Chương 1: Tự chương

“Nghe nói ngài có Ngọc tỷ truyền quốc, văn vật thiên cổ, quốc bảo Trung Hoa, thật là mong mỏi. Hẹn 0 giờ ngày mai sẽ tới lấy, báo cho ngài biết để khỏi làm ta phí công đi tới đi lui.” Bức thư chỉ ngắn gọn vẻn vẹn mười mấy chữ lúc này đang đặt trên mặt bàn gỗ đỏ thẫm, được ánh đèn soi rõ khiến màu giấy lam biến thành màu tím nhạt càng làm nổi trội nét chữ phiêu dật, trong thư không ký tên, thoang thoảng mang theo hương hoa Tulip nhưng lại làm cho người đọc thư run rẩy.

Người nhận được bức thư này chính là thủ lĩnh Y Cái của gia tộcRothschild, lúc này đang ngồi bên bàn, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt đang méo mó, trợn trừng nhìn vào bức thư lộ vẻ không thể tin, còn có cả nỗi sợ hãi sâu sắc.

Trong đại sảnh trang nhã chỉ có ba người, tướng mạo không kém bao nhiêu, đều là người một nhà, theo thứ tự là ba thế hệ của gia tộc. John Rothschild, thành viên trẻ nhất gầm gừ:

- Đến tột cùng là ai, ai để lộ bí mật trong tộc ?

Gia tộc Rothschild đã từng một thời khi nói ra sẽ khiến cả thiên hạ chấn động. Hiện giờ có lẽ đối với tuyệt đại đa số người bình thường mà nói thì đây là một điều lạ lẫm vì mọi người đang sống trong một thời đại truyền thông đại chúng, ánh mắt mọi người chỉ biết chú ý những gia tộc hiển hách đương thời như gia tộc Khẳng Ni Địch, gia tộc Rockefeller hay gia tộc Ma Căn. Nước Mỹ vào trước chiến tranh thế giới thứ hai của thế kỷ 20 đã có một câu nói kinh điển hình dung hoàn cảnh đất nước lúc bấy giờ “Đảng Dân Chủ là thuộc về gia tộc Ma Căn còn đảng Cộng Hòa là thuộc về gia tộc Rockefeller”, kỳ thật phía sau còn có một câu là cả hai gia tộc Rockefeller cùng Ma Căn đều đã từng thuộc về Rothschild!

Gia tộc khống chế nghiêm mật, thao tác hoàn toàn trong bóng tối, chính xác như một chiếc đồng hồ, tin tức có được luôn sớm hơn thị trường, chính xác lạnh lùng, cộng với thiên phú đối với tiền tài đã khiến cho Rothschild bách chiến bách thắng trong vòng xoáy lịch sử hai trăm năm của tài chính, chính trị cùng chiến tranh tàn khốc, tạo nên đế quốc tài chính lớn nhất trong lịch sử nhân loại.

Thế kỷ mười chín, Châu Âu có sáu đại cường quốc! Theo thứ tự là đại đế quốc Anh, Phổ (về sau là Đức), đế quốc Áo Hung, Pháp, nước Nga...... Còn có...... gia tộc Rothschild! Gia tộc Rothschild còn có một ngoại hiệu hiển hách là “đế quốc thứ sáu”.

Đế quốc thứ sáu có một bí mật chỉ có thủ lĩnh mới nắm được.

Ngọc tỷ truyền quốc!

Ngọc tỷ truyền quốc vốn là vật báu vô giá của Trung Quốc.

Ngọc tỷ truyền quốc ở Trung Quốc mang ý nghĩa hoàng quyền còn ở gia tộc mang ý nghĩa thủ lĩnh Rothschild.

Năm đó, thủ lĩnh đời thứ nhất của gia tộc Rothschild , trong lúc vô tình đã nhận được Ngọc tỷ truyền quốc, về sau sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, đã trở thành người quản lý tài chính của vương tử William, đặt nền móng cho tài sản của gia tộc. Từ đó về sau, Ngọc tỷ truyền quốc trở thành biểu tượng quyền uy của Rothschild, hơn nữa còn có tên là quyền trượng tài phú.

Bởi vì chiến tranh thế giới lần thứ hai mà gia tộc Rothschild có nguồn gốc Do Thái phải chịu đả kích mang tính hủy diệt nhưng Ngọc tỷ truyền quốc vẫn trở thành tín vật của gia tộc, chỉ là thế nhân chỉ biết nó là Quyền trượng tài phú mà không ai biết nó đã từng là Ngọc tỷ truyền quốc của Trung Quốc thất lạc ngàn năm, điều mà lá thư vừa vạch rõ lúc này.

Ngồi bên trên John là một người trung niên có xương gò má nhô lên, ánh mắt như ưng, hung ác nham hiểm tên là Nievella, là người thừa kế thứ hai của gia tộc Rothschild, tính cách tài trí nhưng hết sức tàn nhẫn. Sắc mặt y cũng thập phần trầm trọng, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào màn hình lập thể trên bức tường đối diện.

Trên bức tường to bằng một sân bóng rổ có gần một trăm màn hình nhỏ, từ đó có thể quan sát toàn bộ hình ảnh gia tộc Rothschild. Theo quan sát trên màn hình, toàn bộ gia tộc Rothschild vốn được xưng tụng ba bước có một người, năm bước một trạm canh gác quả thật không chút nào khoa trương. Trong tay mỗi hộ vệ đều có súng tiểu liên, bên hông treo lựu đạn, cơ hồ mỗi người đều có khí lực của Anrold Schwarzenegger, số lượng chừng ngàn người hộ vệ toàn bộ lối đi tiến vào gia tộc Rothschild. Những người này đều là tử sĩ thân kinh bách chiến, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, cả ngàn người có thể chiếm ưu thế trước một đội hải quân lục chiến của nước Mỹ.

Có được sự hộ vệ như thế nhưng cả ba người Y Cái, Nievella, John đều không thể bảo trì trấn định, chỉ vì đối thủ quá mạnh mẽ, quá quỷ dị.

Đạo soái Sở Lưu Hương!

Cái tên này là một nhân vật truyền kỳ trong thế giới võ hiệp Trung Quốc. Hắn là một kỵ sĩ quý tộc lãng mạn. Hắn lướt đi như gió, trong không khí chỉ để lại mùi hương Tulip nhàn nhạt, làm việc có nguyên tắc riêng, cho dù là trộm cắp cũng quang minh lỗi lạc, cái gọi là trộm cũng có đạo.

Một nhân vật truyền kỳ như vậy là xuất hiện ở thế gian.

Đồng dạng như Sở Lưu Hương, hắn cũng lướt đi như gió, không ai biết hình dạng, tuổi tác, duy nhất biết được là hắn chưa bao giờ thất bại.

Không hỏi mà lấy là trộm, hỏi mà lấy là cầm.

Vào năm năm trước, hắn bằng không xuất hiện thế gian, không cầm vàng bạc, chỉ lấy quốc bảo, chỉ lấy đồ cổ Trung Quốc bị thất lạc ra thế giới, sau đó lấy giá một nhân dân tệ bán cho bảo tàng Cố cung, vật quy nguyên chủ.

Sau 5 năm hắn ra thế giới, bất luận đồ cổ Trung Quốc nào truyền lưu thế giới đều không thể đào thoát khỏi ma chưởng của hắn. Mạnh mẽ như gia tộc Ma Căn, Rockefeller nhưng bảo khố gia tộc đều bị đã bị hắn bảy lần ra vào như chỗ không người.

Trước mỗi lần động thủ, hắn đều như Sở Lưu Hương, gửi tới một bức thư ngắn thông tri thời gian địa điểm cùng đồ lấy trộm, mặc cho chủ nhân phòng bị thế nào, kết quả cũng giống nhau.

Đáng buồn nhất chính là cho đến tận giờ vẫn không ai nhìn thấy bóng dáng của hắn, thậm chí không biết hắn là nam là nữ.

Bất cứ đồ công nghệ cao nào trước mặt hắn cũng như phế phẩm.

- Đông...... Đông...... Đông......

Tiếng chuông cổ chợt nhắc đã tới một ngày mới.

- Đã đến giờ rồi!

Y Cái, Nievella, John đều nhịn không được khẽ quát một tiếng.

Nievella, John nhìn Y Cái.

Trong truyền thuyết hắn chưa từng thất thủ, hơn nữa hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói lấy là lấy, có người thậm chí mất đi bảo vật còn chưa biết. Vào thời khắc mấu chốt, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là xác định Ngọc tỷ truyền quốc còn hay không.

Y Cái khẽ lau mồ hôi trên trán, trong lòng hơi run rẩy lấy ra một chiếc hộp cổ rồi mở khóa. Vào lúc chiếc Ngọc tỷ truyền quốc bên trên có năm con rồng quấn quanh xuất hiện trước mặt ba người thì Y Cái khẽ thở phào, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên một chuyện quỷ dị xảy ra.

Ngọc tỷ truyền quốc cứ vậy tiêu thất trong hư không, còn trên tờ thư lại nổi lên một dòng chữ:

Phú thương Y Cái mất Ngọc tỷ, Đạo soái Lưu Hương.