Chương 1: Hồi ức

Bạch Đỗ trơ mắt nhìn thấy thi thể chính mình bị xe chở hàng nghiền thành thịt nát xương tan, máu từ xe ô tô rỉ ra, xung quanh tập trung nhiều máy quay phim, tham lam vội vàng giành giật tin tức của nhau, thi thể cậu chẳng có giá trị gì ngoài việc đưa tin tức.

Tuy rằng dáng chết khó coi, nhưng cậu mong cái chết của mình có thể truyền tin đi xa, nếu người kia nhìn thấy không biết có phản ứng gì, anh ấy còn quan tâm mình chứ

Linh hồn Bạch Độ phiêu du giữa không trung, không có đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường đến bắt cậu. Cậu thấy thi thể của mình bị dem đến đài hóa thân, biết thành một lo tro, chôn cất ở nấm mộ nhỏ.

Tầng lớp thượng lưu, trâm anh thế phiệt lũ lượt bái tế cho vong linh của cậu. Bạch Độ nhìn từng người từng người một, nhưng không thấy người kia đến.

Anh ấy thật sự không tha thứ cho mình…Dù mình chết anh ấy cũng không tha.

Dù chỉ là linh hồn nhưng Bạch Độ vẫn thấy lòng nhói đau, dù không dữ dội nhưng âm ỉ mãi không dứt.

Hồi tưởng một tháng trước, cậu và người yêu Cố Qua từ Singapore du lịch trở về thì xảy ra tranh cãi kịch liệt.

Cố Qua có một người anh, yêu thích đánh bạc, đem tài sản đánh bạc đến táng gia bại sản, đã thế còn đến gặp Bạch Độ xin tiền. Cố Qua không có bằng cấp, chỉ có học hết cấp ba, sau khi tốt nghiệp không tìm được công việc tốt, phải nhờ đến Bạch Độ giúp mở ra tiệm tạp hóa, mỗi tháng thu nhập không nhiều, ăn uống đi lại dư ra cũng không còn mấy. Thời điểm anh hai đến xin tiền, Cố Qua xoay ra không nổi hướng về phía Bạch Độ vay tiền, nói là vay tiền, dựa vào quan hệ tình nhân của hai người thì chẳng khác gì Bạch Độ cho không anh trai của anh số tiền lớn.

Bạch Độ giàu nứt đố đổ cách, căn bản cũng chả thấy gì, chỉ cần Cố Qua tận tâm hầu hạ, chút tiền cũng cũng không để ý, cũng không định đòi, một tháng trước, anh phát hiện công ty xuất hiện vấn đề tài chính nghiêm trọng. Anh trai Cố Qua đánh chết không chừa chạy qua Ma Cao đi đánh bạc, thua mất một số tiền lớn. Thời điểm Cố Qua chạy đến tìm cậu, cậu lập tức thằng thắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Cố Qua.

« Cổ Qua, công ty em xảy ra vấn đề, không giải quyết được chuyện kia đâu, anh suy nghĩ thêm những biện pháp khác đi, chớ quấy rầy công tác của em. Được không ? »

Khi đó Cố Qua đứng ở phòng làm việc của cậu chờ, mặc chiếc áo sơ mi rẻ mua từ vỉa hè, lắp bắp nói : « Được, anh…anh ở nhà chờ em. »

Dáng người yếu ớt, nhu nhược, Bạch Độ càng nhìn càng bất mãn.

Bạch Độ cũng không hiểu vì sao lại chọn Cố Qua làm tình nhân của mình. Bọn họ biết nhau từ thời cấp ba, khi đó kết quả học tập của Cố Qua rất tốt, là hot boy của trường, nhưng gia cảnh anh lại bần hàn, thường chịu sự chế nhạo của người khác, vì lẽ đó mà tâm tình trầm mặc, ít lời.

Bạch Độ thì đúng chất con nhà giàu, có lần đi chăn gái, cô nàng đỏng đảnh nói không thích đồ ngọt, cậu liền chạy ra bên đường mua đồ ăn khác cho nàng, trở về thấy em nó đang đá lưỡi với thằng bạn của cậu dưới bóng râm, lửa giận trong cậu lập túc bùng phát.

Thời điểm giận dữ đùng đùng thì nhìn thấy Cố Qua trong tay ôm túi bàn thầu bị một đám người vậy nhốt. Cố Qua bị một người trong số đó đẩy ngã xuống đất, thì thầm bên tai anh điều gì đó, vỗ vỗ lên mặt anh, rồi cười vang bỏ đi.

Cố Qua nhặt bàn thầu dính đầy bùn đất trên mặt đất, nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ, chỉ phủi đi bụi bận, tựa hồ như sẵn sàng cho vào bụng.

Nhìn thấy vẻ đáng thương ấy, đại thiếu gia Bạch Độ động lòng thương hiếm có, cậu đi về phía anh, nói : « Có ít đồ như vậy làm sao đủ no ? »

Cố Qua đứng lên, tỏ ra không cần sự quan tâm của cậu. Bạch Độ thấy không thoải mái, trừ cha ra không ai dám nhìn cậu bằng ánh mát như như thế, đồng thời cậu cũng chợt nghĩ Cố Qua thật đẹp.

Cậu lập tức sán vào anh : « Đừng vội đi ! Tôi tới là để mang cơm cho anh. » Cậu lấy ra hộp thức ăn trong tay. Cố Qua hơi cảnh giác một chút : « Chúng ta…quen biết sao ? » Bạch Độ cợt nhả nói : « Lòng ai cũng thích cái đẹp, tôi thích ai đó sẽ làm mọi cách để người ấy vui. »

Cố Qua nhíu mày, thức ăn bị cậu đặt lên tay, Bạch Độ xoay người đi xa, đưa lưng về phía anh vẫy tay : « Gặp lại sau nhé. »

« Cậu ấy…thích mình ? » Cố qua lẩm bẩm.

Bạch Độ sau đó dày công nỗ lực theo đuổi Cố Qua, Cố Qua ban đầu tỏ ra hờ hững không buồn hỏi, mãi thời gian sau mới miễn cưỡng nhận lấy một chút quà tặng nhỏ, đến cuối cùng, Bạch Độ ở trường học, giữa sân trường, buồn bã ủ rũ nói : « Cố Qua, em chịu rồi. Em không theo được anh, em đã cố lắm rồi, nhưng làm không nói. Em không phải kiểu người nghị lực gì, vì lẽ đó nên em từ bỏ sẽ tốt hơn. »

Cố Qua ngơ ngác nói : « Anh…nghĩ anh thích em rồi. »

Cậu hoàn toàn không tin : « Đừng gạt em, Cố Qua, tạm biệt. »

Bạch Độ dứt khoát rời đi, không hề lưỡng lự một giây. Ngay ở thời điểm Cố Qua đứng giữa sân trường, Bạch Độ trở lại phòng ngủ, lấy ra cái bút ghi âm, phát ra âm thanh vừa nãy còn lưu lại.

Bên cạnh có tiếng ồn ào : « Được đó, tiểu tử này, đến nó mà mày cũng cua được ! »

« Bốn thiếu gia là ai. » Bạch Độ ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, gương mặt dương dương tự đắc.

Bạch Độ lại không nghĩ rằng, cậu thật sự sẽ bị Cố Qua quấn lấy, không hiểu sao lại được xếp chung phòng cùng Cố Qua, anh thường xuyên có hành động mờ ám thân thiết với cậu, ánh mắt còn ngập tràn tình ý. Anh luôn nói bên tai cậu : « Bạch Độ, anh thật sự rất yêu thích em. » từ yêu thích từ môi anh là thật lòng.

Quan hệ hai người chuyên biến tốt vào năm học lớp 12. Bạch Độ bị tính kế bởi kẻ đã luôn đố kị mình, hắn lén bỏ xuân dược vào đồ uống của cậu. Bạch Độ trở lại phòng ngủ cũng là khi dược tính phát tác, Cố Qua đúng lúc này thì trở về, nhìn thấy cậu khác lạ đành đem thân ra cứu giúp, Bạch Độ bị Cố Qua đè, tuy rằng nằm phía dưới nhưng cậu cũng thật sự thoải mái.

Bọn họ cũng gần gũi từ đó, Bạch Độ có thể thật sự yêu thích việc nằm dưới, việc Cố Qua cưỡi lên người mình, thích cảm giác thỏa mãn ở phía sau. Bạch Độ cho rằng Cố Qua là loại vật nhỏ dịu ngoan, ở trên giường lại càng ngoan, tùy tiện để cậu thao túng.

Động tác Cố Qua dịu dàng, ngay cả tiếng thở dốc đều chầm chậm mà mềm nhẹ. Thời điểm anh nói : « Bạch Độ, anh yêu em. ».  Bạch Độ hôn môi anh, trả lời : « Cô Qua, em rất yêu thích này. » lời yêu thích lần này là thật.

Bọn họ tự nhiên trở thành tình nhân. Cố Qua bởi vì lý do gia đình mà lỡ mât cơ hội học đại học. Bạch Độ thi xuât sắc được vào đại học top đầu, cậu cùng Cố Qua thuê phòng ở bên ngoài, ngày tháng trôi qua cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Tốt nghiệp đại học hai năm. Bạch Độ mở công ty riêng, thỉnh thoảng cùng Cố Qua sẽ có chút cãi vã, đặc biệt là khi liên quan đến chuyện của anh hai anh. Bạch Độ đều nửa đùa, nửa thật nói : « Anh trai anh nợ em tiền, anh lấy gì trả đây ? »

Cố Qua đều nói là để qua cơn túng quẫn. Nội tâm Bạch Độ thật ra rất xem thường Cố Qua, ghét bỏ trang phục của anh cùng vóc dáng ngày một gầy gò.

Anh hai anh đi Ma Cao đánh bạch không trả nổi, Cố Quá càng ngày càng lo, Bạch Độ phát hiện anh nhận thêm việc làm, thậm chí còn phải đem tiệm tạp hóa bán đi.

Bạch Độ suy nghĩ đây không phải là biện pháp tốt, liền lôi kéo Cố Qua chạy đến Singapro đi du lịch. Khi cả hai đang đi dạo buổi tối, điện thoại cậu vang lên, là công việc quan trọng với đối tác, Bạch Đội vội vã gọi taxi bỏ đi.

Cố Qua một mình bước trên đường cái, cảm thấy cả người phát lạnh, vừa vặn lúc này, anh bát gặp Hoắc Hồ.

Hoắc Hồ là một người đàn ông trưởng thành quyến vụ, hắn như nhìn thấu Cố Qua, đến gần hỏi anh : « Sao em không về, gã đàn ông kia bỏ em đi à ? »

Lông mi Cố Qua dài và cong vút, tùy thời điểm có thể đầu độc lòng người : « Tôi không có tiền. … »

« Theo anh một đêm thì anh cho em tiền. Chịu không ? »

Cố Qua trợn ngược hay mắt, rất muốn cho người trước mặt cái bạt tai, nhưng nhớ đến anh hai, rồi thái độ coi thường của Bạch Độ, rốt cuộc đành cắn môi nói : « Được thôi. »

__( •)( •)ԅ(‾⌣‾ԅ)__

P/s : Ngược công thế thôi, ngược xong rồi á. Thứ high dzui và nulosa nhá các thiếm ԅ(‾⌣‾ԅ)