Chương 1
Trải qua cuộc sống ảm đảm ba năm trong trường cấp 3, đang xác định mình sắp thành một tân sinh viên đại học, mà Diêu Thì Đông đang buồn bực trong lòng đã lâu bây giờ chỉ có thể dùng hai từ “ thoải mái” để hình dung.
A ~~ đại học, bao nhiêu năm ở trường trung học là cái nôi rất đẹp trong mắt các học sinh!
Mà cô, ha ha ~~ đã đến lúc sẽ phải rời khỏi thiên đường này rồi!
Trong lòng cô vui sướng đi tới cửa phòng học, nghiêng người nhìn vào bên trong, sau khi hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị bước vào phòng học, lại bị một cánh tay khỏe mạnh kéo về phía sau, cô mất thăng bằng, hung hăng lùi về phía sau vài bước.
"Cô bé, đi đường phải cẩn thận một chút chứ !" Cái tên đầu xỏ đã kéo nàng đó dùng giọng nói rất dễ nghe để nói.
Diêu Thì Đông nghe vậy, không khỏi có chút tức giận, nếu không phải là hắn kéo cô, cô làm sao có thể thiếu chút nữa sẽ té ngã được chứ!
Cô dùng sức kéo cánh tay mình trở về, ngẩng đầu nhìn đối phương đang nhìn mình chằm chằm. Hừ! Đừng tưởng rẳng dùng giọng nói dễ nghe thì cô có thể tha cho hắn, cô sẽ không bỏ qua….
"Cô bé, làm sao vậy? Trên mặt anh dính cái gì hả?” Đường Ẩn Khiêm mặt mày hớn hở, cho dù đến giờ phút này đàn em lớp dưới nhìn thấy bộ dạng hắn như một ác ma.
"A. . . . . ." Diêu Thì Đông vất vả lắm mới lấy lại được giọng nói của mình, đồng thời thở dốc vì kinh ngạc.
Trời ạ! Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Trên thế giới này tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ? Giống như ác ma trong “ Lord of the Rings” vậy – Legolas.
"Em có ổn không vậy?" Đường Ẩn Khiêm phong độ rất tốt, đối với những ánh mắt ngưỡng mộ kia sớm đã thành thói quen rồi.
"Em không sao." Cô hưng phấn lắc đầu, giương đôi mắt trong sáng của mình nhìn hắn chằm chằm, giống như một kẻ háo sắc vậy.
"Em không việc gì là tốt rồi, à đoàn trường ta đang tìm kiếm đoàn viên, vậy em có hứng thú không?” Đường Ẩn Khiêm đưa ra nụ cười rất chuyên nghiệp.
"Vậy cho em hỏi là loại gì vậy?” cô tin tưởng vào tài năng của các anh chị khóa trên nếu tham gia nhất định là rất sôi nổi, rất có tinh thần đoàn trường!
"Đoàn trường chúng ta…. Chủ yếu hoạt động về lĩnh vực nghệ thuật, em thích xem phim sao?” Đồng thời nhìn cô với ánh mắt mê người.
Diêu Thì Đông vui như mở cờ trong bụng, đôi tay đặt ở trước ngực tạo thành chữ thập, bộ dạng rất tôn sùng.
"Em rất thích xem chiếu bóng!” Nhất là “Lord of the Rings” cô đã xem đi xem lại không dưới hai mươi lần rồi.
"Hả?" Đường Ẩn Khiêm nhếch mày, trong mắt thoáng qua một tia quỷ dị “Vậy thì tốt quá, anh quả nhiên không nhìn lầm người, đoàn trường chúng ta đang cần một quản lý, vậy em có muốn tham quan một chút không?”
"Vậy thì cho em xem thử một chút.” Cô gật đầu như băm tỏi, đôi mắt trong suốt lóe lên.
"Được, được, học trưởng nhất định sẽ tin em có thể đảm nhiệm tốt vai trò của mình, không làm cho anh phải thất vọng!” Đường Ẩn Khiêm nói xong lại đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, giống như đang vỗ đầuu một chú cún nhỏ.
“ Học trưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng đâu.” Diêu Thì Đông rất trịnh trọng giơ tay phải lên thề.
Vẻ mặt cô nghiêm túc đến nỗi khiến cho Đường Ẩn Khiêm thiếu chút nữa bật cười, nhưng hắn kìm chế lại. Nhìn bộ dạng thề thốt của cô, nếu như ở thời kỳ cổ đại, có lẽ là một lòng trung thành như võ sĩ!
"Trước hết em hãy điền vào đơn xin kết nạp đi!” Rèn sắt khi còn nóng, hắn vội vàng lấy con dấu tự chế tạo và bút ở sau lưng đưa cho cô.
Diêu Thì Đông đang muốn viết, ánh mắt liếc thấy thầy giáo đã vào phòng học, cô lại khẩn trương hơn, hốt hoảng ghé đầu vào phòng học, vội nói: “Học…..Học trưởng, anh học ở phòng nào? Em sẽ trả lại bút cho anh?”
"Không sao, anh sẽ không ngại, em cứ giữ lấy từ từ viết đi”. Đường Ẩn Khiêm rất kiên trì muốn cô viết xong.
Diêu Thì Đông không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời viết cho xong , sau khi viết xong, cô như trút được gánh nặng thở một hơi, “Học…Học trưởng, em viết xong rồi,em….muốn vào lớp.”
“Được rồi!” hắn cúi đầu liếc nhìn qua bảng khai, nhìn đến tên cô “Thì Đông, sau khi làm thủ tục nhập học xong xuôi khi được nhận thì đến núi sau rừng thông tìm anh, bên kia là văn phòng đoàn chúng ta.”
Diêu Thì Đông gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, hắn gọi tên cô!
"Được rồi, nhanh vào thôi! Nếu không thầy giáo sẽ tức giận.” Hắn nhẹ giọng thúc giục.
Diêu Thì Đông lúc này mới tỉnh mộng, hốt hoảng nhìn hắn nói xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên dưới cái nhìn của các học viên khác đang vào phòng, cố tìm một chỗ trống cho mình.
Vừa ngồi xuống ghế, một cô gái nhìn rất có các tính liền chủ động bắt chuyện với cô.
"Này! Chào bạn, mình tên là Dương Khải Ca, Dương trong cây Dương, Khải trong chiến thắng, Ca trong ca hát, còn bạn?”
"Mình…...Mình là Diêu Thì Đông, họ Triệu, Thì trong cây hoa thì, Đông trong mùa đông.” Diêu Thì Đông tính cách từ trước đến giờ đều ngại người lạ, cho nên khi có người chủ động nói chuyện với cô, cô cảm thấy rất vui.
"Chà! Tên của bạn rất hay!” Dương Khải Ca khoa trương nói. “Trời ạ, người con trai vừa rồi là bạn trai cậu hả?” Đôi mắt gian tà nhìn Diêu Thì Đông.
"Không. . . . . . Không phải đâu! Đấy chẳng qua. . . . . . Chỉ là đàn anh khóa trên thôi, anh ấy…….anh ấy ở đoàn trường đang tìm đoàn viên, hỏi xem mình có hứng thú hay không thôi mà…..” Cô lắp bắp giải thích.
"Bạn đối với chuyện “đoàn trường” rất có hứng thú sao?” Dương Khải Ca vui vẻ nói, có chủ ý nhấn mạnh hai từ “ đoàn trường”.
"Sao bạn biết?” Diêu Thì Đông ngạc nhiên hỏi.
"Nếu không sao bạn còn đứng đó nửa ngày chứ, khôn mặt còn đỏ lên như tôm luộc nữa?” Dương Khải Ca che miệng cười trộm, tại sao lại có người đơn thuần như vậy, ngay cả lời nói dễ hiểu như vậy mà nghe lại không thể hiểu được.
Diêu Thì Đông lúc này mới hiểu được ý của Dương Khải Ca, vừa xấu hổ vừa vội vàng giải thích, “ Không……Không phải như vậy đâu, chỉ là tớ rất thích xem phim cho nên mới…..”
"Hì, đừng xem là thật! Tớ chỉ nói đùa thôi!” Dương Khải Ca phẩy tay cười một cái. Thật thú vị, không ngờ cô tưởng là thật.
"Khụ, tôi, hai bạn học kia, mới vào học đã kết bạn, thật sự ta rất vui cho hai người, nhưng không cần vui mừng đến nỗi phấn khích như vậy!” Hai người nói chuyện âm thanh to đễn nỗi gây cả sự chú ý của thầy giáo.
Diêu Thì Đông bây giờ mới phát hiện mọi ánh mắt của mọi các bạn trong lớp đều tập trung lên hai người, cô lập tức xấu hổ cúi đầu, mà Dương Khải Ca vẫn không để ý.
"Ai, cậu thật sự muốn tham gia vào đoàn trường hả?” Vì không muốn cho Diêu Thì Đông lúng túng, Dương Khải Ca cố ý hạ thấp giọng đổi chủ đề.
"Ừ! Tớ đã viết xong đơn và đưa cho học trưởng rồi.” Diêu Thì Đông đàng hoàng nói.
"Cái gì? Làm sao lại gấp như vậy chứ, tại sao cậu lại không đi quan sát tình hình đoàn trường một chút đã, lỡ như hối hận thì làm thế nào?”
"Không đâu, cùng lắm chỉ về nghệ thuật thôi!” Cô hoàn toàn tin tưởng học trưởng. Trời ạ! Cô muốn nhanh tan lớp để đến xem trai đẹp một chút!
Rất đẹp trai, hắn thật sự rất đẹp trai, không ngờ hoàng tử trong truyện cổ tích là có thật.
Tâm tình Đường Ẩn Khiêm rất tốt, hắn ngâm nga bài hát rồi trở lại văn phòng đoàn, vui mừng đưa bản đăng ký cho đàn em khóa dưới.
Nhìn thấy đơn xin ra tham gia đoàn, học đệ vừa mang theo ánh mắt vui mừng vừa sùng bái nói: “Không hổ danh là học trưởng, vừa xuất chiêu quả nhiên không giống bình thường.”
"Ha ha! Đương nhiên rồi! Bằng ánh mắt và giác quan thứ sáu, anh có thể biết được là kiểu người gì.” Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, cười hai tiếng.
"Học trưởng quả nhiên anh minh, em sẽ lập tức cất vào tủ hồ sơ.” Văn thư đoàn trường lập tức chạy đến trược máy tính Key-in, đang muốn cất vào nhưng càng nhìn càng cảm thấy là lạ.
"Làm sao vậy?" Một đoàn viên khác nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, đến gần hỏi.
"Hình như có chỗ không đúng."
Những người khác nhìn hồi lâu, cũng có phần đồng cảm, cũng không biết vì sao, rốt cuộc là không tìm thấy vấn đề nằm ở đâu.
Đường Ẩn Khiêm đi tới, cầm tờ đơn lên xem một chút, phát hiện có chỗ không đúng…..
"Có!" Hắn lấy lại tờ giấy, nghiêng người thêm hai chữ “Đoàn trường” vào sau ô vuông, sau đó trả lại cho văn thư.
Văn thư nhận lấy nhìn qua, quả nhiên đồng ý gật đầu, thì ra như vậy.
"Hôm nay đoàn viên mới sẽ đến trình diện đó!” Đường Ẩn Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ rồi, cô nhanh xuất hiện đi!
"Học trưởng, học sinh mới năm nhất hả? Đối với cô ấy có nhanh quá không?” Mặc dù trong lòng văn thư cũng đồng tình với học muội đó, nhưng các tài liệu này được cất rồi thì một phút cũng không thể chậm trễ.
"Nếu không cậu cho rằng trong trường học có ai sẽ bị lừa sao?” Đường Ẩn Khiêm ném cho văn thư ánh mắt “hình viên đạn”.
Mọi người cũng đồng cảm gật đầu. Bọn họ ở đoàn trường đã hoành hành nhiều năm nay, đã nhiều lần làm cho người ta phải “kinh hãi” có thể nói làm cho người ta có cảm giác chán ghét.
"Kỳ lạ, chúng ta ở đoàn trường rõ ràng chơi rất vui! Cô gái nào lại không hiểu rõ sự vui vẻ ấy chứ?” Mấy năm qua, trong đoàn chỉ có vài đoàn viên nữ, hơn nữa đều là bị lừa tới, hại trong đoàn Âm Dương mất cân đối nghiêm trọng.
"Học trưởng, người quản lý lần này rất có gan sao?”
Đường Ẩn Khiêm suy nghĩ một chút, cười gian, "Không lớn, nhưng nhất định chơi rất vui."
"Học trưởng tâm trạng rất tốt đó! Có phải gặp phải chuyện gì vui sao?"
"Đúng ! Tôi đã bắt đầu mong đợi một năm sống cuối cùng trong trường học này, ha ha!” Đường Ẩn Khiêm say mê nói, hắn cảm thấy, có cô, một năm này nhất định sẽ rất thú vị.
Rất khó nhìn ra tâm tình hắn tốt thật nhưng vẻ mặt và bộ dạng lại đang nghĩ đến chuyện xấu, học đệ ở cửa lo lắng rùng mình một cái.
A di đà Phật, xin phù hộ cho học muội đáng thương đó.
Diêu Thì Đông lạc đường.
Cái này không thể xem là tin tức được, bởi vì lạc đường là một trong những sở trường của cô, cộng thêm trường học quá lớn, mỗi tòa nhà nhìn đều giống nhau……
Chẳng qua, dù sao đường ở trên miệng, mở miệng hỏi là được rồi!
Nhưng khi cô phát hiện ràng đã hỏi đến mười mấy người. hơn nữa càng đi càng lệch xa, càng chạy càng lúc càng ít người, trong lòng của cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô lo lắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Hả? Mới vừa rồi còn trời xanh mây trắng, sao bây giờ bầu trời lại âm u thế này?
Điều này làm cho Diêu Thì Đông càng lo lắng hơn, theo bản năng cô ôm chặt túi đeo trước ngực, hoảng sợ nhưng vẫn đi về phía trước. Mặc dù cô rất muốn quay về, nhưng cô cùng học trưởng đẹp trai đã hẹn gặp rồi……. Nghĩ đến việc kiên trì chút nữa là có thể gặp được gương mặt tuấn tú, cô hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, cắn răng tiếp tục đến "Liêu lạc khứ" .(chỗ này mình không hiểu, ai hiểu thì nói giùm mình nha)
Đi một lúc lâu, cô thật vất vả rốt cuộc đã tìm được tòa nhà đó…… toàn nhà riêng biệt.
Tùng Hạc Lâu được xây một mình dọc theo khu trường học, rất có vẻ hứng thú, hơn nữa phía sau trường chính là một khu rừng rậm rạp, xem ra vô cùng …… Âm trầm.
Cô rùng mình một cái. Không thể nào! Có phải lầm hay không? Cô thấy các đoàn viên ở trong đoàn khác đều ở những chỗ vui vẻ, tại sao đoàn văn nghệ lại ở chỗ này?
Lúc này, khóe mắt Dư Quang liếc thấy một bóng người. A! Có người, tôt quá! Diêu Thì Đông hưng phấn chạy tới.
"Việc đó. . . . . . Thật xin lỗi!"
Mái tóc dài đen nhánh đén mông nghe thấy có âm thanh, chậm dãi xoay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diêu Thì Đông có một chút thất vọng.
"Ồ! Anh tưởng em có thể tìm được chứ." Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng có chút lạnh nhạt lẩm nhẩm nói, sau đó ánh mắt tối lại nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Diêu Thì Đông lúc này mới thấy rõ, đối phương vừa đưa lưng về phía mình trên người một phong cách hoàn toàn cổ xưa. Thở dốc vì kinh ngạc, cô trợn mắt, cả người không nhịn được bắt đầu áp chế, trong hốc mắt bắt đầu có bóng nước, cô ấy cô ấy……. Có phải quỷ hay không?
"Tôi không phải là quỷ." Cô gái tóc dài lạnh giọng chậm chạp nói giống như có thói quen là bị hiểu lầm, “ Chỉ là tôi làm ở chỗ gọi Vong Linh…….”
Không cần gọi về! Chính cô ấy cũng giống như quỷ rồi.
"Vậy. . . . . . Việc đấy, xin…… Xin hỏi văn phòng đoàn điện ảnh có phải ở chỗ này không?” Diêu Thì Đông âm thanh run run hỏi cô chỉ muốn biết đáp án, sau đó vội vàng lách người.
" Văn phòng đoàn điện ảnh?" Nữ quỷ. . . . . . Không, cô gái chau nhẹ lông mày, nghiên đầu suy nghĩ trong chốc lát sau đó tựa như hiểu rồi “A” một tiếng nói: “ Hình như chỗ này có một văn phòng đoàn thì phải.”
"Cám ơn. . . . . . Cám ơn!" Diêu Thì Đông cảm kích bỏ lại những lời này phía sau, lập tức xoay người rời khỏi.
Mãi cho đến khi đứng trước tòa nhà, Diêu Thì Đông mới phát hiện, tòa nhà sáu tầng bằng gỗ này nhìn ở chỗ xa cổ kính hơn rất nhiều, quả thật rất giống trong truyện cổ tích.
Học trưởng đang đợi cô bên trong, chỉ cần cô lấy dũng khí đi vào trong, là có thể nhìn thấy hắn!
Đừng sợ! Diêu Thì Đông này không có gì phải sợ. . . . . .
Cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô hít sâu một hơi, ôm chặt chiếc túi đeo sau lưng, đi vào hành lang dài, rón rén đẩy cánh cửa thứ nhất, thử kêu nhẹ. “Xin chào…….”
Không có người trả lời, chỉ có tiếng của cô vọng lại trong căn phòng trống, bốn phía tối tăm, thật yên tĩnh, thật quỷ dị, rất….. âm trầm.
"Có ai ở đây không?" Cô hạ giọng, hỏi lại lần nữa.
"Cô gọi nhỏ như vậy là cho ai nghe thế?”
"A ── a ── a ──" Diêu Thì Đông hét đến chói tai, sự xuất hiện đột ngột khiến cô sợ đến mức ngã nhào xuống đất, rất nhanh dùng hai tay che mặt lại, đến dũng khí nhìn một cái cũng không có.
"Xin lỗi yên lặng một chút được không? Cô ồn ào như vậy…… sẽ làm ảnh hưởng đến các linh hồn đang ngủ say…..” Nói xong, người con trai kia nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm nhẩm niệm.
Bị dọa đến hồn vía tưởng chừng như bay mất, Diêu Thì Đông len lén mở khe hở bàn tay nhìn, đang xác định xem anh ta có phải là quỷ hay không, lúc này mới mạnh dạn thả tay xuống.
Thật vất vả cậu ta đang đọc đến một đoạn kinh, mở mắt ra.
“Cậu. . . . . . Cậu niệm kinh sao?" Cô cũng muốn học, vì không muốn cho ma quỷ bám theo mình, cô nhất định phải học mấy câu kia để đề phòng.
Cậu ta không vui liếc cô một cái, "Tôi ở đây siêu độ những linh hồn đang bị cô quấy nhiễu.” Hắn lạnh lùng nói.
"Này! Học muội." Đột nhiên, trong bầu không khí âm trầm xen lẫn một gương mặt tuấn tú đứng cạnh cửa, sau khi chào hỏi cô xong, cười khanh khách với người con trai kỳ lạ đó nói xin lỗi, “Xin lỗi, Hi, cô ấy đi lầm đường.”
"Học trưởng!" Thấy gương mặt quen quen, Diêu Thì Đông rốt cuộc không nhịn được nữa khóc to hơn, giống như bị dọa sợ đên mức muốn bổ nhào tới ngực Đường Ẩn Khiêm.
Thấy vậy cậu nam sinh đó nhăn mày, “Đoàn viên mới?”
"Đúng!" Bị tiếng hét của cô làm chói tai khiến cho Đường Ẩn Khiêm vui vẻ gật đầu.
"Cô ấy được không?" Khuôn mặt Hi xem thường bộ dáng của cô hỏi.
"Không được cũng phải được."
Hi lắc đầu một cái, biết hắn nhất định là lại sử dụng chiêu đi lừa đoàn viên mới.
"Vậy thì mời cô về sau đừng ở chỗ này khóc ma khóc quỷ nữa.” Yêu cầu của hắn chỉ có như vậy.
"Ách. . . . . ." Đường Ẩn khiêm cười gượng mấy tiếng, bọn họ cũng nên hiểu rõ nhau một chút, đó là việc cần được hy vọng.
"Đường tổng có thể nhanh chóng dẫn cô ấy đi được không!” Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, cô gái này ầm ĩ chết đi được…..
Vậy thì có vấn đề gì sao!
"Được rồi! Đừng khóc, có việc gì rất khủng khiếp sao?” Đường Ẩn Khiêm thoải mái cười, ôm Diêu Thì Đông đang khóc muốn ngừng mà không được hướng đến tầng ba đi tới.
"Thật. . . . . . Thật rất khủng khiếp, cậu ta đột nhiên ở sau lưng em lên tiếng, em…….em còn tưởng rằng sẽ bị quỷ giết chết.” Cô run rẩy lên tiếng tố cáo.
"Ừ, em đã đến nhầm chỗ, đoàn của chúng ta ở tầng ba, nhớ, về sau đừng làm ồn chỗ người ta, nếu không so với con kiến thì lá gan của em còn nhỏ hơn, sớm muộn gì cũng bị dọa chết nghe chưa.”
"Em. . . . . . Em nhất định sẽ không!" Cô thút thít, chuyện như vậy rút kinh nghiệm từ lần thứ nhất là đủ rồi, cô sẽ không để có lần thứ hai! Hu hu ~~~ buổi tối về nhà nhất định phải bảo mẹ đưa cô đến miếu cho bớt sợ.
"Chỗ mới vào đó là hội khoa học.” Đường Ẩn Khiêm mỉm cười giải thích.
"Khoa học, khoa học sao? Rất. . . . . . Rất có khí chất đoàn thể nha!" Diêu Thì Đông nghiêng mặt cười. Có khí chất là sẽ có quỷ! Chẳng có nơi nào nghiên cứu thi thể mà âm trầm như vậy.
"A! Không phải, hội nghiên cứu thảo luận về các thi thể gọi tắt là hội nghiên cứu thi thể, nhìn hình thức mà biết nội dung, bọn họ chỉ nghiên cứu thi thể ở trong toàn thành phố, bất kể là con người hay là động vật. Có phải rất tàn khốc hay không? Em có thấy trong khoa bọn họ có rất nhiều mẫu thi thể giải phẫu hay không? Chậc chậc, làm thì được mấy nhưng chủ yếu là giả đấy!” Hắn hưng phấn làm ánh mắt lóe lên.
Diêu Thì Đông khó khăn lắm mới nuốt được nước bọt, “Có ……Có cả kiểu đoàn thể như vậy sao? Em…… Em bị cảnh vật ở đấy hù dọa cũng đã sắp chết, căn bản không để ý tới.” Hoàn toàn không thấy! Cô vỗ vỗ ngực, nếu như thấy, nói không chừng cô sẽ ngất tại chỗ mất.
"Vậy sao?" Đường Ẩn Khiêm cúi đầu nhìn cô cười một tiếng, “Ở đó còn rất nhiều hình chụp tại hiện trường, khoa bọn họ cũng rất nhiệt tình, cũng rất có tình thương, luôn luôn nhận được thư cảm ơn, sẽ đến hiện trường giúp đỡ người gặp nạn.
"Phải . . . . . Vậy sao?" Còn có tuyến dân? Trời ạ! Nàng mới vừa đến tột cùng xông vào cái dạng gì kinh khủng thế giới à?
"Em không thấy được thật đáng tiếc, hay vậy đi! Hôm nào rảnh rỗi, anh đặc biệt xin đoàn trưởng bọn họ châm trước một chút, ngoại lệ cho em đi tham quan.”
"Không cần, không cần." Cô gấp đến mức mãnh liệt khoát tay, cô không muốn việc ấy “Ngoại lệ” ! “Học……Học trưởng, làm sao anh biết em ở chỗ đấy?” Nhanh chóng chuyển chủ đề, không làm cho anh vui mừng, lập tức mang cô đi “tham quan”.
"Ôi chao! Em nói to như vậy, cả tòa nhà đều sẽ nghe được đấy.” Hắn trêu cô nói.
"Vậy sao?" Diêu Thì Đông có chút ngượng ngùng nói."Còn phiền anh đến tìm em, thật là ngại quá.”
Dứt lời, cô đột nhiên nhớ đến vừa mới lúc nãy cô còn bổ nhào vào ngực anh khóc lớn…… Nghĩ tới đây cô đột nhiên đỏ mặt, may mắn nơi này rất tối, anh không thể nhìn thấy được……
"Tới rồi." Đường Ẩn Khiêm dừng trước một cánh cửa cổ xưa.
"Học trưởng, nơi này tại sao lại không có bảng ghi rõ khó gì? Như vậy sẽ luôn luôn có người đi nhầm chỗ!” Nếu có bảng tên, vừa rồi cô cũng không vào nhầm chỗ cấm như thế.
"Trừ các đoàn viên làm ở đây, người bình thường sẽ không đến chỗ này, mà đoàn viên chẳng nhẽ lại đi nhầm chỗ hay sao?” Đường Ẩn Khiêm lần nưa khẽ mỉm cười với cô, thiếu chút nữa làm cho cô choáng váng mặt mày.
"Học trưởng nói rất đúng." Diêu Thì Đông ánh mắt ngưỡng mộ thêm mấy phần.
"Vậy chúng ta vào thôi!" Ở kéo cửa ra cái kia một nháy mắt, hắn quay đầu hướng nàng nói: "Đúng rồi, để tỏ lòng của chúng ta hoan nghênh, chúng ta chuẩn bị một kinh hỉ muốn tặng cho nàng."
"Vui mừng? !" Nhất thời những đóa hoa ảo mộng trong lòng Diêu Thì Đông Mộng nở rộ ra. Được nên thân thiết với học trưởng, hoàng tử rất đẹp trai đó!
Ôm hy vọng lại sợ tâm tình bị tổn thương, cô theo Đường Ẩn Khiêm đi vào phòng làm việc tối đen.
Vui mừng đâu? Chủ yếu không có gì cả!
"Học trưởng?" cô nghi ngờ quay đầu muốn hỏi, lại phát hiện không thấy bóng dáng Đường Ẩn Khiêm. “Học trưởng, anh ở đâu? Đừng làm em sợ!”
Cô kêu nửa ngày, không thấy có người đáp lại. Đột nhiên, trong bóng tối xuất hiện một bóng trắng, sau đó…….. Một con ma đặc biệt to lớn kèm theo tiếng kêu thê lương hướng đến chỗ của cô.
"A ── a ── a ──" Diêu Thì Đông bị dọa đến thét chói tai, kêu thảm thiết đến khàn cả giọng, sau đó…… Ngất đi.
Phim vẫn còn đang chiếu, nhưng người xem duy nhất lại ngất đi.
Sau một lúc, từ sau màn vải lộ ra hai cái đầu.
"A! Như vậy liền ngất rồi?" .Giọng điệu có chút thương tiếc.
"Học trưởng, chúng ta làm như vậy là quá kích thích cô ấy rồi!". Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói không có một chút đồng tình.
"Cô ấy nên kêu lên chứ, đợi lát nữa hy vọng sẽ đứng lên mắng chửi người.........". Thanh âm Đường Ẩn Khiêm nghe qua dường như rất bối rối. Nhưng khóe miệng gần như chạm đến mang tai."Haiz! Mình rõ ràng là đã cảnh báo trước cho cô ấy rồi!".
Sau màn vải, lần lượt xuất hiện hai nam sinh, hai mặt nhìn nhau.Vậy theo lời học trưởng thì " Kinh ngạc" chính là " Cảnh báo" à?........Chắc là không có ai hiểu lầm chứ!
"Tóm lại, mọi người cho người mới một tràng vỗ tay đi! Nghi thức nhập hội xem như hoàn thành". Đường Ẩn Khiêm dẫn đầu vỗ tay. Sau đó, tốp năm tốp ba mới vỗ tay theo.
" Học trưởng! Làm thế nào với cô ấy bây giờ?". Bao năm qua, đây là lần đầu tiên có người bị dọa đến ngất đi. Trước kia cùng lắm là bị dọa đến tè ra quần mà thôi.
Đường Ẩn Khiêm không nói hai lời, ung dung vác Diêu Thì Đông nằm mê man trên sàn nhà vác lên vai, tâm tình vui sướng huýt sáo đi ra ngoài.
" Học.....học trưởng. Người ta dù sao cũng là nữ sinh. Anh nên bế đi.........". Anh vác lên như vậy, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại có thể vì chảy máu não mà trúng gió không?
" Oh!". Đường Ẩn Khiêm liền nghe theo, đem tiểu học muội giống túi đá chườm từ trên vai đến trước ngực ôm lấy dễ dàng. Tiếp tục ngân nga bài hát đi về phía trước.
Những người có mặt tại đó cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh vì tương lai của Diêu Thì Đông. Từ đầu, bọn họ cho là học trưởng cảm thấy cô ấy rất nhát gan, không dễ đùa giỡn mà tâm tình kém. Không ngờ tâm tình anh ấy lại rất tốt. Xem ra, anh ấy thật sự có hứng thú với tiểu học muội rồi!
Bọn họ đều biết, học trưởng càng có hứng thú đối với một người thì càng lấy việc chọc ghẹo đối phương làm thú vui. Mà phản ứng của đối phương càng lớn, tâm tình của anh ấy lại càng tốt. Chỉ là tính đến trước mắt thì....Hôm nay là ngày anh ấy có tâm tình tốt nhất đấy!
Đường Ẩn Khiêm bình tĩnh ôm Diêu Thì Đông đi xuống. Nghe thấy thanh âm thùng thùng từ bậc thang thì đã có chuẩn bị tâm lý gặp kẻ có vẻ mặt lạnh băng như người chết kia.
" Ha ha! Thật có lỗi, thật có lỗi! Quản giáo không tốt, quản giáo không tốt". Đường Ẩn Khiêm cười ha ha nói.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn người trước mắt. Rõ ràng cái gã này dọa người sợ đến thê thảm như vậy còn có mặt mũi cười. Hại bản thân tốn không ít thời gian siêu độ các linh hồn bị kinh sợ và quấy nhiễu kia.
"Hi, giúp tôi nói với xin lỗi với mọi người đi!"
Anh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tiếp theo không tiếng động biến mất ở phía sau cửa.
Đường Ẩn Khiêm tùy tiện vứt đi tiểu học muội trong lòng xuống một lát để cho cánh tay nghỉ ngơi. Sau đó đắc ý ôm Diêu Thì Đông đi tới bãi đỗ xe.
A! Thật là mong chờ ngày mai đến!
"Tỉnh rồi?"
Diêu Thì Đông hé mắt ra thì thấy chị gái dịu dàng xinh đẹp.Trí nhớ lần nữa xuất hiện những cảnh kinh khủng trước khi ngất đi, làm cho cô uất ức ôm chị mình kêu to."Chị...... Thật là khủng khiếp! Thật là đáng sợ!........". Cả người cô run giống như lá mùa thu rơi, vừa khóc sụt sùi ,vừa tố cáo.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Diêu Manh Thu vỗ vỗ lưng em gái hỏi.
"Chị ! Em nhìn thấy quỷ! Nó làm em sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập".
Qủy? Diêu Manh Thu cười yếu ớt nói "Chắc là em nhìn lầm thôi. Trên đời này làm gì có quỷ!". Cô em gái này thật là nhát gan, chỉ cần có một chút không bình thường liền nghi thần nghi quỷ.
"Không phải đâu! Em rõ ràng là có nhìn thấy.......". Còn chưa nói xong đã bị một bàn tay nho nhỏ cắt đứt.
"Dì, dì!". Ôn Kế Nghiêu 5 tuổi giật nhẹ góc áo của cô, ý đồ khiến cho cô chú ý đến mình.
Diêu Thì Đông ngừng khóc sụt sùi. "Ơ! Tiểu Nghiêu tới rồi sao?Vậy anh rễ em không tới sao?".Anh ấy để chị và cháu mình ở đây, nhất định là đi công tác, không có ở nhà.
" Anh rễ em đi công tác ở Hàn Quốc". Diêu Manh Thu giải thích.
Ôn Kế Nghiêu lại kéo kéo góc áo của cô."Dì, ngay cả dì cũng không nghe con nói chuyện". Bé trai có chút tức giận oán trách.
"Được, được, dì nghe là được". Diêu Thì Đông hít hít cái mũi, cố gắng thu hồi ba hồn bảy vía bị dọa chạy. Lấy lại tinh thần đối mặt với bé, đưa tay véo khuôn mặt tròn tròn non nớt.
"Ba con nói, trên thế giới không có quỷ. Ba còn nói đó chẳng qua là do con người tự tưởng tượng ra mà thôi!". Tiểu quỷ Ôn Kế Nghiêu bắt chước giọng điệu của ba mình nói.
"Ai nói, chính mắt dì nhìn thấy!". Giọng nói càng thêm cường điệu. "Chị, em thật sự gặp quỷ!" . Bản thân là nạn nhân, hơn nữa cô tuyệt đối tin vào hai mắt của mình.
"Được, chị biết". Diêu Manh Thu trước trấn an em gái, sau quay đầu nói với con trai mình:" Tiểu Nghiêu, con ra ngoài chơi cùng với em trai đi!"
"A!" Ôn Kế Nghiêu không tình nguyện muốn lên tiếng, chu miệng lên nghe lời rầu rĩ đi ra ngoài.
Không có con trai xen vào, Diêu Manh Thu cuối cùng có thể nghe em gái giải thích. "Em là vì gặp quỷ nên mới ngất đi sao?"
"Chị, chị không biết đâu. Con quỷ kia thật to lớn, nó còn đưa cái miệng to đầy máu của nó về phía em, thiếu chút nữa là ăn thịt em đó!"
Diêu Thì Đông khoa trương giang hai tay, dùng hành động để chứng minh con quỷ kia có bao nhiêu khủng bố.
Diêu Manh Thu nhìn biểu tình sinh động của em gái nhà mình, chỉ cảm thấy buồn cười."Chắc là do em nhìn lầm rồi?"
"Em thề là em thực sự không có nhìn lầm! Em nói cho chị nghe, nơi đó rất quỷ dị, em vừa tới gần, còn cảm giác được có một trận gió lạnh thổi qua!" . Diêu Thì Đông đè thấp tiếng nói, khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Rất con quỷ sẽ theo mình về nhà.
Lẽ ra cô nên sớm phát hiện, trước khi gặp con quỷ kia cô còn nhìn thấy những người rất quái dị kia. Có khi tất cả bọn họ đều là quỷ!!!
"Phải rồi! Là ai đưa em về?". Đầu óc chậm chạp của cô lúc này mới nhớ ra vấn đề này. Rốt cuộc là ai đưa mình về nhà? Không lẽ là quỷ?!!!
"Uhm......" Diêu Manh Thu nghiêng đâu nghĩ ngợi một chút." Là một nam sinh có dáng người cao ráo, đẹp trai.Cậu ấy còn rất lễ phép. Là bạn học của em sao?"
"A! Nhất định là học trưởng!". Hai mắt Diêu Thì Đông nhất thời tràn ngập tình yêu. Lôi kéo chị mình hỏi liên tục:" Anh ấy rất đẹp trai đúng không? Chị có cảm thấy là anh ấy rất giống Legolas? ".
"Là hoàng tử tinh linh trong Ma giới sao? Uhm......Nhìn rất giống".Trong đầu Diêu Manh Thu hiện lên gương mặt đẹp trai của nam sinh kia. Biết chắc em mình nhất định là đã thích cậu ta.
"Rất giống đúng không? Hơn nữa anh ấy còn cứu em. Anh ấy nhất định là hoàng tử của em". Ánh mắt Diêu Thì Đông sáng lên tươi cười ngọt ngào. Hoàn toàn ném chuyện gặp quỷ ra sau đầu.
Diêu Manh Thu buồn cười vỗ nhẹ đầu em gái: "Ngày mai đi học, nhớ phải nói lời cảm ơn với học trưởng nha!"
"Em biết rồi!". Diêu Thì Đông thẹn thùng nói. Đây là việc nhất định phải làm.Vừa nghĩ tới hình ảnh học trưởng ôm mình trở về, tim giống như có chú nai con đang chạy loạn, đập không ngừng. A........Thật là xấu hổ!
Tối đó khi ngủ, Diêu Thì Đông chìm đắm trong giấc mơ đẹp được Đường Ẩn Khiêm cứu.
Sáng hôm sau, Diêu Thì Đông tới trường học. Sau đó nhanh chóng đi tìm Dương Khải Ca kể hết mọi chuyện khủng bố đã xảy ra vào ngày hôm qua.
"Khải Ca, bạn biết không? Ngày hôm qua, khi mình đi tìm học trưởng không ngờ lại nhìn thấy quỷ! Đây là lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy quỷ đó ! Nói cho bạn nghe, con quỷ đó thật sự rất đáng sợ, mình bị nó dọa đến ngất đi". Diêu Thì Đông áp chế cảm giác sợ hãi, kể cho bạn mình nghe mọi chuyện đáng sợ mà cô đã trải qua vào ngày hôm qua.
"Vậy hôm nay bạn vẫn muốn đi qua đó sao?". Dương Khải Ca nhàm chán ngáp một cái, tuyệt đối không cảm thấy có gì đáng sợ.
"Hả?". Cái miệng nhỏ của Diêu Thì Đông há to , ngu ngơ một hồi.
"Nếu bạn đã là thành viên của Đoàn điện ảnh, chẳng phải sẽ thường xuyên đi chỗ đó sao?". Dương Khải Ca có ý xấu chỉ ra vấn đề cho tới bây giờ Diêu Thì Đông cũng không nghĩ tới.
"Cái gì? Mình không muốn!!!". Đầu nhỏ của Diêu Thì Đông dùng sức lắc trái phải. Cô cũng không có bị điên, đã biết rõ trong núi có quỷ mà còn đâm đầu vào chứ!
"Bạn không muốn đi cũng phải đi, ngay cả giấy xin vào Đoàn cũng đã làm xong". Lại ngáp một cái, nói với Diêu Thì Đông rất ngây thơ kia.
"Vậy..... Vậy phải làm thế nào?". Diêu Thì Đông sợ hãi hèn nhát hỏi. Oa!... Mình không muốn gặp quỷ nữa đâu!?
"Uhm...........Vậy thì bạn rút lui khỏi Đoàn đi!"
"Rút lui khỏi Đoàn!?" Diêu Thì Đông lớn tiếng nói. Cô chưa từng nghĩ đến việc rút lui khỏi Đoàn nha! Cô còn muốn nhìn......học trưởng anh tuấn. Nhưng là........
"Không thì.....Chẳng lẽ bạn có biện pháp tốt hơn?". Dương Khải Ca tức giận ném cho cô một cái liếc mắt.
"Không có......Vậy.........." Được rồi! Trước mắt dường như chỉ có thể như vậy thôi. "Nhưng mà, mình không muốn đi một mình, bạn đi với mình có được không?". Diêu Thì Đông đáng thương mím cái miệng nhỏ nhắn. Cô không dám một mình bước vào "Lâu đài quỷ" đáng sợ đó đâu.
Dương Khải Ca không đành lòng nhìn cô khổ sở như vậy nhanh chóng đáp ứng sẽ đi với cô rút lui khỏi Đoàn trường.
Diêu Thì Đông hai tay nâng mặt, cô cảm động bởi vì dũng khí của bạn mình mà rưng rưng nước mắt.
Không ngờ, buổi trưa trong lúc hai người đi mua đồ ăn trưa thì gặp được Đường Ẩn Khiêm.
"Học trưởng!" Diêu Thì Đông cười đến ngọt ngào." Ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn anh!".
Đường Ẩn Khiêm hơi sửng sốt, anh nghĩ rằng trải qua sự việc của ngày hôm qua. Cho dù cô không tức giận đến quay đầu bỏ đi, cũng không có khả năng sẽ thân thiết với anh như vậy. Còn nói cảm ơn anh, cô bị dọa đến ngốc rồi sao?
"Ngày hôm qua, em thật may mắn được anh cứu mạng. Nếu không em đã không có thể đứng ở chỗ này. Thật ngại quá, còn làm phiền anh phải đưa em về nhà". Diêu Thì Đông cúi người, chân thành nói lời cảm ơn.
Đường Ẩn Khiêm cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra là cô tưởng anh đã cứu cô........Nháy mắt, một ý cười nhắm thẳng lồng ngực xông lên, hại anh mất nhiều hơi sức mới kìm lại được.
Tuy rằng kìm nén có chút cực khổ khiến cho sắc mặt anh có chút quái dị. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười với cô, lịch sự nói: "Không cần khách sáo, cũng không phải chuyện khó khăn gì!".
Diêu Thì Đông nhất thời bị anh mê hoặc bằng phong thái lịch lãm, hoàn toàn không có phát hiện ra anh có cử chỉ khác thường. Nhưng Dương Khải Ca bị gạt ở một bên liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Đường Ẩn Khiêm có phản ứng không bình thường. Nhanh chóng vỗ vai Diêu Thì Đông, nhỏ giọng nhắc nhở: " Bạn không phải muốn rút lui khỏi Đoàn trường sao? Bây giờ nói với anh ấy đi!".
Lúc này Diêu Thì Đông mới lấy lại tinh thần, gương mặt khổ sở nhìn Dương Khải Ca nhìn một cái. Muốn cô trực tiếp nói lời từ chối với học trưởng. Qủa là một vấn đề khó khăn a......
Nhưng mà, dưới sự thúc dục của Dương Khải Ca, cô chuyển sang nhìn Đường Ẩn Khiêm, khó khăn mở miệng:" Học.... học trưởng. Em có chuyện muốn nói với anh........."
"Em có chuyện gì muốn nói. Chiều nay em đến văn phòng Đoàn rồi nói có được không? Bây giờ anh có chút việc bận rồi!". Anh qua loa cắt đứt lời của cô. Nghẹn cười không tốt cho thân thể. Nếu cứ tiếp tục nghẹn cười nữa thì sẽ nghẹn đến nội thương mất.
"Anh đang bận sao?.....Vậy....... Được rồi! Học trưởng, anh đi nhanh đi!". Diêu Thì Đông nói.
"Vậy anh đi trước đây!". Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng gật đầu chào hỏi, sốt ruột rời đi nhanh chóng.
Chờ Đường Ẩn Khiêm biến mất ở phía sau cánh cửa. Diêu Thì Đông mới thu hồi ánh mắt, uất ức nói với Dương Khải Ca:" Khải Ca, mình cảm thấy rất khó đó! Mình sợ mình sẽ nói không nên lời........"
Chắc chắn là như vậy! Dương Khải Ca hiểu được Diêu Thì Đông đã bị cái học trưởng kia xoay quanh. Nhưng mà, cô có cảm giác vị học trưởng này có điểm là lạ?
"Không thành vấn đề! Buổi chiều mình sẽ nói giúp bạn". Đã giúp thì giúp luôn cho trót! Ai bảo cô ấy là bạn tốt của mình.
"Vậy làm phiền bạn nha!". Diêu Thì Đông có chút nhụt chí , bả vai rũ xuống, đáng thương nói: " Thật là đáng tiếc! Về sau sẽ không thường xuyên nhìn thấy anh ấy............"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa.
Mà sau khi hai người rời đi, tại một góc trường xa xôi liên tiếp truyền ra tiếng cười vang tận mây xanh, thật lâu.....thật lâu....