Chương 1: Kẻ thứ ba

Người phụ nữ trẻ ngồi đối diện với tôi, một bên mặt bị thâm tím, hai mắt sưng húp. Cô ta mặc chiếc áo cao cổ màu đen, có lẽ là muốn che đi những dấu vết bị bạo hành khác.

- Cô không muốn phân chia tài sản gì với chồng mà chỉ muốn nuôi con thôi? –Tôi hỏi lại một lần nữa.

- Vâng, tôi chỉ muốn giành quyền nuôi con mà thôi, tôi thật sự không cần tài sản gì của anh ta cả.

Tôi lật qua hai trang tài liệu, cảm thấy có hơi khó hiểu về việc cô ta không đòi phân chia tài sản.

- Phạm Linh, cô kết hôn với anh ta năm năm, sinh cho anh ta hai đứa con, anh ta không những bạo hành cô mà còn cặp kè với người phụ nữ khác. Cô định cho qua đơn giản như vậy?

Phạm Linh đột nhiên bật khóc, run giọng cầu khẩn tôi.

- Xin chị, tôi không cần gì khác, chỉ cần hai đứa con của tôi mà thôi. Chị chỉ cần giúp tôi giành quyền nuôi hai con là được, tôi sẽ trả phí đầy đủ cho chị.

Tôi chỉ muốn cô ta có được quyền lợi tốt nhất nhưng cô ta lại không cần. Điểm này rõ ràng không bình thường, trừ khi cô ta có quá nhiều tiền nên chẳng bận tâm tới tài sản chung giữa hai vợ chồng, hoặc là nhà chồng cô ta thuộc dạng ghê gớm, không dễ đụng vào.

Hôm nay không phải là ngày tốt cho lắm, từ chiều tới giờ Phạm Linh là khách hàng thứ hai muốn tôi giải quyết việc ly hôn. Thật lòng thì tôi thích lĩnh vực luật kinh tế hơn, nhưng hiện giờ tôi là luật sư mới, tuổi nghề và tuổi thực đều ít nhất văn phòng, đương nhiên những vụ lớn và phức tạp sẽ chưa đến lượt tôi, hầu hết tôi phải nhận những vụ dân sự kiểu này.

Sau khi Phạm Linh rời đi, tôi nhận được điện thoại hẹn gặp của một cô gái. Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại khiến người ta giống như đắm chìm trong gió xuân. Người có giọng nói như thế này nhất định cũng là một người đẹp.

May ‘s coffee.

Tôi uống một ngụm nước chanh, bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện. Cô ta còn khá trẻ, có lẽ chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Nói thật là tôi luôn có ấn tượng tốt đối với những người đẹp.

- Chị Diệp Thư, em biết chị và anh Nguyên Bảo sống với nhau không hạnh phúc. Em thật sự rất yêu anh ấy, nếu chị không còn tình cảm với anh ấy nữa thì em mong chị hãy đồng ý chia tay để giải thoát cho anh ấy!

Tôi biết là sẽ thế này mà. Một phụ nữ đẹp đột ngột đến tìm bạn thường có tám mươi phần trăm là liên quan đến người đàn ông bên cạnh bạn.

Thế đấy, một buổi chiều tồi tệ! Tôi có hai khách hàng muốn ly hôn, một cô gái tới nói rằng cô ta yêu chồng tôi và hy vọng chúng tôi ly dị.

Dạo trước tôi thi thoảng lại đọc tiểu thuyết ngôn tình, có rất nhiều truyện đều có chi tiết kẻ thứ ba đến tìm nữ chính đề nghị nữ chính và chồng chia tay. Lúc ấy tôi còn nghĩ đúng là vớ vẩn. Trên đời này làm sao lại có đứa tình nhân nào óc ngắn như thế, trừ khi cô ta ngứa da, muốn bị ăn vài cái tát.

Giờ thì cần quái gì phải đọc truyện để tìm kịch tính, cuộc sống thực đầy rẫy tình tiết bất ngờ.

Tôi đang suy nghĩ xem nên cư xử thế nào. Nếu tôi là dạng thánh mẫu trong tiểu thuyết thì chắc bây giờ sẽ chạy về nhà yếu đuối khóc lóc, cảm thấy mình thật sự là người có lỗi, v.v…cuối cùng là nhận phần thua thiệt và bỏ đi. Sau đó chồng tôi sẽ nháo nhác chạy đi tìm tôi, rồi lằng nhằng một thời gian, có thể là sau khi ra đi tôi mới biết mình có thai, con tôi sẽ vô cùng đáng yêu và mặc dù chưa bao biết mặt bố nhưng ngay lần đầu tiếp xúc với chồng tôi nó cũng có thể nhận ra anh ta là bố nó. Nói chung là tốn nhiều khăn giấy và nước mắt, kết thúc HE.

Tất nhiên, tôi không phải thánh mẫu, chồng tôi không phải nam chính ngôn tình, tôi dám chắc là hiện giờ mình không có thai và cho dù tôi có bỏ đi thì chồng tôi cũng không đuổi theo tìm tôi, cho nên cách giải quyết này bị loại.

Cách thứ hai, nữ chính mạnh mẽ và cá tính, hẳn là tôi sẽ giữ vẻ bình tĩnh, từ tốn nói chuyện với kẻ thứ ba, đại ý là tôi và chồng tôi tuy có mâu thuẫn nhưng tình cảm nhiều năm không thể nói bỏ là bỏ. Nếu như chúng tôi có chia tay nhau thì đó là ý muốn của hai bên chứ không phải do một con hồ ly tinh mặt dày như cô ta chỉ đạo.

Nhưng mà đáng tiếc, tôi cũng không phải dạng này, bởi vì nếu nói ra mấy lời trên thì chứng tỏ tấm lòng của tôi còn nhân hậu chán.

- Cô Kim Ngọc, cô nghĩ thế nào về mật gấu? –Tôi dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô ta.

Cô ta trợn mắt nhìn tôi, hình như vô cùng kinh ngạc. Sao thế nhỉ, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm tên cô ta à?

- Chị có ý gì?

Tôi có ý gì được chứ, chẳng qua là muốn khảo sát một chút tinh thần bảo vệ động vật hoang dã của cô ta thôi.

- Cô nghĩ thế nào về mật gấu? –Tôi thành thực hỏi lại một lần nữa.

- Nó… tốt cho sức khoẻ, dùng để xoa bóp, à…

- Thế thôi à, cô còn muốn phát biểu cảm tưởng gì nữa không?

Kim Ngọc bực bội trả lời tôi.

- Mật gấu liên quan gì ở đây chứ, nếu chị muốn thì google sẽ ra cả đống tác dụng.

Điểm trừ to đùng.

Thật ra thì tôi đang phân vân có nên nói cho cô ta sự thật về anh chồng đẹp trai đáng mến của tôi hay không.

Tôi không ủng hộ lắm việc nuôi nhốt gấu để lấy mật, đó rõ ràng là một hành động tàn bạo. Nếu cô ta có cùng suy nghĩ với tôi thì tôi chí ít sẽ khuyên cô ta một câu chân tình kiểu như “ Người đẹp, chồng tôi là Gay, có lẽ cô nên tìm một người đàn ông khác thì hơn. Tất nhiên nếu cô không ngại thì xin mời, cứ tự nhiên nhé, tôi không để bụng đâu.”

Nhưng mà cô ta không có ý thức bảo vệ thiên nhiên chút nào. Tôi cũng chẳng thích cô ta, cho nên càng không cần phải làm người tốt.

- Đúng là quan hệ giữa tôi và chồng tôi không tốt, tình cảm cũng nhạt nhẽo từ lâu rồi. Nếu cô thật sự yêu anh ấy thì cứ tấn công, chỉ cần anh ấy đề nghị ly hôn tôi sẽ đồng ý ngay.

Thái độ của tôi vô cùng hoà nhã, hoà nhã tới mức giống như thứ tôi nhường cho cô ta là cái áo giảm giá chỉ đáng năm mươi nghìn mua ở siêu thị. Kim Ngọc dường như chưa thể ứng biến với kiểu chuyển chủ đề của tôi nên vẫn ngây ra.

- Chị nói thật? –Cô ta nghi hoặc nhìn tôi.

- Thật hơn cả vàng.

Tôi lấy ví ra thanh toán tiền cốc nước chanh của mình. Kim Ngọc lập tức ngăn tôi lại.

- Chị Diệp Thư, chị cứ để em trả cho, hôm nay là em mời chị. –Cô ta hơi cúi xuống, có vẻ ngượng ngùng. –Em xin lỗi nếu vừa rồi em có nói gì không phải, em thật sự rất cảm ơn chị, không ngờ chị lại là người rộng lượng như vậy.

Quả nhiên là người trẻ tuổi còn ngây thơ, có lẽ cô ta không nghĩ đến vàng trên thị trường cũng đầy hàng giả.

Cứ tưởng tượng đến cảnh cô ta trăm phương ngàn kế theo đuổi chồng tôi, mất công mất sức, tổn hao tinh thần… sau đó phát hiện ra anh ta là Gay, không biết lúc đấy cô ta còn cảm ơn tôi không?

Tôi cười hiền lành, chào tạm biệt cô ta rồi quyết định về nhà luôn. Dù sao thì cũng đã đến giờ tan làm.

Kim Ngọc, cô không nên trách tôi, tôi cũng muốn tốt cho cô thôi. Ít nhất thì sau này cô cũng có một bài học quý báu, đấy là trước khi cướp chồng người khác, cô nên kiểm tra xem anh ta có phải trai “thẳng” hay không.