Chương 1: Thương tiếc


Đào An Chi không biết người khác bắt đầu từ mấy tuổi thì hình thành trí nhớ. Còn nàng từ rất sớm đã hình thành trí nhớ.
Ví dụ như nàng chưa bao giờ gặp qua cha mẹ của nàng. Nàng chỉ có ông ngoại.
Ví dụ như nàng có một ông ngoại tốt nhất lợi hại nhất trên đời. Cái gì ông ngoại cũng biết, dạy nàng viết chữ, dạy nàng khẩu quyết của phép nhân, còn có học thuộc thơ cổ.
Ông ngoại là một giáo viên dạy hóa học đã về hưu, là một người hiền hòa. Ở trong thị trấn nhỏ sống một cuộc đời đơn giản bình thản, nhưng nàng rất hạnh phúc. Lúc thời tiết tốt, ông ngoại sẽ dùng xe đạp chở nàng cùng đi câu cá. Nàng ngồi ở yên sau xe đạp, đung đưa hai chân đếm mây trắng trên trời.
Người trong thôn ít, hầu như mọi người đều có một chút quan hệ thân thích sâu xa nào đó. Trong trí nhớ của Đào An Chi ông ngoại hầu như chưa từng nổi giận, trên khuôn mặt luôn mang nụ cười tủm tỉm, nhân duyên rất tốt, đi ra ngoài một vòng, từ rất xa đã có người chào hỏi "Đào lão sư", dù cho mua thức ăn, cũng sẽ được nhiều hơn người khác chút ít hành lá tỏi gừng.
Thứ bảy sẽ có học trò của ông ngoại đến nhà học thêm, có khi ông ngoại còn nấu đồ ăn để học trò ở lại dùng cơm, tài nghệ nấu nướng của ông ngoại là hạng nhất, rất nhiều học trò thậm chí còn xin người lớn trong nhà đóng thêm tiền học để được ăn cơm ông ngoại nấu.
Ông ngoại tốt như vậy, không có gì mà ông ngoại không làm được.
Đào An Chi còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó, là ngày đầu tiên nàng vào nhà trẻ. Nàng mặc cái váy ông ngoại mới mua cho nàng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cháo, trên chiếc ghế bên cạnh là cái cặp mới tinh của nàng. Màu hồng, là hình con thỏ, còn có hai cái lỗ tai thật dài rủ xuống, là ông ngoại nhờ người mua về từ trên thị trấn.
Nàng rất thích, thiếu chút nữa còn đeo đi ngủ.
Ăn được nửa chén cháo, ông ngoại cười nói: "Đúng rồi, quên lấy trứng gà đỏ cho Đào Đào của chúng ta rồi."
Theo phong tục ở nông thôn, ngày đầu tiên con nít đi học, phụ huynh sẽ chuẩn bị hai cái trứng gà đỏ, đem theo đến trường học ăn.
Đào An Chi thật không nghĩ đến, đây là câu nói sau cùng mà ông ngoại nói với nàng.
Đào An Chi đợi một lúc không có thấy ông ngoại đi ra. Trong nhà bếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, giống như có một vật nặng rơi xuống. Nàng gọi ông ngoại một tiếng, không có tiếng trả lời, nàng trượt xuống ghế, nhanh chóng chạy vào trong bếp.
Tới cửa nàng liền dừng lại, một quả trứng gà đỏ tươi lăn đến bên chân của nàng, nàng lo ngại nghi hoặc mà nhìn sang, trong tay ông ngoại cầm một quả trứng gà khác, sắc mặt của ông ngoại đã biến thành màu tái xanh.
Ngày đó Đào An Chi không có đến nhà trẻ.
Chuyện tiếp theo nàng hoàn toàn mơ hồ, có người tới thay cho nàng bộ đồ tang màu trắng. Người lớn trong thôn đến giúp một tay, tạo thành một linh đường tạm thời trong nhà.
Nàng ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trong linh trường, bên tai tràn ngập các loại thanh âm, tiếng khóc, tiếng ai oán, còn có tiếng mọi người thảo luận chuyện hạ táng, hoả táng các loại.
Còn có những người mà nàng hay gọi là cô dì đứng cách đó không xa đang bàn tán mấy câu nói:
"Nghe nói là nhồi máu cơ tim, đi rất nhanh, lúc con trai của lão Dương đến nhà đưa than, thi thể cũng đã lạnh rồi....."
"Đào lão sư đáng thương, thông báo cho con gái của ông ấy chưa? Nghe nói là ở Bội thành?"
"Con gái của Đào lão sư? Rất nhiều năm không có gặp rồi, aizz, cũng là không hiểu chuyện, lúc còn trẻ sinh con xong liền giao cho Đào lão sư, đứa bé gần sáu tuổi rồi, cũng không thấy nàng trở về nhìn một cái...."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ba của đứa nhỏ đâu? Sao lại mang họ Đào của Đào lão sư?"
"Nói nhỏ một chút, đứa bé vẫn còn ở đây a..."
Thanh âm vốn càng lúc càng lớn kia liền tận lực đè thấp xuống, nghe ra thì thì thầm thầm. Giống như một khu rừng được bao trùm bởi một tầng lá dầy vào mùa đông, không biết có con quái vật nào rình rập ở bên dưới.
Có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà cắn người một cái.
"Chưa kết hôn đã sinh con" "Đối phương là người có tiền, không thừa nhận...Nên mới vào hộ khẩu Đào gia."
Tuy Đào An Chi mới gần sáu tuổi, ông ngoại đã dạy nàng nhận ra rất nhiều chữ, vì vậy nghe qua hiểu rất nhiều.
Nàng không nói tiếng nào.
Ông ngoại nằm ở trong cái "Hộp gỗ" kia, thay một bộ đồ khác của ông ngoại. Nàng từng nhìn thấy, là bộ đồ ông ngoại không thường mặc, được ủi cho thẳng tắp. Lúc còn sống ông ngoại rất hay cười, bây giờ trên gương mặt mang một lớp bụi gỗ, bên môi tựa hồ là nhếch lên.
Như vậy thì "Ra đi bình thản một chút", những người kia nói như vậy.
Mà những người này vẫn còn ở bên cạnh không phản ứng không nói gì.
Lúc trước ông ngoại từng nói: Lúc người lớn nói chuyện con nít không thể xen vào.
Cho nên nàng không có xen vào.
Nhưng mà bây giờ ông ngoại cũng không thể đứng dậy ngăn cản bọn họ.
Đào An Chi chậm rãi gục đầu xuống.
Nàng cứ như vậy vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên đó, áo tang trắng bệch, thân thể nho nhỏ, giống như một pho tượng nhỏ cứng ngắc. Chung quanh người lớn đi tới đi lui, xử lý chuyện liên quan đến tang lễ. Có trưởng bối chú ý tới nàng, đưa cho nàng thức ăn. Đến buổi tối, nàng muốn ở lại canh đêm, bất đắc dĩ nhân tiểu ngôn khinh*, được đưa đến nhà của một trưởng bối trong thôn để qua đêm.
(*Lời nói của trẻ con không có trọng lượng)
Sáng sớm hôm sau Đào An Chi đi tới linh đường, dựa theo chỉ dẫn của người lớn mà dâng hương, quỳ lạy, đốt vàng mã.
Lúc này mặc dù đã là đầu thu, nhưng mà thời tiết vẫn còn nóng độc, di thể không thể để lâu, nhất định phải đưa đi an tang, hoả táng, sau đó hũ tro cốt mới có thể đưa vào từ đường trong thôn.
Ông ngoại Đào An Chi mất vợ sớm, dưới gối chỉ có một người con gái, một cháu gái. Lúc qua đời còn chưa tới 60 tuổi, không coi là hỉ tang, chỉ có thể làm mọi thứ giản lược.
Nhưng mà dù có giản lược đến thế nào đi nữa, cũng nhất định phải có hiếu tử hiếu nữ đốt giấy để tang, lão nhân làm chủ sự mang theo một chút tức giận hỏi: "Như vầy là sao đây? Con gái Đào gia đến bây giờ còn chưa tới? Rất bất hiếu! Lúc cha mẹ còn sống, không thăm hỏi! Bây giờ cha mẹ không còn, người đâu rồi?"
Lão nhân gia 75 tuổi, lúc tuổi còn trẻ từng đánh quỷ*, từng làm bí thư chi bộ mấy khóa ở thôn, làm buôn bán trên biển, ở trong thôn có uy vọng rất cao, bọn người tiểu bối cũng gọi hắn là "Lão thúc công", lúc hắn nổi giận những người trẻ tuổi cũng không ai dám lên tiếng.
(鬼子 cách người Trung Quốc gọi người Nhật, hay chính xác là gọi lính Nhật, quân Phát xít Nhật)
Bây giờ mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một người đáng lẽ đã phải đến từ sớm.
Lão thúc công còn muốn nói tiếp vài câu, ánh mắt quét đến chỗ Đào An Chi đang quỳ, đứa bé kia có đôi mắt đen nhánh, còn có cái quan tài vẫn trù trừ chưa đậy nắp, đem mấy câu muốn nói liền nuốt xuống.
Môn đinh thưa thớt, không có thiện chung. (Con cháu ít, cuối đời không tốt)
Còn có chuyện gì làm cho người ta cảm thấy bi thương hơn chuyện này sao?
Lão thúc công nghĩ như vậy.
Đào An Chi vẫn không nói gì, quỳ ở trước quan tài, lần nữa biến mình thành một con tò te nhỏ cứng ngắc nặn bằng đất sét.
Nhưng vào lúc này, một nữ nhân từ ngoài cửa xông vào, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, quỳ xuống 'phịch' một tiếng, quỳ cách vài bước trước quan tài, thê thảm mà kêu một tiếng: "Ba..."
Sau khi dập đầu lạy ba cái, nàng vẫn cúi thấp đầu, hai vai run rẩy, nức nở không thôi.
Cần cổ của nàng thon dài mà trắng tuyết, bộ dạng buông thỏng run rẩy, hiện ra một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Hoàn cảnh xung quanh dường như ngay lập tức an tĩnh, trong linh đường chỉ còn lại tiếng khóc buồn bã trong vắt của nàng.
Đào An Chi không có chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn các bác các dì chung quanh nức nở đến an ủi nàng, nhìn vẻ mặt không đành lòng của đám đàn ông bên cạnh, ngay cả Lão thúc công cũng quay mặt đi.
Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía này, Đào An Chi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, khuôn mặt tiều tụy vừa xa lạ lại quen thuộc kia, tràn đầy nước mắt. Thân thể có hình dáng như con tò te nặn bằng đất sét của Đào An Chi dần dần buông lỏng, rầm một tiếng mà ngã xuống, lộ ra một thân hình nho nhỏ.
Động tác của nữ nhân rất nhanh mà lao về phía trước, ôm nàng vào lòng.
Trái tim non nớt của Đào An Chi đột nhiên run lên. Trong năm năm của cuộc đời nàng, rất ít khi cảm nhận được cái ôm ấp của người phụ nữ, cái ôm này dị thường mềm mại thơm mát, lại còn hơi hơi run rẩy.
Đào An Chi liên tưởng đến con gà mái mà ông ngoại nàng từng nuôi, trong ngày mưa cũng sẽ sốt ruột mà kêu lên lùa đàn con che chở dưới đôi cánh của mình.
Đào An Chi mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, thậm chí muốn mở miệng gọi ra một chữ kia. Nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn, có lẽ là một phút đồng hồ, có lẽ chỉ là vài giây?
Chỉ là chưa đợi nàng hảo hảo cảm thụ cái ôm ấp này một chút, nữ nhân liền bỏ đi.
Một chút dũng khí này của Đào An Chi lập tức tan thành mây khói.
Nàng kinh ngạc nhìn qua nữ nhân hướng về phía quan tài mà nỉ non, khóc thút thít, một bàn tay trắng muốt níu lấy ngực áo, dường như làm như vậy có thể giảm bớt được điều gì đó. An Chi nhìn nhìn, cũng cảm thấy trong ngực đau đến khó thở.
Con gái của Đào lão sư cuối cùng đã tới, Lão thúc công thở dài, phất tay để người ta chuẩn bị đóng quan tài.
Đào An Chi vẫn luôn không có rơi nước mắt bỗng nhiên từ cuống họng phát ra một tiếng gào thét sắc nhọn, nhào tới ôm lấy quan tài, chính là không cho người ta đóng lại.
Tình cảnh rất bi thương và hỗn loạn, Lão thúc công lần nữa thở dài thật sâu. Cô nhi quả phụ, đáng thương.
Đào An Chi gào khản cổ, ngày hôm đó nàng cũng không có khóc. Bọn họ đưa quan tài cũa ông ngoại lên xe, muốn đưa đến nhà tang lễ trên thị trấn hỏa táng, nữ nhân vẫn luôn khóc thút thít kia cũng đi theo.
Lông mày của Lão thúc công nhướng lên. Vốn là dựa theo phong tục trong thôn, nữ nhân không thể đi theo hoả táng, còn là nữ nhân chưa xuất giá. Nhưng cơ mặt hắn giật giật, vẫn là không nói gì.
Đào An Chi tất nhiên là không thể đi theo, xe chuyển động, làm bung lên đám bụi mịt mù.
Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn.
Năm đó Đào An Chi chưa đến sáu tuổi, nàng thậm chí cũng còn chưa vào nhà trẻ. Nàng còn chưa biết sinh ly, lại đã hiểu được tử biệt.