Chương 1: {Thiên Hạ Nở Hoa}

Có người từng nói, đàn ông chính là sói. Chỉ cần bạn chọn đúng người, họ sẽ bỏ mặc tất cả để bảo vệ bạn. Nhưng nếu bạn chọn sai, bạn sẽ là người đầu tiên chịu tổn thương


------------------------------


Những câu chữ chất chứa đầy đau thương ấy từng chút một ghim vào đầu Mặc Uyển. Nhưng cô lại chẳng thấy đau đớn chút nào, thay vào đó lại là cảm giác mất mác tựa như bản thân vừa làm mất một thứ gì đó.


Thật ra Mặc Uyển đã tỉnh dậy từ lâu rồi, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể mở mắt ra và ngồi dậy. Toàn thân đều như đeo chì, nặng nề đến mức khó chịu.


- Sao rồi? -


Thanh âm lạ lẫm vang lên bên tai Mặc Uyển. Là giọng nói của một nam nhân trẻ, vì thanh âm tuy có chút trầm khàn nhưng lại vô cùng chân thật, khiến thâm tâm cô không khỏi thân thuộc.


- Những phần khác thì không sao, chỉ có phần hông bị va chạm mạnh, tạm thời nếu điều trị lâu dài sẽ không để lại di chứng sau này. -


Vẫn còn một người nữa trong phòng, thanh âm so với người đàn ông kia  lại mang vài phần trong trẻo, lần này là một cô gái. Nữ nhân ấy ngưng một chút, lại hạ thấp giọng


- Nếu không phải người kịp thời đưa ấy vào đây, thì chắc đến thần tiên cũng chắc cứu nổi...-


Phần còn lại tuy còn dài thế nhưng Mặc Uyển cô lại chẳng nghe lọt tai. "Cô ấy" mà hai người kia nhắc chắc hẳn là Mặc Uyển này đúng ko?


Ngẫm lại một chút thì Mặc Uyển quả thật có chút ấn tượng, cô nhớ rõ bản thân mình tối hôm qua vừa đọc xong một cuốn ngôn tình cũ mà cô vô tình tìm thấy trong căn hộ mà mẹ cô để lại, nếu không nhầm thì hình như tên là { Thiên Hạ Nở Hoa }. Sau đó ko lâu liền lên giường đi ngủ. Như mọi ngày thôi. Tại sao bây giờ tỉnh dậy lại có hai kẻ lạ mặt thản nhiên vào nhà cô mà nói chuyện phiếm vậy?


Nghĩ đến đây Mặc Uyển quả thật không cách nào kiềm chế được, trực tiếp mở mắt ra. Đập vào mắt cô chính là mảng tối nhàn nhạt. Cái mũi nghẹt cũng tự nhiên lưu thông, khiến mùi thuốc hăng hắc xộc thẳng vào phổi cô.


Cái trần nhà của Mặc Uyển cô đâu có trắng đến vậy? Nhà cô sao lại nồng mùi thuốc thế này? Mặc Uyển đã định quay đầu lại để xem rốt cuộc đây là đâu, nhưng rồi cũng nhanh chóng từ bỏ. Đau quá!


- Mặc tiểu thư, tỉnh rồi. Có cảm thấy khó chịu đâu không? -


Vẫn là âm thanh dịu dàng ban nãy, nhưng bây giờ nó gần đến mức cô cảm thấy người nọ đã kề miệng vào tai mình. Nương vào ánh đèn vàng nhợt nhạt, cô cố định hình rõ con người trước mắt.


Đúng như những gì Mặc Uyển đoán, một cô gái thanh tú với đôi mắt sáng rực rỡ và dáng người dong dỏng cao đang cúi thấp người xuống để quan sát cô. Chiếc áo blouse dài cùng cái ống nghe vắt ngang cổ. Hóa ra là bác sĩ.


Mặc Uyển thầm thở phào, nặn ra một nụ cười mà cô nghĩ là trông nó chắc chắn sẽ rất kì dị mà lắc đầu, cô quả thật đau đến mức muốn nổ tung luôn đây.


- Mặc Tiểu thư, tôi Thiên Tuế, bác phụ trách của ! -


Lý Thiên Tuế, nghe thật quen tai.


- Khoan đã, nói lại xem nào? -

Mặc Uyển không đầu không đuôi một câu liền bật khỏi miệng. Giọng nói vọt ra từ cổ họng cô nghe cũng thật lạ lẫm. Đây đâu phải là giọng cô?? Thanh âm từng trải qua bao buổi thuyết trình và các cuộc họp quan trọng đâu thể yểu điệu như này?


Nữ bác sĩ kia thập phần khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười nhắc lại.


- Tôi bác Thiên Tuế... -


Lời còn chưa kịp dứt, Mặc Uyển đã như một chiếc công tắc điện bật thẳng người dậy, bổ nhào về phía trước.


Bệnh án. Phải rồi, trên bệnh án hẳn là có tên bệnh nhân. Điên cuồng chộp lấy tờ bệnh án phía cuối giường, cô nhìn chằm chằm một hồi lâu.


Thôi xong rồi, đúng như đã suy đoán. Cô bụm miệng, không tin vào mắt mình. Tờ bệnh án đó ghi rõ họ tên của cô, nhưng không phải là Mặc Uyên, mà lại là Mặc Uyển. Ngày sinh cũng không phải ngày sinh của cô. Mọi thứ đều hoàn toàn khác xa so với những gì Mặc Uyển nghĩ.


Chẳng trách cô thấy lạ, tại sao cái tên Lý Thiên Tuế kia lại quen đến vậy.Mặc Uyển cô xuyên không rồi!!!!!! Đây chính là thành phố Y, nơi luôn được nhắc đến trong cuốn { Thiên Hạ Nở Hoa } mà hôm qua cô vừa mới đọc.


Nhân vật Mặc Uyển mà cô xuyên vào này chính là nữ phụ thảm thương trong tập chuyện ngôn tình đó. Nữ phụ này tuy xinh đẹp nhưng lại yểu mệnh, ngu ngốc chắn đường nữ chính nên đã bị nam phụ hành hạ đến chết, số mệnh vô cùng long đong lận đận.


Còn cái tên Lý Thiên Tuế kia, chính là em gái của nhân vật phản diện, Lý Hạo, cô gái này chỉ là một vai phụ hết sức mờ nhạt trong chuyện. Tác giả chỉ viết qua loa cho xong vậy thôi chứ cũng không miêu tả gì nhiều.


Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng bây giờ là tại sao cô có thể xuyên không được vào trong dòng đời đáng sợ này? Đối với một doanh nhân trên dưới đều sùng bái khoa học và logic như cô thì việc này là điều không thể xảy ra. Không bao giờ có thể xảy ra.


Nhưng cái logic nhất bây giờ chính là, NÓ ĐÃ XẢY RA RỒI ĐÓ!!!!!!!


- Tuế Tuế, ra ngoài đi. -


Mặc Uyển nghe loáng thoáng bên tai là thế, vì cú sốc trong lòng mà suýt quên trong phòng này có tận 3 người. Nếu như đã có cô, bác sĩ Lý Thiên Tuế, thì hẳn...giọng nói đó phải là anh trai của cô nàng, Lý Hạo chứ hả?


Mặc Uyển vẫn còn trong trạng thái sốc nặng chưa qua, đã phải vội đặt tờ bệnh án đã sớm bị vò nát xuống, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.


Quả nhiên, đúng là Lý Hạo. Nam nhân này trong chuyện được miêu tả là một con ác quỷ hiện hình. Tàn ác, xảo quyệt, không từ mọi thủ đoạn để đánh bại nam chính.


Khác vs cô em gái, Lý Hạo được tác giả miêu tả vô cùng kĩ càng. Dáng cao, vai rộng, lưng thẳng tắp. Mắt xếch, môi mỏng, mặt góc cạnh. Tính tình ít nói, thanh lãnh và vô cùng trầm lặng, làm việc nghiêm túc như một cỗ máy. Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ cái mác phản diện mà mọi người vẫn gán cho hắn


Nói một chút, Lý Hạo không phải là soái ca ngôn tình, càng không phải là tổng tài bá đạo. Hắn lập nghiệp từ bàn tay trắng, lam lũ làm việc tay chân từ nhỏ để nuôi en gái, sau này mới trở thành một trong những CEO trẻ thành công của thế giới.


Hắn giống Mặc Uyên. Lầm lì ít nói nhưng luôn làm việc một cách tự tin và chắc chắn. Cả hai đều giữ cho mình một cái đầu lạnh và một trái tim nóng, cống hiến hết mình cho công việc. Đó là lý do vì sao trước giờ Mặc Uyển chưa bao giờ phủ nhận thiện cảm mà bản thân dành cho nhân vật phản diện này.


Thế nhưng cho dù Mặc Uyển có nghĩ tới nghĩ lui, cô lại càng không nghĩ có ngày mình lại phải đối mặt với một gã phản diện bên hông còn đeo súng.


Lý Hạo chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải dùng đến cái kế sách này. Chính hắn còn phải chửi thầm bản thân một câu tiểu nhân hèn hạ. Sao hắn có thể lợi dụng lúc đau khổ nhất của một cô gái để hòng lấy lợi thế cho bản thân được chứ?


Nhưng bây giờ, đứng trước mặt của mỹ nhân này, quan sát từng biểu cảm nho nhỏ xuất hiện trên mặt cô, Lý Hạo hắn bỗng trở nên thích thú. Cô không nhìn hắn, bộ dạng ngay cả một ánh nhìn cũng không thèm bố thí, trực tiếp đem toàn bộ tờ giấy nhàu nát kia đặt vào mắt.


- Mặc tiểu thư? -


Lý Hạo hạ thấp giọng gọi. Nữ nhân xinh đẹp kia vẫn không có phản ứng.


- Cô ổn chứ? -


Hắn kiên nhẫn gọi thêm lần thứ hai. Trong bóng đêm, thanh âm trầm đục của hắn mang theo chút lạnh lẽo đáng sợ.


Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trực tiếp đứng dựa vào bức tường ngay bên cạnh cô, tĩnh lặng vài phút xem cô gái mang tên Mặc Uyển này rốt cuộc bị cái gì thu hút đến thế.


Từng nghe trong thành phố đồn rằng con gái lớn của Mặc tổng là Đệ nhất Mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, rốt cuộc hôm nay Lý Hạo hắn cũng được chứng kiến rồi.


Từ khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay, mắt phượng xênh xếch cho đến dáng người kiểu diễm thanh thoát, mọi chi tiết nhỏ nhất đều thu hút người nhìn. Chỉ là hắn không hiểu tại sao mỹ nhân xinh đẹp thế này lại một hai phải theo đuổi cho bằng được một gã đàn ông lăng nhăng, khốn nạn như tên Triệu Tuấn đó?


- Tổng, tôi bị tai nạn trên đường cao tốc, phải chứ? -


Thanh âm mềm mại, ngọt như mật ong rót vào tai Lý Hạo, nửa khiến hắn thật thoải mái, nửa còn lại khiến hắn có chút nghi hoặc. Câu hỏi không đầu không đuôi như thế là có ý gì?


Nhưng rồi theo phản xạ tự nhiên, hắn gật nhẹ đầu coi như thừa nhận. Nhưng câu nói tiếp theo của cô mới khiến một con người giỏi kiềm chế cảm xúc như hắn cũng phải nhướn mày kinh ngạc.


- Nếu như bị tai nạn trên một con đường cao tốc vào ngay giờ cao điểm, vậy tại sao đến bây giờ tôi vẫn chưa đi gặp Diêm Vương vậy? -


Ý ngoài lời cũng thật rõ ràng, trong đây hẳn là có ẩn tình.


Lý Hạo nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Trước giờ hắn chỉ toàn nghe những tin đồn xấu về nữ nhân này. Nào là đẩy em gái xuống cầu thang, hăm dọa tự tử, bắt cóc tống tiền, mục tiêu duy nhất là hòng lấy được trái tim của Triệu Tuấn. Cũng chưa từng nghĩ Mặc Uyển lại là một con người thâm trầm khó đoán thế này. Hắn quả thật không thể nhìn thấu cô tâm tư.


Hắn ngẩn ra nửa ngày, rồi mới cười lạnh một tiếng, gật đầu.


- lực đạo còn nhẹ, người làm hẵng còn do dự. Nếu là đứa em gái kia của cô trực tiếp hạ thủ, chắc chắn sẽ không nương tay thế này đâu... -


Mặc Uyển cũng nhếch mép, ngả người về phía sau, tùy tiện ngồi dựa vào thành giường một chút.


- chỉ hận không thể nghiền tôi ra thành bã mà thôi. -


Đứng ngay bên cạnh cô, Lý Hạo lơ đãng nghịch ngợm một lọn tóc lòa xòa trên vai cô. Dù chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng hắn vẫn không khỏi thích thú trước những lời lẽ sắc bén của cô gái nhỏ trước mặt


- Triệu Tuấn. -


Cả hai đều đồng thanh phun ra một cái tên. Thật không ngờ Lý Hạo này lại hợp cô đến như vậy, thứ Mặc Uyển nghĩ trong đầu đều bị hắn thấy hết.


- Vậy, lão đại ngài muốn đây? Kéo tôi làm mồi nhử để diệt Triệu gia sao? -


Cô nhàn nhạ hỏi, vô tâm vô phế để cho hắn đùa nghịch tóc mình. Và đúng như cô dự đoán, những ngón tay thon dài chai sần kia lập tức cứng đờ lại.


Tâm can của hắn đều bị cô nhìn thấu. Cô lại dựa vào những thông tin trong chuyện mà từng bước gây hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho hắn.


- Làm sao... -


Lòng Lý Hạo lạnh đi mấy phần. Đáy mắt cũng trầm đi vài phần. Cô gái này không dễ đối phó như anh tưởng.


Mới vào mà đã bị cô nắm thóp như vậy, quả thật không ổn. Cô biết rõ ràng hắn đang muốn lợi dụng cô. Ngay cả thứ thông tin đó mà cũng moi ra được, Mặc Uyển nữ nhân này, rõ ràng không hề tầm thường.


Hắn cười nhạt, mắt híp lại.


- Tôi đây quả thật có chuyện cần nhờ tới Mặc tiểu thư. -


- Cảm phiền anh gọi tôi là "Uyển tiểu thư" -