Chương 1-1: Chuyện xưa bắt đầu (1)

Bắc Huyền quốc là một quốc gia mạnh mẽ và giàu có ở phương Bắc, từ khi dựng nước tới nay, theo Phật giáo, vua và dân đều lấy việc xây dựng chùa chiền, xây bảo tháp và nuôi dưỡng các nhà sư là vinh dự, thậm chí Hoàng Đế còn xây dựng cả trường dạy Phật giáo cho hoàng thất, đào tạo sư thầy và thầy pháp, nhưng sư thầy và thầy pháp đều phải qua khảo nghiệm để làm quốc sư.

Phương pháp tu hành đều do các quốc sư khác nhau dạy, dưới quốc sư có mười tám hộ pháp sư, chịu trách nhiệm cầu phúc và làm các loại nghi thức cho quốc gia, rất được các đời Hoàng Đế tín nhiệm.

Nguyên nhân chính là vì Hoàng đế Bắc Huyền quốc có nhiều đóng góp đối với Phật giáo, cho nên phúc đức vô biên, giúp Bắc Huyền quốc có được loài hoa quý hiếm nhất làm quốc hoa là hoa Ưu Đàm Bà La.

Hoa Ưu Đàm Bà La là bông hoa của Phật giáo, đây là một loài hoa của Trời, trên thế gian không có, Đức Chuyển Luân Thánh Vương xuất hiện nơi thế giới con người, loài hoa này sẽ xuất hiện nhờ đại đức và đại ân của Ngài, ba ngàn năm mới xuất hiện một lần, hoa có hình tròn, giống như trăng tròn, đường kính chỉ có 1cm, màu trắng sữa, có bông màu xanh tươi, tỏa ra một mùi thơm ngát. Trong truyền thuyết, hoa này xanh trắng không tục diễm, cũng tỏa ra mùi thơm.

Lý Thừa Đức là Hoàng Đế thứ sáu của Bắc Huyền quốc, khi mới đăng cơ, liền nạp Tân Dao Quang là hoàng hậu, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, thêm vào đó là lời phán của hai vị quốc sư, số mệnh an bài nàng có mệnh phượng hoàng, tất nhiên là sẽ giúp đỡ rất nhiều cho vận mệnh của Bắc Huyền quốc.

Đặc biệt, Tân Dao Quang là một nữ tử cực kỳ tốt bụng, có lòng dạ từ bi, rất hợp với Phật giáo chỉ truyền dạy sự từ bi và lòng lương thiện, rất được hai vị quốc sư tôn kính, bách tính yêu thích, nàng là một vị Hoàng hậu rất được lòng dân, cũng thuận theo mệnh trời.

Đáng tiếc, hiện tại ở trong điện nguy nga tráng lệ đặc biệt dùng để cúng bái Phật và tu hành tràn ngập không khí đau thương, trên người Lý Thừa Đức mặc một bộ long bào vàng óng, trong ngực đang ôm hoàng hậu Tân Dao Quang, trên người hai người đều nhuộm đỏ màu máu.

Hai mắt của hắn ửng hồng, vẻ mặt đầy đau buồn, không ngừng lẩm bẩm," Dao Quang, nàng sẽ không sao...... Chắc chắn sẽ không sao..... Ta sẽ không để cho nàng có việc gì......"

"Thừa Đức, thiếp...... Thiếp không muốn rời xa người, nhưng nhìn thấy người bình an vô sự, thiếp không hối hận.....Chỉ mong kiếp sau, chúng ta lại nối tiếp duyên....." Nàng thâm tình nhìn hắn lần cuối cùng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, trên mặt đầy thần sắc đau buồn.

"Ta không muốn hứa hẹn kiếp sau cùng với nàng, chỉ cần kiếp này được sống cùng với nàng..... Dao Quang, cố gắng chống đỡ vì ta....."

Dung nhan kiều diễm của Tân Dao Quang giờ khắc này không có chút hồng hào, từ lâu đã không còn hơi thở, căn bản là không có cách trả lời hắn.

Lý Thừa Đức hoàn toàn mặc kệ, tiếp tục kêu gào, "Dao Quang, van cầu nàng, nàng đừng rời bỏ ta....."

Nam nhân không phải không rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng thôi, giờ khắc này hắn đau khổ bởi vì mất đi nữ nhân mình yêu mến nhất.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, bằng hữu mà hắn tín nhiệm nhất kiêm đại thần tâm phúc bên hắn sẽ vì ngôi vị hoàng đế và Dao Quang mà ám sát hắn, Dao Quang lúc đó đang đứng ở bên cạnh hắn, vừa nhìn thấy ánh đao lóe lên, lập tức đứng chắn trước mặt hắn, một đao trí mạng này đâm thẳng vào bụng của nàng, làm cho máu chảy ồ ạt, cũng làm hắn tan nát cõi lòng, khó có thể chịu đựng.