Chương 1: Con Chim
Một ngày đầu tháng ba….
Ngày xuân, sau giờ ngọ, mặt trời đã lên cao, gió thổi nhè nhẹ, những bông hoa đang thời khoe sắc rất đẹp…
Thường thường vào lúc này ở Tiêu gia, Tiêu Bảo Thù đang nằm trên giường ngủ tới hôn thiên ám địa, nhưng hôm nay, nàng ngủ không được, cha mẹ ở trong nhà đang náo loạn nhiễu không ngủ được.
Chuyện này cũng vì tờ “Môn Thiếp” trong tay nàng.
Nhìn qua tấm thiệp này thì cũng không có gì đặc sắc, đơn thuần một màu trắng, bình thường sẽ khiến người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai. Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy hai chữ “Lang Hoa” viết trên thiệp cho dù là ai cũng không thể dời mắt ra. Chỉ vì trong lục giới, bất cứ ai từ già đến trẻ đều thuộc hai câu ca dao:
“Thiên địa hỗn độn, Lang Hoa Sơn vi tôn.
Tứ hải bát hoang, chính đạo đệ nhất môn.”
Tiêu Bảo Thù là một con yêu quái, chân thân là một con heo mập mạp béo tốt.
Nói tới tộc heo, từ Bàn Cổ khai thiên lập địa trừ vị Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới danh danh đỉnh đỉnh ra thì không có ai nổi danh. Cũng may tâm khí bọn họ cũng không cao, cuộc sống dù là nghèo khổ hay là vinh hoa phú quý cũng đều như nhau.
Vì vậy, Tiêu Bảo Thù - một tiểu yêu chốn sơn dã không cầu thành tiên chỉ cầu ấm no, đi theo cha mẹ học chút pháp thuật hộ thân là được không mong ước xa vời. Những người giàu có, những vị thiên ngoại phi tiên đối với nàng, chỉ là truyền thuyết thôi.
Cuộc sống của nàng yên bình trôi qua năm trăm năm rồi đột nhiên sau giờ Ngọ bị phá vỡ hoàn toàn.
Nửa canh giờ trước, một con đại điểu toàn thân là lửa bất ngờ xuất hiện trong tiểu viện Tiêu gia. Bay trên không, cái mỏ hé ra, thả chiếc thiệp trắng lên đầu nàng – Tiêu Bảo Thù.
Khi nàng trợn mắt há miệng đưa cho cha mẹ xem thì cha mẹ cũng trợn mắt há miệng nhìn nàng nửa ngày.
Nếu không có ai nói thì cũng tốt, vận khí tốt như vậy …
“Không được đi.”
Cha Tiêu Bảo Thù rút một cái tẩu thuốc ra, nói như đinh chém sắt, đôi mày cau lại.
Mẹ Tiêu Bảo Thù nghe vậy lập tức nước mắt ròng ròng than vãn “Ta ban đầu không nên gả tới đây, khổ ta, ta không quan tâm, nhưng không nghĩ ngay cả hài tử cũng khổ như vậy, từ nhỏ quần áo lương thực ít không nói, hôm nay vận may từ trên trời rơi xuống ngươi cũng không cho hài tử nắm bắt.”
Cha Tiêu Bảo Thù cầm tẩu thuốc cương quyết nói ” Thù Nhi là con chúng ta, người ngoài không hiểu ta không nói nhưng ngươi là mẹ nó còn không chịu hiểu sao? Ta không muốn mở miệng thừa nhận nó chỉ là một con heo ngốc! Ta chỉ mong nó có thể lấy được nam nhân tốt, cả đời yên ổn sinh sống. Lang Hoa Sơn là nơi như thế nào? Là nơi chúng ta có thể đến sao?”
Mẹ Tiêu Bảo Thù chu môi.
Cha Tiêu Bảo Thù vỗ tay lên bàn nói “Ta đi gặp Vô Cửu, bàn với hắn chuyện hôn ước hai đứa nhanh tiến hành.“
Chuyện tựa hồ cứ như vậy trôi đi, khói bụi tan đi, xuân về hoa nở, Tiêu Bảo Thù vui vẻ vùi mình vào trong chăn ngủ bù.
Lăn đi lăn lại một hồi, Tiêu Bảo Thù không ngủ được, vì vậy, nàng chổng bốn chân ra nằm xụi trên giường, nhìn chằm chằm vào xà nhà bằng gỗ màu đen không chớp mắt.
Nàng không hiểu vì sao cha mẹ lại cãi nhau, thật ra lập gia đình cũng tốt, đi đọc sách cũng tốt, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm không bị làm thịt thì nàng không có ý kiến gì. Giống như, bây giờ có người hỏi nàng có ý kiến gì không, cho dù nàng có ý kiến khì cũng không ai nghe.
Cho nên, mọi việc chỉ cần cha mẹ vỗ bàn bảo, Tiêu Bảo Thù sẽ lập tức gật đầu làm theo.
Lang Hoa Sơn, rốt cục là nơi như thế nào?
Tiêu Bảo Thù cắn môi, hai tay xoắn lại chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Không biết ngủ được bao lâu thì nàng bị Bảo mẹ (*) đập dậy.
(*) Bảo mẹ: đọc tắt của mẹ của Tiêu Bảo Thù:p
Dụi dụi mắt, nàng đưa mắt nhìn thì thấy trời đã tối, hẳn là nàng vừa ngủ thẳng đến ban đêm.
Lại nhìn lần nữa, tay chân Tiêu Bảo Thù khẽ run. Trên lưng Bảo mụ là một bọc quần áo màu đen, làm một bộ dáng ném chồng bỏ con đi khỏi nhà. Thầm nghĩ không tốt,nàng vội xốc chăn chạy đến” Mẹ ~ Đừng bỏ Tiêu Bảo Thù lại, ngàn lần vạn lần Tiêu Bảo Thù cũng không muốn ~ Không phải chỉ mới cãi nhau với cha mấy câu thôi sao?”
Bảo mẹ hung hăng đập nàng một cái, Tiêu Bảo Thù vội lấy tay che đầu nhưng vẫn giữ chặt áo mẹ.
“Nha đầu ngốc, mẹ nói muốn đi lúc nào?”
“Kia.. vậy mẹ đeo túi làm gì a?” Tiêu bảo Thù vẫn chưa tin, tay run run, đôi mắt đẫm lệ long lanh nhìn mẹ.
“Không phải ta đi, là ngươi đi!”
Tiêu Bảo Thù sửng sốt.
Bảo mụ cầm túi đồ rơi dưới đất lên, phủi phủi đất, lau lệ nói “Thù Nhi a, mẹ ban đầu không nên gả tới đây, khổ mình ta thì ta không nói nhưng nhìn mấy tỷ muội các ngươi cũng khổ thì ta không chịu được, ngươi cũng thấy đại tỷ nhị tỷ ngươi sống như thế nào rồi đấy, mẹ không thể để ngươi cũng khổ như vậy! Vô Cửu bị thọt làm sao xứng với bảo bối khuê nữ của ta!”
“Thật ra thì …. Vô Cửu ca ca cũng rất tốt.” Tiêu Bảo Thù đỏ mặt nói.
Bảo mẹ gắt lên, hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi phải nhớ, nữ nhân phải phó thác vào nam nhân tốt, không chỉ cần có tình cẩm chân thành mà còn phải có trí tuệ, bọn họ giống như mặt trời mặt trăng, không tự mình rơi xuống, chỉ có thể dựa vào sức mình leo lên hái xuống! Vì vậy, ngươi phải đi!”
Tiêu Bảo Thù trợn mắt “Con đi? Con đi đâu a?”
“Lang Hoa Sơn!” Bảo mẹ ánh mắt kiên định nói “Mẹ có một người quen ở Lang Hoa Sơn, nếu không phải là nhờ hắn đi cửa sau thì ngươi làm sao nhận được thiệp? Đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh của ngươi, Tiêu Bảo Thù, con phải vì mẹ mà tranh đấu a!”
Hai chân nàng run lên, thì ra thiệp này không phải tự nhiên mà có, cái này thì ra là do mẹ nàng cố ý làm a.
“Mẹ, ta ….. Ta không muốn tu tiên.” Tiêu Bảo thù ngập ngừng nói. Nếu như nàng có thể tu thành thần tiên thì sợ là thần phật cũng bay mất.
“Ta bảo ngươi đi tu tiên sao?”
Tiêu Bảo Thù bối rối, Lang Hoa Sơn là thánh địa nới những người tu tiên đạo hướng tới, nếu không đi tu tiên, chẳng lẽ là đi làm gì a?
“Ngươi rốt cuộc có biết những người tới Lang Hoa Sơn tu hành là người nào? Đều là người trong danh gia vọng tộc trong lục giới! Ta nói con, Tiêu Bảo Thù, tùy tay vơ lấy một người, cho dù là đi làm thiếp nhà người ta cũng được coi là quang tông diệu tổ a!”
Bảo mẹ nói dõng dạc, Tiêu Bảo Thù nghe xong mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng. Tình hình là nàng không đi tu tiên mà là đi tiên sơn quyến rũ thần tiên a…
Cũng quá hoang đường đi?
Cha Tiêu Bảo Thù bị Bảo mẹ chuốc thuốc mê, ngủ ngáy rung trời..
Đáng thương cho Tiêu Bảo Thù, nàng vốn định ôm hắn khóc một trận nhưng lại có Bảo mụ đứng cạnh nên không thể làm gì, mặt đưa đám hôn nhẹ trên trán cha một cái, coi như là lời chào tạm biệt.
Ánh trăng sáng soi, ánh sao ảm đạm.
Nàng chưa từng cảm thấy thân thể mình lại “đẫy đà” như vậy, một bước chân đi xuống có thể khiến trên mặt đất lộ ra một cái hố.
Sau lưng có tiếng người khẽ thở dài giống như đang than thở nhưng cũng như bất đắc dĩ.
Tiếng thở dài rất nhẹ nhưng Tiêu Bảo Thù lại nghe thấy.
“Vô Cửu ca ca, là ngươi sao?”
Tiêu Bảo Thù hoảng hốt, quay đầu lại nhưng lại không thấy ai.
Lúc này, nếu nàng cẩn thận nhìn lại thì có thể thấy phía sau cây thanh sam là một nam tử, ánh mắt sáng quắc đang nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt buồn bã, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ sở.
Trong chốc lát, con đường nở đầy hoa, không gian ngập màu rực rỡ.
****
Rất nhiều năm sau, ở trên Lang Hoa Sơn, trong Mộng Hồi Điện, vị Lang Hoa chưởng môn đương nhiệm nhìn vị Thiên phi nương nương đang được sủng ái nhưng tâm thì đã chết.
Hắn nói “Nếu ngày đó ta ngăn muội lại, có phải mọi chuyện sẽ khác?”
Nàng nói “Nếu ban đầu huynh cản ta lại, huynh sẽ không còn là huynh.”
— — ban đầu… ban đầu… hận nhất cũng là hai chữ “ban đầu”. đến cuối cùng người và vật cũng đã không còn, lệ chảy không ngừng.