Chương 1: Tiến cung

Trong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ.

Ta đang ngồi trong xe ngựa.

Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường.

"Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ.

"Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh.

Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời.

"Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta.

Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay, chúng ta đều ngang hàng như nhau, tiến cung làm cung nữ.

Ta uống vài ngụm nước lạnh, khẽ hỏi: "Chúng ta đến đâu rồi?"

A Uyển hơi lớn tuổi, cũng trầm tĩnh hơn một chút: "Trời sáng liền đến kinh thành."

Năm nay là Thành Hóa năm đầu, ta vào cung, từ một tiểu thư quan gia *****, biến thành một cung nữ.

Trong cung quy củ rất nhiều, nói bậy hay làm việc gì sai, kết quả chỉ có một, đó chính là cái chết.

Lão cung nữ chỉ vào một cái giếng nói với chúng ta, ở trong đó chứa không biết bao nhiêu thi thể, mà trong cung còn có vô số giếng như vậy, nếu như muốn sống, liền cúi đầu làm việc, cái gì cũng đừng nghe, cái gì cũng đừng nói.

Sắc mặt A Uyển lập tức trở nên trắng bệch, một thời gian dài sau đó, khi uống nước cũng còn sợ hãi .

Cùng đi với chúng ta là một nữ nhân có vẻ đẹp tuyệt mỹ, ta quên mất tên của nàng, nghe nói không lâu về sau nàng được hoàng thượng lâm hạnh, sau nữa, liền không có tin tức của nàng. Lão cung nữ nói với chúng ta, ở trong cung người không thể đắc tội nhất không phải là hoàng hậu, không phải là hoàng thượng, mà là Vạn quý phi. Mà biện pháp tốt nhất để tránh đắc tội với Vạn quý phi chính là, không nên nghĩ đến quyến rũ hoàng thượng.

Khi nói lời này nàng cố ý nghiêng mắt nhìn qua những cung nữ có tâm cơ, dáng vẻ thùy mị xuất chúng. Nàng tự nhiên không chú ý đến ta, bởi khi trưởng thành, vẻ đẹp của ta thật sự không đặc biệt đến mức khiến cho người khác động tâm.

Chẳng lẽ đối với cung nữ, hướng đi tốt nhất là từng bước tiến đến long sàn sao?