Chương 1

Editor: Tiểu Hắc

Ngày nhập học của đại học T, bên trong ký túc xá nam sinh, ba vị tân sinh viên đang quanh quẩn trong phòng hứng thú nhìn trộm vị bạn học thứ tư đang cùng phụ thân diễn trò từ biệt.

“Lúc ta không có ở đây ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình a!”

“Ân, ta đã biết.”

“Đồng hồ báo thức kêu thì phải dậy ngay, không được nằm cố!”

“A, vâng.”

“Mỗi ngày đều phải ăn cơm đúng giờ!”

“Hảo, ta sẽ chú ý.”

“Y phục nhớ kỹ phải giặt giũ hàng ngày!”

“Nga, nhớ kỹ.”

“Trước khi ngủ đừng quên đánh răng!”

“Ân, không được quên.”

“Đừng có nhân lúc ta không ở đây mà lén lút hút thuốc hoặc uống rượu!”

“Sẽ không, sẽ không.”

“Đừng có than vãn khóc lóc như vậy, bác sỹ đã nói ngươi phải kiêng bia rượu, ta tận tình khuyên bảo cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ba ba!”

“Bân Bân, đây là do ba ba luyến tiếc ngươi a, tuyệt không liên quan đến việc đó a!” Chu Bình khụt khịt nói, lưu luyến không muốn rời đứa con của hắn.

Chu Bân nhìn phụ thân của mình, bất đắc dĩ thở dài, dường như muốn an ủi, đành tiến lên ôm lấy vỗ về phụ thân của hắn một chút.

“Ba a, nếu nhớ ta thì có thể gọi điện thoại cho ta mà, một tháng sẽ qua rất nhanh, tập quân sự xong thì cứ cuối tuần là ta có thể về nhà mà, ngươi yên tâm.”

Chính là không yên lòng về lão ba ba, Chu Bân mới phải chọn trường đại học ở cùng thành phố như thế này.

“Ân, hảo. Bân Bân, ngươi cũng phải hảo hảo bảo trọng, lúc nào rảnh rỗi thì gọi điện cho ba ba, biết chưa?”

“Mau đi đi.” Chu Bân lướt mắt nhìn mấy người bạn cùng phòng đều đang trợn mắt nhìn mình, liền nói:

“Ba ba, không phải ngươi đã hẹn đi ăn với Vương thúc rồi sao?”

“Đúng!” Chu Bình nhìn vào đồng hồ đeo tay, “Ai nha, lại đến muộn! Xem ra lần này lại bị hắn xé xác mất thôi! Bân Bân à, ba ba đi trước, tái kiến a!”

“Ân, ba đi thong thả, cẩn thận một chút.” Nhìn phụ thân lúc này đã đi xa, Chu Bân dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền đi ra ngoài hành lang hô lớn:

“Đi ăn cũng đừng có lén uống rượu a! Chút nữa ta sẽ gọi điện nhờ Vương thúc giám sát ngươi a!”

“Đi, đi, đi!” Chu Bình nghe vậy thì nghệt mặt ra cười.

Chờ phụ thân đi rồi, Chu Bân quay đầu lại, thấy bạn cùng phòng của mình lúc này đều chăm chăm nhìn mình, đã muốn nhịn cười không nổi nữa, hắn có chút bất đắc dĩ nói với mọi người.

“Chào mọi người, ta là Chu Bân.”

“Nhĩ hảo! nhĩ hảo, ta là Lục Hạo! Oa, ngươi thật lợi hại, ngay cả lão ba ngươi cũng phải răm rắp nghe lời ngươi!”

Nam hài gọi là Lục Hạo này là một người cao lớn, khuôn mặt lại có một chút hung ác, bất quá hắn có vẻ là một người hào sảng.

“Đúng vậy, ngươi biết không, vừa rồi ngươi nói cũng y chang những điều mụ mụ ta dặn dò sáng nay! Một chữ cũng không sai a!” Một người khác có vẻ rất khả ái cũng nói với qua.

“Vậy có phải câu trả lời của ngươi cũng không thiếu một chữ như của ba ba hắn?” Người cao cao gầy gầy còn lại trong phòng cũng góp lời vào.

Nam hài khả ái bĩu môi nói: “Sao có thể như vậy! Ta nếu như cũng ừ hử như ba ba hắn thì làm sao mụ mụ ta có thể kết thúc bài giáo huấn đó được!”

Mọi người nhanh chóng nói chuyện làm quen với nhau, Chu Bân cũng đã biết hết tên của họ, nam hài khả ái kia tên là Hồng Bảo, nam hài cao gầy là Lý Quế Bình, Quế Bình cùng Chu Bân đều là dân địa phương, bất quá là một người ở phía Đông, một người ở phía Tây mà thôi, thật ra mà nói thì khoảng cách cũng khá xa. Sau đó tất cả mọi người cùng nhất trí cấp cho Hồng Bảo một cái biệt danh – Hồng Bao!

“Ai, các ngươi không thể sáng tạo hơn một chút được sao? Cái biệt danh Hồng Bao này đã theo ta mấy chục năm rồi, các ngươi còn tưởng rằng mình là người phát minh a!” Hồng Bảo khinh bỉ liếc mắt nhìn chúng ta.

Ba người chúng ta nhìn hắn cười, “Tuyệt, ngươi chính là rất phù hợp với nó a, người cũng như tên a!”

Hồng Bảo nhìn lại chính mình một chút, lập tức hối hận vì sao hôm nay mình lại mặc áo phông màu đỏ.

“Được rồi, các ngươi đã gọi đến thống khoái như vậy thì ta cũng phải tìm cho mọi người một cái biệt danh mới được. Ngươi a, gọi là Tiểu Quế Tử! Lục Hạo ngươi sẽ là Cao Đại Suy!”

“Vậy Chu Bân thì sao?”

Hồng Bảo suy nghĩ một chút, “Gọi hắn là đại mụ đi!”

“Các huynh đệ, chúng ta cùng lên thôi!” Lục Hạo hô lên một tiếng.

Ba, ba, ba, người nào đó kêu lên thảm thiết, trên đầu đã sớm nổi lên mấy “ngọn núi” a.

“Ta nghe nói, phòng của chúng ta vốn là có năm người ở a, người còn lại sao vẫn còn chưa tới nhỉ?” Lý Quế Bình nói.

“Các ngươi đoán xem kẻ đó sẽ thế nào a?” Hồng Bảo bừng bừng hăng hái nói.

“Đoán cái gì chứ, đằng nào mà chả nhìn thấy a!” Lục Hạo vỗ vỗ đùi nói, “Đói chết mất, chúng ta đi ăn cơm đi!”

“Hảo.”

Mọi người đều đói bụng, nhưng mà khi nhắc đến mới choáng váng nhớ ra, bọn họ đã quên mang cơm hộp theo a!

“Các ngươi thật là, cái đó mà cũng quên được sao?” Chu Bân kinh ngạc nhìn mấy người bạn cùng phòng, may mà hắn không có quên a.

“Bân Bân!” Lục Hạo mon men lại gần hắn.

“Bân ca!” Hồng Bảo cũng bắt đầu sán lại.

“Bân đại gia!” Lý Quế Bình cũng góp một chân.

“Bân gia gia!”

“Bân mụ mụ!”

“Mụ mụ cái đầu ngươi ấy!” Chu Bân đập một cái lên đầu Hồng Bảo, dĩ nhiên là hắn không dùng chút lực nào a.

“Lại đánh vào đầu người ta?” Hồng Bảo ra vẻ ủy khuất để tranh thủ xin xỏ một chút a.

“Ai bảo ngươi lớn lên khả ái, cái đầu lại vừa tầm tay của chúng ta như thế a.” Lục Hạo đi đến quàng tay qua vai của Hồng Bảo, ra vẻ rất là thoải mái.

“Ô ô Bân mụ mụ cứu ta a... Ai nha!”

Đây gọi là cái mồm hại chết cái thân mà.

Cơm nước xong, mọi người cùng đi dạo quanh vườn trường một vòng rồi mới quay trở về phòng. Mới bước vào ký túc xá, cả bốn người cùng sửng sốt.

“Oa... trong phòng có trộm a?”

Ba, lại một cái tát được tặng miễn phí.

“Ngươi có gặp qua cái phòng nào bị trộm là lại đầy đủ đồ đạc nội thất hơn lúc ban đầu không hả?”

“Nói mới để ý nha...”

“Là ai mà mang theo nhiều đồ như vậy a?”

Chu Bân nhìn một lượt khắp gian phòng, máy vi tính, máy giặt, điều hòa, chờ một chút, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng.

“Xem ra người mới này lai lịch không nhỏ đâu.” Lục Hạo nhìn những đồ vật vẫn còn đang được đóng gói cẩn thận này, cảm thán mà nói một câu.

“Thật tốt quá, nghe nói điều hòa của trường đã bị hạn chế sử dụng rồi, phòng của chúng ta có điều hòa không phải sẽ là mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát sao?”

“Hồng Bao, nếu như ngươi có thể tự chi trả tiền điện thì chúng ta sẽ để cho ngươi vĩnh viễn đông ấm hè mát!” Lý Quế Bình nói.

“Không được! Bân mụ mụ ngươi làm chủ cho ta!” Hồng Bảo nhất thời thuận miệng nói ra, nghĩ là muốn tìm một đồng minh, ai dè lại thấy Chu Bân hai mắt phát hỏa, thảm rồi, làm hắn tức giận rồi sao?

“Bân ca?”

Mọi người cũng phát hiện ra sự khác thường, liền nhìn theo ánh mắt của Chu Bân, thấy giường ngủ số bốn nguyên bản là thuộc về Chu Bân, hiện tại đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.

Trên giường đã trải đệm lò xo cao cấp màu lam rất chỉnh tề, ngay ngắn.

Mà tất cả những thứ nguyên bản thuộc về Chu Bân, đã bị đem sang giường số năm, không chị bị kẻ nào đó làm cho mọi thứ loạn thất bát tao, mà còn bị thả cả giầy trên giường, tuy rằng đôi giày đó nhìn qua không hề thấy bẩn chút nào.

“Được rồi, tốt nhất đừng để cho ta thấy hắn, đợi lát nữa liền chỉnh cho hắn một trận!” Lục Hạo vỗ vỗ vai Chu Bân, “Chúng ta mang mọi thứ về chỗ cũ đi.”

Vì vậy mọi người lại một lần nữa đem mọi thứ đổi lại, Chu Bân nghĩ thầm, xem ra người kia sẽ trở thành kẻ phá hoại sự yên ổn trong ký túc của lão tử a.

Đêm đó, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, chủ yếu là để chờ người mới đến kia về, trợ uy cho “Bân mụ mụ” của bọn chúng. Chu Bân đặc biệt chú ý đến cánh cửa ra vào, chờ cái tên kia xuất hiện.

Kết quả là, cho dù mọi người đều thức tới tận khuya, rốt cuộc không chịu nổi mà phải đi ngủ, cái người kia thủy chung vẫn không xuất hiện.