Chương 1



" Mày cút đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày...cút...."
" Mẹ ơi....đừng đánh con đau quá "
" Câm miệng...tao không phải mẹ mày..."
" Đau....mà...mẹ ơi...huhuhu...."
Bé gái co rúm người trong góc phòng chịu đựng từng cái đánh điên cuồng của người phụ nữ....
Đau lắm....tủi thân lắm....!nhưng bé không dám chạy....bé sợ bỏ mẹ lại một mình, mẹ sẽ đau lòng hơn......
.....Cảnh tượng bỗng thay đổi......
Vẫn là căn phòng tối tăm đó, người mẹ đã không còn mắng nhiếc đánh bé nữa, mẹ nằm trên giường lẵng lặng nhắm hai mắt và.....!không bao giờ tỉnh dậy nữa....
Mùi máu tanh tưởi khắp căn phòng, bé con chết lặng nhìn chằm chằm vào người mẹ, cổ họng ú ớ không phát ra tiếng muốn gọi " mẹ " nhưng không cách nào nói lên lời được....
Tống Ái Linh giật mình tỉnh giấc cổ họng vẫn ú ớ gọi từng tiếng....trái tim đập kịch liệt khiến cô thở không thông....
Mồ hôi đã thấm ướt áo, cô đưa tay xoa xoa mặt.....động tỉnh có chút lớn đánh thức cả Diệp Tâm cô bạn cùng phòng của cô....
" Ái Linh, cậu không sao chứ, gặp ác mộng ư...."
Diệp Tâm vẫn còn ngái ngủ hai mắt lờ đờ với tay mở đèn ngủ lên.

Ái Linh nghe thấy có chút ái ngại xua xua tay với cô ý bảo mình không sao.

" Cậu không sao thì tốt rồi....trời vẫn còn sớm cậu mau ngủ tiếp đi...."
Diệp Tâm nói rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

Ái Linh cười cười cũng nằm xuống, nhưng trải qua cơn ác mộng vừa rồi cô không thể nào ngủ tiếp được.
Lăn qua lăn lại nhìn đồng hồ cũng đã 6 giờ cô quyết định xuống giường, hôm nay có tiết lúc 8 giờ, dậy sớm ăn sáng rồi đi dạo một chút vậy....
_________________________
Không khí sớm mai vô cùng trong lành, cô hít một hơi thật sâu để tâm trạng thoải mái hơn.
Đã 12 năm nay cơn ác mộng cứ thế đeo bám mãi lấy cô, dẫu cho cô có cố gắng quên đi để tiếp tục cuộc sống này....thì nó vẫn là một phần kí ức trong cô.
Cụp mắt xuống giấu đi tâm sự trong lòng, vỗ vỗ hai má cố vẻ lên nụ cười trên môi.....Tống Ái Linh....cố lên.....
Cố gắng giữ vững tinh thần hết tiết học, chuông vừa reo hết giờ Ái Linh đơn giản thu thập lại giấy bút trên bàn rồi ra về.
Vừa ra khỏi cửa đã có hai bóng dáng vội vàng tách đám đông ra chạy về phía cô....là Diệp Tâm và Sở Triết Hạo....bạn thân từ cấp ba của cô....
" Ái Linh cậu ăn sáng chưa tớ mua bánh bao cho cậu này..."
Nụ cười rạng rỡ của thiếu niên như ánh mặt trời, cậu vội vã chạy đến không kịp lau mồ hôi trên trán đã vội vã đưa bánh bao cho cô.
Ái Linh định bụng từ chối nhưng nhìn cậu như thế cô không đành lòng chối bỏ ý tốt của cậu, cô cười vui vẻ nhận lấy dùng khẩu hình miệng nói....cảm ơn...
Sở Triết Hạo nhìn thấy nụ cười của cô thì không khỏi ngốc si cười theo....tay còn gãi gãi đầu vô cùng đáng yêu.
" Này, Triết Hạo cậu quá keo kiệt cậu chỉ mua cho mỗi mình Ái Linh....còn tôi nhờ cậu mua giúp mà cậu không nể mặt từ chối thẳng..."
Diệp Tâm trợn trừng mắt nhìn vào cái bánh bao trong tay Ái Linh, bất công lên án Sở Triết Hạo.
" Cậu có tay có chân thì tự đi mà mua..."
" Cái tên này..."
Thấy hai người bắt đầu đấu võ mồm Ái Linh cười cười lắc đầu sải chân bước đi trước.

Diệp Tâm thấy vậy không thèm để ý Sở Triết Hạo nữa chạy đến bên cạnh cô.
" Ái Linh, cậu có nghe thông báo gì hay chưa..".

truyện đam mỹ
Ái Linh mờ mịt khẽ lắc lắc đầu, chớp mắt nhìn Diệp Tâm.
" Ầy....!trường chúng ta tự dưng tổ chức khoá huấn luyện thể chất gì gì đó, nghe nói là tuần sau sẽ bắt đầu đấy....mà khoa chúng ta rất may mắn được đề tên lên giấy thông báo của trường "
Ái Linh chớp mắt suy nghĩ giây lát....!Huấn luyện thể chất sao????

" Huhu....tớ không chịu đâu...tớ chỉ có vài ngày là được ngủ nướng thôi...lại thêm khoá học nữa sao....!Đả đảo hiệu trưởng???"
Ái Linh cười cười lắc đầu nhìn Diệp Tâm....Sở Triết Hạo lại chen miệng vào...
" Chỉ có cậu là heo lười...."
" Cậu không mở miệng không ai bảo cậu câm"
Thấy hai người lại tiếp tục...Ái Linh quyết định không để tâm đến chính mình sải bước rời đi.....
________________________
Ở một khung cảnh khác.....
" Nhiệm vụ thất bại, đối tượng truy bắt chạy thoát, liên lụy đồng đội, chính mình ăn một dao của đối phương.....Từ Ngôn Mặc từ khi nào mà cậu lại càng ngày càng thụt lùi như vậy....????"
Người đàn ông trung niên đập bàn chỉ vào người chàng trai trước mặt mà mắng như tát nước.
Từ Ngôn Mặc dáng đứng nghiêm, khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như thể người bị mắng không phải là anh.
" Lần này cấp trên không nhượng bộ cho cậu, đình chức vô thời hạn về nhà đóng cửa suy ngẫm cho kĩ đi...."
" RÕ......"
Nghiêm....đưa tay chào....rồi anh lưu loát xoay người đi ra ngoài.....!Người đàn ông trung niên thấy thế tức giận tới mức gân xanh nổi lên kịch liệt....
" Từ Ngôn Mặc!!!!!"
" Ngài còn gì muốn dặn dò......"
" Tôi còn chưa nói xong cậu muốn đi đâu????"
Từ Ngôn Mặc im lặng cụp mắt một bộ dáng thấy chết không sờn.....!người đàn ông trung niên thấy thế liền thở dài.....
" Tôi biết lần này cậu lỗ mãng như thế cũng có lí do....nhưng là một người lãnh đão thì điều tiên quyết khi chấp hành nhiệm vụ là phải giữ được một cái đầu lạnh và thật bình tĩnh....."
Ông rất thưởng thức vị Trung Tá trẻ tuổi này, tuy tài lãnh binh rất giỏi nhưng tính cách còn quá nóng nảy....cần phải rèn giũa thêm....
Từ Ngôn Mặc thoáng im lặng, lần này anh được giao nhiệm vụ vây bắt một nhóm tội phạm buôn bán vũ khí quy mô lớn.


Anh thừa nhận lần này mình quá mức nóng vội và háo thắng, chính mình ăn một dao của đối phương còn liên lụy rất nhiều đồng đội, anh rất tự trách.....
Ngước mắt lên đầy nghiêm túc nhìn ngài Thượng Tá, anh nói.
" Vâng, tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân...."
" Haizzz....!tuổi trẻ.....!được rồi tuy cấp trên đình chức vô thời hạn nhưng tôi đã thay cậu nói vài lời.....cầm lấy cái này đi"
Từ Ngôn Mặc có chút kinh ngạc nhìn về phía ông.....này là Thượng Tá....????
" Đừng nhìn tôi, nhiệm vụ này cũng không to tát gì....!Trường Đại Học S, của tỉnh M đang mở một khoá huấn luyện thể chất cho sinh viên, cậu đến đó ba tháng coi như là rèn giũa tính tình của mình đi "
Từ Ngôn Mặc nhíu mày thật chặt ý chống đối hiện rõ mồn một trên mặt.
" Tôi không đi..."
" Cậu đừng không có biết điều, trường đại học S là một trong những trường đại học lớn nhất trong nước quy tụ tất cả các khoa, lần này cậu đi đến đó không được để lộ thân phận, còn nữa....!để cho cậu ở cùng một đám trẻ tuổi ngang ngạnh háo thắng như vậy thì cậu mới thấu rõ nổi khổ của mấy người già chúng tôi.....đi đi...."
Từ Ngôn Mặc bực tức hít một hơi thật sâu, giơ tay chào nghiêm.....
" RÕ....!nhưng trong quá trình huấn luyện có người chịu không nổi cường độ tôi đặt ra...thì tôi không chịu trách nhiệm...."
Không thèm nhìn về phía gương mặt tái mét vì tức giận của ngài Thượng Tá, Từ Ngôn Mặc lưu loát xoay người bỏ đi mà trong lòng vô cùng bực bội....
Nhưng anh không biết rằng chuyến đi lần này anh sẽ gặp lại một người...!khắc tinh của anh.....một khắc tinh ngọt ngào.....