thật thú vị, vô cùng thú
vị!
Vậy nên, cô giả vờ do dự một chút rồi đồng ý. Không ngờ đây lại là khởi đầu của bất hạnh!
Bởi vì cô là quỷ chết bất thường, nên địa phủ không nhận, trần gian
không giữ, chỉ có thể đi đến một thời không khác mà sống, chờ mọi chuyện được sắp xếp êm đẹp thì đến thời không kia đầu thai, nói một cách văn
vẻ là để làm quen dần với không gian mới, quỷ mới biết có phải thật hay
không.
Chuyện này thoáng một cái đã kéo dài gần trăm năm.
Trăm năm nay, cô đã quên gần hết mọi chuyện kiếp trước, người quan
trọng, chuyện quan trọng đều không nhớ rõ, nếu không phải nhờ đứa bé
kia…
Cúi đầu, nhìn đường hoàng tuyền dài dằng dặc dưới chân, cô thở dài,
sợ rằng ngay cả mình là ai cô cũng không nhớ được nữa rồi. Không ai gọi
thì có tên cũng vô ích.
Nếu đứa trẻ kia phát hiện mình biến mất, không biết có gây ra chuyện
gì không, hy vọng là không, nếu không thì thật uổng phí công sức dạy dỗ
cô dạy nó nhiều như vậy.
Nghĩ nghĩ, thoáng cái đã tới cầu Nại Hà.
Diệp Quân Lan đứng trên cầu Nại Hà, im lặng nhìn hàng ngũ rất dài phía trước.
Hàng ngũ dài như vậy, thình thoảng lại có người, à không, có quỷ khóc lóc kêu gào, ồn ào huyên náo, tới khi nào mới đến lượt mình đây?
Chờ đợi, cô đã đợi nhiều năm lắm rồi, chờ thêm một chút cũng không
sao. Phiêu đãng trong nhân gian trăm năm, cô không học được gì, thứ tốt
nhất, chính là kiên nhẫn. Chớp mắt một cái, trăm năm đã trôi qua, nghĩ
vậy, cô lại bắt đầu nhìn đông nhìn tây, đánh giá xung quanh.
Dưới cầu Nại Hạ, dòng sông quên chậm rãi chảy qua. Trên cầu lát đá
xanh, cách năm bậc thang, phía tây cầu là nữ, phía đông là năm, trái âm
phải dương. “Nếu ai chết năm chín bảy tuổi thì đợi trên cầu Nại Hà ba
năm.” Ngàn năm quay đầu mới được ước định trăm năm.
Cầu Nại Hà, không biết vì sao kiếp trước ly biệt, không biết vì sao
kiếp này chỉ thoáng qua, đành bất đắc dĩ chờ kiếp sau tương phùng.
“Này, này, phía trước.” Trong lúc hoảng hốt chợt có quỷ đẩy cô.
Diệp Quân Lan xoay người, chỉ chỉ mình, mở to hai mắt, vô tội nói: “Gọi tôi sao?”
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, mái tóc đen dài nhẹ kết thành một búi,
ba cây trâm lưu ly gắn chỉ bạc tinh xảo cắm trên búi tóc, một thân váy
dài đỏ rực, giống như Mạn Đà Hoa nở bên kia bờ, vô cùng yêu dị mà tuyệt
diễm.
Diệp Quân Lan ngẩn người, bất ngờ bị cô gái kéo đi, dọc đường còn
trách cô: “Gọi cô chứ ai, ngoài đại phiền toái là cô ra thì còn ai được
nữa?”
Đại phiền toái? Không phải chứ, cô vô tội mà. Diệp Quân Lan liếc mắt, cũng không giãy giụa, mặc cô gái kéo đi.
Cô gái kia dẫn cô tới một vùng đất không một bóng quỷ, cũng không nói gì chỉ đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, trong đôi mắt phượng có một
loại cảm xúc mà cô không thể hiểu nổi.
Diệp Quân Lan bị cô ấy nhìn đến mức dựng tóc gáy, đưa tay lên miệng giả vờ ho một tiếng.
Cô gái kia bỗng rùng mình, như vừa tỉnh mộng, trong mắt hiện lên vẻ
cô đơn đầy thương cảm, nhưng chớp cái liền biến mất, lại khẽ thở dài một hơi.
Diệp Quân Lan thầm kì quái nhưng cũng không hỏi gì, chỉ khẽ mỉm cười: “Chị gái xinh đẹp tìm tôi có chuyện gì?”
“Chị gái? Cô gọi tôi là chị gái?” Cô gái kia ngưng mắt nhìn, nhẹ
nhàng lẩm bẩm, lại như nghĩ tới điều gì, thần sắc khác lạ, một lúc lâu
sau mới mở miệng: “Cô không cần khách khí, cứ gọi tôi là Mạnh bà. Chuyện là thế này…” Cô gái tự xưng là Mạnh bà nói.
Diệp Quân Lan vừa nghe hai chữ ‘Mạnh bà’ thì vội nhìn kĩ cô gái trước mắt, nhất thời cứng họng. Đầu năm này Mạnh bà trông như vậy sao, thế
giới này đúng là điên đảo cả rồi.
Trong khi suy nghĩ lung tung, mơ mơ màng màng thì Mạnh bà đã nói xong hết mọi chuyện, đợi lúc cô lấy lại tinh thần đã nghe Mạnh bà nói, “…
Tóm lại là vậy, bây giờ phải đưa cô xuống, à phải rồi, uống cái này
trước.”
Hỏng rồi hỏng rồi, một câu cô cũng không nghe được, có sao không nhỉ? Diệp Quân Lan mơ màng uống cạn thứ Mạnh bà đưa.
Một ly rượu, màu đỏ rất đẹp, mùi vị không tồi, nhưng mà đây là thứ gì thế?
Không đợi cô nghĩ xong, Mạnh bà đã đẩy cô vào vòng luân hồi, nói:
“Nhớ kĩ, đời này phải hạnh phúc đấy!” Đây hẳn là lời chúc phúc của Mạnh
bà.
Cùng lúc đó, vào những năm cuối Đông Tấn, trong một đại viện ở trần
gian, một đưa bé tên Diệp Quân Lan ra đời. Và từ đây, chuyện xưa bắt đầu thay đổi, vận mệnh cũng đi về một con đường khác.
Lúc đó, nàng không biết, hắn cũng không hay, thời điểm bọn họ gặp nhau còn cách rất xa.
Hiện giờ, Diệp Quân Lan đang ngủ say trên giường, nàng vẫn chỉ là một đứa bé sơ sinh chẳng biết gì cả.