Chương 1: Xuyên qua vào buổi trưa yên tĩnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương Tử Nguyệt aka Yun Haku

Văn Nhã Lệ… Haha, vừa nghe đến cái tên này, mọi người có phải sẽ nghĩ đến Vương phi châu Á của Đan Mạch – Văn Nhã Lệ [1]? Nếu bạn nghĩ như vậy thì sai trăm phần trăm rồi, Văn Nhã Lệ này chỉ là một học sinh trung học bình thường, hiện tại mười bảy tuổi, đang chuẩn bị thi vào trường cao đẳng.

Thật sự học hành không phải là sở trường của cô, cô chỉ thích thiên mã hành không ảo tượng [2], đó mới là sở trường của cô, nhưng cái sở trường này chỉ có ích với mẹ của cô – Văn Thư Mẫn, một giáo sư chuyên nghiên cứu lịch sử văn minh phương Tây. Bà rất được, tuy không phải là loại người xinh đẹp như hoa, nhưng cũng có một chút khí chất, có nội hàm gần bằng một nữ hoàng cao quý. Có điều đừng ai bị vẻ ngoài của bà mê hoặc, bà thật ra là một phụ nữ mơ mộng, thường xuyên tạo ra những chuyện tình mà người thường không nghĩ đến.

Ví dụ như trong buổi chiều nắng ấm áp, mẹ cô đột nhiên nổi hứng đòi làm cơm chiều thay cô, Văn Nhã Lệ không cách nào cự tuyệt sự nhiệt tình như lửa của bà, đành phải để cho bà vung dao lên cái thớt gỗ xinh đẹp, còn mình ở bên cạnh lo lắng đủ điều. Thật sự là, thảm kịch lần trước đã được lặp lại, chỉ nghe một tiếng hét, còn cái dao thì văng lên không trung, con dao văng theo đường cong parabol tuyệt đẹp, không lâu sau nó xuất hiện trong tay bà. Văn Nhã Lệ há miệng nhìn động tác kia của bà. Sau ba giây mới giật mình tỉnh dậy trong sự kinh ngạc, sau lưng ướt đẫm một khoảng.

“Mẹ điên rồi sao? Thế nào lại dùng tay bắt lấy dao?” Cô không kiềm được tức giận hét lên.

Mẹ cô mở to đôi mắt làm vạn người mê, vẻ mặt mê mang nhìn con gái, giống như không hiểu tại sao con mình lại tức giận như thế, sau đó bà nhỏ giọng nói lý do.

“Vì mẹ sợ dao đâm xuống làm chân mình bị thương”

Văn Nhã Lệ lúc này thật sự muốn đoạt cái dao trong tay mình để cắt cổ ngay lập tức! Thiên tài! Mẹ sợ dao làm chân bị thương mà không sợ dao làm tay bị thương hả?

Câu chuyện như vậy còn rất nhiều, Văn Nhã Lệ thật sự không kể hết. Nhưng mà cô vẫn luôn yêu mẹ mình, bởi vì bà một mình nuôi lớn cô. Bởi vậy cô mới mang họ Văn của mẹ, cô không có ba. Về mặt đó tuy có chút đau lòng nhưng mà cô vẫn cảm thấy bình thường, không vì việc không có ba ở bên cạnh mà trở thành vấn đề lớn, cô khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên. Tuy cô còn có điểm không hiểu nhưng mẹ không nhắc thì cô cũng không hỏi đến chuyện của ba.

Giống như ba chỉ có nghĩa vụ cung cấp t*ng trùng mà thôi, cô không có chút hoài niệm hay oán hận người đàn ông đó. Mỗi khi cô muốn hỏi mẹ về ba thì bà đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp rồi nói quanh co. Quên đi, cô cũng không quan tâm lắm, cô không rảnh đến mức quan tâm một người không có chút quan tâm, thương yêu gì mình. Cuộc sống của con người trên thế giới này, có ai không có chuyện khó nói? Nên có những chuyện không nên nói ra, chỉ khiến mọi người không vui. Bởi vậy, Văn Nhã Lệ hiểu chuyện không đề cập đến, trong lòng vui vẻ cùng mẹ sống một cuộc sống chỉ có hai người.

Hôm nay cũng giống như tất cả các buổi trưa chủ nhật, Văn Nhã Lệ nằm ườn trên ghế sô pha, cầm quyển sách đã được cô đọc qua hàng trăm ngàn lần [Những bí ẩn của thế giới chưa giải thích được] lên đọc.

Cái này đều là do mẹ cô ảnh hưởng, từ khi cô biết chữ cho đến nay đều tiếp xúc với những quyển sách liên quan đến văn minh phương Tây hoặc là những câu chuyện lịch sử của phương Tây. Ví dụ như Lịch sử Babylon, Văn minh Potamia, Kim tự tháp của Ai Cập,… Có những lúc Văn Nhã Lệ ảo tưởng mình xuyên đến thế giới đó để có thể tận mắt chứng kiến những văn minh bí ẩn mà con người hiện đại chưa thể tìm ra do chưa được quật khởi hoặc bị hủy diệt do chiến tranh. Loại suy nghĩ này xuất hiện nhiều lúc cô mới lên cơ sở, khi ấy đang trào lưu tiểu thuyết xuyên không, tuy nhiên các tiểu thuyết xuyên không đều nói đến tình yêu khiến người người ghen tị chứ không có đề cập đến văn minh cổ xưa. Tuy nhiên cũng không quan trọng lắm, cô cũng như bao thiếu nữ khác, mê mẩn trong các câu văn tiểu thuyết hồng phấn. Bởi vì các tình yêu khắc cốt ghi tâm khiến người người ngưỡng mộ không phải là thứ mà các cô gái đều mơ mộng muốn có đó sao? Hì hì, tự bản thân cô khinh bỉ mình một chút, không chịu học kiến thức mà ngày nào cứ nghĩ đến việc “cưa” các anh chàng đẹp trai trong mộng.

Trở lại chuyện chính, bộ sách mà cô yêu thích nhất chính là [Thần thoại Hy Lạp], cô thích không phải chỉ có chuyện tình cảm nam nữ mà còn vì hàng ngàn câu chuyện cũ liên quan đến huyết thống, cũng như ân oán cá nhân, tính cách của các vị thần. Trong đó cô thích nhất là câu chuyện về vị thần cai quản địa ngục, nhất là việc ngài cướp đoạt con gái của nữ thần nông nghiệp. Lúc cô đọc câu chuyện này là lúc cô đang ở tuổi mộng mơ nên làm sao chịu được tình yêu mãnh liệt của vị thần cai quản địa ngục cơ chứ. Thậm chí có đoạn thời gian ngày  nào cô cũng ảo tưởng về thần Hades, đơn giản vì ngài có thể thỏa mãn khát vọng sở hữu một người đàn ông lý tưởng của mình – điềm tĩnh và bình thản, chuyên tình, thần bí. Ngài là mẫu đàn ông mà bất kỳ cô gái nào cũng mong muốn. Tuy nhiên, ảo tưởng kia cũng có giới hạn, dù sao cuộc sống thật sự không có khả năng xuyên qua như vậy, huống chi là việc xuyên vào sách sử do con người tạo ra? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không…

“Bảo bối, Galileo là người nước nào vậy?” Văn Thư Mẫn ngẩng đầu hỏi con gái.

“Sao mẹ hỏi cái này?” Văn Nhã Lệ nhìn quyển sách, che dấu suy nghĩ mộng tưởng của mình.

“Hôm nay sếp giao cho mẹ viết về một câu chuyện hài liên quan đến thiên văn học, mẹ nghĩ đến Galileo”

“Ừm… Galileo…” Văn Nhã Lệ cũng không biết hắn là người nước nào. Thầy ơi, em thật sự xin lỗi thầy, công dạy dỗ bao nhiêu năm qua đều biến mất sạch rồi. Cô thè lưỡi trong lòng, sau đó đột nhiên nhớ đến một sự kiện.

“Galileo kia không phải là cái người làm thí nghiệm ở tháp Pizza/Pisa gì đó chứ?”

“Chắc là thế” Văn Thư Mẫn nhức đầu, không hiểu nguyên do con gái nhắc đến chuyện này.

“Tháp Pizza/Pisa ở đâu nhỉ?” Văn Nhã Lệ lại lật một trang sách.

“Italy.” Văn Thư Mẫn đáp.

“Đúng rồi, vậy Galileo chính là người Ý” Văn Nhã Lệ đắc ý ngẩng đầu nói.

“Ồ, Italy” Văn Thư Mẫn lại vùi đầu trong giấy tờ, sau đó lại ngẩng đầu “Nếu hắn ở tháp Pizza/Pisa làm thí nghiệm thì nhà hắn ở chỗ nào?”

“Mẹ cho rằng Galileo là người bình thường sao?”

“Cũng đúng” Bà lại lần nữa vùi đầu trong đống giấy tờ.

Văn Nhã Lệ thở dài lắc đầu tiếp tục đọc sách.

Câu chữ trong sách đột nhiên mơ hồ không rõ, cô xoa mắt, nhưng câu chữ vẫn như trước, xuất hiện một tầng sương che lại, bên tai cô lại xuất hiện âm thanh, nghi hoặc ngẩng đầu, cô kinh ngạc phát hiện bản thân rời khỏi thân thể của mình!

“Cái quái gì thế này? Linh hồn thoát khỏi cơ thể sao? Đùa đấy à? Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Tôi còn chưa có yêu đương gì nha! Tôi còn muốn sống, còn muốn ở cạnh mẹ yêu…” Văn Nhã Lệ hét lên, nhưng lại phát hiện giọng của cô bị hấp thu đi, không phát ra tiếng.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn mình giống như đang ngủ ở trên sô pha, mà mẹ của cô thì đang ngồi viết luận văn, giống như không xảy ra chuyện gì. Lúc này, tại buổi trưa yên tĩnh, linh hồn Văn Nhã Lệ liền bay đến một nơi mà cô không biết tên…

Mông mông lung lung, cô cảm nhận được một luồng ánh sáng, luồng ánh sáng kia làm cô không mở mắt được, sau đó cô liền thấy một nơi rất đẹp. Nơi này xuất hiện tất cả các loài hoa, nó đều nở rộ, một mảng màu tím lượn lờ trên không trung giống như sương mù, gió nhẹ thổi qua làm mặt đất phát ra tiếng sàn sạt. Sau đó một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt cô, người đó có mái tóc vàng như ánh mặt trời, mắt màu xanh lam như biển cả, làn da trắng nõn như dương chi, cả người tản ra ánh sáng, mà váy dài trên người cô gái đó được làn gió lay động, bay nhẹ theo hướng gió, mỗi nơi cô đi qua thì những bông hoa liền nở rộ. Cô gái đó giống như nữ thần mùa xuân.

Chúng ta không thể cứu nàng… Vậy thì để nàng chết đi…

Nếu nàng chết thì tất cả đều biến mất… Nhân loại sẽ chết…

Thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa…

Là ai? Ai đang nói ở xung quanh cô? Lúc cô chưa kịp thấy rõ hình ảnh xung quanh thì bị một cỗ sức mạnh đánh úp khiến cô ngã xuống một cái động không thấy đáy…

Sau đó cô mất đi cảm giác…

[1] Vương phi Văn Nhã Lệ: là vợ đầu tiên của hoàng tử Joachim – Đan Mạch. Họ cưới nhau vào năm 1995 và ly dị năm 2005. Mọi thông tin chi tiết xin tra bác Gúc Gồ 

[2] thiên mã thành không ảo tưởng: mình không hiểu nên để thế, ai hiểu thì pm cho mình nha  Cảm ơn ^^~